Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 129

Nó với em quay ra nhìn nhau. Em e dè chăm chú nhìn nó bằng con mắt to tròn.

– Giờ sao?

– Sao là sao?

– Em ở đâu giờ.. Lo xuống quá mà quên mất tiêu vấn đề này.

– Hâm. Đến nhà anh chứ còn gì nữa?

– Nhưng em là con gái mà.

– Em là bạn gái anh anh kể rồi, mẹ biết, bố biết chẳng lo đâu, hai người dễ lắm.

– Thể hả?

– Ừ.. Bé giờ không có bạn bè nên bố mẹ anh cứ mong anh có bạn, giờ có cả bạn gái haha có khi còn mừng.

– Eo.. Anh suy nghĩ như trẻ con vậy. Mà kệ giờ về đã.

– Em không sợ à?

– Không, em cũng xác định sẽ có ngày này nhưng không ngờ hơi sớm.. Nên em biết phải thể hiện thật tốt mà.

– Như ra mắt bố mẹ chồng ấy nhỉ?

– Muốn vậy không?

– Muốn chứ.

– Vậy đợi tối nay nhé.

– Tối làm gì?

– Tò mò cứ biết là tối nay nếu muốn làm chồng em..

Em cười ranh mãnh, nó bị ngu vài s vì không hiểu gì. Ờ thì tối nay. Trên xe em ôm nó chặt như sợ bị gió thổi bay mất vậy. Rồi em chỉ, ruộng, hoa, mọi thứ rất lạ lùng với em. Chắc tiểu thơ này chưa đến nơi quê nào bao giờ cả. Dắt em đến cổng, em khựng lại chút. Hít thở thật sâu, em cứ như chuẩn bị một bài kiểm tra khó nhằn vậy. Nó có thể cảm nhận được sự lo lắng từ một cô gái luôn tự tin và lạc quan như em.

– Không sao đâu, anh nói là bạn thân cũng được mà.

– Không được.. Phải là bạn gái!

Em lừ mắt nắm chặt tay nó hơn. Vào nhà, lần này không báo trước nên mọi người hơi ngạc nhiên, cũng may không có khách khứa gì cả.

– Bố mẹ.. Bạn gái con về chơi. Hai người nhìn em.. Nhưng chỉ dò xét thôi, không phải chăm chăm.

Em lên tiếng lễ phép.

– Dạ con chào hai bác!

Mẹ niềm nở một cách rất tự nhiên điều này cho nó thấy về sắc đẹp là đạt tiêu chuẩn rồi.

– Hihi, con bé ngoan quá, xách đồ cho em đi Minh. Mày để con bé đeo nặng thế hả?

Nó giật mình, lần nào cũng thế. Mẹ ơi là mẹ. Bố nó điềm đạm.

– Ừ đến chơi là quí hóa rồi, ăn cơm chưa cháu?

– Dạ rồi bác.

– Ừ thế nghỉ ngơi đi rồi chiều đi đâu thì đi.

Nó núi húi bọc đồ của em, em cũng líu ríu theo sau. Thì thào.

– Hai bác hiền quá anh ơi.. hihi.

– Ờ anh nói rồi mà, hết lo nhé.

– Dạ hết rồi. Mẹ anh đẹp thật đấy.

– Ừ, mẹ anh mà lại, không đẹp mà anh được thế này à? – Nó được đà trêu em.

– Xì. Chỉ cơ hội là giỏi.

– Thôi nói nhiều lùn giống anh đấy, đi vào cho anh nhờ.

– Anh có nói nhiều đâu.. Plè chỉ hơi lùn thôi. Hihi.

– Ờ ờ.

Chiều đến, khi đã quen với không khí của căn nhà. Nó xin phép bố mẹ dẫn em đi ra ngoài, thực chất là đi thăm chị, điều nó thường làm khi về quê, dù cho bất kì ngày tháng nào đi chăng nữa.

– Đi đâu thì đi nhưng hai đứa phải về sớm ăn cơm với gia đình nghe chưa? Muộn là không được đâu đấy.

Em khép lép đứng bên nó, tay nắm tay, khuôn mặt được ánh nắng nhẹ của ngày chiếu vào ửng hồng. Nó gãi đầu, mượn xe đạp của bố. Rồi đèo em. Trên con đường gạch của quê hương. Em ngồi lệch một bên, tay bám eo nó. Biết là đường xóc nhưng em chẳng kêu ca. Chỉ hát vu vơ một bài hát nhẹ nhàng.

– Đi thăm chị với anh nhé.

– Chị nào vậy anh?

– Chị trước anh có kể đó.. Chị đã mất ấy.

Em nhỏ nhẹ, có vẻ như nhớ lại.

– Dạ. Có mua thêm gì không anh?

– Khỏi, tết nhất đã ai bán gì đâu, khi khác, đến thăm là chắc chị vui rồi.

Nó guồng chân mạnh hơn để nhanh đến nơi, bầu trời chiều chuyển sắc xanh đậm. Vẫn vi vu những cánh én còn xót như tô điểm thêm cho cơn gió lạnh chợt ùa về. Tay em vẫn giữ nhưng đầu gục vào lưng nó, như tìm chút hơi ấm khi không được ôm. Đến nơi, không khí yên tĩnh của nghĩa địa khiến em có vẻ sợ sệt cứ níu vào người nó. Trước mộ chị, nó bắt đầu bị những cảm xúc trước kia đánh gục, ở đây nó không thể mạnh mẽ. Loanh quanh dọn cỏ vệ sinh, đồ lễ. Nó kể cho em về chị, về số phận của người con gái bạc mệnh, về kỷ niệm giữa chị và nó. Không kiềm chế được, nó khóc.. Mắt em cũng tấm lệ. Vuốt tóc nó an ủi. Em nói nhẹ nhàng.

– Đừng khóc nữa nha.. Chị đang cười mình kia anh..

À đúng rồi.. Nó đã khoe rằng. ” Chị à, đây là người con gái em yêu đấy, cũng như chị trước kia vậy, cô ấy hoàn hảo lắm, chị không phải lo em một mình nữa đâu, chị nhớ nhé. Nhưng dù vậy, ở nơi đó, chị phải luôn dõi theo em đấy”. Em cười.. Cốc đầu nó. Mắt nhìn vào phần mộ.

– Chị đẹp thật anh nhỉ?

– Ừ, chị rất đẹp mà. Nhiều lúc anh chỉ ước kia không phải là bức ảnh, nụ cười kia không phải đứng hình. Để anh có thể tìm lại. Nhưng chẳng hiểu sao, nó cứ xa vời em ạ.

Em để nó gục đầu vào vai, giọng nghẹn nghẹn.

– Trái tim anh bị tổn thương nhiều quá..

– Ừ. Vậy mới cần em chứ.

Chiều tối, hoàng hôn diễn ra nó mới dắt em về. Nhà chuẩn bị cơm, em xông vào phụ như việc tất yếu phải làm vậy. Mọi chuyện rất suôn sẻ cho đến lúc bữa cơm tối. Em bị mẹ hỏi nhiều quá trời, cũng may có bố giải nguy mắng mẹ nhiều lời em mới được “thả”. Xong còn gắp đồ cho nó nữa chớ. Chắc do thói quen.

– Anh xin lỗi nha, mẹ anh hay tò mò lắm.

– Ngốc.. hihi bác thương anh bác mới hỏi chứ. Có sao đâu mà.

– Ừ.

Hai đứa ra ngoài sân cùng rửa bát. Cứ rủ rỉ hết chuyện nọ đến chuyện kia nên cả hai đứa cùng làm mà đến gần đêm cũng chưa xong. Căn bản tết nhất cũng nhiều thứ nữa. Đôi khi nó tìm kiếm những giây phút mà mình mơ ước vào lúc này. Nó cần thứ gì đó yên bình hơn thành phố hoa lệ kia. Có thể nó cũng trải qua nhiều điều đặc biệt, không ngờ tới. Tất cả cũng chẳng được như ý khác xa với tưởng tượng ban đầu. Làm nhiều dự định theo đó mà tiêu tan. Nhưng lại có thêm một mục tiêu để phấn đấu. Đang ngơ ngơ.. Thì em lay.

– Anh.. Anh.. !! Sao ngẩn người ra vầy?

– À.. à, đi vào.. Ngoài rét cảm giờ?

– Thì tự dưng anh đứng yên.

– Quên.. Thôi vô trong, nay em ngủ một mình trong buồng đó nha.

– Thế anh ngủ đâu?

– Chắc ngủ với anh Dũng.

Em nhăn nhó, mặt chu lên vẻ khó chịu.

– Chịu thôi, bố mẹ biết thì lại hiểu lầm.

– Thì đành vậy.. Chán ghê.

– Hehe sao chán?

– Thì lạnh.

– Lạnh có chăn.

– Anh tự hiểu đi, đồ ngốc.. !

Em phụng phịu đi vào gian nhà, nó chạy theo. Nắm tay lại, mặt nhơn nhơn trêu em cho bõ.

– Để tối bố mẹ ngủ rồi anh vô.

– Thật nhá.. ?

– Ừ. Mà em là con gái không sợ à?

– Không cứ kệ dư luận.. Tuổi trẻ được mấy lần.. Cứ biết yêu đi đã, em làm theo ý mình quen rồi, giờ gò bó chẳng chịu được.. Plè..

Nó mỉm cười, tính cách của em như vậy khiến nó nể phục. Con gái mà nghĩ được thế có được bao nhiêu người. Đêm quê bao giờ cũng yên lặng và tối như hũ nút. Không một bóng người, không một tiếng động. Nằm bên ngoài bứt rứt chẳng biết em ở trong có lạ chỗ mà khó ngủ không nữa. Nỗi lo của nó làm nó cứ thay đổi tư thế xoành xoạch..

– Yên tao ngủ coi..

– Ừ.. ừ..

– Yên thằng hâm này.. Tao cho xuống bếp ngủ giờ.. Xót người yêu hả?

– Chắc thế..

– Chắc gì nữa.. Xót thì vô trong mà ngủ, tao không mách đâu. Chẳng hiểu như mày mà sao kiếm được con bé xinh thế.. Chẹp.. Con bé trước cũng vậy..

Chỉ đợi ông anh nói vậy, nó đi luôn mà không một lời phản bác. Ông nghĩ sao thì nghĩ, giờ nó phải vô coi sao đã. Xuống giường xẹt xẹt đôi dép. Đến cửa, bỗng nhiên điện thoại nó đang sạc gần cột nhà sáng và rung dữ dội. Ai mà gọi vào giờ nay nhỉ. Tò mò cầm lên xem. Một dãy số lạ Nhưng nếu nó đoán không nhầm thì là người đó. Ra sân nghe máy..

– “Alo.. ”

– “À.. Ừ ngủ chưa.. zậy.. ?”

Giọng nhỏ P. Anh ngập ngừng, nó thấy được sự lúng túng vì câu hỏi ngốc nghếch này.

– “Chưa.. Mới nghe máy được chớ. ”

– “Quên.. ”

Nhỏ chắc cũng như nó chẳng biết nói gì. Nó cũng ngạc nhiên đêm hôm nhỏ lại gọi, nhưng tuyệt nhiên không có sự khó chịu, ngược lại nó thấy lạ thôi.

– “Ừ, gọi có việc gì không?”

– “Không có gì đâu.. Tết vui vẻ, chúc tết thôi.. ”

– “.. Cảm ơn.. E.. m cũng vậy.. ”

Chủ ngữ này làm nó lúng túng khi đã lâu hai đứa trở thành hai kẻ sử dụng câu tệ nhất. Toàn trống không.

– “Tự dưng nhớ.. ”

– “Vậy à.. Nhớ gì?”

Nhỏ tiếp tục ngập ngừng, tim nó đập nhanh hơn. Sao thấy có lỗi với em quá.

– “Nhớ cái áo.. kia.. Chưa trả lại.. ”

– “Khùng.. Hôm nào đưa cho.. ”

– “Ừ.. ”

– “Còn gì nữa không?”

– “Không.. ”

– “Thế ngủ đi.. Muộn rồi. ”

– “Chưa muốn ngủ.. ”

– “Vậy anh ngủ nha.. ”

– “Ừ.. ”

Giọng nhỏ lạc đi, nó biết. Nhưng đã cụp máy. Thở dài, chỉ là một việc rất đỗi bình thường thôi mà làm nó mang tâm trạng khá tệ. Nó cứ ngồi ngoài hiên như vậy. Bầu trời nuốt trọn những vì sao khiến cho màn đêm sau thăm thẳm. Sương giá đã rơi. Đôi bàn tay tê cóng. Gió vút cắt người theo từng cơn buốt giá. Không hiểu sao nó để nguyên vậy.

– Sao ngồi ngoài này vậy anh?

Giọng nói của em ở đằng sau. Nó quay lại, em với khuôn mặt ngái ngủ trong bộ quần áo rộng thùng thình. Ngáp dài, rồi ngồi luôn vào lòng nó.

– À.. Có gì đâu.. Thế sao em không ngủ đi.

– Hì, em lạ chỗ tính ra gọi anh xem, mà thấy anh nghe điện thoại nên đợi.

Em nói với vẻ bình thản, nó chột dạ, vậy là em đã nghe hết rồi. Em có biết là ai chăng?

– Ừ.. Thế thấy sao?

– Sao gì.. Em thấy thế nên đợi ở trong chứ không có nghe lén.

Em phồng miệng lên.. Như tự hào lắm.

– Vì em biết anh sẽ kể cho em.. Hoặc không thì thôi nếu đó là điều anh muốn giấu. Tóm lại em tôn trọng chuyện riêng của anh mà. Ai mà chẳng có bí mật chứ. Riêng em là em tin anh.

Em vẫn áp sát vào người nó.. Nó nghe tiếng em thở đều đặn và bị mê mẩn bởi mùi hương.

– Ừm thật ra thì là P. Anh gọi.

– Nó gọi gì vậy anh?

– Thì bảo chúc tết.. Nhưng anh không hiểu sao đêm hôm thế này lại gọi.

Nó quyết định giấu vế sau của câu chuyện, dù gì nó vẫn sợ.

– Ui giào.. Có gì đâu, thôi vô ngủ ngoài này lạnh quá anh ạ.

– À ừm.. Có nghĩ ngợi gì không đấy?

– Hâm. Em nghĩ gì đâu.. hihi

– Không ghen à?

– Chuyện bình thường, em hiểu điều gì đúng điều gì sai. Cái gì cũng có giới hạn của nó. Miễn là anh chưa vượt qua giới hạn đó là được. Còn đâu, chấp nhận yêu anh thì em cũng nghĩ sẽ có lúc này, đồ đa tình ạ!

– Ờ ờ..

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184

Thể loại