Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 169

Về đêm khuya HN bắt đầu lạnh, không còn mát như hè nữa, ngoài đường cũng chẳng còn ai. Chào hai người nó về phòng trọ của mình với tâm trạng nhạt nhẽo, cuộc sống của nó hiện giờ ngoài ăn ngủ đi làm thì chẳng có gì đủ sức làm tinh thần nó phấn chấn hơn. Dù nó có tận hai cô người yêu nhưng nó chẳng yêu gì họ, chẳng thể vui nổi khi nó tự biến mình thành một thằng đểu. Nó biết gieo nhân nào gặp quả nấy, nhưng giờ kết thúc thì còn bao nhiêu người con gái sẽ khổ vì nó đây? Nó không dám chắc. Ngoài đường chỉ còn mình nó với cơn gió đặc mang theo hương thơm ở đâu đó, nó hét ầm lên giữa đường vì không ai có thể làm phiền nó, nó nhớ em nhớ bông bồ công anh nhẹ bay đi xa nó mãi, nó cồn cào ruột gan vì nhớ, không ai có thể hiểu được cảm giác của nó cái cảm giác này cứ ăn mòn nó từng giờ. Đêm hôm ấy nó lại khóc.

Sáng hôm sau ngủ dậy sớm để giặt con Doremon nó dùng để gối đầu, con doremon nó không giữ được sạch cũng giống nó người nhìn bết bát, chẳng khác thằng ăn xin. Bỗng nhiên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, mặc chiếc vội chiếc áo cộc để ra mở, nó tự hỏi ai mà đến tìm nó sớm thể, khéo khi nhầm phòng chăng vì khu này nó có quen ai đâu.

– Ai đấy ạ?…Ơ…?

Nhỏ Nhi đến phòng nó, phải rồi, nó đã suýt quên việc hôm qua, nhưng vẫn thắc mắc ai cho nhỏ biết nó sống ở đây. Tuy không giận nhưng nó cứ làm bộ vì cái sĩ diện của mình. Nhỏ Nhi thì có vẻ sợ và buồn, đôi mắt thâm quầng cho nó biết đêm qua nhỏ ngủ muộn hoặc thức. Mà nó không quan tâm, để cửa mở nó đi vào phòng ngồi trên giường, nhỏ cũng ngồi đối diện nhìn nó.

– Chị đến đây làm gi?

Nó thờ ơ. Nhỏ không nhìn nữa mà cúi gằm xuống.

– Anh đừng hiểu lầm… Em với cậu ấy chỉ là bạn thôi.

Nhỏ nói rành mạch nhưng chắc ngại vì phải giải thích, con gái thông mình họ lúc nào cũng nghĩ mình đúng. Nó chỉ đơn giản.

– Ừ tôi biết rồi! Chị nói xong thì về đi.

– Anh… Em xin lỗi, thật sự em cả cậu ấy không có gì mà.

Nhỏ vẫn cứng đầu theo sự kiêu căng của mình.

– Không có gì! Không có gì mà chị để nó làm vậy, còn chị tỏ ra vui lắm sao? Không có gì à?

– Bọn em chỉ là bạn thân nên đùa vui chút! Anh đừng vô lý như vậy!

Nhỏ Nhi mất bình tĩnh. Nó cũng bực lên.

– Vậy bây giờ tôi dẫn một đứa con gái về xong vuốt ve sờ mặt nó cho chị nhìn thấy rồi nói là bạn thân nhé. Sao chị không đặt chị vào cái tình huống đó, chị hiểu tôi sao! Nếu như vậy thì tất cả thằng con trai trên đời này đều vô lý hết!

Nó quát ầm lên rồi đuổi nhỏ Nhi.

– Chị về đi và đừng lúc nào cũng tự cho mình là đúng nữa, có thể về kiến thức tôi không bằng chị. Nhưng là con người ai cũng có cảm giác riêng, chị thì chẳng bao giờ chịu tìm hiểu tôi nghĩ gì, tôi ra sao… Chị hãy cứ theo đuổi anh chàng nào có thể để chị biến thành một con cún! Còn tôi thì không!

Nó xả giận bởi những lần nhỏ bắt nó thế này bắt nó thế nọ cho bõ và đang chờ một lời chia tay. Nhưng ngược lại, nhỏ Nhi thút thít.

– Em… Em xin lỗi!

– Chị không có lỗi gì cả, đó là bạn thân chị mà!

– Anh… Em xin lỗi, hức… Không có lần sau đâu, em xin lỗi mà…

– Vậy nếu tôi không có ở đấy thì sao, còn gì hơn một cái véo má đã đủ để làm chị cười. Chắc thằng đó học giỏi lắm, nó còn đẹp trai hơn tôi nữa… Giờ chị có thể chia tay tôi mà? Ở bên tôi khổ lắm!

Nó nhẹ nhàng không cười không khóc, không cảm xúc nhưng thành thật. Nhỏ Nhi lại không hiểu điều đó.

– Không em xin lỗi… Đừng vậy mà anh… Em yêu anh… Hức…hức…

Nghe vậy người nó lại mềm nhũn cứng họng không nói được gì, nước mắt của con gái thật khủng khiếp. Nhỏ Nhi cứ ôm nó mà khóc sướt mướt, đến khổ, mắt thì thâm đen nhưng vì cái tính kiêu mà không chịu nhận để rồi ra thế này.

– Nói thật đấy, bên tôi chị sẽ tổn thương nhiều. Chia tay đi!

– Không… Anh đừng vậy nữa, em không muốn. Em sẽ nghe theo anh, nghe theo anh hết! Đừng bỏ em! Hức…

Giờ ngẫm lại lời thằng Tuấn nó mới thấy đúng. Nó đã làm gì thế này? Thở dài ngao ngán để mặc nhỏ khóc, nó biết nó đang buông xuôi.

Chuyện gì cũng có một cách giải quyết riêng của chúng, quan trọng là phải chọn lựa cách giải quyết làm sao để sau này mình không hối hận, nó đã định dịp này dứt khoát với nhỏ Nhi, nhưng nhìn những giọt nước mắt kia, giọt nước mắt của người con gái yêu nó, nó lại không nhẫn tâm nổi. Cảm giác bất lực dồn vào đôi mắt, nó tựa vào tường khóc, phải rồi nó vẫn là nó là một thằng yếu đuối mà.

– Hức…hức… Sao anh lại khóc? Em xin lỗi mà…nín đi…huhu.

Nhỏ Nhi mặt mếu máo, nước mắt vẫn chảy. Nhìn thấy nó đang khóc liền lau nước mắt cho nó, chắc không hiểu sao nó khóc theo.

– Em xin lỗi… Mình không chia tay nha anh… Hức…hức… Thôi đừng khóc mà…

Nhỏ dỗ nó như con nít, đến nước này thì nó không dám làm tới nữa. Mặt nhỏ ngây ngô một cách đáng thương, vừa buồn, vừa buồn cười. Nó ôm nhỏ lại.

– Nhi ơi… Tôi khổ lắm, tôi không tốt đâu… Hức…hức…

Trong căn phòng trọ có hai đứa ôm nhau khóc vì hai lý do không liên quan đến nhau mà nhỏ lại cứ hiểu lầm.

– Anh ơi… Em xin lỗi, anh đừng khóc mà… Nhi yêu anh lắm…

Nhỏ lả người đi rồi lịm luôn, miệng thì nói lẫn lộn. Nó hoảng quá liền kéo nhỏ lên xe, người nhỏ mềm như bún. Cũng may gần chỗ nó trọ có một phòng khám tư mới mở, nó cuống cuồng bế nhỏ vào, hét ầm lên.

– Bác sĩ giúp cháu với…!

– Đặt bệnh nhân ở đây!

Có một nhỏ y tá chỉ cho nó cái giường đặt nhỏ Nhi xuống rồi đẩy nó ra, ở bên ngoài nó cứ loanh quanh luẩn quẩn vì lo lắng. Lúc sau ông bác sĩ ra nói rằng nhỏ chỉ tụt huyết áp thôi không có gì đáng lo, nhưng sau đó vì mệt và đói nên nhỏ ốm luôn. Nó vào phòng ngồi cạnh, nhỏ Nhi ngủ, mắt nhắm nghiền khuôn mặt xanh xao, tại nó hết.

– Tôi xin lỗi…

Ngồi được lúc lâu, nó đi mua cháo cho nhỏ, chẳng thể lãng mạng như phim được vì nó không biết nấu. Nhỏ đến với nó lúc sớm nên giờ vẫn còn những hàng đồ ăn sáng của HN, nó gặm tạm cái bánh ngọt rồi mang cháo qua phòng khám. Đến nơi thì nhỏ dậy rồi, mắt mở thao láo nhìn trần giống nó lúc trong viện.

– Anh…

– Chưa ăn sáng đúng không? Anh mang đến đây, thiệt tình…

Mặt nhỏ ngạc nhiên.

– Anh không giận em nữa hả?

– Giận gì? Khùng… Thôi ăn đi.

– Mình vẫn yêu nhau hả anh?

– Hâm hả… Ốm rồi nói linh tinh… Cần anh bón hông?

– Dạ không…hihi.

Nó làm như chưa có chuyện gì xảy ra cho nhỏ yên tâm. Nhỏ tự động ăn, cái kiểu ăn thì ra dáng lắm. Không mở miệng, ăn không thành tiếng luôn, đúng kiểu được dạy từ nhỏ. Cũng tốt hơn là nhõng nhẽo, nó thích nhỏ ở điểm này. Tính tự giác. Bỗng nhiên thấy bình yên gì đâu.

– Nhìn em kĩ vậy?

– Ờ ờ… Quên, mà cấm hả?

– À không… Nhưng hơi mất tự nhiên chút. Hihi.

Nhỏ cười. Nó thấy niềm vui qua đôi mắt, nó cũng cười theo.

– Nè… Sao biết phòng trọ mà tới tìm?

– Em hỏi mấy người bạn của anh đó…

– Bạn nào?

– Mấy người anh hay đi chung ý, em vô ký túc xá hỏi.

Nó nhìn nhỏ, nhỏ bình thản ăn nốt. Tự nhiên cổ nó nghẹn nghẹn.

– Lúc nào vậy?

– Đêm hôm qua. Hihi, thấy em thông minh không? Hỏi mãi họ mới chỉ cho, cũng may mà khu này có mỗi cái phòng đó dễ tìm vì gần ngã tư.

Nó chạm tay vào má nhỏ lay lay.

– Ừ thông minh! Thông minh đến sợ luôn… Đỡ chưa, về luôn hay nghỉ rồi về?

– Dạ về luôn chứ! Em hơi mệt thôi, cũng có sao đâu mà hihi.

– Không sao mà nãy nằm một đống, bắt tội phải đưa vô đây.

Nó đưa nhỏ về, phòng khám không lấy tiên bảo không thuốc thang hay gì với lại mới mở nên chắc họ muốn giữ khách, nó cảm ơn rồi phóng đi.

– Giờ về đâu đây?

– Nhà em đi, sáng nay em đi quên không nói với nội. Sợ nội em mắng.

– Ừ, thế có mua gì không, trưa cho ăn ké bữa.

– Thiệt hả anh… Hihi, vậy rẽ qua chợ đi anh.

Khu chợ này khá đông người vì nằm trong xóm mở đối với đường lộ, chúng nó vòng đi vài lần hàng nào nhỏ cũng muốn vô, nó thì sợ nhỏ mệt nên đèo chứ chẳng gởi xe đi bộ như mọi lần. Được cái nhỏ này mặc cả khéo thôi rồi, nhìn còn đáng sợ hơn cả mấy đứa ở quê nó. Rau, thịt, cá… Củ, quả đầy đủ. Nó phụ nhỏ cầm cho nhỏ lựa, sau vụ kia nó muốn tốt với nhỏ hơn để bù đắp cho nhỏ, sau này có sao chắc nó cũng kệ, nhỏ vui ngày nào nó yên ngày đó. Tự nhiên trong đầu nó mang thêm suy nghĩ, hay là cứ yêu nhỏ đi cho rồi, nhỏ Nhi có gì không tốt đâu.

– Anh… Mình về đi!

– Ừ ừ… Tính làm cỗ sao mà mua tùm lun vậy trời, nhiêu đây chục người ăn hết chưa?

– Em ngại đi chợ lắm nên mua về tích ăn dần mà.

Nhỏ với nó chuyện trò khá nhiều trên đường về, thực ra thì nhỏ hỏi thôi còn nó trả lời, về sở thích, công việc, biết nó làm thêm ở quán cafe nhỏ còn tính hôm nào qua quán chơi. Nó rùng mình, rủi nhỏ Hoài biết đây là đứa nó nhờ tư vấn cưa thì tiêu. Nên nó đánh trống lảng. Đến nhà, nhỏ xuống mở cửa, rồi chạy vô tìm nội. Không thấy đâu cả.

– Chắc bà em sang nhà hàng xóm rồi! Anh mang đồ vô cho em với.

Nhỏ chỉ cho nó cái tủ bảo quản để nó sắp xếp vô còn nhỏ thì chạy đi thay đồ, phong cách của nhỏ khá giản dị, ra ngoài thì toàn quần jean với áo sơ mi, ở nhà thì mặc cái bộ đồ rộng thùng thình trông như bà bầu.

– Ủa đeo kính suốt không khó chịu hả?

– Không… Bỏ ra em có nhìn thấy gì đâu. Vậy mà toàn bị mất dần á, đến nỗi phải mua hai cái trữ kia kìa.

Nhỏ này có cái tính lo xa. Nó cười cười lắc đầu.

– Này, hôm qua… Hỏi thật nhé! Giận không?

Nó tiến sát gần nhỏ thì thầm, trời nóng nên không dám ôm sau lưng. Nhỏ để tóc búi, đang vo gạo nhìn đảm đang quá trời.

– Không… Em chỉ hơi sợ thôi… Hì hôm qua lần đầu thấy anh vậy đó. Lúc anh ném cái kính, em chạy theo mà không có được.

– Ừm…

Nhỏ kể, cái giọng ngố ngố kém phần sắc xảo. Khác hẳn lúc mới quen dân mọt sách thật kì lạ.

– Lúc đó với sáng nay cứ sợ mất anh… Em giận luôn thằng kia, bạn bè mà nó toàn như vậy không. Anh đừng để bụng, sau này em không thế nữa đâu.

– Ừ.

– Thấy yêu anh lắm… Tự nhiên thấy anh giận lại yêu anh nhiều hơn… Em chưa có cảm giác này với ai… Lạ lạ sao á.

Nhỏ Nhi đỏ mặt rồi hôn vào má nó. Nó cười. Con gái ai cũng như vậy hết thì tốt quá. Chỉ một cái chạm môi đủ để họ đỏ mặt. Tình cảm nó dành cho Nhi là sao, nó không biết nữa, ở bên nhỏ nó cảm giác mình được che trở cho nhỏ.

– Vậy bây giờ anh bảo em không gặp nó nữa em có đồng ý không?

Mặt nhỏ Nhi tối sầm lại.

– Anh ơi… Bạn thân mấy năm rồi, giờ tự nhiên không chơi với nó nữa thì… Như vậy vô lý quá…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184

Thể loại