Đến trưa, cả nhóm kéo nhau về nhà văn hóa, là nhà Rông. Nó vẫn cứ kè kè bên cạnh nhỏ Nhi và bị trêu, nhỏ Nhi thì dửng dưng một cách kì lạ.
– Những cái lời vớ vẩn thì nghe làm gì?
Đó là câu trả lời của nhỏ, chứ không như nó nghĩ là nhỏ thích nó nên để mặc mọi người trêu. Dường như nhỏ Nhi này rất ít khi giao tiếp với riêng ai, chỉ toàn nói chung chung cho tất cả, chắc do cái tính kiêu ngạo không thể sửa. Chiều đến, tụi con gái làm gì thì nó không biết, nhưng con trai bọn nó phải lên lương giúp dân bản. Nhiều thằng lần đầu sờ vô bắp sống với cầm cuốc, nó con nhà nông. Những việc này quen rồi nên chẳng kêu ca, mấy ông tướng kia đi được vài cuốc đã kêu rồi. Bị mấy má dân tộc cười chê, đến ngại cả mặt.
– Thằng này thạo!
– Dạ ở nhà con cũng có ruộng già ơi.
– Tao cứ tưởng mày dân phố? Nhìn mày trắng quá mà.
– Vâng, ai cũng tưởng vậy già ạ.
Có một già mặc đồ đen hết ngồi bậc ruộng nhờ nó bẻ bắp nó bắt chuyện. GIà bảo nhà già có nghề thuốc lâu năm, họ Triệu, có việc gì cứ sang. Nhưng mày bẻ hết cái hàng này giùm già. Đến khổ, nhờ mấy thằng kia thì nó lủi hết. Thành ra có riêng nó là ở lại, một nhóm thì ra suối úp cá. Xong việc nó nằm ở bờ lương thở, dù quen nhưng lâu không làm nên mất sức quá. Đang thiu thiu ngủ quên, thì bị dội cả cốc nước vào mặt, ai mà chơi ác.
– Về đi, nằm đây ngủ là muỗi đốt chết đó.
– Ơ Nhi à?
– Ờ.
– Sao ra đây chi?
– Thấy muộn rồi mà điểm danh không thấy, sợ lạc nên ra kiếm.
Nhỏ không mặt lạnh với nó nữa, khóe miệng đã bắt đầu cong lên.
– Mệt quá hả? Uống nước đi rồi về.
Nhỏ đưa nó một ca nước vơi nửa, chắc ai cũng biết nửa còn lại là ở đâu.
– Cảm ơn.
– Ừ.
Nó với nhỏ về đến nhà Rông thì nhỏ đi đâu mất. Riêng nó được tụi bạn chỉ ra suối tắm cho sạch đất cát, con trai nên không ngại, còn bao rừng cây che cho nữa. Nước chảy róc rách nghe mát cả tai, chỉ có điều nó hơi sợ vì chỉ có một mình, dù sao thì rừng rú này thú vật chả thiếu. Nghĩ vậy nên nó chẳng dám ở lâu, nhỡ gặp phải rắn hay hổ gì thì tiêu.
Cả nhóm ăn tối xong, người dân bắt đầu kéo đến vì đúng hôm bản sinh hoạt. Có nhiều anh lấy le với các bạn nữ lên nhảy hiphop nữa, không khí vui vẻ, mấy đứa con gái dân tộc thấy thích ra mặt. Còn trai dân tộc thổi sáo với khèn. Nó được bình yên một chỗ nghe ngóng cho đến khi bị mọi người phát hiện ra cây guitar treo kế balo. Nhất là con nhỏ nhiều lời trên xe cứ đẩy nó ra đòi góp vui, mà nó toàn đàn nhạc buồn không. Đành chơi vài hợp âm cơ bản cho thằng bạn hát mới yên thân với nhỏ đó.
Để ý thấy nhỏ Nhi chăm chú nhìn thằng hát chứ thằng đàn chả thèm nhìn, điều này khiến nó hơi hẫng nên không nói chuyện với nhỏ nữa, cả tối hôm đấy lửa đốt gần như thâu đêm. Dân của bản thì rất muộn họ mới về. Tan sinh hoạt, mọi người ngủ dần, nó thì tỉnh rụi, người đau nhức nên lại ôm đàn ra hiên nhà xa nơi cả nhóm ngủ để nghịch vài bản solo nó thích. Nhưng phải đợi lâu để đẩy cho nhỏ Nhi cái chăn, đêm nay có phần rét hơn. Đương nhiên là nhỏ ngủ rồi nên không biết. Thầm nghĩ, rồi sự quan tâm này sẽ được hồi đáp nhanh thôi, nó không có kinh nghiệm về tán tỉnh, nhưng khá tự tin về tình cảm ở nhỏ Nhi dành cho nó, không biết sự tự tin này từ đâu mà có nữa.
Đêm hôm nay nhiều sao, nhiệt độ xuống thấp, nó mặc áo rét ngồi ngoài hiên chơi nhạc. Điện thoại hai ngày nay hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, số lạ có, số quen có, của Tâm. Nó biết nên dứt khoát, đành để chế độ im lặng rồi kệ. À số lạ thì nó chưa lưu, của nhỏ P.Anh nó không lưu số của nhỏ vì không biết lưu là gì và với nó nhỏ là gì nó còn không biết. Chục tin nhắn chỉ đúng một nội dung. ” Đồ vô tâm! “. Nó không hiểu nội vậy là hàm ý gì, chỉ biết thở dài, giá mà được vậy thì tốt quá. Bản nhạc của nó đang chơi là Romeo and juliet, khá hợp với tâm trạng của nó và đơn giản bản này giống cuộc đời nó.
– Sao lúc nãy không chơi như thế này?
Giữa đêm khuya, không có một ai. Tự dưng có giọng nói ngay đằng sau thì đến đứa bóng vía mạnh cũng giật mình. Giọng nói của nhỏ Nhi làm nó tý nữa ngã, bản đàn thì rè.
– Sao thích làm người ta giật mình thế?
– Không cố ý, ai bảo đêm hôm không ngủ còn chơi đàn ầm ĩ.
– Xa thế vẫn nghe rõ à?
– Nói vậy thui mà.
– Vậy sao Nhi chưa ngủ?
– Nãy đang ngủ có đứa đẩy chăn thêm cho nên bị tỉnh.
Khuôn mặt nhỏ trở lên lém lỉnh, nó lúng túng.
– Vậy à, xin lỗi…
– Thế hóa ra là em à?
– Ờ thì…
– Ngốc quá… Cảm ơn nha. không có chắc chị chết rét mất.
Nhỏ Nhi nói nhẹ nhàng, thái độ có phần dịu dàng hơn. Con gái là chúa khó hiểu chỉ mới cách đây hai ngày nhỏ vẫn ghét nó mà giờ đã được như vậy. Nó im lặng, phải chăng nhỏ đã mở lòng?
– Đang có tâm sự à?
– Ừ.
– Nói nghe xem, biết đâu chị khuyên được điều gì.
– Đang thích một người mà muốn cho người ta hiểu nhưng khó quá.
Lần nữa nó chớp cơ hội. Đến lượt nhỏ Nhi im lặng, nhỏ lại trống lảng.
– Chơi hay vậy sao nãy không chơi như thế?
– Không khí đang vui thì chơi bài này để mất hứng hết lượt à?
– Ừ quên, nghe bài này thấy buồn ghê, bài gì vậy?
– Jomeo and juliet.
– À, thảo nào. Kịch bản của vở kịch này cũng buồn nữa.
– Ừ.
Nó tiếp tục chơi và đuổi nhỏ Nhi.
– Muộn rồi vô đi!
– Thế còn em thì sao?
– Tý nữa!
– Không được, nhỡ em ốm, chị là nhóm trưởng lại phải lo.
– Chỉ có vậy thui sao?
– Ừ.
Nhỏ Nhi lạnh, nó biết vậy, vì người cứ khom lại, ngoài hiên mặc độc cái sơ mi. Đành lấy áo khoác choàng cho nhỏ vì ở ngoài nên nó có chuẩn bị, nghĩ lại mà như là phim, chỉ khác ở chỗ thằng nhân vật ở phim thì không rét, còn nó nhường áo và chịu lạnh kém nên rét run.
– Không cần mà, cứ giữ đi.
Nhỏ toan trả lại, nhưng nó nghiêm mặt gằn giọng.
– Để yên!
– Không!
Nhỏ bướng bỉnh.
– Không thì đi vào!
Tự nhiên thấy nhỏ im im không nói gì nữa. Người hơi tựa vào nó. Nó thì chả có cảm giác gì. Nhưng cũng ngạc nhiên.
– Cho chị suy nghĩ nhé… Chị chưa sẵn sàng…
Nhỏ thủ thỉ, một câu nói đơn giản. Nó hiểu mình đã đúng, điều này làm nó mở cờ trong bụng, vậy là vụ cược nó thắng chắc rồi. Trong đầu thầm cười, bên ngoài thì tỏ ra nghiêm túc.
– Ừ…
– Ấm thật đó…
– Thôi vào ngủ nha, không đàn nữa.
– Ừm.
Hai đứa đi với nhau vô lại chỗ. Đặt lưng xuống nền nhà ngẫm. Đó là một đêm nó thức trắng trọn vẹn vì mớ cảm xúc hỗn độn, háo hức đan xen sợ hãi.
… Bạn đang đọc truyện Mãi mãi yêu em – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensex68.com/mai-mai-yeu-em/
Em mặc tà áo trắng, đứng ngoài cửa phòng trọ tay vẫy nó, đôi môi mỉm cười, nó đứng hình miệng không thốt ra được lời nào, tay chân cũng không thể động đậy được, chợt em kêu lớn “Anh ơi! Cứu em với!”… Nó bất lực nhìn em biến mất…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184