Lắc đầu, Lý Tuyết Nhi đem cỗ cảm giác kỳ lạ trong trái tim quăng ra ngoài, hỏi lại:
– Ngươi nói thật sao?
Diệp Phi gật đầu nói:
– Thời điểm ta đang nói chính sự, chưa bao giờ nói giỡn.
– Chỉ là, ngươi là một hài tử, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Lý Tuyết Nhi còn là có chút không rõ, nghĩ thầm cho dù hắn là người của Diệp, Liễu thế gia, cũng không có khả năng tùy tiện xuất ra nhiều tiền như vậy để mở cái công ty a? Nhưng nàng không biết rằng, nàng quả thật là đã đoán đúng, chỉ có điều tiền của Diệp Phi cũng không phải từ trong nhà cầm ra đấy.
Lại một lần nữa bị một nữ nhân gọi là tiểu hài tử, giờ phút này Diệp Phi cũng không tức giận giống như lần bị Minh Nguyệt Tâm gọi là tiểu hài tử kia, thông qua đối thoại cùng Lý Tuyết Nhi vừa rồi, lại để cho hắn biết mình có lúc suy nghĩ sự tình xác thực còn mang tính trẻ con rất nặng, trọng yếu hơn là, trong lòng của hắn đối với Lý Tuyết Nhi cực kỳ kính nể, lại thêm nàng quả thực lớn hơn mình không ít, bị nàng kêu một tiếng tiểu hài tử cũng không cái gì, vì vậy cười nói:
– Ngươi cũng không cần quản việc này, hiện tại ngươi cần làm chính là cố gắng bình ổn tâm tình của mình, bởi vì ngươi lập tức liền trở thành tổng tài của một công ty lớn cỡ trăm ức rồi.
Lý Tuyết Nhi ngẫm lại cũng đúng, mình quả thật không cần phải biết rõ những thứ này, cho dù tiền của hắn là trộm tới, mình cũng không có biện pháp cự tuyệt đề nghị của hắn, trước kia nàng có lẽ còn không rõ ràng, nhưng từ hai năm trước giúp đỡ Lý bà bà quản lý cô nhi viện đến nay, nàng mới hiểu được nơi này rột cuộc là khổ đến trình độ gì, nàng cùng Lý bà bà mỗi ngày đều phải tổn hao không ít tâm sức, cho nên, vì những hài tử này, cho dù để cho nàng đi giết người phóng hỏa, chỉ sợ nàng cũng sẽ đáp ứng.
Lý Tuyết Nhi không biết là, nàng lần này lại đoán chuẩn rồi, tiền của Diệp Phi xác thực là trộm tới, chỉ có điều ai cũng không biết là hắn làm mà thôi, từ sau khi biết được gia tộc gặp phải khốn cảnh, Diệp Phi liền bắt đầu chuẩn bị, những ngày này hắn thông qua mạng thông tin truy cập, lén lút không để lại dấu vết mà trộm tới không ít tiền, tuy rằng chỉ là mang tính chất chơi đùa, lấy tới cũng không nhiều lắm, nhưng một trăm ức lại nhất định là có đấy, vì vậy tại trong túi áo tay lấy ra chi phiếu đưa cho Lý Tuyết nhi nói:
– Thẻ tín dụng cụ thể có bao nhiêu tiền ta cũng không rõ lắm, nhưng một trăm ức nhất định là có đấy, mật mã là truyensex68.com, ngươi cầm trước, nếu như không đủ, lại tìm ta lấy thêm là được, có điều ta hy vọng công ty đối ngoại không được đem ta nói ra, điểm ấy hẳn là không khó làm a?
Có chút ngơ ngác tiếp nhận thẻ tín dụng Diệp Phi đưa tới, trong lòng Lý Tuyết Nhi hiện tại ngoại trừ khiếp sợ chính là cực kỳ khiếp sợ, liền một tấm thẻ nho nhỏ này, thật sự có một trăm ức bên trong? Hơn nữa cái tiểu hài tử này cũng quá trêu người đi, trong thẻ của mình có bao nhiêu tiền mà ngay cả chính mình cũng không rõ, quan trọng nhất là, hắn cứ như vậy mà yên tâm giao thẻ tín dụng cho mình, có điều từ trước đến nay nàng đối với tiền bạc cũng không quá mức coi trọng, trước kia sở dĩ liều mạng kiếm tiền, cũng là vì hài tử trong cô nhi viện, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới nếu mình tiêu không hết tiền thì sẽ như thế nào, cho nên rất nhanh liển ổn đinh tâm tính, vui đùa nói:
– Ngươi không sợ ta lấy số tiền kia rồi bỏ chạy?
Biểu hiện của Lý Tuyết Nhi lúc này lại để cho Diệp Phi càng hài lòng đối với nàng, cũng cười nói:
– Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm vậy đấy, bằng không cũng sẽ không một mực ở lại cô nhi viện này rồi, bằng vào tài hoa và dung mạo của ngươi, muốn sinh hoạt dạng gì mà không được?
Trong nội tâm Lý Tuyết Nhi không khỏi chấn động, chẳng lẽ hắn nhìn ra điều gì? Vì vậy thử thăm dò nói ra:
– Muốn nói ta có tài hoa, ta còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng tướng mạo này của ta, ai sẽ cảm thấy hứng thú với ta nha?
Diệp Phi cười nhạt một tiếng, nói:
– Thuật dịch dung của ngươi không tệ, nhưng cũng không che mắt được ta, cho nên ngươi cũng không cần tiếp tục cùng ta giả vờ rồi.
Lý Tuyết Nhi cả kinh thiếu chút nữa đem tấm thẻ trong tay quăng ra, hắn làm sao thấy được? Mình cùng Lý bà bà học tập thuật dịch dung này, ngay cả thợ chuyên nghiệp trong tiệm thẩm mỹ cũng không nhìn ra cái gì sơ hở đấy, vậy mà hắn mới lần đầu thấy mình cũng đã nhìn ra, điều này làm cho Lý Tuyết Nhi không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt với Diệp Phi, hắn rốt cuộc là hạng người gì đâu? Lúc vừa mới chứng kiến hắn, còn cho là hắn chỉ là một hài tử không sai biệt lắm so với bọn Mao Tử, chính là từ lúc nói chuyện với nhau càng lúc càng thâm nhập, lại càng ngày càng cảm thấy hắn không giống bình thường, thậm chí có chút thần bí.
Đồng thời, Lý Tuyết Nhi còn nghĩ đến một loại khả năng, đó chính là hắn đã nhìn ra tướng mạo sẵn có của mình, như vậy có thể có cái gì yêu cầu quá phận đối với chính mình hay không? Không phải có rất nhiều kẻ giàu có đều muốn thông qua phương pháp này có được mỹ nữ sao? Tuy rằng từ năm bảy tuổi bắt đầu vẫn dịch dung nàng chưa từng trải qua chuyện này, nhưng cũng là nghe nói qua không ít đấy, nếu như hắn nhân cơ hội đưa ra loại này yêu cầu quá phận này, mình phải làm sao bây giờ? Nghĩ tới loại khả năng này, Lý Tuyết Nhi giật mình được phát hiện, trong lòng mình vậy mà cũng không có qua nhiều bài xích, thậm chí còn có một chút rất nhỏ chờ mong, tuy rằng nàng chưa bao giờ trải qua loại cảm tình này, càng chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng nàng dù sao cũng đã hai mươi bảy tuổi, bất luận tư tưởng hay là thân thể đều đã đủ thành thục, tại thời điểm đêm dài vắng lặng, cũng từng có qua loại khát vọng qua, thậm chí còn mơ đến làm chuyện ngượng ngùng này, mà Diệp Phi cao lớn, suất khí, thiện lương, khảng khái thậm chí có một chút thần bí, vô cùng phù hợp với tất cả đặc điểm của nam nhân hoàn mỹ mà nàng nghĩ ra được, tuy rằng hắn trong mắt hắn còn là một cái hài tử, nhưng lại không thể không thừa nhận, nàng có chút động tâm rồi.
– Nói ra yêu cầu của ngươi a.
Cũng không biết là xuất phát từ loại tâm tình gì, Lý Tuyết Nhi vậy mà nói ra một câu như vậy.
Diệp Phi lại bị nàng khiến cho sững sờ, nghi hoặc hỏi lại:
– Yêu cầu gì?
– Ngươi xuất ra nhiều tiền như vậy để trợ giúp chúng ta, không có khả năng một điểm yêu cầu đối với ta cũng không có a?
Lý Tuyết Nhi có chút cam chịu nói:
– Nói đi, bất luận yêu cầu gì, ta đều sẽ đồng ý.
Diệp Phi từ sắc mặt thoáng đỏ lên của nàng liền hiểu được nàng đang suy nghĩ điều gì, trong nội tâm không khỏi cười khổ, chẳng lẽ mình trong mắt nàng dĩ nhiên lại là loại người như vậy sao? Không sai, Diệp Phi đối với nàng đúng là cảm thấy có chút kinh diễm, thậm chí đối với dáng người hoàn mỹ kia của nàng cũng có chút thèm thuồng, tuy nhiên đó cũng chỉ là phản ứng của một người nam nhân bình thường mà thôi, tuy rằng sau khi tại trên người Diệp Ngưng Sương cùng Diệp Vân Khinh thử qua loại tư vị mất hồn kia, Diệp Phi có chút mê luyến cảm giác đó, nhưng hắn cũng không thích loại kết hợp không có cảm tình này, hiện giờ hắn đối với Lý Tuyết Nhi chỉ có một loại kính nể và theo bản năng thưởng thức, nhưng là tạm thời không có loại ý nghĩ này đối với nàng đấy, có điều chứng kiến bộ dạng khảng khái hy sinh kia của Lý Tuyết Nhi, hắn lại không nhịn được muốn trêu chọc nàng, vì vậy giả bộ như một cái sắc lang ngắm nghía thân thể của nàng mà đánh giá, cười hắc hắc nói:
– Ta đây nói ra yêu cầu của ta rồi.
– Nói đi!
Lý Tuyết Nhi khẩn trương không thôi, nàng không biết nếu như hắn nói ra loại yêu cầu kia, mình sẽ có loại phản ứng gì, mặc dù cũng không bài xích việc cùng hắn phát sinh những thứ kia, nhưng trong nội tâm ít nhiều còn có một chút không cam lòng đấy, đương nhiên, nếu như Diệp Phi đáp ứng cùng nàng hứa hẹn cả đời, chỉ sợ nàng ngay cả một điểm không cam lòng cũng không có rồi.
Diệp Phi đột nhiên lộ ra bộ dạng tươi cười hồn nhiên y hệt như trẻ nhỏ:
– Yêu cầu của ta chính là, ngươi phải chăm chỉ đem công ty quản lý tốt, mà cô nhi viện này, từ nay về sau cũng phải dùng hết khả năng thu dưỡng những hài tử không nơi nương tựa.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260