Không thể không nói, bất kể nữ nhân hay là nữ hài, suy nghĩ của các nàng đều làm cho người ta thật là khó có thể lý giải đấy, tuy nhiên dù Diệp Vân Khinh rất bất mãn Diệp Phi thân mật với Lâm Linh, nhưng giữa lúc ăn cơm trưa, các nàng vẫn rất vui vẻ thân cận đấy, Diệp Vân Khinh đối Lâm Linh cũng không có một điểm bất mãn, chỉ là nói cái gì cũng không để ý tới Diệp Phi.
Buổi chiều sau khi tan học, hưởng thụ Lâm Linh ôn nhu cả ngày, Diệp Phi lại một lần nữa ngồi trên xe của Diệp Vân Khinh, bất quá so với buổi sáng thái độ của Diệp Vân Khinh đối với hắn còn phải ác liệt hơn, không quản hắn nói như thế nào, cũng đều không chịu để ý đến hắn, điều này làm cho Diệp Phi có chút kỳ quái, rõ ràng lúc trước ở hàng lang, cơ bản hai người cũng xem như giảng hòa rồi a.
Về đến nhà, Trương di chứng kiến bộ dạng của bọn hắn, cũng chỉ cười cười, trước đây việc này cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, Diệp Phi cũng đã không ít lần chọc cho Diệp Vân Khinh tức giận đấy, bất quá cũng không cần phải để tâm đến cái tiểu nha đầu này, một lát nữa sẽ tốt rồi, cho nên cũng không mất công đi khuyên bảo nàng.
Cơm nước xong, hai người lại đến thư phòng, mặt đối mặt đứng trước bàn sách rồi cùng ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vân Khinh vẫn còn lạnh lùng, móc ra bài tập của mình xong, liền cúi xuống chăm chú viết bài.
Diệp Phi cũng không làm ngay mà nhìn Diệp Vân Khinh nói:
– Khinh Khinh, bài học trên lớp hôm nay, ta cũng chưa hiểu rõ lắm, ngươi có thể giảng lại cho ta được không?
Vì có thể làm cho tiểu muội mở miệng nói chuyện, hắn chỉ có thể làm cho mình trở thành đần độn một chút.
Diệp Vân Khinh lần này lại mở miệng, chỉ là giọng điệu lại cực kỳ không tốt:
– Hừ, hỏi ta làm gì? Tìm Lâm Linh của ngươi mà hỏi nha.
Diệp Phi sững sờ, bất quá lập tức cười thầm một hồi, xem ra nàng cũng giống như mình, có chút ghen tị đấy, lập tức “a” một tiếng, cũng không nói thêm cái gì.
Diệp Vân Khinh nói xong câu kia, liền đợi cho Diệp Phi vội vã an ủi mình, nàng cho rằng hắn nhất định sẽ khuyên nhủ mình, sau đó bảo đảm từ nay về sau sẽ đối tốt với mình không kém Lâm Linh đấy. Chỉ là, nàng đợi nửa ngày, đối diện lại không có một điểm động tĩnh, Diệp Vân Khinh không khỏi vừa thất vọng lại vô cùng thương tâm, cúi đầu vẽ loạn trên tập bài vở, chính là vẽ cái gì thì ngay cả nàng cũng không biết.
Đang lúc đắm chìm trong sự hờn dỗi và ủy khuất, Diệp Vân Khinh đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó động chạm trên đùi mình, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy Diệp Phi không biết từ khi nào đã từ dưới bàn chui tới, lúc này đang ngồi chồm hổm trước người mình, dùng hai tay khẽ vuốt ve cặp đùi bóng loáng nhẵn nhụi của nàng, trái tim nàng không khỏi đập loạn, thanh âm run rẩy nói:
– Ngươi làm cái gì đấy?
Diệp Phi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng, cười hắc hắc nói:
– Không phải ta đắc tội ngươi sao, hiện tại liền bồi tội với ngươi.
Vừa dứt lời đã hất váy ngắn của nàng lên, đem đầu vùi vào háng nàng.(Thằng này khôn ghê =]])
Trái tim Diệp Vân Khinh càng đập nhanh hơn, nàng biết rõ ca ca muốn cho mình nếm thử loại khoái cảm dục tiên dục tử kia lần nữa. Quả nhiên, nàng còn chưa kịp suy nghĩ xong, Diệp Phi đã đem đũng quần lót của nàng kéo qua một bên.
Lần này Diệp Phi cũng không lỗ mãng giống như tối qua, hắn muốn để tiểu muội có thể nếm thử cảm giác chậm rãi đạt tới cao trào, vì điều này, sáng nay hắn đã phải vụng trộm xem qua một chút tiểu thuyết xxx đấy.
Đem quần lót của tiểu muội vén qua một bên xong, Diệp Phi cũng không vội vã đi hôn khe nhỏ mềm mại của nàng, mà trước tiên lè lưỡi liếm láp trên bắp đùi trong của nàng, hai tay cũng không nhàn rỗi, vươn lên tiến vào trong lớp áo của nàng, cách một lớp áo ngực nắm chặt lấy cặp song phong tuyết trắng vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve. Một lát sau, lại càng mạng dạn đẩy áo lót của Diệp Vân Khinh lên phía trên, trực tiếp bắt lấy cặp ngực nhu nhuyễn đầy mê người, lại bất chợt dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê hai hạt đậu nho nhỏ trên đỉnh đồi.
Diệp Vân Khinh ngồi dựa trên ghế, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ khoái cảm ca ca đem lại cho mình, mặc dù hiện tại loại cảm giác này xa xa không mạnh liệt được như tối qua, nhưng lại khiến cho nàng càng thêm hưởng thụ, trong nội tâm không khỏi cảm kích sự chăm sóc này của ca ca.
Chỉ là một lát sau, nội tâm Diệp Vân Khinh lại dâng lên chút bất mãn, bởi vì Diệp Phi luôn liếm láp tại bắp đùi trong của nàng, liếm xong bên trái liền đổi bên phải, cũng không chịu đi đến địa phương trọng yếu kia, Diệp Vân Khinh lúc này đã bị hắn khiêu khích chảy đầy dâm thủy, nhịn không được thúc giục:
– Ca ca, ngươi không nên liếm chân nữa nha, người ta muốn chỗ đó.
– Muốn nơi đó?
Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn tiểu muội, trên mặt lộ ra một tia cười tà.
– Chính là chỗ đó!
Diệp Vân Khinh chỉ chỉ cái khe nhỏ mềm mại ướt át nằm giữa hai cánh hoa giữa hai chân của mình:
– Người ta cũng không biết nên nói như thế nào.
– Nơi này là dâm huyệt của ngươi nha.
Vẻ mặt Diệp Phi cười xấu xa quá nặng:
– Có phải muốn để cho ca ca liếm tiểu dâm huyệt của ngươi không?
Diệp Vân Khinh không khỏi cực kỳ xấu hổ, tuy rằng nàng không biết chỗ đó gọi như thế nào, nhưng là nhưng cũng biết đó là cách gọi rất khó xử đấy, bằng không những kia học sinh xấu mắng chửi người khác cũng sẽ không mắng “abc mẹ ngươi” rồi, thực không ngờ, ca ca của mình lại muốn nói ra từ xấu hổ kia đấy =))
Diệp Phi thấy sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, trong nội tâm cười thầm một tiếng, lại càng trêu chọc nàng, vì vậy liền cúi đầu xuống, liếm nhẹ lên tiểu âm hạch(hột le) đã sớm cương lên của nàng, bất quá chỉ vừa chạm vào đã rời ra cười nói:
– Như thế nào? Ngươi có muốn hay không?
Bị hắn liềm xuống nơi cực kỳ mẫn cảm kia, dục hỏa của Diệp Vân Khinh càng tăng lên rồi, rốt cuộc chẳng quan tâm đến việc ngượng ngùng, mở miệng khẩn cầu:
– Ca ca, đừng trêu chọc ta nữa, liếm… liếm âm huyệt của ta được không?
Diệp Phi nghe vậy liền mừng rỡ, không hề tiếp tục trêu đùa nàng, há mồm đem tiểu huyệt mềm mại ngậm lấy, nhẹ nhàng mút vào vài cái, rồi lại buông ra, đầu lưỡi lại không ngưng khuấy đảo khe thịt bên trong, khiến toàn thân Diệp Vân Khinh không ngừng run rẩy, trong cái miệng nhỏ nhắn cũng phát ra tiếng rên rỉ kiều nộn.
Liên tục như vậy một hồi lâu, đem da thịt tuyết trắng trong suốt của Diệp Vân Khinh đều biến thành màu hồng phấn, Diệp Phi biết rõ nàng cũng đã sắp đến cực hạn, vì vậy ngậm chặt nơi đó của nàng, ra sức liếm láp, mút vào không ngừng. Quả nhiên, không được mấy cái, Diệp Vân Khinh liền run rẩy đạt tới cao trào.
Có lẽ bởi vì lần này được kích thích rất đủ, thời điểm nàng cao trào, dâm thủy tuôn ra nhiều hơn đêm qua rất nhiều, Diệp Phi đem một giọt cuối cùng nuốt vào, vậy mà ngậm đầy một miệng lớn.
Đem chỗ chất lỏng vào tràn ngập trong miệng nuốt xuống, sau đó lại lè lưỡi đem địa phương còn đang không ngừng co rút của nàng liếm lấy sạch sẽ, Diệp Phi mới đứng lên, hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn đang khẽ mở ra, không ngừng thở gấp của nàng, cười nói:
– Yêu thích cách ta chuộc lỗi không?
– Ân…(Có ngu mà không thik)
Diệp Vân Khinh khẽ gật đầu, lại cảm giác trên môi mình có chút hương vị mằn mặn, suy nghĩ một chút mới hiểu được đó là cái gì, không khỏi gắt giọng:
– Bại hoại, miệng ngươi vẫn còn dính thứ kia, tại sao lại đi hôn người ta.
– Đây là dâm thủy của ngươi a, ngươi không định nếm thử một chút?
Diệp Phi nở nụ cười, lè lưỡi liếm liếm bờ môi của mình, khen:
– Hương vị rất không tồi đâu, ta rất ưa thích uống, từ nay về sau mỗi ngày đều cho ta uống được không?
– Nha!
Tuy rằng Diệp Vân Khinh cực kỳ đồng ý đề nghị của hắn, bất quá xuất phát từ nội tâm ngại ngùng của thiếu nữ, không khỏi kinh hô một tiếng, che kín khuôn mặt đỏ bừng, chạy nhanh vào gian phòng của mình, ngay cả bài tập hôm nay cũng chẳng quan tâm rồi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260