Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 252

Nhìn đồng hồ đã gần 12h trưa, chỉ sợ một hồi Miêu sẽ trở về cho nên Diệp Phi cũng không tiếp tục ở lại trên người Đông Phương Nhược Lan. Sau khi cúi đầu ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ đã tiến vào giấc ngủ vẫn treo một tia mỉm cười ngọt ngào của nàng hôn xuống một cái, liền chậm rãi đem côn thịt vẫn đang cắm thật sâu trong cơ thể nàng rút ra.

Không hổ là danh khí “Dương Tràng” trong truyền thuyết, dù cho lúc này Đông Phương Nhược Lan đã ngủ, cũng không còn ý thức nhưng địa phương mỹ diệu kia vẫn đem côn thịt của Diệp Phi siết chặt gần chết, lại khiến cho hắn mất thật nhiều sức lực mới đem toàn bộ rút ra khỏi, hơn nữa tại thời điểm hai người chia lìa, khe nhỏ mềm mại mỹ diệu kia còn giống như không muốn mà phát ra một tiếng “nhách” nhỏ.

Có điều cho dù là vậy, Đông Phương Nhược Lan vẫn không tỉnh lại, lần đầu liên tục nếm phải cao trào tới bảy tám lần, nàng thật sự là quá mệt mỏi.

Đắp cho nàng một tấm chăn mỏng, đem thân thể yêu kiều gần như hoàn mỹ đến mê người kia của Đông Phương Nhược Lan che lại, Diệp Phi lại ở trên môi đỏ mềm mại của nàng hôn xuống một cái, mới rời khỏi phòng ngủ của nàng. Tuy vậy cũng không thực sự rời đi, mà là tiến vào phòng bếp, chuẩn bị cho nàng một bữa cơm trưa “yêu thương”.

Cơm mới làm được một nửa, Miêu Hân được nghỉ ngơi giữa trưa cũng đã trở lại, nhìn thấy Diệp Phi ở nơi này, không khỏi có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên sau khi Diệp Phi giải thích cho nàng một hồi, nàng cũng lập tức bình thường trở lại cũng không có hoài nghi điều gì. Bởi vì phương pháp dùng chân khí kiểm tra kia của Đông Phương Nhược Lan cũng đã truyền thụ cho nàng, nàng một mực luyện hơn 10 năm, chỉ giúp người ta kiểm tra một bộ phận cũng đủ để đem chân khí tiêu hao hết, cho nên đối với việc Đông Phương Nhược Lan sau khi giúp Diệp Phi kiểm tra tổng thể một lượt liền mệt mỏi ngủ thiếp đi cũng không hề cảm thấy kỳ lạ.

Tuy rằng ngoại trừ lần thăm bệnh Lý Vân kia, trước đó Diệp Phi và Miêu Hân cũng chưa từng gặp mặt nhưng mà từ chỗ Đông Phương Nhược Lan, Miêu Hân cũng sớm đã biết được tình trạng thân thể của Diệp Phi, lại thêm nàng đối với y thuật cũng có chút si mê, cho nên sau khi nghe nói Đông Phương Nhược Lan cũng đã giúp Diệp Phi kiểm tra toàn diện, nàng sao có thể chịu buông tha cơ hội này, aoah tức hỏi han tỉ mỹ.

Diệp Phi cũng không giấu diếm nàng, ngoại trừ sự tình song tu các loại không tiện nói cho nữ hài tử, thì đều đem những thứ nghe được từ chỗ Đông Phương Nhược Lan nói lại cho nàng, lại để cho Miêu Hân nghe được mà thổn thức không thôi.

Hai người cùng nhau ăn vài thứ, Miêu Hân đến buổi chiều còn phải đi làm nên liền rời đi. Trước khi đi còn cố ý nhờ vả Diệp Phi ở lại chăm sóc cho Đông Phương Nhược Lan, đối với việc này, Diệp Phi dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý.

Mãi cho đến hơn 4h chiều, Đông Phương Nhược Lan ngủ được một giấc tuy rằng không phải dài nhất nhưng lại là an tâm nhất từ khi chào đời tới nay, mới tỉnh lại, chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt nàng đúng là khuôn mặt ôn nhu mang theo ý cười kia của Diệp Phi.

Giờ phút này, Đông Phương Nhược Lan cảm thấy mình bị một cỗ hạnh phúc cực đại bao lấy, không khỏi hướng Diệp Phi nở nụ cười ngọt ngào, nói ra:

– Ngươi vẫn chưa đi sao?

Diệp Phi đưa tay đem một đám tóc dài có chút mất trật tự mà rủ xuống bên má nàng, dịu dàng vuốt qua một bên, cười nói:

– Nàng còn không tỉnh, ta làm sao có thể rời đi?

Đông Phương Nhược Lan khẽ bĩu môi, làm ra vẻ bất mãn nói:

– Hiện tại ta cũng đã tỉnh rồi, có phải ngươi liền muốn rời đi hay không?
– Nàng đã tỉnh lại, ta càng không có khả năng rời đi rồi.

Diệp Phi cười nói:

– Có một đại mỹ nhân đẹp tựa thần tiên như vậy, ta như thế nào lại cam lòng rời đi?

Mặc dù biết Diệp Phi nói như vậy chỉ là vì chọc cho mình vui vẻ, bởi vì hắn cũng không có khả năng một mực ở lại bên cạnh mình nhưng mà sau khi nghe được những lời này, Đông Phương Nhược Lan vẫn cảm thấy trong nội tâm một mảnh ngọt ngào, một đôi mắt đẹp trong suốt lại si ngốc nhìn hắn, phảng phất như muốn đem nam nhân ôn nhu trước mắt này vĩnh viễn lưu lại trong trí óc của mình.

Ánh mắt dịu dàng và nhu hòa kia lại để cho Diệp Phi thiếu chút nữa bị hòa tan, nhịn không được cúi đầu hôn xuống bờ môi đỏ mọng thơm mềm của nàng một hồi lâu, mãi đến khi nàng có chút thở không ra hơi mới buông tha nàng, khẽ cười nói:

– Đói bụng không? Ta đi lấy đồ ăn cho nàng?
– Ân!

Đông Phương Nhược Lan khẽ gật đầu, vẫn là si ngốc như vậy mà nhìn hắn, trái tim phảng phất như cũng muốn bị loại ôn nhu chăm sóc kia cho hòa tan.

Diệp Phi xoay người ra khỏi phòng ngủ, không đến nửa phút đã quay trở lại, trong tay nhiều hơn một cái bàn ăn, phía trên đặt một chén cơm cùng mấy đĩa thức ăn.

Đông Phương Nhược Lan cơ hồ bị hắn lăn qua lăn lại cho tới giữa trưa, vừa rồi bữa trưa lại không ăn gì, hiện tại đúng là có chút đói bụng, hơn nữa loại cảm giác thân thể không còn một chút sức lực này cũng đã biến mất. Vì vậy sau khi Diệp Phi đi vào liền lập tức ngồi dậy, lại quên mình vẫn đang không mặc quần áo, chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, một đôi tuyết trắng to thẳng khiến cho Diệp Phi yêu thích không nỡ buông tay kia thoáng cái liền bạo lộ giữa không khí.

– A!!

Đông Phương Nhược Lan không tự chủ kinh hoảng hô lên một tiếng, vội vàng dùng hai tay che ở trước ngực, mặt phấn đỏ bừng liếc nhìn Diệp Phi.

Diệp Phi lại không thèm để ý chút nào mà cười nói:

– Đã là vợ chồng rồi, nàng cũng không cần phải xấu hổ như vậy chứ?
– Ai là vợ chồng với ngươi?

Đông Phương Nhược Lan trợn mắt liếc hắn một cái, tuy nhiên lại thực sự không tiếp tục che dấu, tùy ý để cơ thể quyến rũ của mình bại lộ trước mặt hắn, nói ra:

– Cứ để ở đó đi, ta tự ăn.

Diệp Phi ngồi xuống bên giường, lắc đầu cười nói:

– Không được, bây giờ là ta chăm sóc nàng, cho nên ta phải đút cho nàng ăn.
– Hiện tại ta cũng đã khôi phục, không cần ngươi chăm sóc!

Đông Phương Nhược Lan có chút đỏ mặt nói:

– Hơn nữa, ta không phải là tiểu hài tử, ngay cả ăn cơm cũng phải để ngươi đút cho ta?
– Ta mặc kệ, dù sao nhiệm vụ của nàng bây giờ chính là nghỉ ngơi.

Diệp Phi vừa ôn nhu vừa bá đạo mà lắc đầu, dùng muỗng nhỏ múc lên một chút cơm, đưa đến bên cạnh miệng nhỏ của nàng nói ra:

– Tới nào, bé ngoan…

Từ trong sự bá đạo của Diệp Phi, Đông Phương Nhược Lan cảm thấy được loại yêu thương sâu đậm kia của hắn đối với chính mình, trong nội tâm không khỏi cực kỳ ngọt ngào cũng không hề phản đối, khẽ “ân” một tiếng rồi mở ra cái miệng nhỏ nhắn để cho Diệp Phi đút cơm đưa vào trong miệng của nàng, sau đó lại đón lấy đồ ăn tự làm do Diệp Phi đút tới, nhẹ nhàng nhai nuốt, hai mắt ở mọi thời khắc đều không rời đi khuôn mặt của hắn, trong ánh mắt tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Cứ như vậy qua gần nửa giờ, Đông Phương Nhược Lan mới đem mấy đĩa thức ăn cùng một chén cơm nhỏ ăn xong, khẽ lắc đầu ra hiệu mình đã no rồi, Diệp Phi lúc này mới đem đồ ăn để qua bàn. Hai tay đỡ bờ vai bóng loáng của nàng, đối diện với thân thể mê người kia của nàng, lại không có ý xấu, mà nói ra:

– Ăn rồi liền tiếp tục nghỉ ngơi một hồi a.

Đông Phương Nhược Lan cũng không phản đối, chỉ nhích qua bên cạnh nhường lại một chỗ, nói ra: (Lúc này đã dịu dàng lại nên đổi cách xưng hô nhé)

– Chàng cũng cùng ta nằm xuống đi.

Diệp Phi khẽ gật đầu, cởi giày cùng quần áo, dựa vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi ở bên cạnh nàng, Đông Phương Nhược Lan lại lập tức ngồi dậy, đem thân thể của mình dựa sát vào trong ngực của hắn, nhẹ nhàng nói:

– Thật ra, chàng cũng không cần để ý như vậy, ta đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa nội lực cũng mạnh hơn so với trước kia rất nhiều.

Diệp Phi vuốt nhẹ mái tóc dài xõa xuống trên lưng ngọc của nàng, cười nói:

– Đây chính là do môn công pháp song tu kia của ta đấy, không chỉ là nàng, chính ta cũng cảm thấy kinh mạch được giải khai không ít, xem ra nếu như chúng ta làm thêm mấy lần, chẳng những thực lực của nàng sẽ tăng mạnh, mà thời điểm kinh mạch của ta hoàn toàn đả thông cũng sẽ không xa.

Đông Phương Nhược Lan lại không được lạc quan như hắn, khẽ thở dài nói:

– Sợ là không được đâu! Đó là bởi vì ta từng tu luyện qua nội công, hơn nữa còn là lần đầu tiên(còn trinh), mới có thể có trợ giúp lớn như vậy đối với chàng đấy. Sau này lại làm tiếp, hiệu quả cũng sẽ không rõ ràng như vậy rồi. Hơn nữa theo thực lực của chàng tăng lên, hiệu quả mà công pháp mang lại cũng sẽ càng ngày càng nhỏ, cho dù chàng có thể không ngừng tìm được nữ nhân tu luyện nội lực mà lại còn trinh, cũng rất khó đem kinh mạch đả thông hoàn toàn.
– Vậy sao…

Diệp Phi tỏ ra không có vẻ gì là quá thất vọng, hắn đã sớm nói, nếu như thực lực của mình có thể không ngừng tăng lên, cuối cùng đạt đến trình độ vĩnh sinh cũng không phải là không thể nào, như vậy, nữ nhân của mình nhất định có thể ở dưới sự trợ giúp của mình mà thanh xuân vĩnh (trẻ mãi), như vậy đời không có đời sau cũng không phải vấn đề gì quá lớn, vì vậy cười nói:

– Vậy thì từ từ lại tới, dù sao cũng không vội.
– Chàng không vội nhưng ta vội… nha!!

Đông Phương Nhược Lan có chút bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói:

– Người ta còn muốn sinh tiểu bảo bảo cho chàng, nếu như chàng vĩnh viễn không thể khôi phục, vậy không phải là không có hy vọng?

Diệp Phi cười nói:

– Sao có thể vĩnh viễn không khôi phục được? Nàng cũng nói rồi, chúng ta có khả năng đạt tới cảnh giới vĩnh sinh, cứ lâu dài như vậy, sẽ có một ngày khôi phục hoàn toàn đấy, thời điểm đó lại muốn cũng không muộn nha, ta cho nàng ăn gậy to bụng luôn…
– Ừm, chàng nói như vậy cũng đúng.

Lông mày nhíu lại một chỗ của Đông Phương Nhược Lan vẫn không tách ra, tiếp tục nói:

– Thế nhưng ta hoài nghi cho dù chàng khôi phục hoàn toàn chỉ sợ vẫn là không có năng lực kia.
– Vì sao?

Lần này ngay cả Diệp Phi cũng nóng lòng rồi, từ nơi này của Đông Phương Nhược Lan hắn cũng đã hiểu rõ đạo lý, một nữ nhân, nhất định phải cùng người yêu của mình có hài tử, mới xem như là trọn vẹn, hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân của mình có cái gì tiếc nuối.

– Ta đã nói rồi, thân thể của chàng rất là đặc thù, sẽ tự động sinh ra loại thuần dương chi khí này, cho nên coi như là kinh mạch hoàn toàn khôi phục, loại dương khí này lại vẫn sẽ tiếp tục sinh ra, nói trắng ra là, không có cách nào từ trên căn bản tới giải quyết.

Đông Phương Nhược Lan sâu kín mà thở dài.

Diệp Phi không khỏi khẩn trương, hỏi:

– Chẳng lẽ, không có biện pháp nào giải quyết triệt để hay sao?

Đông Phương Nhược Lan có chút quái dị nhìn Diệp Phi, nói ra:

– Có thì cũng có nhưng mà không dễ hoàn thành.

Nàng nói xem là biện pháp gì, ta liền không tin, trên đời này còn có chuyện Diệp Phi ta không làm được. Vì có thể khiến cho nhân sinh của các nàng được trọn vẹn, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng muốn xông vào 1 lần!

Diệp Phi lộ ra khí phách nói.

– U là trời! Nào có khủng bố như vậy? Biện pháp này thật ra cũng rất đơn giản đấy, chỉ cần chàng muốn làm, liền nhất định có thể hoàn thành, có điều chỉ sợ chàng không có loại tư tưởng kia nha.

Đông Phương Nhược Lan cười đến rất là quái dị… nói:

– Bởi vì biện pháp này liền ở chính chỗ của Diệc Như nha.
– Mụ mụ của ta???

Diệp Phi không khỏi sững sờ, hỏi lại:

– Nàng cũng không hiểu y thuật, có thể có biện pháp gì chứ?

Nụ cười quái dị trên mặt Đông Phương Nhược Lan lại càng đậm, cười nói:

– Việc này căn bản không dùng đến y thuật, thời điểm mỗi đứa trẻ sinh ra, ít nhiều đều sẽ có chút Thiên Tiên bất túc(căn nguyên yếu ớt), chỉ có điều có hiện ra ảnh hưởng hay không mà thôi, mà một chút thiếu khuyết kia thật ra là bị lưu lại trong cơ thể người mẹ.
– Nói như vậy, căn nguyên thiếu khuyết của ta cũng không cách nào giải quyết được những dương khí này?

Diệp Phi có chút hiểu rõ.

– Không sai.

Đông Phương Nhược Lan gật đầu nói:

– Mà mấu chốt để giải quyết vấn đề của mình, chính là Chân Âm chi khí trong cơ thể Diệc Như, nếu như có thể có được Chân Âm chi khí của nàng, tuy rằng loại dương khí này của chàng vẫn sẽ tiếp tục sinh ra nhưng cũng chỉ có thể đem lại cho chàng chỗ tốt, cũng không còn có cái gì làm ảnh hưởng rồi.
– Như vậy phải làm như thế nào mới có được Chân Âm chi khí của mụ mụ ta đây? Truyền công có thể chứ?

Diệp Phi gấp gáp hỏi nàng.

Đông Phương Nhược Lan lại cười nói:

– Truyền công thì không được, biện pháp duy nhất chính là giống như chúng ta làm buổi sáng vậy!
– Hử… Chẳng lẽ không còn biện phái gì khác sao?

Diệp Phi không khỏi ngẩn cả người ra, không sai, trong nội tâm hắn vẫn một mực mơ tưởng đến Liễu Diệc Như hơn nữa mỗi lần nghĩ đến nàng đều sẽ đặc biệt hưng phấn nhưng mà cái đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, trong lòng của hắn, mụ mụ vĩnh viễn là thánh khiết như băng sơn tuyết liên đấy, căn bản không cho phép có bất kỳ kẻ nào khinh nhờn, ngay cả chính hắn cũng không được, lần trước chỉ làm bên ngoài thân thể cũng đã khiến hắn cảm thấy mình đã quá mức mạo phạm rồi, huống chi là muốn hắn thật sự lên giường với nàng…

– Không có!

Đông Phương Nhược Lan kiên định gật đầu, nói ra:

– Có phải chàng cảm thấy rất khó khăn hay không?
– Không sai!

Diệp Phi gật đầu nói:

– Nàng chính là nữ thần trong lòng ta, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào khinh nhờn, bao gồm cả ta trong đó! Được rồi, không thể có đời sau liền không có đi.
– Nữ thần sao? Nói như vậy chàng đối với nàng chỉ có ngưỡng mộ thôi sao?

Đông Phương Nhược Lan nở nụ cười nghịch ngợm, tay nhỏ cách quần bắt lấy đồ vật nào đó có chút biến hóa của hắn:

– Thế nhưng vì cái gì vừa nhắc đến nàng, phía dưới của chàng liền đã cứng như vậy rồi?

Diệp Phi cũng không phủ nhận, khẽ gật đầu nói:

– Không sai, ta thừa nhận, lực hấp dẫn của nàng đối với ta thậm chí lớn hơn từng người các ngươi nhưng mà ta lại không thể làm ra chuyện có lỗi với nàng!

Diệp Phi trả lời lại để cho trong lòng Đông Phương Nhược Lan hơi có chút ghen tuông, có điều thực sự hiểu rõ hắn như vậy đúng là bình thường cho nên cũng không hề so đo, chỉ hỏi:

– Thế nhưng, chàng từng nghĩ tới cảm thụ của Diệc Như chưa?
– Cảm thụ gì?

Diệp Phi có chút khó hiểu hỏi lại.

– Ta cùng nàng từ nhỏ lớn lên đấy, thậm chí có thể nói hai người dì của chàng đều không hiểu nàng bằng ta.

Đông Phương Nhược Lan nói ra:

– Cho nên tâm sự của nàng rất khó tránh khỏi con mắt của ta, từ sau khi thân thể của chàng phát sinh biến hóa. Ta cùng nàng cũng đã gặp nhau mấy lần, mỗi lần Diệc Như đều sẽ nói đến chàng, có điều ta phát hiện thời điểm nàng nói tới chàng, ánh mắt so với trước kia lại không cùng một dạng. Vốn dĩ ta cũng không rõ ánh mắt của nàng là có ý gì nhưng mà hôm nay ta lại hiểu rõ rồi, bởi vì vừa rồi lúc chàng nhìn ta, trong mắt cũng xuất hiện loại ánh mắt này.
– Nàng muốn nói là…

Trong nội tâm Diệp Phi phảng phất giống như bị một cái búa nặng cả ngàn cân đập xuống, cả người đều ngây dại. Hắn hiện tại có thể xưng là thông minh hàng đầu cũng không thể hiểu thông suốt chuyện này, hơn nữa Liễu Diệc Như ở trước mặt của hắn quả thật cũng có mấy lần biểu hiện ra không bình thường, thế nhưng hắn lại vẫn không dám nghĩ tới phương diện này. Lúc này bị Đông Phương Nhược Lan nhắc nhở, mới khiến cho hắn ý thức được, thời điểm Đông Phương Nhược Lan có mấy lần nhìn hắn, ánh mắt quả thực cũng không có bao nhiêu khác biệt so với Diệp Vân Khinh.

Đông Phương Nhược Lan cũng không để ý tới Diệp Phi đang ngẩn người, tiếp tục nói:

– Hơn nữa, nàng giống ta, cũng là ở vào độ tuổi nữ nhân ham muốn tình dục nhất, chẳng lẽ chàng có thể cho ta hạnh phúc cũng có thể cho những nữ nhân khác lại cứ bỏ mặc người chàng yêu nhất sao?

Trong nội tâm Diệp Phi lại thêm chấn động, đúng vậy, mình có thể khiến cho rất nhiều nữ nhân khác hạnh phúc, dựa vào cái gì lại không thể để cho người mình yêu nhất cũng được hạnh phúc như vậy?

– Nhược Lan, cảm ơn nàng!

Diệp Phi không khỏi ôm chặt Đông Phương Nhược Lan trong ngực, dùng sức hôn lên miệng nhỏ của nàng một cái rồi nói ra:

– Ta nghĩ mình đã hiểu rõ từ nay về sau nên làm như thế nào rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260

Thể loại