– Chuyện của công ty Bàn Thạch này, cậu không nên nhúng tay vào, Lương chủ tịch tỉnh đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, vốn đã khuyên Dương chủ tịch rồi, vì không để cho Lương chủ tịch tỉnh thêm phiền toái, Dương Phụng Tê đã đồng ý rời khỏi Giang Đô, cậu bây giờ lại trộn lẫn vào, làm chuyện này liền thêm phức tạp.
Quả nhiên, vừa lên xe, Kiều Hồng Trình liền bày ra một bộ hưng sư vấn tội.
Điều này đương nhiên làm cho Đinh Trường Sinh rất là khó chịu, chẳng những là như thế, mặc kệ Lương Văn Tường đến cùng có bao nhiêu cố kỵ sợ cùng Hán Đường Trí Nghiệp có xung đột, nhưng mà Đinh Trường Sinh muốn vì Dương Phụng Tê mà ra m8at5 cho nàng, dù sao Dương Phụng Tê tới Giang Đô kinh doanh đầu tư là để cho Lương Văn Tường đứng vững gót chân đấy, với lại nhìn xem tình huống trước mắt, Dương Phụng Tê không có làm gì sai, sai chính là Lương Văn Tường không thể ủng hộ tương xứng với công sức của Dương Phụng Tê đã bỏ ra.
– Nếu như không có chuyện tối nay, thì cháu cũng cho rằng Dương Phụng Tê chuẩn bị ly khai khỏi Giang Đô, nàng đã nói với cháu, là muốn cháu đi để sắp xếp về chuyện này, khả năng chính chỉ là còn đàm phán, nhưng lại có người cũng không nghĩ như vậy, mới vừa gửi đến mấy viên đạn, vừa rồi buổi tối lại ập đến xông vào kiếm chuyện, tất cả bổn sự hạ lưu đều đem ra sử dụng hết, thật sự là mất mặt a.
Đinh Trường Sinh không cam lòng nói.
– Nếu như đã nói như vậy rồi, vậy đêm nay cậu còn trộn lẫn vào làm cái gì? Bây giờ hiện tại thế cục nơi này làm như thế nào kết thúc đây?
Kiều Hồng Trình cau mày nói.
– Kiều trưởng thư ký, cái công ty Hán Đường Trí Nghiệp này rút cuộc có bối cảnh như thế nào vậy, mà làm cho người người tại tỉnh Trung Nam hình như là phải né tránh để cho yên thân? Chẳng lẽ là thật sự lợi hại như vậy sao? Kiều trưởng thư ký là người bên cạnh lãnh đạo, nơi đây cũng không có người khác, cho cháu mở mang kiến thức chút đi chứ.
Đinh Trường Sinh theo kính chiếu hậu t nhìn thoáng qua Kiều Hồng Trình, nói ra.
– Chuyện này tôi cũng chỉ là biết một chút mà thôi, tất cả mọi người ai cũng giữ kín như bưng hết, tôi cũng không biết đến cùng chuyện gì xảy ra, nhưng mà tôi nghe nói cái công ty này bây giờ là do một người đàn bà tên là Trình Diệu Như quản lý, công ty này có bối cảnh liên quan đến bên quân đội, mà tư lệnh quân khu của tỉnh chúng ta mới nhậm chức có tên là Trình Diệu Vũ, nguyên lai trước đây là tư lệnh phó quân khu của tỉnh, tôi nói những điều này, cậu có minh bạch chưa?
Kiều Hồng Trình hỏi.
– Hừ… vậy không phải chỉ là người nhà thân thuộc của quân nhân mở công ty mà thôi, làm sao mọi người lại quá mức e dè cẩn ngôn như vậy quá chứ?
Đinh Trường Sinh khinh thường nói.
– Không chỉ chừng này, nghe nói này cái công ty này cùng trên kinh thành cấu kết rất sâu, vì vậy, tôi khuyên cậu hãy rời xa cho thỏa đáng, đừng có lại đem phiền toái này hướng trên người mình ôm vào, đến lúc đó đối với cậu không có quả ngon để mà ăn đâu…
Kiều Hồng Trình biết rõ Đinh Trường Sinh gia hỏa này luôn luôn đều là ra bài không hợp với lẽ thường, sợ hắn lại trộn lẫn việc này, như vậy lại càng thêm phức tạp.
– Ài, con người của cháu luôn luôn từ trước giờ luôn luôn là người không phạm ta, thì ta không phạm người, cái ghế khu trưởng cháu ngồi còn chưa nóng đâu rồi, đã bị người nhấc lên xuống dưới, mà nghe nói kẻ nhấc lên cái ghế của cháu thì đúng là nhà này Hán Đường Trí Nghiệp, bây giờ lại đem mũi nhọn nhắm ngay chị nuôi của cháu, chú nói thử xem, đây không phải là thù cũ lại thêm hận mới trộn lẫn ở cùng một chỗ sao?
Đinh Trường Sinh bĩu môi nói ra.
– Đó là sự tình của riêng cậu, tôi cũng mặc kệ, bất quá, tôi khuyên cậu, việc này đừng trộn lẫn, đối với cậu mới tốt.
Kiều Hồng Trình lần nữa cảnh cáo nói.
Kiều Hồng Trình cũng ở tại trong nội viện của khu cư xá tỉnh ủy, cùng nhà của chủ tịch tỉnh Lương Văn Tường cách nhau không xa, nhìn xem Kiều Hồng Trình xuống xe tiến vào tiểu viện, Đinh Trường Sinh cũng phát động ô tô rời đi, nhưng mà hắn tại trong khu cư xá chạy một vòng tròn, không có đi ra ngoài, bởi vì lúc này hắn nhìn đến trong nhà phó bí thư tỉnh ủy Chu Minh Thủy rõ ràng còn đèn sáng, hắn đi qua nhà Chu Minh Thủy, biết rõ đèn sáng chính là thư phòng của Chu Minh Thủy, đã trễ thế như vậy, Chu Minh Thủy còn chưa ngủ sao?
Đinh Trường Sinh suy nghĩ một chút, cảm thấy Kiều Hồng Trình không phải đang hù dọa mình, Hán Đường Trí Nghiệp nếu là quả thật như là Kiều Hồng Trình nói như vậy, đã có bối cảnh quân đội lại cùng trên kinh thành cấu kết rất sâu, còn mình một chút lực lượng gì cũng đều không có, làm không tốt còn có thể biến thành một con quỷ chết oan.
Hắn đem xe dừng lại ở cách đó không xa, tắt đèn, đợi một hồi, lúc này mới xuống xe đến gõ cửa nhà của Chu Minh Thủy, tuy rằng rất nhẹ, nhưng mà trong sự yên tĩnh trong đêm, vẫn là rất vang dội, sau khi gõ vài cái, bên trong không có người đáp ứng, Đinh Trường Sinh định quay đi, thế nhưng lúc này thì trong phòng khách đèn cũng bật sáng.
– Ai vậy?
Trong phòng truyền tới một thanh âm trầm thấp, hỏi.
– Chu bí thư, là cháu, Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh cũng thấp giọng nói ra.
Chu Minh Thủy không có lên tiếng, nhưng lại rất nhanh mở cửa, nhìn qua quả nhiên là Đinh Trường Sinh, ông thật sự là không biết thời điểm này Đinh Trường Sinh tìm đến mình để làm gì.
– Như thế nào ban ngày không dám tới, đêm hôm khuya khoắt lại đến để làm gì?
Chu Minh Thủy cười hỏi.
– Nào có, cháu tiễn đưa Kiều trưởng thư ký về nhà, xem đã trễ như vậy mà nơi nơi đây vẫn sáng đèn, cháu lo lắng có vấn đề gì, vì vậy tới đây hỏi thăm một chút, nếu chú đang nghỉ ngơi, sáng mai cháu sẽ tới…
Đinh Trường Sinh nói.
– Được rồi, đến thì đã đến, tôi cũng đã ngủ một giấc rồi, bởi vì đang ngủ thì bị điện thoại đánh thức, cho nên ngủ lại không được, chúng ta đánh ván cờ đi.
Chu Minh Thủy ngược lại là hăng hái, liền dẫn Đinh Trường Sinh đi đến thư phòng của ông.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Chu Minh bày cờ, vừa nói.
– Cậu tại sao không hỏi xem, đã trễ thế như vậy, lại có người nào gọi điện thoại cho tôi?
– Đó là sự tình giữa các lãnh đạo, cháu nào dám hỏi quờ quạng a.
Đinh Trường Sinh cười cười nói.
– Là Tần Mặc gọi điện thoại tới, Tần Chấn Bang đang cấp cứu tại trong bệnh viện, lần này có thể qua được hay không thì thật đúng là không nhất định… Aì… sống trên đời này, không ai nghĩ ra mình cũng sẽ có cái ngày đó a…
Chu Minh Thủy mặc dù nói theo cảm xúc, nhưng mà Đinh Trường Sinh trong nội tâm lại run lên, Tần Mặc gọi điện thoại cho Chu Minh Thủy, nhưng lại không có gọi điện thoại cho mình, điều này làm cho trong lòng của hắn có chút cảm giác mất mát.
Thừa dịp Chu Minh Thủy suy nghĩ đi nước cờ, Đinh Trường Sinh lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là không có cuộc gọi điện thoại nhỡ nào gọi tới.
Chu Minh Thủy nhìn xem Đinh Trường Sinh loay hoay điện thoại, nói ra:
– Muốn gọi thì gọi, giày vò làm cái gì, vậy là một nam nhân sao chứ?
– Không biết thời điểm này gọi có thích hợp hay không, nhưng cháu tin tưởng Tần tổng có thể gắng gượng qua được cửa ải này.
Đinh Trường Sinh đưa điện thoại di động để ở một bên, rồi chuyên tâm cùng Chu Minh Thủy chơi cờ.
Nhưng là vừa làm sao có thể chuyên tâm đâu rồi, dù sao Tần Mặc cùng Tần Chấn Bang đối với chính mình cũng không tệ, bản thân thà không biết thì thôi, hiện tại biết đến chuyện này, nếu như thờ ơ, chỉ sợ ngay cả Chu Minh Thủy cũng mắng mình là không có lương tâm.
– Đúng rồi, cháu như thế nào cùng Kiều Hồng Trình lăn lộn đến trễ như vậy mới về nhà.
Phảng phất đột nhiên nhớ tới, Chu Minh Thủy hỏi.
– Ài, đừng nhắc đến nữa…
Đinh Trường Sinh đem chuyện tối nay kể qua, Chu Minh Thủy trước sau gì cũng không có phát biểu ý kiến gì, thoạt nhìn giống như đối với việc này chỉ biết chứ không làm gì được vậy…
– Chu bí thư, chú cũng là từ trên kinh thành nhảy dù đến đây đấy, vậy công ty Hán Đường Trí Nghiệp thật sự có lợi hại như vậy không?
Đinh Trường Sinh hỏi Chu Minh Thủy.
– Nghe cậu hỏi những lời này, liền nhìn ra được cậu trong chính trị vẫn chưa có quen thuộc, cậu có biết cái gọi là lợi ích tập đoàn không?
Chu Minh Thủy vừa chơi cờ vừa hỏi.
– Minh bạch, đó là để cho một bộ phận người, dùng danh nghĩa tập đoàn để kiếm tiền phải không?
Đinh Trường Sinh giải thích theo cách đơn giản dễ hiểu…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238