– Không phải hoài nghi, mà là khẳng định, nhưng mà lại không có chứng cứ, với lại toàn bộ chứng cứ vụ án kia cũng đều bị cháy sạch trong tai nạn xe rồi, hiện tại nếu muốn điều tra vụ án kia, đành phải một lần nữa bắt đầu lại…
Tề Nhất Hàng phẫn uất nói.
– Quá càn rỡ rồi.
Đinh Trường Sinh âm u thở dài.
– Hôm nay là ngày đầu tiên của cậu, tôi vốn không muốn nói ra những thứ này, nhưng mà trên thực tế phòng số ba của chúng ta là phòng ban yếu kém nhất của ban kỷ luật thanh tra tỉnh, sau khi Trần San hy sinh, phòng số ba chúng ta ba càng là nguyên khí đại thương, ngày mai chờ thông báo của tôi, chúng ta sẽ đi một chuyến lần nữa.
Tề Nhất Hàng nói ra.
– Vâng… tôi chờ thông báo của anh…
Đinh Trường Sinh không hỏi đi đến nơi nào, cũng không hỏi về vấn đề đó là bản án gì.
Đinh Trường Sinh tại trên bàn cả buổi, mới nhớ tới hôm nay ngay cái ly uống nước cũng không có mang theo, muốn uống miếng nước cũng đều không có, chính hắn một phó chủ nhiệm dạng này xem ra thật đúng là tự tay làm hàm nhai rồi.
Đi ngang qua văn phòng lớn thì chứng kiến bên trong có mười mấy người đều đến bận rộn, Đinh Trường Sinh đi ra khỏi tầng trệt của ban kỷ luật thanh tra, bước qua tầng trệt cơ quan mặt trận thống nhất, nếu như đã đến đây rồi, thì cũng phải đi đến chỗ của Thạch Ái Quốc báo cái một chút…
– Chào chú…
Đinh Trường Sinh gõ cửa đi vào văn phòng Thạch Ái Quốc.
– Ừ, đưa tin báo danh đã xong rồi à?
Thạch Ái Quốc nói ra.
– Vâng… đã xong, cháu tới đây tìm chén trà uống, bên ban kỷ luật thanh tra thật sự là quá nghèo khó a, ngay cả nước uống cũng đều không có.
Đinh Trường Sinh nói đùa.
– Chỗ kia có nước nóng đấy, tự pha trà uống đi, từ từ thì cháu sẽ quen, cháu đấy, ở phía dưới tản mạn làm lung tung đã quen, bây giờ đến ban kỷ luật thanh tra nói ít lại cũng tốt, kiềm chế tâm, muốn làm chuyện gì thì trong lòng phải nắm chắc, phải tuân thủ theo quy định, chứ một khi đi lệch ra một bước, có muốn thu hồi lại thì cũng xong đời rồi.
Thạch Ái Quốc lại một lần nữa khuyên bảo Đinh Trường Sinh.
– Cháu nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của chú.
Đinh Trường Sinh nghiêm trang nói.
– Tình huống Hồ Châu thế nào rồi…
Thạch Ái Quốc vẫn là nhớ lấy đến tình thế phát triển Hồ Châu đấy, vì vậy mỗi lần gặp Đinh Trường Sinh, ông đều hỏi một câu tình huống.
– Ngoại trừ khu đang phát triển, còn các mặt khác cũng là y như cũ.
Đinh Trường Sinh ăn ngay nói thật nói.
– Ài, trước kia trong tỉnh đều đồn đại, bao gồm một số lãnh đạo trên tỉnh đều cho rằng La Bàn Hạ biết làm kinh tế, nhưng mà tình huống bây giờ như thế nào? Nhìn vào là hiểu ngay, Để Khôn Thành lâu nay vẫn là đi theo An bí thư, nên không có bổn sự phát triển kinh tế, hiện tại tình huống Hồ Châu, chỉ sợ so với trước kia càng thêm hỏng bét.
Nơi đây không có ngoại nhân, vì vậy Thạch Ái Quốc nói chuyện cũng rất tùy tiện, câu nói đầu tiên đem nhất nhị bả thủ của Hồ Châu đánh giá vô cùng thấp, Đinh Trường Sinh cũng chỉ có thể là nghe, không dám lên tiếng.
Trước kia Đinh Trường Sinh là thân ở trong cục diện Hồ Châu đó, nhưng mà lần này bất đồng, hắn giờ thì cũng có thể đứng ở góc độ trên tỉnh mà quan sát Hồ Châu phát triển, đích xác là như vậy, hiện tại khu đang phát triển thành công như thế này thì thật ra là phát triển không bình thường đấy, lẽ ra thì các huyện thị khu khác thì phải chung đồng tiến, nhưng mà đơn thuần chỉ dựa vào đầu tư bên ngoài đến khu phát triển, khiến cho sự phát triển kinh tế Hồ Châu cực là không cân đối, giống như là ô tô có bốn cái bánh xe, thì phải cùng lăn bánh đấy, nhưng mà hiện tại chỉ có một bánh xe là chuyển động, chiếc xe hơi kia không thể chỉ là đảo quanh tại một chỗ thì mới là lạ…
– Hiện tại xem ra, đều không có biện pháp khác tốt hơn, xu thế chính là như vậy, nếu không thể tìm được các tăng trưởng mới, năm nay bài danh của Hồ Châu chỉ sợ còn là còn đi xuống…
Đinh Trường Sinh nói ra.
– Chỉ dựa vào đầu tư khu phát triển về dài hạn là không được, dù sao đầu tư thì chỉ là có hạn đấy, không thể vĩnh viễn cứ mãi có nhà đầu tư tiến đến, phải làm cho dân chúng tự tìm được nghề nghiệp có thể kiếm được tiền, đây mới là động lực phát triển, dân chúng có tiền, thì bọn họ mới dám chi tiêu, những ngành nghề khác mới có thể được bảo đảm, bây giờ là cứ hô to phát triển, nhưng mà bên trong thì thực tế ra sao? Dân chúng không dám chi tiêu, chỉ dám để dành tiền lo cho con cái đến trường, khám bệnh, loại tình huống cứ như thế này thì làm sao dân chúng dám tiêu tiền đây…
Thạch Ái Quốc thở dài nói.
Nhưng mà trên thực tế, điều Thạch Ái Quốc nói không phải chỉ là tồn tại trong phạm vi một Hồ Châu, giá thuê, giá bán nhà tăng, thức ăn tăng, khám bệnh tăng, cái gì cũng đều tăng, nhưng mà tiền lương thì không có tăng, thu nhập không tăng, thì ai dám tiêu tiền…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238