Chứng kiến Thiên Tứ Hộ Pháp nổi danh với sức mạnh thể tu nay bị ba tôn Thần Tướng khắc chế vây công trong bất lực, Thiên Tam Hộ Pháp với khả năng thiện xạ xuất thần nhập hóa lại bị Kim Thần Tướng và 108 thanh Vũ Hoàng Kiếm truy lùng, ngay cả Thiên Nhị Hộ Pháp là Hồn Tu nay cũng phải ôm đầu hét thảm trước sức mạnh của đối thủ…
Toàn bộ Luyện Đan Đại Lục lâm vào bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ…
Đặc biệt là vô số tu sĩ chưa đạt đến Thiên Đế, khi chứng kiến những đại nhân vật ngày thường mình xem như thần minh lúc này bị một nam nhân trẻ tuổi đè ra đánh càng là khó có thể chấp nhận sự thật.
Nhất là Dương Diệp, mặc dù đã sớm biết được Lạc Nam có chiến lực khủng bố nhưng hắn không thể nào tưởng tượng được lại khủng bố đến mức độ này.
Đối với Dương Diệp, hắn chỉ ỷ vào thân phận Đan Tử của Đan Thần Tháp, lại có sư phụ là Thái Thượng Đan Đế làm chỗ dựa nên có thể ra vẻ bề trên với các vị Hộ Pháp.
Thực chất, bản thân Dương Diệp thừa hiểu rằng nếu xét về chiến lực, mình không sánh bằng bất cứ vị Thiên Hộ Pháp nào, thậm chí một số Địa Hộ Pháp cũng có thể đánh bại hắn.
Dù sao thì sở trường của Dương Diệp chính là Luyện Đan.
Vậy mà lúc này đây, khi nhìn thấy Lạc Nam thậm chí còn chưa chiến đấu quá sức đã dễ dàng ngăn chặn các vị Thiên Hộ Pháp mạnh mẽ, sắc mặt Dương Diệp đã trở nên xám trắng như màu đất.
Cố ý đắc tội một nhân vật như vậy, liệu mình có quả ngon để ăn hay không đây?
Mặc dù địa vị của Luyện Đan Sư là cao thật đấy, nhưng thế giới này vẫn luôn là cường giả vi tôn, đạo lý này vô số năm qua không hề thay đổi.
Nếu như không phải Đan Thần Tháp đủ mạnh, e rằng đã bị vô số thế lực sâu xé, những Luyện Đan Sư thì bị bắt làm nô lệ, làm công cụ luyện đan rồi.
Mà với chiến lực khủng bố của Lạc Nam, liệu ngày hắn trưởng thành đột phá Thiên Đế, Đan Thần Tháp làm sao đủ cho hắn chém giết? Tính mạng của Dương Diệp hắn chẳng phải chỉ như một con kiến tùy ý bị cường giả như Lạc Nam giẫm đạp hay sao?
Càng nghĩ Dương Diệp càng lo lắng…
Đáng tiếc thù hận đã kết, chỉ có thể nhân lúc Lạc Nam chưa trưởng thành đem hắn bóp chết từ trong trứng nước.
Nghĩ đến đây, Dương Diệp vội vàng gầm rú lên:
“Các vị Hộ Pháp, giúp ta giết hắn!”
Hắn vừa dứt lời, từ bên trong bóng tối, một thân ảnh như u linh di chuyển đang chậm rãi tiếp cận Lạc Nam.
Trong tay xuất hiện một thanh Dao Găm ẩn chứa kịch độc, có thể lấy mạng cả Thiên Đế nếu không may dính vào.
Chính là Thiên Ngũ Hộ Pháp đã tiềm hành từ trước đó, bản năng của một sát thủ khiến hắn biết nắm bắt lấy thời cơ.
Nhất là khi Lạc Nam vừa phân tâm sử dụng Hồn Kỹ đối kháng Thiên Nhị Hộ Pháp thì đây là thời cơ thích hợp nhất để hắn ra tay.
“Chết đi cho ta!”
Thiên Ngũ Hộ Pháp trong lòng thầm nghĩ, sát khí che giấu đến cực hạn.
QUẠT…
Bất quá ngay lúc này, một tiếng kêu quỷ dị bất chợt vang lên bên tai Thiên Ngũ Hộ Pháp khiến hắn rợn cả tóc gáy.
Vội vàng đưa mắt nhìn sang… toàn thân Thiên Ngũ Hộ Pháp căng cứng lại, đồng tử siết chặt.
Chẳng biết từ bao giờ, một bầy quạ đen ẩn nấp trong bóng đêm xung quanh đang dùng những đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt lấy hắn.
Quỷ dị ở chỗ, Thiên Ngũ Hộ Pháp vậy mà chẳng nhận ra chúng nó trước khi một con quạ trong số đó kêu lên.
“Làm sao có thể?”
Một ý nghĩ khó tin dâng trào, bầy quạ đen này rốt cuộc là cái quỷ gì? Theo dõi mình từ bao giờ?
Điều này đối với một sát thủ như Thiên Ngũ Hộ Pháp chính là sỉ nhục, hắn muốn ẩn nấp để lén lút cho địch nhân một kích chí mạng, nào ngờ bản thân hắn từ đầu đến cuối đều nằm trong tầm mắt của đối phương.
Thiên Ngũ Hộ Pháp cảm giác như mình là thằng hề nhảy nhót, vô cùng nhục nhã.
Bất quá nhục thì nhục, cảm giác nguy hiểm vẫn khiến Thiên Ngũ Hộ Pháp vội vàng rút lui.
Nào ngờ hắn vừa quay đầu, một tấm lưới được đan xen từ vô tận Hắc Ám đã bao trùm mà đến, phong tỏa bốn phương tám hướng như thiên la địa võng, đem Thiên Ngũ Hộ Pháp vây vào bên trong.
Hắc Ám Thần Tướng vô thanh vô tức từ trong bóng đêm hiện ra, Hắc Cốt U Minh Ám kỵ trên Xích Nha Hắc Ám khổng lồ như thủ lĩnh của hàng nghìn con quạ xung quanh, Hóa Thân Hắc Ám hình thành áo choàng đen kịch tung bay che đậy khí tức, đôi tay cầm chặt mảnh lưới do Tỏa Thiên Hắc Ám tạo thành kéo lấy.
“Khanh khách, chờ ngươi đã lâu rồi con chuột!” Ám Nhi cười lên khanh khách, điều khiển Hắc Ám Thần Tướng thu lưới, vây nhốt lấy Thiên Ngũ Hộ Pháp vào bên trong.
“Nằm mơ!”
Thiên Ngũ Hộ Pháp sắc mặt lạnh lẽo, Dao Găm trong tay bỗng nhiên bùng cháy ngọn lửa, có khí tức Tam Muội Chân Hỏa tiến ra cuồn cuộn thiêu đốt, hung hăng chém về phía Tỏa Thiên Hắc Ám.
XÈO XÈO XÈO…
Không hổ danh là Vĩnh Hằng Thuộc Tính, ngọn lửa chứa hơi thở Tam Muội vậy mà có thể thiêu đốt Tỏa Thiên Hắc Ám tạo thành một lỗ hổng, Thiên Ngũ Hộ Pháp nhờ vậy chui ra ngoài.
Nào ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa…
Khi vừa thoát khỏi Hắc Ám, chợt có vô tận Quang Minh chiếu rọi khắp trời khiến thân thể sát thủ tăm tối của Thiên Ngũ Hộ Pháp hiện ra giữa thanh thiên bạch nhật.
Quang Nhi thống ngự Quang Minh Thần Tướng cưỡi trên Cuồng Sư Nộ Quang hiên ngang lẫm liệt hiện thân, La Hán Minh Quang ngửa đầu gầm một tiếng, đôi tay lực lưỡng như cột đình hung hăng đấm thẳng.
PHỐC!
Thiên Ngũ Hộ Pháp toàn thân như diều đứt dây thổ huyết bay ngược, xương cốt rạn vỡ vì đau nhứt…
“Làm tốt lắm!” Ám Nhi vui vẻ nói, Tỏa Thiên Hắc Ám một lần nữa vung ra đem Thiên Ngũ Hộ Pháp nhốt vào.
Thiên Ngũ Hộ Pháp vừa sợ vừa giận, muốn cằm Dao Găm xé rách mảnh lưới đào tẩu như vừa rồi.
Nào ngờ Lạc Nam khóe miệng chậm rãi nhếch lên một tia khinh thường, bàn tay vô hình duỗi ra một cách đầy quỷ dị:
“Thần Thông – Hiểm Thâu Bí Thủ!”
Trong vẻ mặt mộng bức của Thiên Ngũ Hộ Pháp, Dao Găm mạnh mẽ hắn đang cầm trong tay đột nhiên biến mất không chút dấu vết.
“Chuyện gì xảy ra? Vũ Khí của ta đâu?” Thiên Ngũ Hộ Pháp nộ hống.
Không có người rảnh rỗi trả lời hắn, nhân lúc Thiên Ngũ Hộ Pháp bị Ám Nhi giam cầm, Quang Nhi hạ lệnh một tiếng, Cuồng Sư Nộ Quang ngửa đầu hội tụ vô tận Quang Minh, một luồng ánh sáng mang tính hủy diệt hòa quyện cùng Phân Lực Huyền Quang và Thất Thải Huyền Quang có thể tịnh hóa thế gian vạn vật bá đạo oanh tạc.
“Đại ca mau cứu mạng!” Thiên Ngũ Hộ Pháp hoảng loạn gầm lên.
“Lạc Nam nghịch tặc, mau dừng tay!” Thiên Nhất Hộ Pháp rốt cuộc ra tay.
Hỏa Thiên Đế Lực mạnh mẽ nhất bùng lên, lực lượng Thiên Thể Đế thi triển, Hồn Lực cũng hung hăng vờn quanh cơ thể.
“Phá Giới Ấn!”
Hai tay Thiên Nhất Hộ Pháp ngưng tụ một kiện Đại Ấn khổng lồ, có Hỏa Thiên Đế Lực và Hồn Lực kết hợp, lại thêm sức mạnh của Thiên Thể Đế…
Hắn triển khai thân pháp bay đến trước mặt Thiên Ngũ Hộ Pháp, gân xanh cuồn cuộn nổi lên, hai tay cầm lấy Phá Giới Ấn hướng về phía Quang Minh Thần Tướng và Hắc Ám Thần Tướng điên cuồng đập nện.
Uy năng của một ấn này như có thể nghiền nát cả thế giới.
“Chờ ngươi đã lâu!”
Lạc Nam mỉm cười đầy quỷ dị: “Các Thần Tướng mạnh nhất của ta vẫn luôn chờ ngươi!”
ONG ONG ONG!
Diễm Tâm Đỉnh, Kiếp Lôi Đỉnh, Vũ Phong Đỉnh cấp tốc xoay tròn.
Ba vị Thần Tướng bề nghễ hiện ra, khí thế cường đại khiến sắc mặt toàn trường đại biến.
Bọn hắn nhận ra ba vị Thần Tướng này mạnh hơn những Thần Tướng kia không chỉ một bậc.
Quả nhiên, Hỏa Thần Tướng lập tức phóng thích biển lửa trùng thiên, Lôi Thần Tướng triệu hoán Kiếp Lôi đầy trời, Phong Thần Tướng tốc độ nhanh đến mức khủng bố lại ẩn chứa đầy rẫy sát cơ chí mạng.
Ba đại Thần Tướng vừa hiện thế, lập tức toàn diện triển lộ sức mạnh, đem Phá Giới Ấn mạnh mẽ mà Thiên Nhất Hộ Pháp vừa ngưng tụ đập bay.
Hỏa Nhi sắc mặt hưng phấn, điều khiển Hỏa Thần Tướng ném ra Xích Luyện Hỏa Xà đem Thiên Nhất Hộ Pháp kéo văng rời khỏi phạm vi Thiên Ngũ Hộ Pháp.
Đế Vũ Phong Ảnh – Phong Nhi tay cầm Bán Nguyệt Phong, kỵ trên Long Quyền Cuồng Phong như một vị nữ Phong Thần cấp tốc ám sát.
Lôi Thần Tướng kỵ trên Liệt Không Lang Lôi, di chuyển như sấm động, các loại Lôi Kiếp liên miên bất tuyệt phô thiên cái địa từ trên cao giáng xuống.
Thiên Nhất Hộ Pháp được ba tôn Thần Tướng hùng mạnh chăm sóc, dù chiến lực của hắn kinh thiên cũng ăn không tiêu, chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, ngoan cường chống lại.
Nhưng cũng nhân cơ hội mà các huynh đệ tạo ra cho mình, Thiên Lục Hộ Pháp tranh thủ nốc vào một viên Đế Đan khôi phục thương thế, trở về trạng thái toàn thịnh.
Hắn lấy ra một thanh Hỏa Đao, tuy không mạnh mẽ bằng Hỏa Thiên Đao đã bị nghiền nát nhưng cũng là một kiện Pháp Bảo không tồi.
Đao Vực một lần nữa triển khai, Thiên Ngũ Hộ Pháp nhanh chóng gia nhập chiến trường, trợ giúp Thiên Nhất Hộ Pháp đối kháng ba tôn Thần Tướng dũng mãnh.
Sáu vị Thiên Hộ Pháp đều bị cầm chân, Lạc Nam bỗng nhiên rời khỏi Bá Vũ Điện, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Một lần nữa xuất hiện, thân ảnh của hắn đã đứng trước đại môn Đan Thần Tháp, ánh mắt khóa chặt lấy Dương Diệp.
“Động vào nữ nhân của ta, chết!”
“Động vào đồng minh của ta, chết!”
Bảy tầng Sát Vực cùng lúc bạo phát mà ra, đôi mắt hắc bạch phân minh của Lạc Nam khóa chặt lấy Dương Diệp.
“Lạc Nam đừng vội ngông cuồng, Trận Pháp của Đan Thần Tháp không phải thứ ngươi có thể xâm phạm!” Dương Diệp giọng điệu có chút run rẩy nói.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Một tòa Trận Pháp cực đại bao phủ toàn bộ Đan Thần Tháp vào bên trong, với khả năng phòng thủ vượt trội, ngay cả Đế Binh cũng khó lòng xuyên phá.
Dương Diệp nhát như chuột núp sau Trận Pháp này, tin tưởng nó sẽ giúp mình giữ được mạng.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo xém chút nữa khiến hắn vãi cả ra quần.
Chỉ thấy Lạc Nam nhẹ nhàng vỗ tay, một đám Trận Văn trước mắt bỗng nhiên trở nên rối loạn.
Trận Pháp Hộ Tháp tưởng chừng bất khả xâm phạm của Đan Thần Tháp đột ngột xuất hiện một cái khe…
Lạc Nam cực kỳ ung dung tự tại bước vào cái khe đó, mặt đối mặt với Dương Diệp.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Dương Diệp hai mắt trợn tròn, hô hấp dồn dập như mất đi nhận thức.
Hắn không thể hình dung, không thể lý giải, càng không thể tưởng tượng nổi vì sao Lạc Nam lại dễ dàng đi qua Trận Pháp Hộ Tháp như vậy được.
Phải biết rằng từng có rất nhiều cường giả ý đồ ngấp nghé tài sản của Đan Thần Tháp đều bị Trận Pháp Hộ Tháp ngăn cách ở bên ngoài.
Ấy vậy mà Lạc Nam lại thong dong bước qua như chốn không người…
Hiển nhiên, khoảng thời gian đứng trên Bá Vũ Điện của hắn không phải chỉ để chơi…
Trong lúc toàn trường tập trung vào cuộc chiến giữa các Thần Tướng và các Thiên Hộ Pháp, Lạc Nam đã âm thầm bố trí một ít Trận Văn thuộc về mình, chiếm quyền khống chế một góc Đại Trận Hộ Pháp của Đan Thần Tháp.
Đáng tiếc bởi vì thời gian quá ngắn lại thêm sợ người phát hiện, Lạc Nam chỉ mở được một khe đủ mình bước vào bên trong mà thôi, chưa đủ khả năng đem toàn bộ Trận Pháp Hộ Tháp xóa sổ.
Mặc dù là như vậy, thì khi thấy Lạc Nam có thể đi vào Trận Pháp Hộ Tháp cũng khiến vô số người tê dại cả da đầu.
Đặc biệt là Dương Diệp mặt cắt không còn chút máu, mở miệng muốn rống lên cầu cứu.
Đáng tiếc, Định Hồn đã được Lạc Nam triển khai, Dương Diệp hoàn toàn như một con rối không có sức chống trả đang đứng trước mặt hắn.
“Ngươi có thể chết rồi!”
Bạo Tinh Quyền hiện ra, Lạc Nam hướng về đầu Dương Diệp toàn lực đấm thẳng.
“Đủ rồi!”
Bất quá ngay khoảnh khắc then chốt, một thanh âm già nua điềm tĩnh chợt vang.
Lạc Nam chỉ cảm thấy cơ thể mình bị mất đi khống chế, trong nháy mắt đã bị trục xuất ra khỏi phạm vi Đan Thần Tháp, trơ mắt nhìn lấy Dương Diệp khôi phục sự thanh tĩnh.
“Sớm biết sẽ không dễ dàng như vậy!” Sắc mặt Lạc Nam âm trầm.
Đan Thần Tháp là một kiện Pháp Bảo Không Gian vô cùng cao cấp, đẳng cấp của nó không kém nếu so với Linh Giới Châu hay Ngũ Sắc Giới…
Vì thế khi người nắm giữ Đan Thần Tháp động ý niệm, không gian bên trong đã đem Lạc Nam trục xuất ra bên ngoài mặc cho hắn không hề mong muốn.
“Luyện Đan Đại Lục không phải nơi để ngươi giễu võ giương oai!”
Thanh âm lãnh tĩnh hờ hững lại tiếp tục vang lên.
HỪNG HỰC… HỪNG HỰC…
Từ bên trong Đan Thần Tháp, từng luồng Hỏa Diễm đỏ rực như máu phóng lên tận trời, xuyên qua không gian và cả thời gian, bất kỳ ai cũng không thể phản ứng kịp lúc.
RỐNG! RỐNG! RỐNG!
Các tôn Thần Tướng đang hoàn toàn áp đảo đột nhiên rít gào những tiếng không cam lòng, thân thể bọn chúng bị từng luồng Hỏa Diễm đỏ rực kỳ quái kia xuyên qua và thiêu đốt.
Nhiệt độ dữ dội đến cực điểm, các vị Thần Tướng nhanh chóng bị thiêu trụi, hóa thành lực lượng trở về đan điền của Lạc Nam.
Chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt Dương Diệp hiện lên vẻ sùng bái nồng đậm, mà toàn bộ Luyện Đan Đại Lục cũng trở nên hưng phấn lên.
Mỗi luồng lửa có thể thiêu đốt một vị Thần Tướng mạnh mẽ, chỉ có lực lượng của Vĩnh Hằng Thuộc Tính mới sở hữu thần uy như vậy.
“Rốt cuộc cũng chịu ra rồi sao? Thái Thượng!”
Lạc Nam cười lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng chẳng thèm quan tâm trạng thái của Thần Tướng Vệ Hồn…
Chỉ cần lực lượng trong Bá Đỉnh vẫn còn, Thần Tướng dù bị hủy trăm nghìn lần cũng sẽ trở về nguyên trạng nếu hắn mong muốn mà thôi.
Thứ hắn quan tâm lúc này, chỉ thấy bên cạnh Dương Diệp đột ngột hiện ra một thân ảnh.
Đó là một lão già râu tóc bạc trắng, diện mạo bình thường không quá nổi trội nhưng ẩn chứa vẻ uy nghiêm bề trên khó thể che giấu.
Lão già nhẹ nhàng nâng tay, một tôn Cửu Sắc Đan Đỉnh chậm rãi xoay tròn, các luồng lực lượng của Tam Muội Chân Hỏa nhanh chóng trở về, tiến vào trong Cửu Sắc Đan Đỉnh.
Có được thủ đoạn như vậy, ở Đan Thần Tháp này không phải Thái Thượng Đan Đế thì là ai?
Sự xuất hiện của hắn liền khiến Dương Diệp có lại lòng tin, toàn bộ Luyện Đan Đại Lục cũng trở nên vui sướng vô cùng, hy vọng chứng kiến phong thái của một trong những đệ nhất nhân Luyện Đan trong vũ trụ.
Không để toàn trường thất vọng, Thái Thượng Đan Đế đưa mắt nhìn lấy Lạc Nam, giọng điệu già nua nhưng không cho phép kháng cự chậm rãi vang lên:
“Cho ngươi hai cơ hội, một là dập đầu tạ lỗi, hai là vĩnh viễn lưu lại nhà ngục của Đan Thần Tháp đi!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242