Sáng hôm sau Lệnh Hồ Xung cựa mình, chàng thấy mình bị quấn chặt bởi quần áo, chàng mở mắt ra thì thấy Đông Phương đang nằm ôm chặt lấy mình. Có lẽ do quá mệt mỏi nên nàng đã ngủ thiếp đi không biết trời trăng gì nữa. Lệnh Hồ Xung có thể cảm nhận được hai bầu vú mềm mại của nàng đang nhấp nhô theo hơi thở đều đều đẩy lên đẩy xuống dưới lồng ngực chàng. Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Lệnh Hồ Xung thấy mình thật có phúc, đến khi gần chết mà vẫn có nữ nhân xinh đẹp ở bên cạnh. Chàng thật sự muốn giây phút này kéo dài mãi mãi.
Bỗng nhiên Đông Phương mở mắt, nàng thấy Lệnh Hồ Xung đang say đắm nhìn mình. Nàng vội vã bỏ quần áo ra rồi đứng dậy vơ lấy mặc lại vào người. Lệnh Hồ Xung nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng rồi khẽ mỉm cười, nàng ối rối lên tiếng:
– Ta vì Nghi Lâm thôi, ta sợ ngươi chết, Nghi Lâm sẽ rất buồn. – Nàng vừa nói vừa mặc quần áo vào.
– Ta lại nợ cô một mạng nữa rồi. – Lệnh Hồ Xung thều thào lên tiếng.
Sau đó nàng đỡ chàng dậy. Lệnh Hồ Xung nói muốn về Hoa Sơn, nói đã vi phạm môn quy, tự ý xuống núi, nên về để chịu phạt. Đông Phương có can ngăn nhưng không lay chuyển nổi, cực chẳng đã nàng đành đưa chàng về. Về đến nơi, tất cả mọi người đều chạy ra đón. Ánh mắt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Linh San và Nhạc phu nhân. Hai người họ chạy đến dìu chàng vào nhà. Nhạc Bất Quần cảm tạ Đông Phương cứu đệ tử của mình rồi mời nàng ở lại phái Hoa Sơn vài ngày.
Những ngày sau đó là vô cùng khó khăn với Lệnh Hồ Xung, sư phụ của chàng đã truyền nội lực, dùng đông y kết hợp, nhưng sức khỏe của chàng cũng không có cải tiến. Nguyên nhân là do 4 luồng chân khi đang lang thang xuôi ngược trong cơ thể của Lệnh Hồ Xung và tất nhiên không chịu sự khống chế của Nhạc Bất Quần. Rất may là tạm thời bệnh tình của Lệnh Hồ Xung chỉ dừng lại ở mức độ như vậy chứ không phát triển gì thêm nhờ có Đông Phương liên tục ở bên chăm sóc.
Những ngày tiếp theo nữa, bệnh tình của chàng cũng đã tiến triển hơn. Nhưng cơn đau cũng đã dịu bớt. Điều chàng không ngờ là trong thời gian này, Nhạc Bất Quần đã âm thầm điều tra về thân thế của Đông Phương, lai lịch không rõ ràng của nàng đã khiến hắn nghi ngờ nàng là người của Ma Giáo, chính vì vậy mà Nhạc Bất Quần đã âm thầm lên kế hoạch trừ khử nàng.
Suốt ngày ngồi hoài trong phòng mãi cũng chán, Lệnh Hồ Xung dậy đi lang thang trng vườn cho đỡ buồn, thế như trớ trêu thay, đi đâu, chỗ nào hay khung cảnh gì cũng đều gợi nhớ chàng về với những kỷ niệm ngọt ngào bên Linh San, tiểu sư muội xinh đẹp của chàng giờ đã mãi mãi xa khỏi tầm tay của chàng. Lòng buồn rười rượi, Lệnh Hồ Xung lang thang đưa bước chân tới vườn hoa, nơi chàng vẫn thường cùng Linh San luyện kiếm khi xưa, vừa đến nơi chàng loáng thoáng nghe tiếng cười đùa khanh khách của một cặp nam nữ. Bây giờ sư nương của nàng đang ở bên sư phụ, còn Đông Phương thì vừa đi lấy thuốc cho chàng, vậy thì tiếng cười kia có lẽ chỉ có thể là của Linh San và Lâm Bình Chi mà thôi.
Lệnh Hồ Xung cố gắng nín thở, chàng nhẹ nhẹ bước đến, núp sau một bụi cây hoa rậm rạp vè đưa mắ về phía có tiếng cười đùa. Quả nhiên đó là Linh San và Lâm Bình Tri, hai người bọn họ đang ngồi trên một lưng ngựa đi dạo xung quanh. Linh San ngồi trước, Lâm Bình Tri ngồi phía sau ôm chặt lấy eo thon của nàng. Hắn liên tục hôn và liếm dái tai của nàng khiến Linh San nhột nhột không chịu nổi mà phát ra tiếng cười:
– Giá mà chúng ta cứ mãi như thế này nhỉ?
– Đệ chỉ được cái lẻo mép thôi.
Lệnh Hồ Xung nhìn chằm chằm vào bọn họ không rời. Những cử chỉ thân mật của họ khiến chàng nóng bừng hết cả người. Tiểu sư muội xinh đẹp ngày nào của chàng, tấm thân ngọc ngà nóng bỏng đó đang trong vòng tay của một người đàn ông khác. Sau một thời gian khá dài không gặp, bây giờ chàng mới để ý đến Linh San, nàng trưởng thành hơn, đẹp thêm ra, mặn mà, sắc sảo, như một đóa hoa tới thời cực thịnh. Trông thấy nàng Lệnh Hồ Xung liền liên tưởng tới những màn làm tình dữ dội mê tơi mà chàng đã từng hưởng thụ với nàng. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên chân khí trong người chàng chạy rần rần khắp nơi, cơ thể rạo rực, con cặc của chàng tự dưng nở lớn ra, cương cứng. Chỉ trong khoảnh khắc, con cặc phồng lên, dài ngoằng. Lệnh Hồ Xung khó chịu vô cùng. Tình trạng này chưa hề bao giờ xẩy ra. Chàng vội tập trung tâm thần, lim dim con mắt điều hòa chân khí. Nhưng tiếng cười khúc khích dâm dật của Linh San làm chàng không cưỡng lại được, lại phải mở mắt ra mà nhìn tới khuôn mặt dễ thương, xinh đẹp của nàng.
Ði tới chỗ Lệnh Hồ Xung nấp khoảng chục bước, hai người dừng ngựa. Lâm Bình Chi với tay ra xoay người Linh San lại rồi đặt lên miệng nàng một nụ hôn say đắm rồi mà mút lưỡi nàng. Linh San cũng đồng tình, ngửa cổ lên, há miệng đón nhận cái lưỡi của hắn vào trong miệng mình rồi ngậm chặt lấy luỡi Lâm Bình Chi mà bú nút say mê. Hai người mải miết hôn hít, nút lưỡi nhau, không hề biết Lệnh Hồ Xung đang nằm kế đó, khuất dưới lùm cây. Hai người ngồi trên lưng ngựa, đối diện nhau. Lâm Bình Chi liền lần tay xuống tháo dây quần rồi móc con cặc cương nóng ra. Linh San giật mình hoảng hốt:
– Đệ…đệ làm cái gì vậy, cất đi, coi chừng có người nhìn thấy bây giờ. – Linh San đảo mắt nhìn xung quanh.
– Sư tỷ yên tâm, giờ này mọi người bận chữa thương cho Đại sư huynh rồi, sẽ không còn ai chú ý đến nơi này và chúng ta nữa đâu. – Lâm Bình Chi vừa cười vừa nói.
Nghe hắn nói vậy, Linh San cũng thấy an lòng, quả thật nàng cũng thèm lắm rồi, mấy ngày hôm nay vì lo cho bệnh tình của đại sư ca mà nàng và hắn ít có thời gian làm chuyện đó, bây giờ đền bú cho hắn một chút cũng không sao, hơn nữa khung cảnh này thật kích thích vô cùng, nàng không hề biết rằng đại sư ca của nàng đang đau đớn vật vã ở ngay cạnh đó. Nghĩ vậy Linh San cũng hối hả tụt quần mình xuống, nhưng vì đang ngồi trên ngựa nên loay hoay mãi mà vẫn không kéo ra được. Lâm Bình Chi thấy thế liền túm lấy quần nàng mà xé toạc ra. Bị xé quần ra làm hai mảnh, lồn Linh San lộ ra, nàng ngồi luôn lên con cặc của hắn, kẹp chặt lấy hông hắn. Hai người xiết chặt lấy thân thể nhau, nhún nhẩy không ngừng trên lưng ngựa.
Linh San và Lâm Bình Chi dính xát vào nhau, từ miệng mồm tới ngực bụng tới cặc lồn. Tiếng thở dồn dập, hổn hển của Linh San vang lên như xoáy vào tai Lệnh Hồ Xung, khiến chàng thấy toàn thân nóng bừng, con cặc nứng quá muốn nổ tung. Chàng cố tập trung tâm thần, gạt bỏ ra khỏi trí óc những âm thanh dâm dật, những hình ảnh gợi dục đang xẩy ra cách chàng chỉ khoảng vài mươi bước. Cũng may nhờ có nội lực mạnh mẽ của Đông Phương đang chạy bên trong người nên chân khí trong người chàng không chạy ngược đường, nếu không thì chàng đã bị tẩu hỏa nhập ma mà chết từ đời nào rồi.
Một lúc sau, Lâm Bình Chi lại xoay người Linh San ra đằng trước mà địt từ đằng sau địt tới. Linh San nằm rạp xuống lưng ngựa, ôm chặt lấy cổ ngựa lim dim cặp mắt phượng mà hưởng thụ những cú thúc mạnh bạo của cặc Lâm Bình Chi đẩy tới. Khi hắn xuất tinh bắn đầy vào lồn Linh San thì tinh khí và dâm khí của hai người đã chẩy ra tràn trề, rỉ xuống lưng ngựa, nhỏ từng giọt xuống đất. Ðịt nhau xong, hai người lại sờ soạng âu yếm với nhau một hồi, do quần của Linh San đã bị xé nên Lâm Bình Chi I phải lấy áo của hắn che đi chỗ nhạy cảm của nàng. Sau đó, hai cặp tình nhân rong ruổi với nhau đi mất.
Lệnh Hồ Xung thở dài nhẹ nhõm. Chàng lấy làm lạ là sau khi thấy cảnh làm tình của Linh San và Lâm Bình Chi, chàng không thấy ganh ghét hay tức giận gì cả, dầu rằng lúc trước có một thời chàng đã si mê Linh San đến mê mệt. Chàng không biết là những cuộc tình đầu đời lúc nào nó cũng đến rất nhanh chóng như cơn giông, mạnh bạo như cơn bão, nhưng rồi nó cũng ra đi mau lẹ, ít khi để lại dấu vết. Nhưng chàng cũng công nhận là cảnh làm tình của hai người đã làm chàng lên cơn dâm nứng. Dù rằng chàng đang mang bạo bệnh nhưng con cặc thì vẫn chĩa lên hiên ngang lạ thường. Nếu họ mà còn làm tình trước mặt chàng một chập nữa thì không biết hậu quả sẽ ra sao.
Vài hôm sau, khi bệnh tình tiến triển hơn, chàng nhớ ra lời dặn của Lâm Chấn Nam trước lúc lâm trung, nến đến tìm gặp Lâm Bình Chi:
– Đại sư huynh, huynh tìm đệ.
– Ta có chuyện muốn nói với đệ, lời dặn của cha mẹ đệ trước lúc lâm trung.
– Vậy sao? Ông ấy đã nói gì vậy? – Lâm Bình Chi sốt ruột.
– Ông ấy nói, đệ phải giữ gìn cẩn thận vật trong nhà tổ ở ngõ Hướng Dương, và tuyệt đối không được mở ra xem, nếu không hậu họa sẽ rất khôn lường.
– Nhà tổ ở Ngõ Hướng Dương, đã lâu lắm rồi không ai đến đó nữa. Rốt cuộc là thứ gì mà quý giá đến vậy, lại còn không cho xem nữa.
– Ta không biết, ông ấy chưa nói hết thì đã chết rồi.
Lệnh Hồ Xung nói xong, chàng lặng lẽ bỏ đi, để mặc Lâm Bình Chi loay hoay suy nghĩ một mình.
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương tới phòng của Lệnh Hồ Xung, nàng chưa kịp mở cửa thì cánh cửa là bị đẩy bung ra, rồi một bóng người chạy vụt qua mắt nàng, nhìn y phục hắn mặc, nàng đoán là Lệnh Hồ Xung nên đuổi theo:
– Lệnh Hồ Xung, ngươi đi đâu vậy?
Nào ngờ bóng người đó không trả lời, mà cứ chạy băng băng về phía trước, thì ra đó không phải là Lệnh Hồ Xung mà do Lâm Bình Chi đóng giả, lừa gạt nàng. Vừa chạy đến một vực núi, nơi được bắt ngang bới một cây cầu Lâm Binh Chi chạy tiếp qua đó. Đông Phương thấy vậy hột hoảng chạy theo nói lớn:
– Ngươi qua đó làm gì, nguy hiểm lắm?
Rồi nàng hốt hoảng chạy theo, nào ngờ vừa đến giữa cầu thì bóng dáng của Lệnh Hồ Xung đã mất hút. Phía bên đầu cầu, Nhạc Bất Quần cùng Nhạc phu nhân Xuất hiên. Ninh nữ hiệp rút kiếm ra, nàng do dự chưa xuống tay thì Nhạc Bất Quần đã giật lấy kiếm đó chém mấy nhát vào làm đứt một bên hành lang cầu. Đông Phương giật mình bám vào thành cầu và quay lại, nhìn thấy Nhạc Bất Quần, nàng nói lớn:
– Nhạc Bất Quần, ông làm gì vậy?
Nhạc Bất Quần không trả lời, chém tiếp vào bên còn lại, tức thì cây cầu bị đứt hoàn toàn bên này, đổ sập vào vách núi bên kia và cheo leo ở đó chấn động mạnh đến nỗi làm nàng hộc ra một ít máu tươi trong khi đó, Đông Phương đang cố bám vào sợi xích để không bị rơi xuống vực.
– Yêu nữ Ma giáo nhà ngươi, dám trà trộn vào phái Hoa Sơn ta, hôm nay ta sẽ khiến ngươi bỏ mạng tại núi Hoa Sơn.
– Ha ha ha, ông tưởng ông làm thế, là có thể giết được ta sao?
Dứt tiếng cười, nàng liến bám vào sợi xích sắt, từng bước leo lên. Nhạc Bất Quần thấy vậy liền hô lớn “Đổ dầu” Tức thì phía bên kia, Lâm Bình Chi và Lục Hầu Nhi xuất hiện với hai thùng dầu hỏa đổ xối xả xuống thân cây cầu. Phía bên này, Nhạc Bất Quần cho đệ tử phóng ám khí về phía nàng, nhưng Đông Phương vẫn tránh được. Sau khi đổ hết dầu, Nhạc Bất Quần cho đệ tử châm lửa vào đó, ngọn lửa có dầu, cháy ngùn ngụn vào cây cầu, tình thế của Đông Phương bây giờ đang vô cùng nguy cấp. Đông Phương thầm nghĩ “Chết rồi, lúc truyền nội lực cho Lệnh Hồ Xung, ta tập trung trấn áp nội lực của Khúc Dương, kết quả hao tổn quá độ, làm sao bây giờ” Đúng lúc đó một lưỡi dao găm phóng thẳng về phía nàng và găm ngay trước mặt. Đông Phương tức giận nhìn về phía Nhạc Bất Quần, tung ra tuyệt kỹ của Quỳ Hoa bảo điển, phóng một mũi kim thêu vào vách núi rồi vận sức sử dụng khinh công thượng thừa bay vút qua mắt Nhạc Bất Quần trước sự bất lực của tất cả mọi người. Nàng không quên để lời nhắn vọng lại:
– Nhạc Bất Quần, tên ngụy quân tử nhà ngươi, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu. Sớm muộn gì ta cũng biến phái Hoan Sơn các ngươi thành vô môn vô phái.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154