Sáng sớm hôm sau, Nghi Lâm đã vào phòng chàng từ sớm, Lệnh Hồ Xung tỉnh dậy, ánh nắng chói chang làm chàng chói mắt, Lệnh Hồ Xung được Nghi Lâm mang nước vào cho chàng rửa mặt, sau đó rửa chân và thay y phục. Trong khi đó ở Hắc Mộc Nhai, Bình Nhất Chỉ được triệu tập để bào chế thuốc giải chửa thi trùng trong người Doanh Doanh. Không chỉ có một mình Doanh Doanh trúng thi trung của Đông Phương, tất cả các trưởng lão, các bộ phận quan trong khác trong giáo đều bị nàng khống chế bằng Tam thi não thần đan, bây giờ sắp tới ngày ban thuốc giải, nếu như không kịp có, toan bọ bọn họ sẽ bị thi trùng tấn công lên não, và sẽ gây ra một cuộc bạo loạn chưa từng có, số phận của NNTG bây giờ đang trở nên nguy cấp hơn bao giờ hết, điều này khiến cho Nhậm Ngã Hành vô cùng lo lắng.
Linh San từ sau khi thành thân với Lâm Bình Chi thì thấy tính nết của hắn thay đổi hoàn toàn, hắn trở nên lạnh nhạt với nàng và khô khan vô cùng, mặc cho Linh San cố gắng hết sức chăm sóc nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm, chỉ chăm chỉ ngày luyện kiếm, tối lại đọc sách tới khuya mới ngủ. Hơn nữa là ngủ luôn tại ghế chứ không vào giường ngủ, từ ngày thành thân, Lâm Bình Chi chưa bao giờ động vào người nàng. Chỉ cho đến khi Linh San không thể nào chịu được nữa, nàng chất vấn hắn, nói tại sao lại thay đổi như vậy, tại sao lại lạnh nhạt với nàng như vậy. Lâm Bình Chi mới lên tiếng thóa mạ nàng, nói nàng còn hơn cả một con kỹ nữ, ai cũng có thể ngủ cùng nàng và điều hắn hận nhất là hắn không phải là người đầu tiên lấy đi sự trong trắng của nàng mà lại là Lệnh Hồ Xung, chưa đủ, hắn còn lên tiếng thóa mạ cả mẹ nàng. Linh San bàng hoàng, nàng tát cho hắn một cái rồi chạy một mạch băng vào trong rừng sâu.
Lâm Bình Chi đưa tay lên lau đi khóe mắt cay cay của mình, hắn thầm rủa nếu nhu hắn không tự cung, thì bây giờ hắn và Linh San đã là một cặp vô cùng hạnh phúc rồi. Bây giờ, điều mà hắn hận nhất chính là hai tên Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong, và cả cha của nàng, Nhạc Bất Quần…
Linh San cắm đầu chạy một mạch, nàng không ngoái đầu lại, nàng cũng biết hắn sẽ không đuổi theo nàng. Linh San gục xuống, hai hàng nươc mắt nàng lăn dài trên má, nàng khóc nức nở một hồi như trách than số phận hẩm hiu của mình. Khóc lóc chán chê, Linh San ngẩng đầu lên, nàng đã ở ngay trước cửa Tư Quá Nhai, bao nhiêu kỷ niệm của nàng và Lệnh Hồ Xung ùa về trong ký ức của nàng, mỗi phiến đá, lá cây hay dòng nước ở đây đều gợi nhớ lại kỷ niệm vô cùng mặn nồng của hai người. Tự nhiên, nàng thấy nhớ Lệnh Hồ Xung một cách kinh khủng. Bước vào sâu bên trong, Linh San nhìn thấy một hàng động ở sát vách núi, hang động mà trước đây nàng chưa bao giờ thấy. Tò mò, nàng bước vào trong…
Linh San chạy như bay trở về Hoa Sơn, nàng gọi lớn cha và mẹ nàng và Lâm Bình Chi sau đó kéo họ lên Tư Quá Nhai và dẫn họ vào sơn động nơi Lệnh Hồ Xung luyện kiếm. Nơi đây chôn giấu kiếm pháp của NNKP bị thất truyền đã lâu, mỗi kiếm pháp của phái ở đây đều tinh diệu hơn tất cả các chiêu thức mà NNKP bây giờ đang theo học. Nhạc Bất Quần chăm chú nhìn kỹ xung quanh, sau đó khẽ mỉm một nụ cười bí hiểm…
Nhạc phu nhân thẫn thở bước vào phòng ngủ của mình, nàng khép cánh cửa lại rồi lững thững bước từng bước mệt mỏi vào trong phòng. Đêm nay nữa, nàng lại nằm ngủ một mình ở đây, đã từ lâu lắm, Nhạc Bất Quần không bước vào căn phòng này, ông ta từ ngày có được bí kíp võ công thì ở lại luông trong động tu luyện, nay lại phát hiện ra bí mật trên Tư Quá Nhai thì gần như ở luôn trên đó để tu luyện võ công, mà hơn nữa, nàng đã biết phu quân của mình không còn là một nam tử hán nữa, cả đời này, ông ta sẽ không thể làm nhiệm vụ của một người chồng với nàng nữa, đó mới là điều quan trọng nhất. Nhạc phu nhân ngồi vào giường, nàng thân thở suy nghĩ miên man, nàng nhớ những trận làm tình đầy sung sướng và khoái lạc với Xung Nhi yêu dấu của nàng, từ ngày trở về phái Hoa Sơn, nàng chưa từng gần gũi đàn ông, chưa từng một lần hưởng khoái lạc. Xung Nhi không còn ở đây nữa, Lao Đức Nặc thì ra lại là kẻ phản đồ giết hại đồng môn, Lục Hầu Nhi của nàng cũng bị hắn giết mất, ở Hoa Sơn vẫn còn rất nhiều nam đệ tử khác mà nàng biết là chúng rất khao khát hai mẹ con nàng, nhưng vì chút tôn nghiêm còn sót lại, nàng không cho phép thân xác này buông thả với một đệ tử nào khác nữa…
Nhạc phu nhân thở dài, nàng nhắm mắt hờ hững, trong đầu hồi tưởng lại những hình ảnh hoan lạc với Lệnh Hồ Xung trong quá khứ, một tay nàng khẽ cởi chiếc áo choàng bên ngoài rồi luồn vào trong tự xoa bóp cặp vú của nàng, tay còn lại nàng luồn vào trong quần tự day day lên khe lồn đã ướt nhẹp từ khi nào, tuy chỉ day day lồn qua lớp quần lót nhưng cũng đủ làm nàng thấy dạo rực vô cùng, thế rồi không chịu nổi nữa, nàng tụt hẳn quần ra, lột áo vứt xuống giường, Nhạc phu nhân lúc này hoàn toàn trần truồng trên chiếc giường trong căn phòng của mình, một nay nàng đang bóp vú, tay còn lại đã nhét hai ngón vào bên trong lỗ lồn mà chọt chọt vào trong đó, nàng đã mất kiểm soát thực sự, ham muốn nhục dục đã khiến nàng quên mất mình là ai. Những hình ảnh thác lọa giữa nàng và Lệnh Hồ Xung liên tục hiện về trong đầu khiến cho những ngón tay nàng thụt ra thụt vào trong lồn mỗi lúc một nhanh hơn, dâm thủy nàng tuôn ra mỗi lúc một nhiều hơn, Nhạc phu nhân bất giác rên lớn:
– A… a… ưm… ư… ư… ư… ứ… ứ… Xung Nhi ơi… sư. Nương… sướng… ứ… ứ…
– Sư nương đang nhớ Xung Nhi à?
Nhạc phu nhân giật bắn mình, nàng mở mắt, trước mắt nàng là khuôn mặt điển trai quen thuộc với nụ cười rang rỡ đang nhìn nàng, không tin vào mắt mình, nàng dụi mắt nhìn lại một lần nữa, vẫn là Xung Nhi của nàng. Lệnh Hồ Xung mỉm cười nhìn nàng trìu mến:
– Sư nương có cần Xung Nhi giúp một tay không?
Nhạc Phu nhân xúc động, giọng nàng run run:
– Xung Nhi… đúng là Xung Nhi của ta đây rồi.
Nói đoạn, nàng ngay lấp tức nhao tới, hai tay ôm lấy hai má chàng vít xuống và đặt lên môi chàng một nụ hôn nồng nàn say đắm. Lệnh Hồ Xung sung sướng ôm lấy thân hình vệ nữ trần truồng của nàng, chàng xoa bóp cặp mông nảy nở rồi sờ xoạng khắp thân thể nàng cho bõ những ngày hai người xa cách nhớ nhung. Vừa hôn môi nút lưỡi nhau, nàng vừa dẫn chàng lên giường ngủ, cho tới tận khi Nhạc phu nhân nằm ngửa ra giường rồi, chàng mới chịu rời khỏi môi nàng, Lệnh Hồ Xung âu yếm nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tay chàng vuốt ve lên hai má rồi di chuyển nhẹ nhàng xuống bên dưới, khẽ lướt qua những vùng da thịt nhạy cảm của nàng:
– Sư phụ của ta đi đâu… sao lại để sư nương… của ta cô đơn một mình trong phòng thế này.
– Ưm… ư… ư… kệ ông ta đi… kể từ khi từ Phúc Lai trở về… ông ta còn chưa… ưm… thèm bước chân vào đây một lần ấy chứ… a… a… a…
Nàng hơi rùng mình mấy cái khi lưỡi chàng liếm nhẹ lên vành tai của nàng, tay chàng thì đang vân vê hai đầu vú của nàng.
– Ưm… Vậy… sư nương… có nhớ Xung Nhi không? – Chàng vừa hỏi vừa cắn nhẹ lên vành tai của nàng.
– Ứ… ưm… có… chứ… ta nhớ… Xung Nhi của ta… chết đi được… Vậy mà bây giờ… chàng mới chịu đến tìm ta… ưm… ư… ư… có phải… chàng ở Hằng Sơn… toàn các tiểu sư muội xinh đẹp… chăm sóc… hầu hạ… ư… nên… quên mất… ứ… ư… ứ… ứ… vị sư nương già này rồi có phải không…
– Ta đâu có quên sư nương… chẳng phải… ta đã về đây thăm nàng rồi sao…
Câu nói vừa dứt, tay chàng đã chộp lấy cặp vú của nàng. Cặp vú mềm mại, trắng như trứng gà bóc với hai đầu vú đỏ hồng đã được chàng vân vê cho cứng nhắc nhô cao. Chàng cúi xuống hôn lên vú, khẽ nhai đầu vú, trong lúc bàn tay đi xuống dưới xoa xoa lên mu lồn cũng đang nhô lên cao vút của nàng. Chàng thì thầm:
– Sư nương… ta yêu nàng…
– Ưm… ư… thiếp cũng yêu chàng… tiếp tục đi… đừng ngừng lại… ư… ư…
Môi chàng rời khỏi vú, dần dần đi xuống phiá dưới. Miệng chàng di chuyển lòng vòng qua bụng, qua rốn. Đến đây miệng dừng lại, cho lưỡi ngoáy vào lỗ rốn làm nàng rùng mình, cong người lên. Lưỡi chàng liên tục lướt trên đám cỏ xanh tươi mịn màng rồi đi đến nơi hai đùi gặp nhau.
– Ưm… a… a… a… – Nhạc Phu nhân rên lớn… nàng không câu nệ lễ tiếp gì nữa. Rõ ràng Lệnh Hồ Xung đang làm cho nàng thấy vô cùng sảng khoái và sung sướng…
Lưỡi chàng tích cực hoạt động tại vùng tam giác, lối vào khe đào lạch suối tiên. Chàng quét lên, quét xuống dọc theo giòng suối, lúc lên đụng hột le nhô ra ở đầu ghềnh, lúc xuống chạm hậu môn. Lưỡi búng vào hột le rồi môi ngậm lấy nhay nhay làm nó xưng lên và cứng. Nàng cong lưng, nẩy mông lên, dí sát lồn vào mặt chàng:
– A… a… đã quá Xung Nhi ơi… ôi… chàng liếm mạnh lên đó… đúng rồi a… a… a… chết ta rồi a… aaa… sướng… ứ… ứ… ứ…
Không chịu nổi nữa, Nhạc Phu Nhân kéo chàng lên, nàng đặt lên môi chàng một nụ hôn ngấu ngiến, cuồng vã, hai tay thoăn thoặt cởi quần áo của chàng. Chỉ loáng một cái, Lệnh Hồ Xung cũng trần truồng như nàng. Chàng bị nàng vật ra giường, sau đó bị nàng đè lên người theo thế 69. Lưỡi nàng hớt lấy giọt tinh khí đầu tiên rỉ ra ở đầu cặc. Chàng cũng tiếp tục liếm lồn, thọc sâu lưỡi vào lỗ lồn nàng. Chàng nhận thấy lồn nàng co bóp, báo hiệu cơn cực khoái thứ nhất của nàng đang ào ào kéo đến. Ngay lập tức, chàng thọc một ngón tay vào con đường hầm ẩm ướt của nàng. Ngón tay ấn vào, rút ra, lúc xoay tròn như mũi khoan cho đến lúc nàng lại nhận được cơn cực khoái thứ hai. Dâm thủy của nàng làm ướt nhoe nhoét cả khuôn mặt điển trai của chàng. Nàng xoay người lên, liếm sạch dâm thủy của chính mình trên khuôn mặt điển trai của chàng rồi ghé tai chàng thì thầm:
– Xung Nhi… địt sư nương đi… ư… Sư nương của chàng nứng lắm rồi… ta muốn cặc chàng trong lồn ta… ư… ư… ”
– Được… chỉ cần sư nương của ta muốn là được…
Nói xong, chàng khẽ nhổm mông lên, kê con cặc vào giữa hai chân nàng, tìm đúng khe cửa lồn ẩm ướt của sư nương, nàng cũng vội vã nắm lấy con cặc gân guốc của chàng dẫn đến cửa động đã sẵn sàng chờ nó xâm nhập. Lệnh Hồ Xung thong thả, ấn cặc vào cái lồn ẩm ướt đến nửa chừng lại rút ra. Tiếp tục thọc vào, rút ra nhiều lần rồi bất thình lình, chàng đâm mạnh, đầu cặc chạm tử cung làm nàng phải hét lên một tiếng thổn thức:
– Á… á… ư… ư… ôi… a… thiếp sướng… sướng quá…
Bắt đầu từ chậm rồi nhanh dần, Lệnh Hồ Xung nhịp nhàng nhấp cặc đi vào, đi ra, mang đến cho nàng đầy đủ những cảm giác về kích cỡ của chiều dài cũng như sự to lớn của nó. Mỗi lần đầu cặc sượt qua điểm G trên vách lồn làm nàng rùng mình, cơ bắp âm vật co thắt, dâm thủy nóng bỏng ứa ra bao quanh thân cặc làm cho cả hai người đều cảm thấy vô cùng thích thú.
– Sướng không sư nương… Xung Nhi yêu nàng lắm. – Chàng ghé vào tai nàng thì thào, con cặc vẫn không quên nhiệm vụ của nó, nhịp nhàng ra vào trong lồn sư nương.
– Ưm… ư… ư… a… a… Sướng… sư nương… sướng lắm… Xung Nhi… thiếp… thiếp… cũng yêu chàng lắm… ứ… ứ… a… a… a… Mạnh… hự… ứ… ứ… nữa lên Xung Nhi… thiếp sướng quá… á… á… á…
– Nhạc phu nhân có chuyện gì mà rên la dữ dội vậy, có cần Điền mỗ đây giúp nàng một tay không?
Giọng nói của Điền Bá Quang vang lên khiến nàng giật mình mở mắt, Nhạc phu nhân nhận ra mình đang nằm ngửa ra giữa giường, không hề có Xung Nhi nào đang địt nàng cả, tất cả những gì vừa trải qua với nàng chỉ là một giấc mở, nàng khao khát tình dục, ham muốn nó đến nỗi mường tượng ra toàn bộ viễn cảnh Lệnh Hồ Xung trở về và đưa nàng lên đỉnh khoái lạc, khi tỉnh cơn mê, một tay nàng vẫn đang bóp nghiến lấy một bên vú của mình, còn cái thứ đang nhịp nhàng trong lồn nàng chính là con cặc giả bằng gỗ mà nàng tự sướng bằng tay con lại…
Tiếng gọi của Điền Bá Quang làm nàng giật mình tỉnh cơn mộng mị, hắn đã ở trong phòng này từ khi nào vậy, sao nàng lại không phát hiện ra, còn nữa, như vậy có nghĩa, hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình thoát y và thủ dâm của nàng, còn thảm thiết gọi tên Xung Nhi nữa, trời ơi. Nhạc phu nhân vội vã bât dậy, nhanh như chớp, nàng cầm lấy thanh kiếm trên bàn và chĩa thẳng vào mặt hắn, cánh tay còn lại không quên che đi hai bầu vú trần trụi của mình:
– Điền Bá Quang… ngươi tới Hoa Sơn làm gì? Hôm nay ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Điền Bá Quang thấy nàng run run cầm kiếm chĩa về phía hắn, hoàn toàn trần truồng, phơi bày tấm thân đầy nhục dục trước mặt hắn, tay nàng chỉ che ngang được cặp vú của nàng còn bên dưới, vẫn nguyên con cặc giả bằng gỗ nằm chật ngất trong lồn nàng chưa kịp rút ra thì hắn cảm thấy vô cùng khoái chí và dạo rực, không hề sợ hãi, hắn bước từng bước chậm dãi tới chỗ nàng, Nhạc phu nhân run run lùi lại:
– Đứng lại… nếu ngươi còn dám bước tới, ta sẽ không khách khí nữa đâu.
– Nàng quên ta nhanh như vậy sao? Muốn giết ta lắm sao?
Nói đoạn, hắn tiến thêm một bước nữa tới gần nàng, cánh tay khẽ gạt mũi kiếm của nàng sang một bên, sau đó hắn kéo luôn áo choàng ra khỏi người, Điền Bá Quang hoàn toàn trần truồng, hắn đã cởi quần áo từ khi nào và chỉ khoác lên người tấm áo choàng. Thân thể trần trụi, cao lớn và săn chắc của hắn cùng với con cặc vĩ đại một lần nữa hiện ra trước mắt nàng dưới ánh đèn lồng mờ ảo. Điền Bá Quang trần truồng như nhộng, đứng ngay trước mặt nàng, mà nàng cũng trần truồng, không một mảnh vải che thân, trước mặt hắn. Hai thân thể trần truồng đứng đối diện nhau, cách nhau chỉ một sải tay, thật gần. Gần đến nỗi hắn còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng toát ra từ người nàng, và Nhạc phu nhân cũng còn ngửi thấy mùi đàn ông rất đặc trưng toát ra từ người hắn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154