Cùng khoảng thời gian đó, Nhạc Phu nhân ngồi một mình trong phòng, nàng nhớ Lệnh Hồ Xung da diết, hôm nay được gặp chàng nhưng không thể đứng cạnh chàng, không thể đến ôm chàng và không được làm tình cùng chàng càng khiến nàng day dứt khó chịu hơn, sau một thời gian không gặp, Xung Nhi của nàng đã trưởng thành và gai góc hơn. Mỗi lần nghĩ đến chàng là nàng lại khao khát, lại thèm muốn hơn.
Nàng cảm thấy hai đầu vú như căng cứng, hạ thể nàng đã ướt đẫm nước nhờn, nàng vội vả lột bỏ quần áo ra rồi lại thủ dâm, một tay xoa vú, một tay bóp lồn, những ngón tay liên tục nhấp nhô trong đó cũng không thể giúp nàng khỏa lấp nỗi trống vắng. Trong khi đó, Phu quân của nàng thì đã biến thành một gã thái giám vô tích sự rồi, đến nỗi hắn còn ra ngoài đứng suy tư không thèm đếm xỉa đến vợ mình đang khao khát bỏng cháy bên trong. Không thể kìm nén được nữa, nàng quyết định khoác áo choàng lên, đi ra ngoài mở cửa.
Nhạc Bất Quần đứng im bên ngoài, lặng thinh không nói gì. Nhìn thấy hắn có nhiều tâm trạng như vậy, lòng nàng chợt thắt lại, chính nàng cũng có lỗi với hắn, nàng dễ dàng ngã vào tay của Xung Nhi, của Tả Lãnh Thiền, của Điền Bá Quang… và nhiều gã đàn ông khác, nàng rên rỉ trước mặt hắn khi bị Dư Thương Hải làm nhục, nhưng cuối cùng, Nhạc Bất Quần vẫn bỏ qua cho nàng, chẳng phải hắn cũng rất yêu nàng sao, chỉ là vì tình yêu của hắn, đại nghiệp với phái Hoa Sơn quá lớn trong lòng hắn khiến hắn sẵn sàng hy sinh tất cả, cho dù đó là người vợ đầu ấp tay gối bao năm với hắn. Tất cả chỉ vì mục đích muốn làm Minh chủ của NNKP.
Nhạc phu nhân bước nhẹ nhàng đến bên hắn:
– Sư huynh… mau nghỉ sớm đi, ngày mai huynh sẽ phải giao đấu với Tả Lãnh Thiền đấy.
– Sư muội… muội không ngủ sao?
– Muội… muội không ngủ được?
– Sư muội… ngày mai, nếu ta có mệnh hệ gì… muội nhất định phải thay ta bảo vệ phái Hoa Sơn,
– Sư huynh… huynh lo lắng gì vậy? Ngày mai chỉ là tỉ thí tranh tài, đến điểm cần dừng sẽ dừng… huynh hà tất phải lo nghĩ.
– Sư muội… muội quên rồi sao? Tả Lãnh Thiền năm xưa rất yêu muội, thế nhưng muội lại chọn ta, không có được muội, hắn hận ta đến tận xương tủy, đây là cơ hội ngàn vàng để hắn giết ta, nhất định hắn sẽ không bỏ qua, nhưng ta vì thể diện và thanh danh cả trăm năm của phái Hoa Sơn, không thể không tỉ thí với hắn. Ngày mai dù có chết, ta cũng phải chết thật vinh quang, hiển hách. Nhưng ta lo sau khi ta chết rồi, hắn nhất định sẽ không buông tha cho muội và phái Hoa Sơn của chúng ta.
– Sư huynh… huynh nói như vậy… chẳng lẽ cuộc chiến ngày mai là cuộc chiến sinh từ giữa huynh và hắn sao?
– Cũng có thể coi là như vậy.
– Vậy chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Nhạc Bất Quần làm ra vẻ lo âu, thở dài một tiếng rồi nói:
– Cách thì không phải là không có, nhưng ta không thể sử dụng cách này.
– Sư huynh, cách nào, sao lại không thể sử dụng được?
– Haiza… nếu dùng cách này, muội sẽ chịu thiệt thòi… ta… ta càng không thể làm thế?
Nhạc Bất Quần giả bộ quay mặt đi.
– Sao muội lại chịu thiệt thòi… huynh nói thử xem… nếu muội chịu thiệt mà huynh có thể đánh thắng Tả Lãnh Thiền… muội hy sinh cho huynh cũng không sao.
– Sư muội… muội nói thật chứ?
Nhạc phu nhân nhìn chồng, ánh mắt đầy kiên định. Nhạc Bất Quần đặt hai tay lên vai nàng, trấn an vợ bằng giọng ái nam ái nữ:
– Sư muội… cám ơn muội… sau này nếu ta trở thành Minh chủ của Ngũ Nhạc Phái, nhất định sẽ đền đáp cho muội.
– Haiz… vợ chồng với nhau bao nhiêu năm nay, huynh nhất thiết phải nói ra những lời này sao? Nào… mau nói xem muội phải làm gì?
– Sư muội… ta biết bây giờ Tả Lãnh Thiền vẫn còn rất yêu muội. Ánh mắt hắn nhìn muội khiến ta cảm thấy hắn vẫn rất khao khát có được muội… nếu có thể… đêm nay… đêm nay… muội hãy đến bên hắn… một đêm… chỉ đêm nay thôi… được không?
Nhạc phu nhân bàng hoàng, nàng sững sờ nhìn chồng mình, hai tai nàng như ù đi, nàng không dám tin những lời nói vừa rồi lại phát ra từ miệng một người mà nàng luôn xem là chính nhân quân tử trong lòng nàng. Thật không ngờ vì để đạt được mục đích, mà hắn không từ mọi thủ đoạn, cho dù phải hy sinh cả người vợ đầu ấp tay gối của mình. Nàng gạt tay hắn ra… giọng run run:
– Nhạc Bất Quần… huynh… huynh vừa nói cái gì vậy… Huynh có phải là Nhạc Bất Quần mà muội biết không?
Nhạc Bất Quần nhìn vợ mình, nhìn ánh mắt giận giữ của nàng, hắn run run:
– Sư muội, hy vọng muội hiểu… ta làm tất cả chuyện này cũng chỉ vì muốn phục hưng lại Hoa Sơn.
– Và để phục hưng lại Hoa Sơn, huynh sẵn sàng đánh đổi tất cả, cho dù là nương tử của huynh hay sao? – Giọng nàng lạc đi, chua chát…
– Sư muội, là ta không tốt, ta không đủ tài giỏi để có thể bảo vệ muội. Chỉ một đám cướp nhỏ xông vào cũng dễ dàng làm nhục muội và San Nhi ngay trước mắt ta, rồi chỉ một Dư Thương Hải tầm thường cũng dễ dàng làm điều đó. Ta biết đám cướp đó hoàn toàn là âm mưu của Tả Lãnh Thiền. Ta hận, ta hận mình không thể đánh bại hắn, hắn không có được muội, nên bày mưu hãm hại Hoa Sơn, ngay mai, ta muốn băm vằm hắn ra làm trăm mảnh để hả cơn giận này, nhưng ta lại không có khả năng làm điều đó. Ta sợ rằng khi ta chết đi rồi, hắn sẽ làm nhục muội, hắn sẽ làm nhục cả San Nhi, hắn sẽ hủy hoại cả Hoa Sơn, muội nói xem, lúc đó ta làm gì còn mặt mũi mà đi gặp sư phụ, đi gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154