Lệnh Hồ Xung ôm ghì lấy Doanh Doanh, hôn lên môi nàng, vừa hôn vừa nhấp khiến cho Doanh Doanh chỉ còn kêu được những tiếng rên “Ư… ử… ” không rõ nghĩa, và ú ớ trong cuống họng. Hai bàn tay nàng bấu chặt vai chàng khắp người Doanh Doanh nổi gai, tê cứng lại, nàng đang sướng tê tái, cái sung sướng khó ta của cảm giác được làm tình với người mình yêu thương. Con cặc của chàng bó chặt, lấp kín trọn vẹn âm hộ Doanh Doanh. Chàng ngừng đó thật lâu. Hôn lên đôi môi run rẩy của Doanh Doanh. Tay chàng vuốt ve dọc cặp đùi tròn lẳng, mở rộng, rồi mân mê, xoa nắn hai bầu vú căng tròn đè nén dưới ngực của Doanh Doanh. Âm hộ nàng lỏng dần, cảm giác nỏng bỏng chan hòa. Chàng chậm rãi rút người ra, thân cặc được bao trùm bởi dâm thủy của Doanh Doanh. Lưỡi chàng và nàng cuốn lấy nhau say mê. Hạ thể Lệnh Hồ Xung nhấp nhỏm thật đều thật đều. Hơi thở Doanh Doanh nóng bỏng, mềm yếu như tơ. Hai cánh tay nàng choàng qua cổ chàng, ánh mắt mê man tê dại.
– Ưm… ư… ư… ư. Ứ… ư… a…
Doanh Doanh liên tục phát ra những tiếng rên vô nghĩa, Lệnh Hồ Xung cố kềm nén cơn sung sướng đang bó sát lấy con cặc chàng chậm rãi rút ra rồi đóng vào nhịp nhàng trong lồn Doanh Doanh. Nàng nhắm chặt đôi mắt, hàng mi cong vút chau lại vì tê dại. Hai người rời môi, đôi môi nàng hé mở, hơi thở dồn dập gấp gáp theo nhịp nhấp của chàng. Hơi thở Doanh Doanh thật mỏng manh nóng bỏng phả vào mặt làm chàng say mê. Sự mềm mại ấm áp dưới cơ thể làm chàng tê dại. Cảm giác bó chặt nóng bỏng bên dưới làm chàng sung sướng… Lệnh Hồ Xung bất ngờ cong mông, tăng tốc, nhấp phành phạch con cặc to tướng đó vào lồn nàng, con cặc bóng loãng chất nhờn bao quanh cứ nhịp nhàng ra vào với tốc độ nhanh dần nhanh dần. Doanh Doanh rên rỉ sung sướng:
– Ôi… muội sướng… cặc huynh to quá… muội sướng… sướng… địt mạnh lên… địt nát lồn muội ra đi… ư… ư… ư…
Tiếng rên rỉ trụy lạc và dâm đãng của Doanh Doanh hòa lẫn với tiếng nhóc nhách nơi hai bộ phận sinh dục va vào nhat chan chát kích thích Lệnh Hồ Xung một cách khủng khiếp, chưa bao giờ chàng cảm thấy mình mất kiểm soát nhanh như vậy. Cơn cực khoái ồ ạt tràn lên não khiến chàng luống cuống gỡ tay Doanh Doanh trên cổ, chàng thúc như vũ bão vào lồn Doanh Doanh:
– Ôi… ta cũng sướng… lồn muội khít quá… ta sướng… địt muội… là sướng… nhất trên đời… hự… hự… hự…
Lệnh Hồ Xung dừng lại, ôm lấy nàng, chàng rùng mình, khắp người như nổi gai, con cặc chàng bùng nổ. Doanh Doanh ôm ghì lấy chàng, cơ thể run rẩy đón nhận từng đợt từng đợt tinh trùng nóng hổi mãnh liệt lao sâu vào trong người nàng. Một cảm giác ấm áp lan ra như muốn hòa tan hai cơ thể vào nhau. Lệnh Hồ Xung như lịm đi một khắc. Con cặc chàng giật giật yếu dần như trút hết những giọt cuối cùng vào lồn Doanh Doanh, hai người nhìn nhau cười say đắm, trao cho nhau một nụ hôn thật nồng nàn và dai dẳng. Cả hai đầu không để ý từ phía xa, một bóng áo ni cô chạy như bay về phía núi Hằng Sơn với hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
“Rầm” Nghi Lâm đóng mạnh cánh cửa như muốn phá vỡ nó ra, nàng khóc rưng rức một hồi thật dài, tại sao ông trời lại đối xử với nàng như vậy, tại sao lại để cho nàng nhìn thấy cảnh tượng đau đớn nhất trong cuộc đời của nàng, giá như chàng chỉ nhìn thấy hai người họ làm tình với nhau để giải quết nhu cầu sinh lý, thì nàng đã không đau đớn như vậy, nhưng từ sâu trong trái tim, nàng đã cảm nhận được Lệnh Hồ sư huynh của nàng đã có một vị trí cho Doanh Doanh rồi, tại sao không phải là nàng mà lại là Doanh Doanh. Tại sao trong trái tim của chàng có thể có tiểu sư muội Linh San, có thể có Thánh cô của NNTG mà lại không có chỗ cho nàng, bao nhiêu câu hỏi tại sao nhưng không có lời giải đáp hiện lên trong đầu Nghi lâm khiến nàng đau đớn vô cùng. Bao nhiêu cô gắng, hậm chí là hiến dâng cả thân xác, đến cuối cùng, Nghi Lâm vẫn không thể có được trái tim của Lệnh Hồ Xung…
Điền Bá Quang từ xa nhìn thấy Nghi Lâm lạ lẫm như vậy thì vội vàng chạy theo, thế nhưng vừa chạy đến phòng thì nàng ta đã đóng sầm cánh cửa lại, nghe tiếng nàng khóc một hồi, hắn sốt ruột gõ cửa nói vọng vào:
– Nghi Lâm sư phụ, cô không sao đấy chứ?
– Tôi không sao. Huyh cứ mặc kệ tôi? – Nghi lâm lau nước mắt trả lời vọng ra.
– Có thật là cô không sao không? Có chuyện gì, mau nói với tôi, tôi sẽ chủ trì công đạo cho cô.
Cánh cửa phòng hé mở, Nghi Lâm đứng đó với đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy Điền Bá Quang, nàng lại khóc to hơn, lo sợ người a nhìn thấy sẽ gây hiểu lầm, Điền Bá Quang vội vàng đi vào đóng cửa lại rồi lấy tay lau nước mắt cho Nghi lâm và lên tiếng:
– Nín đi, nín đi, tiểu sư phụ, rốt cuộc thì ai đã làm gì cô vậy?
Nghi Lâm không những không nín mà còn khóc to hơn. Điền Bá Quang thấy vậy bối rối vô cùng, đột nhiên hắn ôm nàng thật chặt và vỗ về:
– Tiểu sư phụ, nín đi, ta lúc nào cũng luôn luôn ở bên cô mà.
Được Điền Bá Quang vỗ về một lúc, Nghi Lâm cũng nguôi ngoai dần, nàng nép vào hắn, mặc cho bàn tay hắn đang xoa xoa vỗ về trên tấm lưng nàng. Nghi Lâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, Điền Bá Quang cúi xuống nhìn nàng, cả hai nhìn nhau một hồi lâu, Điền Bá Quang lấy tay lau nước mắt cho nàng, ánh mắt Nghi Lâm nhìn hắn có vẻ trìu mến hơn rồi nhìn đôi môi đỏ hồng tự nhiên của Nghi Lâm vô tình hơi tru lên như mời gọi, hắn không chịu nổi mà đặt lên đó một nụ hôn nồng nàn. Nghi Lâm giật mình muốn đẩy hắn ra nhưng không được, thấy nàng phản kháng, hắn đánh liều ghì mặt môi vào môi nàng, khiến Nghi Lâm chỉ ú ở trong miệng được vài câu. Khi miệng nàng vừa hé mở thì Điền Bá Quang lùa lưỡi vào miệng nàng liền. Nghi Lâm hoảng sợ cắn mạnh vào lưỡi hắn một cái khiến cho Điền Bá Quang giật mình buông nàng ra. Nhận ra sự thất thố của mình, lại sợ bị Đông Phương trừng trị, Điền Bá Quang cuống quít lên tiếng:
– Nghi Lâm tiểu sư phụ… ta… xin lỗi…
Đẩy được Điền Bá Quang ra thì máu trong người nàng đã dồn lên đỏ bừng cả khuôn mặt xinh đẹp, thay vì mắng chửi và đuổi hắn về, Nghi Lâm lại ráo riết nhìn quanh phòng mình, nàng với tay kéo chiếc rèm cửa sổ và đóng luôn cưa sổ lại, sau đó nhìn Điền Bá Quang với anh mắt lẳng lơ và khiêu khích. Với kinh nghiệm chơi gái thượng thừa, hắn thừa hiểu bây giờ Nghi Lâm đang muốn gì, thật không ngờ hành động của Điền Bá Quang lại đem lại cho hắn hiệu quả lớn như vậy. Hắn tiến tới ôm lấy Nghi lâm rồi quay người nàng ra phía sau, tựa lưng vào hắn. Điền Bá Quang dịch bàn tay từ bụng Nghi Lâm lên chỗ hai bầu vú của nàng đang căng chật sau lớp áo mỏng. Hắn bắt đầu cởi chiếc nút thắt áo đầu tiên. Nghi Lâm không phản đối, bóng tối trong phòng khiến nàng bạo rạn hơn, Nghi Lâm ngoái đầu lại phía sau hôn lên môi hắn một cách rất đắm say. Lúc này chiếc áo trên người nàng đã cới đến chiếc nút cuối cùng và đang từ từ tuột xuống khỏi người nàng rồi cả chiếc quần dài và quần lót của Nghi Lâm cũng bị hắn lột ra, Nghi Lâm hoàn toàn trần truồng, không còn gì che đậy cỏ thể hừng hực của mình. Bầu vú nàng nhấp nhô theo từng hơi thở gấp gáp.
Điền Bá Quang đưa tay xoa nắn đôi vú trần của nàng. Không vồn vã như lúc hôn nàng nữa, lần này, hắn cẩn thận làm thật thận trọng và nhẹ nhàng như đang nâng niu một báu vật vậy. Điền Bá Quang xoay người Nghi Lâm lại, hắn hơi cúi người hon như mưa lên hai bầu vú của nàng, thi thoảng lại dùng răng cắn nhẹ lên đầu vú khiến cho Nghi Lâm rùng mình mấy cái, nàng thích thú cái cảm giác đau đớn nhoi nhói đó.
Nghi Lâm tựa người vào bức vách phía sau ưỡn ngực lên, cặp chân thon dài trắng ngần từ từ tách ra lộ ra hai mép thịt hồng ở giữa.
Điền Bá Quang vội vang cởi áo trên người hắn ra, rồi hấp tấp cởi quần ném lung tung khắp phòng. Nghi Lâm choáng ngợp khi được nhìn lại con cu của hắn thêm một lần nữa, lần này có vẻ còn dài và to hơn lần trước. Con cặc Điền Bá Quang được giải phóng bung ra ngay trước mặt nàng. Nghi Lâm không ngần ngại ngậm lấy mút như mút kem dùng đầu lưỡi quấn chặt lấy đầu cặc hắn, nàng đã quá quen với việc này, đến nỗi bây giờ trở nên thành thạo, điêu luyện. Hai tay nàng bóp nhè nhẹ vào hai hòn dái khiến cho Điền Bá Quang giật người chút rồi phun một chút tinh vào mặt nàng. Nghi Lâm không hề thấy kinh tởm, mà ngược lại, bằng một cừ chỉ rất duyên dáng lấy tay chùi đi thứ đó. Điền Bá Quang xốc nàng lên bế Nghi Lâm đi về phía giường…
Điền Bá Quang đặt Nghi Lâm lên giường, dang chân nàng ra rồi dùng miệng liếm láp trên người nàng. Lưỡi hắn đi từ vú xuống lồn rồi lại đi lên. Bao nhiêu nước dâm trong lồn nàng chảy ra hắn đều liếm bằng sạch. Nghi Lâm quằn quại rên rì, hay tay cứ ôm xoa xoa đầu hắn:
– Ôi… a… a… Điền Bá Quang… chết ta… a… a… nhét… nhét nó vào đi… ta nứng… quá…
Có nằm mơ Điền Bá Quang cũng không dám nghĩ có ngày người tình trong mộng của hắn thốt ra câu nói này, câu nói mà hắn hằng mong ước được chính miệng nàng nói ra. Điền Bá Quang chỉ chờ có thế là ngay lập tức trườn người vào giữa hai chân nàng dùng sức đẩy mạnh con cu vào lồn Nghi Lâm. Nàng ưỡn lồn đón nhận khúc thịt của hắn. Mông Điền Bá Quang nhấp nhô lên xuống, tiếng phòn phọt phát ra khi hai bộ phân sinh dục cọ vào nhau va đập vào nhau. Điền Bá Quang địt rất điệu nghệ cú nào cũng cắm lút cán cu trong lồn Nghi Lâm. Lúc rút ra hắn cũng đưa con cu ra gần hết rồi lại đóng vào. Trăm phát trúng cả trăm không tuột ra ngoài cái nào. Địt Nghi Lâm theo tư thế truyền thống suốt nửa tiếng đồng hồ mà Điền Bá Quang vẫn hùng hục. Nghi Lâm ngây ngất trong sung sướng, nàng đã đạt đỉnh hai lần. Thấy nhịp địt của Điền Bá Quang hơi chậm lại, Nghi Lâm kẹp hai chân vào hông hắn. Nàng giữ con cu hắn trong âm đạo rồi lăn một vòng cùng đổi tư thế. Nàng nằm trên Điền Bá Quang bên dưới. Sau một thời gian ân ái với khá nhiều người, đặc biệt là Lệnh Hồ Xung đã giúp Nghi Lâm có được vốn liếng giường chiếu không hề nhỏ, nàng cũng là một kỵ sỹ lão luyện trong tư thế cưỡi ngựa này. Mông nàng dán sát vào bụng Điền Bá Quang ngoáy tròn quanh cái dương vật rất đều vào dẻo. Cặp vú cũng chuyển động tung lên, hất xuống. Điền Bá Quang dùng hai tay bóp lấy, hắn cảm thấy vú của Nghi Lâm rất mềm mại, ấm áp. Ngón tay hắn bóp vào tựa như chìm khuất trong khối thịt trắng hồng đó.
– Ư… ư… ư… ôi za… a… a… a… ứ… ư… ư… ứ… ứ… ứ…
Nàng liên tục nhún nhảy, rên la vì con cặc của ĐIền Bá Quang, con cặc hắn lúc này đang cô cùng căng tức trong cái lồn nóng và rất bót của Nghi Lâm, đến đây thì hắn không kìm nén cảm xúc nữa, hắn địt thúc ngược từ phía dưới lên những nhát dồn dập rồi cuối cùng xả tinh ồ ạt vào trong cái lỗ lồn của nàng. Nghi Lâm tóc tai rũ rượi đổ ập xuống người Điền Bá Quang nàng thở hổn hến nhưng mặt đỏ lên vì sung sướng…
Sáng sớm hôm sau:
– Chưởng môn sư huynh, lần này huynh đi bao giờ mới quay về. – Nghi Ngọc lên tiếng hỏi thăm.
– Sau khi ta đưa Doanh Doanh về đến Hắc Mộc Nhai, sẽ về liền. – Lệnh Hồ Xung trả lời.
Sau đó chàng rời khỏi Hằng Sơn, thẳng núi Hắc Mộc Nhai tiến đến. Trong khoảng thời gian trước đó, Doanh Doanh và cha nàng là Nhậm Ngã Hành đã nhận được sựu ủng hộ của Thượng Quan Vân và 6 trưởng lão trong thập đại trưởng lão của NNTG, ngoài ra cũng có rất nhiều giáo chúng ủng hộ việc họ tấn công lên Hắc Mộc Nhai để đánh Đông Phương Bất Bại. Dọc đường đi, Nhậm Ngã Hành và nhóm người bọn họ điều tra được Đông Phương đang sủng ái một kẻ tên là Dương Liên Đình, cho hắn nắm toàn bộ chức vụ và quyết định mọi việc lớn nhỏ trong giáo. Tình hình NNTG dưới bàn tay của kẻ này đang trở nên vô cùng rối loạn. Đến một trưởng lão nổi tiếng trung thành tuyệt đối với Đông Phương là Đồng Bách Hùng cũng bị hắn vu oan giá họa và tìm cách trừ khử, điều này càng khiến Nhậm Ngã Hành đắc ý, cho rằng thời cơ của mình đã đến.
Khi gần tiếp cận chân núi Hắc Mộc Nhai, nhóm người bọn họ dùng y phục của tiểu tốt NNTG (vốn bịt kín mặt và mũi nên không thể nhận ra). Lệnh Hồ Xung giả vờ bị thương nằm trên cáng, một mình Thượng Quan Vân là lộ mặt, khi đến cửa của chân núi Hắc Mộc Nhai, ông nói đã bắt được Lệnh Hồ Xung. Ngay lập tức bọn họ lọt qua cửa và lên núi một cách dễ dàng.
Trong khi đó, tại phòng của Đông Phương, nàng đang trần truồng, hai tay và hai chân chống xuống đất theo một tư thế làm tình mà nàng khá ưa thích, từ phía sau, một gã đàn ông đang thúc liên tục vào lồn nàng từ phía sau, miệng hắn rên lên không ngớt, hai tay hắn tóm lấy bờ eo của nàng kéo vào, được một lúc hắn hắn rú lên như chó sói rồi xuất tinh xối xả vào người nàng, sau đó gục xuống và thở dốc. Đông Phương chán nản, bực dọc, nàng quắc mắt nhìn hắn và đứng dậy và mặc quần áo vào. Hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, cứ cúi gằm mặt xuống, xấu hổ vì sự yếu kém của mình. Lần nào cũng vậy, chỉ được một lúc là hắn lại bắn tinh xối xả vào lồn nàng, không lâu hơn dù chỉ là một phút.
Tên hắn là Dương Liên Đình, trong một lần thảo phạt, Đông Phương bắt sống được hắn, Dương Liên Đình có dung mạo giống hệt với Lệnh Hồ Xung, không khác một chút nào, chỉ là về tư cách và võ nghệ thì kém xa chàng hoàn toàn, và cả về phong thái làm tình hay thỏa mãn hụ nữ thì hắn cũng không bằng nổi một nửa của chàng. Đông Phương bắt hắn lên Hắc Mộc Nhai làm Tổng quản của NNTG, giao cho hắn mọi việc lớn nhỏ trong giáo. Dương Liên Đình thấy Đông Phương xinh đẹp vô cùng, lại sủng ái mình hết sức thì sung sướng vô cùng, hắn ngày đêm tập luyện kỹ năng tình dục để thỏa mãn cho nàng và phục vụ nàng. Nhưng khổ nỗi, cứ mỗi lần được làm tình với nàng, nhìn thân hình đầy nhục dục của nàng là hắn chỉ chịu được một lúc rồi xuất khí ra xối xả, điều này khiến nàng hết sức thất vọng vì hắn. Nếu vì không phải có dung mạo giống Lệnh Hồ Xung thì nàng đã cho hắn về với ông vải rồi.
Đông Phương lau chùi đám tinh trùng dơ bẩn của hắn xong, nàng mặc quần áo vào và lên tiếng:
– Thật là vô dụng, ngươi còn không bằng nổi một phần của hắn. Cút ra ngoài cho ta.
Dương Liên Đình luống cuống ôm quần áo mặc vội vào và cúp đuôi ra khỏi phòng nàng. Ra khỏi phòng, hắn không giấu nổi vẻ bức xúc và bất mãn, lần nào làm tình với nàng xong, hắn cũng bị đuổi đi như một con chó vậy. Chính vì bị nàng coi như một thứ đồ chơi, một vật thay thế, thích thì dùng, chán thì vứt bỏ, Dương Liên Đình rất hận nàng, nhưng tuyệt đối không dám vọng động. Vì vậy mà hắn đối xử rất tàn nhẫn với các trưởng lão của NNTG, đặc biệt là Đồng Bách Hùng, một trưởng lão được Đông Phương rất tin cậy. Dương Liên Đình vu oan cho Đồng Bách Hùng rồi cho người đi bắt nhốt hắn về. Hắn cũng biết một người tên là Lệnh Hồ Xung nghe nói rất giống hắn và Đông Phương chỉ yêu một mình Lệnh Hồ Xung nên Dương Liên Đình đã sai Thượng Quan Vân đi bắt chàng về, nào ngờ Thượng Quan Vân đã theo Nhậm Ngã Hành từ lâu và âm thầm đưa bọn họ lên núi để tạo nên một cuộc lật đổ. Dương Liên Đình vừa đi về phòng mình thì có người chạy vào bẩm báo:
– Khởi bẩm Dương tổng quản, chúng tôi đã bắt được Lệnh Hồ Xung và Đồng Bách Hùng, xin chờ tổng quản xử trí.
– Vậy sao, tốt, mau giải bọn chúng đến đại điện cho ta. – Dương Liên Đình sảng khoái nở một nụ cười nham hiểm. Hắn có xơi để xả cơn hận thật đúng lúc.
Dương Liên Đình vừa bức vào, Thượng Quan Vân và nhóm người Lệnh Hồ Xung đã quỳ xuống. Doanh Doanh ngước lên, nàng giật mình, xuýt chút nữa là hét lên, tại sao người này lại giống Xung ca của nàng như vậy.
– Đứng dậy.
– Tạ ơn Dương tổng quản.
– Thượng quan trưởng lão, ông đã bắt được Lệnh Hồ Xung về, lập được đại công. Giáo chủ chắc chắn sẽ rất vui.
– Đây đều là nhờ hòng phúc của giáo chủ và Dương tổng quản chỉ giáo, thuộc hạ tuyệt đối không dám nhận.
– Kẻ sống dở chết dở đó chính là Lệnh Hồ Xung à? – Dương Liên Đình nhìn xuống chàng và lên tiếng.
– Vâng, hắn bị Giả trưởng lão điểm 3 trọng huyệt, lại thêm hai chưởng của thuộc hạ, e là trong thời gian ngắn, chưa thể hồi phục lại được.
– Hừm, ông đánh người trong mộng của Thánh cô ra nông nỗi này, không sợ cô ấy lấy mạng ông sao?
– Có thể tận trung với giáo chủ mà chết là ý nguyện cả đời của thuộc hạ.
Dương Liên Đình đi xuống nhìn Lệnh Hồ Xung, bản thân hắn cũng cảm thấy giật mình khi nhìn thấy chàng, hai người thực sự giống nhau như hai giọt nước vậy, thì ra đây chính là lý do Đông Phương luôn bắt hắn phải cải trang giống chàng, bắt hắn sử dụng kiếm pháp phái Hoa Sơn khi giao đấu với nàng. Dương Liên Đình đắc ý nhìn Lệnh Hồ Xung mỉm cười thầm nghĩ “Giáo chủ, sau hôm nay Lệnh Hồ Xung sẽ vĩnh viễn biến mất trên giang hồ, người sẽ chỉ có một mình ta mà thôi. Ha ha”…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154