Tối hôm sau, Khi Lăng Nhi đang ở trong phòng, cô đang đăm chiêu với một tờ giấy. Bên trong tờ giấy vẽ một thanh vũ khí, nhưng nhìn cái kết cấu và các bộ phận được phân chia thì lại phức tạp vô cùng… vũ khí này giống một cây mâu cầm tay, có lưỡi cong gập xuống, cạnh của chuôi mâu có hai lỗ nhỏ theo như mô tả trên tờ giấy thì là nơi phóng mấy cây ám khí, với thực lực thuộc dạng khủng bố lại còn có thiết kế vũ khí như này thì đối thủ không phòng bị sẽ bị chết “bất đắc kỳ tử”… phần chuôi mâu dài khoảng 10 phân, bên trong tay cầm chuôi có giấu một lưỡi dao găm, chỉ cần thao tác nhẹ là lưỡi dao bật ra… khi đang chiến đấu mà bất ngờ như này chắc chắn không kịp trở tay… Đúng là người thông thạo các loại vũ khí từ khi còn cực kỳ trẻ thì khi có thực lực đủ mạnh thứ vũ khí sử dụng sẽ khác người và có sự tỉ mẩn, cẩn thận chế tạo tận dụng từng chỗ trên vũ khí để tạo ra một lợi thế cho mình…
“Cộc… cộc…” tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của Lăng nhi, cô không có ý định ra mở cửa mà vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt…
“Cộc… cộc” lại tiếp tục tiếng gõ cửa, lúc này cô mới đứng dậy đi ra ngoài, cánh cửa được mở ra, đập vào mắt cô là Khôi vũ, cô hơi nheo mắt nhìn người này.
– Có chuyện gì? – Lăng nhi lạnh lùng hỏi.
– Sang tìm cô nói chuyện chút thôi. – Khôi vũ nở nụ cười hòa nhã, với dáng người thư sinh cho nên nụ cười này cực kỳ hiền dịu.
– Không tiện, mai nói chuyện. – Lăng nhi nói xong thì lập tức với tay đóng cửa, nhưng tay của Khôi vũ đã chặn cửa lại rồi.
– Lăng nhi à, nói chuyện 1 lát thôi mà. – Khôi vũ vẫn lì mặt mà nói.
Khôi vũ và Lăng nhi đã có cơ hội tiếp xúc trước đây rồi, Khi Lăng nhi mới 15 tuổi thì được cha nuôi dẫn tới gặp mấy người của Nam phong tinh, Khôi vũ bị hớp hồn bởi cô thiếu nữ 15 tuổi mà cực kỳ xinh đẹp lại còn đúng gu lạnh lùng mà tên này thích chứ. So về nhan sắc, thân phận đều làm cho Khôi vũ dao động, nhưng mà đó chỉ là mảnh thổn thức đơn phương của Khôi vũ mà thôi chứ Lăng nhi hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới… bẵng đi chục năm, bây giờ gặp lại. Khôi vũ lại càng bị cô gái này cuỗm hết cả lý trí, vẫn giống như 10 năm về trước thì Lăng nhi vẫn chỉ coi Khôi vũ như những con ruồi xung quanh mà thôi.
– Vào đi. – Lăng nhi cũng không cản nữa mà quay người vào trong. Khôi vũ cũng đi vào theo sau, không quên đóng cửa lại. Thân hình quá đỗi mê hoặc của Lăng nhi uyển chuyển từng bước di.
– Ngồi đi, có chuyện gì vậy? – Lăng nhi chỉ vào chiếc ghế đối diện mà hỏi. Khôi vũ đi tới ghế mà ngồi xuống, ánh mắt nhìn khuôn mặt của Lăng nhi không rời chút nào.
– Này… – Lăng nhi thấy Khôi vũ không trả lời mà nhìn biểu cảm như mất hồn của tên này lập tức tung 1 đòn vào bả vai của Khôi vũ…
– A… đau… – Khôi vũ kêu lên, chỉ là phản ứng nhất thời thôi chứ Lăng nhi ra đòn cũng chỉ là để cho tên này tỉnh táo lại, chứ không có chút lực mạnh nào cả. Với lại Khôi vũ cũng đâu dễ bị thương như vậy, thực lực còn chân chính ở đó cơ mà.
– Có chuyện gì? Không nói thì cút về phòng, mất thời gian. – Lăng Nhi lạnh lùng nói, thực sự là khí chất quá khét lẹt.
– Nói chuyện tâm sự không được hay sao? – Khôi vũ nói. Chả hiểu sao, bản thân mình lại trở nên yếu thế trước lăng nhi, với địa vị của bản thân thì gái xinh đẹp hay là có nghiêng nước nghiêng thành tới đâu không bị mình thâu tóm dưới “hạ thân” chứ, mà chỉ có cô gái này làm bản thân như bị mất lý trí tới vậy…
– Thôi cút về đi. – Lăng nhi buông ra 1 câu khiến cho Khôi vũ méo mặt.
Khôi vũ bất chợt đứng phắt dậy, dùng thân thủ nhào qua bàn mà vồ lấy Lăng Nhi, chỉ một hành động nhỏ nhưng cô đã nhanh nhẹn né được, cú vồ chộp thẳng vào cạnh bàn. Khôi vũ nhún chân lộn qua bàn mà ấn tay xuống vai của Lăng nhi, Cô ngửa người ra sau rồi vung tay gạt bàn tay của Khôi vũ tránh chạm vào cơ thể mình. Xoay người lập tức ra hướng khác tạo khoảng cách với Khôi vũ.
– Thân thủ tuyệt vời. – Khôi vũ tán dương.
Tay chụp trảo mà nhằm vào người của lăng nhi, tốc độ quá nhanh, Lăng nhi cũng không kém cạnh chút nào. Cô nắm tay hình nắm đấm, nhìn cánh tay mảnh khảnh nhưng mà lực công phà thì hết bài.
“Bịch…” 1 trảo một đấm va vào nhau, chân Lăng nhi dơ lên mà đạp thẳng xuống nhằm vào ngực của Khôi Vũ mà đạp xuống, trảo đang chụp tay của Lăng nhi phải buông ra gấp mà dơ lên đỡ chân của Lăng nhi bổ xuống.
– Hừ… chân đẹp đấy. – Khôi vũ trêu chọc rồi cúi xuống dùng chân của mình quét chân còn lại của Lăng nhi hòng làm cô phải ngã ra. Nhưng Lăng nhi đoan được, cô quay phắt người mà mượn lực cánh tay của Khôi vũ giữ chân mình rồi du người lên co chân còn lại muốn đá vào ngực của Khôi vũ.
“Bốp…” chân của Lăng nhi đạp nhưng lại dính vào tay của Khôi vũ, hai người lập tức tách nhau ra.
Lăng Nhi rút cây vũ khí ở gần đó ra…
– Thôi, hôm nay tới đây thôi. Tuần sau sẽ bắt đầu đánh Thiên long bang, qua thông báo cô. – Khôi vũ dơ tay rồi nói, nhanh chóng quay người rời đi. Lăng Nhi đã rút vũ khí ra thì chỉ có bem sinh tử thôi, loại đàn bà mà lạnh lùng thế này ra tay sát phạt lắm cho nên rút là hành động đúng đắn nhất.
“Phập…” Khôi vũ né nhẹ người, cây vũ khí của Lăng Nhi cắm thẳng vào cánh cửa… đủ thấy sự nhạy bén của Khôi vũ cơ nào rồi…
Trở lại với Thiên long bang, mọi người đã không còn phòng vệ cao như trước nữa. Thời gian trôi qua mà không có động tĩnh tiếp theo…
Lão tứ hôm nay cũng tới Thiên long bang theo như sự phân phó và ý đồ của cao tầng gia tộc Khun… Thiên long bang thấy người này được giới thiệu là cao tầng của gia tộc Khun kia thì vô cùng vui vẻ, ai cũng thầm nghĩ người này thuộc thế lực đó thì chắc chắn thực lực cũng phải rất cao.
Nhưng lại bị”tắt nứng” khi người gia tộc Khun ở đây giới thiệu về lão tứ… sở trường dùng ám khí, thông thạo mấy món như kinh dịch tử vi và thể loại bát quái phù đồ… hầu như trong chiến đấu không có tác dụng lắm… Lại còn là nữ, cho nên đám Thiên long bang trở nên thất vọng là đúng thôi.
– Lão tứ, mời cô vào trong tôi có chuyện muốn xin cô chỉ dạy. – Mạnh nát đột nhiên trong bầu không khí u ám thì lên tiếng…
Lão tứ đi cùng với Mạnh ants vào 1 căn phòng, cô không biết tên này có chuyện gì nữa.
– Tôi biết chuyện này không phải nhưng mà bản thân là quân sư kề cạnh Bang chủ, là người tham mưu cho Thiên long bang, tài nghệ của cô làm tôi rất hứng thú, nhưng dị thuật đo cô có thể… truyền cho tôi được không? – Mạnh nát thẳng thắn nói, nó biết vòng vo với những người địa vị cao như này khác nào mua lời vì vậy thay vì đi đường vòng thì trực tiếp cầu cận sẽ tốt hơn.
– Ài… ngươi sao?? Quả thực thì mấy cái dị thuật của ta cũng đâu giúp gì cho chiến đấu, ngươi hà tất phải mất thời gian. – LÃO TỨ dùng giọng cực độ mị thuật kết hợp cơ thể vưu vật của mình mà trả lời Mạnh nát.
– Người khác có thể nhìn thoáng qua là nhận định như vậy, nhưng tôi thấy không đơn giản như thế. Dị thuật rất rộng bao hàm khá nhiều trừu tượng cho nên tôi cảm thấy lão tứ người mới đúng là Hổ núp bóng trư. – Mạnh nát khẳng định nói. Với người có đầu óc như nó cũng sẽ nhạy bén hơn người khác, đâu phải đơn giản mà có thể xưng là cao tầng của gia tộc bí ẩn kia??? Gia tộc đó hùng mạnh cỡ nào mà đám Dũng phải ở lại theo học, chứng tỏ người này không chỉ đơn thuần như vậy…
– HAHHA… miệng lưỡi rất khá… nhưng Dị thuật của ta cũng chưa đạt tới viên mãn, nó khá nhiều thứ ta chưa khám phá ra hết. – Lão tứ cũng nói thật lòng.
Sư phụ của LÃO TỨ là một người cực độ kinh khủng về dị thuật… không phải biến hóa khôn lường như trong phim hay truyện, cơ mà cảnh giới cao nhất”hô mưa gọi gió” là cũng có thể, cơ mà từ cực kỳ lâu rồi chưa có ai đạt tới. Thấp hơn một chút có thể sử dụng Thiên tường Địa Thuật. Hầu như người nào có cơ duyên và độ xuất sắc nhất thì có thể học tới cảnh giới này…
– Vậy Lão tứ người hãy truyền dạy cho tôi được chứ? Biết đâu bản thân tôi có thể cùng người tìm được những điểm người khúc mắc. Với cái nhìn từ người nhập cuộc sẽ dễ hơn là người chìm đắm trong 1 mớ bòng bong lâu rồi. – Mạnh nát nói, lão tứ cười thầm trong lòng, quả thực người này nói rất có lý.
Thực ra xã hội bây giờ phát triển nhưng cái dị thuật như của cô đều bị coi là không có thật là hoang đường, thậm chí còn là ảo tưởng… giới trẻ bây giờ hay có từ ” ngáo đá ” @@@. Trở về cái khoảng thời gian cách đây vài trăm năm. Danh xưng ” giang hồ dị sĩ ” cực kỳ thịnh hành, có người được coi như tiên nhân hạ phàm… Đến hiện tại, người theo cái này chắc chỉ trên đầu ngón tay, vì vậy kinh nghiệm và sự trải nghiệm Lão tứ không được ai truyền dạy hết. Chỉ dựa vào bản thân mà tìm tòi và khám phá ra. Nhưng rồi cũng chỉ được da lông thôi chứ không thể đạt tới cao minh được. Có thêm 1 người thì sẽ làm cho con đường này của cô thêm nhẹ nhàng và đỡ gian nan hơn.
– Hừm… nói chuyện như bôi mật vào miệng… ta sẽ suy nghĩ. – LÃO TỨ nói rồi cũng ra ngoài. Cô khá thích tên này, nhìn có vẻ rất gian xảo cơ mà lời nói cô nhìn ra được sự chân thật bên trong… hơn nữa, người này còn lấy lợi ích và sự trung thành của bản thân với Thiên long bang… cho nên cũng đang để thử xem sao…
Mạnh nát biết, bản thân chỉ có đầu óc là không đủ, bây giờ mà bổ túc sức chiến đấu không có kết quả tốt. Chỉ còn người này… mới có thể giúp nó mạnh hơn… dị thuật quả thực rất huyền bí… Mạnh nát hồi còn khá nhỏ, khoảng 6 – 7 tuổi từng được cho 1 quyển sách Huyền môn dị sĩ, nhưng đây là bản viết lại vì vậy có sự phóng đại khá lớn để cho huyền môn được nâng tầm… khó khăn lắm mới tìm được bản gốc thì bằng chữ hán… Mạnh nát đã được cha mình dịch cho 1 bối cảnh trong quyển sách đó. Một vị dị sĩ có thể mượn sức Lôi phạt – hay còn gọi là sấm sét, để dáng thẳng xuống kẻ thù của mình, khiến kẻ đó chết ngay tức lị… Nếu như đã có ghi chép thì chứng tỏ nó sẽ có thật… tiếc là khi đó còn nhỏ cho nên đã không để ý mà chỉ coi là truyền thuyết để đọc giải trí và mất quyển sách đó.
Nhưng Mạnh nát chưa thể tưởng tượng được, ngoài mượn sức của Thiên thì Dị thuật còn nhiều những đòn ngón cực độ quỷ dị… và dị thuật không phải chỉ đơn giản như vậy, nó còn có những đường ngoặt, người học dị thuật có thể mất đi lý trí bất cứ lúc nào… Quá đỗi quái dị!!!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189