Lúc này tôi chẳng thể tin được những gì tai mình đã nghe nữa cả, Lam Ngọc vừa rũ tôi đi chơi tết, trực tiếp hẳn hòi. Nhìn nét mặt tươi tắn xen lẫn một chút bối rối của nàng lúc này mà cả người tôi cứ nóng bừng lên, tim đập loạn nhịp đi thấy rõ. Phải chăng tôi đang mơ? Mà chắc là không đâu, vì cả trong mơ tôi còn chưa mơ được như thế.
– Này, Phong có đi được không?
Nàng tròn mắt nhìn thẳng vào tôi làm cho hai bầu má đã ửng hồng nay lại nũng nỉnh hơn. Tất nhiên tôi không thể từ chối lời mời quý giá ấy được rồi:
– Ừ, được chứ, mà Ngọc có ở lại đây ăn cơm không?
– Không được đâu, Ngọc chưa xin phép bỏ giờ cơm mà!
– Thế giờ Ngọc về à?
– Ừ, Ngọc về ăn cơm rồi thay đồ, khoảng 6h30 phong qua là vừa rồi!
– Vậy thôi Ngọc về cẩn thận nhen!
– Ừm, Ngọc về đây, lát gặp!
Nàng rón rén ngồi lên xe rồi lên ga dong thẳng một mạch ra khỏi ngõ để lại cho tôi một cảm giác lâng lâng lạ thường. Lâu rồi tôi mới có được cảm giác sung sướng như thế, nó như ngập tràn trong người làm cho tôi cứ đứng ngoài cổng cười mãi cho đến khi chợt phát hiện ra tụi mặt ngựa trong xóm đang nhìn tôi ôm bụng cười lúc nào chả hay.
Lúc này bụng tôi đã bắt đầu sôi ùng ục như nồi nước, chẳng còn cách nào khác tôi đành lọ mọ vào nhà lôi nồi thịt kho tàu từ hôm mùng một đến giờ ra ăn cho đỡ đói.
Nhìn nồi thịt chỉ còn xót lại một ít mà tôi không khỏi mừng thầm vì Lam Ngọc đã về nhà, nếu nàng chịu ở lại đây ăn thì chắc tôi lại bị mắng một trận oanh liệt nữa rồi, hên gì đâu!
Sửa soạn, ăn uống no nê, tôi bắt đầu dong xe đến nhà Lam Ngọc như đã hẹn, trên người là chiếc áo thun xanh rêu mới tậu hồi trước tết và đó cũng là cái áo mới thứ hai tôi mua ở tết năm nay chiếc kia thì đã mặc đi ăn tiệc lúc sáng rồi.
Tính ra chỉ có tết mấy năm trở lại đây tôi mới chịu đi mua đồ tết, cũng là vì đi chơi quá nhiều nên phải mua vài bộ mặc xoay tua, nếu không mặc mãi áo cũ nhìn cũng kì, nhất là đi chơi với mấy nường xinh đẹp thì càng phải ăn mặc cho chỉnh tề để xứng hơn một tí, mặc dù lần nào đi chung cũng bị mang tiếng là đĩa bâu chân hạc cả.
Và thế tôi hiện ngang ưỡng ngực như muốn khoe cái ao mới toanh mà đạp xe tới nhà nàng với cảm giác phơi phới đến tê người.
Nhưng cảm giác đó chẳng tồn tại được bao lâu, khi càng tiến gần đến nhà Lam Ngọc, cảm giác phơi phới dần chuyển sang thấp thỏm, rồi tuột hẳn xuống lo âu và cuối cùng là hồi hộp khi đứng cúm rúm trước chiếc cổng sắt đầy sát khí nhà nàng. Nhưng kì kèo mãi tôi cũng phải nhấn chuông cổng vì cứ đứng sớ rớ thế người ta thấy tưởng ăn trộm lại oánh cho bẹp dí thì khổ hơn.
– Con đến rồi đó à, vào trong chờ tý nhé, cô chủ đang thay đồ!
Đứng chờ một lúc, dì vú vội vàng ra mở cổng.
Theo dì vào trong nhà, hình ảnh đập vào mắt tôi đầu tiên là 2 chậu vạn thọ đặt hai bên cửa, một nét truyền thống bao đời. Vào bên trong, mắt tôi tiếp tục được thưởng ngoại chậu mai vàng rực có phần xum xuê của nhà nàng, nó được đặt ở góc phòng cạnh tủ TV làm cho không gian cả nhà ngập tràn sức xuân hơn.
– Con ngồi ghế sô pha đợi tý nhé!
– Dạ! Hôm nay có chú ở nhà không dì?
– Có chứ, chú đi nhậu với đồng nghiệp giờ đang ngủ trong phòng đó!
– Dạ, dạo này có xảy ra chuyện gì nữa không cô?
– Cũng có chứ con, cứ mỗi lần ông chủ uống say lại bị cô chủ cằn nhằn đâm ra cãi nhau!
– Dạ!
Đến đấy là hết câu hỏi để xả giao với dì vú, tôi đành nhìn đi đâu đó để giết thời gian cũng như đỡ mất tự nhiên, khi thì ngắm hoa, khi thì tia xuống hộp mức đầy vung trên bàn rồi lại ngó qua chiếc TV đang phát chương trình ca nhạc tết, trông tôi cứ y như tên trộm thực thụ vậy.
– Mà Phong này, con vẫn đang chữa trị cho cô chủ đấy à?
– Dạ?
– Lần đi chơi này là cách con chữa trị cho cô chủ phải không?
– Dạ không đâu, chỉ là đi chơi bình thường thôi, nhưng con cũng mong Lam ngọc sẽ đỡ hơn!
– Ừ, miễn là cô chủ vui thì dì cũng mừng!
– Dạ, con sẽ cố gắng mà!
Vừa nói đến đấy, Lam Ngọc bỗng đi từ cầu thang xuống, vẫn xì – tai quần jean áo thun nhưng lần này chính cái màu áo đã làm tôi phải giật thót mắt mở trao tráo miệng chẳng thể khép lại được. Lam Ngọc dường như cũng nhận ra được điều đó khi vừa nhìn thấy tôi, hai bầu má đã đỏ gay lên, cuối mặt đi xuống mà chẳng thèm nhìn tôi một lần.
– Hà hà, cô chủ lại đây ngồi một tí nào!
Dì vù lập tức nhận ra ngay vấn đề không tốn chút thời gian nào.
– Dì đừng kêu con là cô chủ nữa mà, có người ta ở đó nghe kì lắm!
– Rồi rồi, nhưng quả thật là hai đứa nhìn xứng đôi lắm đó!
– Hông phải đâu dì, tại trùng hợp thôi mà!
– Trùng hợp sao mà trùng được, áo cặp xanh rêu rõ ra thế kia rồi mà!
Dì vừa liếc nhìn chiếc áo chúng tôi đang mặc vừa cười không ngớt.
Đúng thật là chiếc áo mà tôi đang mặc phông màu khớp y như màu chiếc áo Lam Ngọc đang mặc, chẳng trách tại sao dì lại ngạc nhiên đến thế, cả tôi còn phải sững sốt khi thấy nàng xuất hiện ở cầu thang nữa mà. Giờ thì không chỉ nàng mà chính tôi đây cũng phải gục đầu bối rối không biết phải làm thế nào khi màu áo đó cứ chiếu vào mắt mình muốn độn thổ.
– Sao hai đứa còn muốn nói gì nữa không?
– Dạ, dì ơi! Tụi con trùng hợp thật mà, dì thấy chật liệu áo cũng khác chứ không có giống nhau đâu!
Tôi nhanh trí nhìn ra ngay điểm khác biệt giữa chiếc áo vải xịn của Lam Ngọc so với áo đồ chợ của tôi. Ấy thế mà dì vú vẫn cười xòa và chẳng có biểu hiện gì là ngạc nhiên cả:
– Thôi được rồi, dì chọc hai đứa thôi, nhìn là biết ngay mà!
– Dì vú… Hông có vui đâu!
Lam Ngọc cau mày phồng má nũng nịu trước dì.
– Thôi, con gái lớn mà còn mắc cỡ cái gì? Hôm nay hai đứa đi chơi phải không?
– Dạ, phải ạ! Đi chơi cho vui thôi mà vú!
– Ừ thì dì có nói gì đâu, con bé này ngộ thật!
– Thôi con đi đây, dì ở nhà vui vẻ nhen!
Nói rồi nàng nhanh tay kéo tôi khỏi chiếc ghế êm ái đang ngồi lôi thẳng ra ngoài một mạch chỉ kịp chào dì vú một tiếng. Tôi chưa bao giờ thấy Lam Ngọc bối rối đến như vậy, hai má của nàng vẫn còn đỏ gay, rung rinh theo nhịp bước hối hả ra ngoài sân. Thú thật lúc đó tôi cũng muốn bật cười lắm, nhưng vì vẫn còn yêu đời nên mới cố gắng kiếm chế để giữ tính mạng. Nhưng việc giúp tôi có thể kiềm chế được lúc này chính bàn tay của Lam Ngọc, nó đang xiết chặt vào tay tôi tuy có chút gấp gáp nhưng vấn ấm áp và mềm mại tựa như chiếc găng tay được đan bằng những sợi len mềm mại nhất.
– Phong còn đứng đó nữa, mau đi lấy xe đi!
Nàng nhìn tôi cau mày.
– Nhưng mà…
– Còn nhưng gì nữa bộ không muốn đi sao?
– Muốn lắm chứ, tại…
– Tại sao?
– Cái tay… không đi được!
Nghe thế nàng mới chợt nhìn xuống và rồi tá hỏa khi nhìn thấy tay mình vẫn còn nắm chặt lấy tay tôi một cách thắm thiết.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122