Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 102

Chờ đợi mãi giờ ra chơi cũng đến. Tôi nhìn dòng người đang ùa ra khỏi lớp mà trong lớp không khỏi hồi hộp.

Lam Ngọc vẫn còn ngồi ở đây, thỉnh thoảng làn tóc mây của nàng bị cơn gió thoảng thổi về phía tôi làm bao nhiều hương lily đều bị mũi tôi gom sạch.

– Phong, nhìn gì chằm chằm vậy?

Lam Ngọc ngượng ngùng gấp cuốn sách lại, bầu má ửng một chút hồng. Tôi cười khì:

– À hì, tại Phong có cái này muốn…

Ấy thế mà còn chưa kịp lấy gói quà ra khỏi cặp, thằng Phú nổ từ đâu chạy ùa vào lớp la toáng lên:

– Nguy rồi bà con ơi, nhà trường tổ chức xét điện thoại khối 11 mình kìa! Đám cờ đỏ giờ đang xét bên A3 rồi đó!

Có lẽ vì quá quen với những trò lừa của Phú nổ nên chẳng có mấy ai ngạc nhiên, có người còn móc điện thoại ra chụp hình tự sướng như thế trêu ngươi nó. Mãi cho đến khi Toàn phởn hớt hải chạy vào xác nhận thêm một lần nữa thì tụi nó mới cuốn cuồn lên mà tìm chỗ giấu điện thoại.

Có người lấy băng keo dán gầm ghế, có người thì giấu trên cánh quạt và niêm phong luôn mấy cái nút công tắc phòng khi đứa nào táy máy mở quạt, thậm chí có đứa còn giấu vào áo vào quần bất kể là chỗ gì giấu được tụi nó đều cho vào hết.

Trong tình cảnh thế này, chỉ có một người có thể cười được đó chính là Lam Ngọc, nàng chẳng những không hề nao núng mà lại rất thản nhiên như chẳng có chuyện gì:

– Cái này Ngọc có nghe nói hồi tuần trước mà giờ mới thực hiện, thiệt là chậm trễ ghê!

– Hả sao Ngọc không đi xét chung với bọn nó?

– À là tại vì đội phó nói có thể xoay sở được nên không muốn phiền Ngọc đó, đội của Ngọc giỏi không?

Tôi vừa nghe như sét đánh ngang tai, liền móc chiếc điện thoại trong cặp ra thống thiết:

– Trời ơi, sao Ngọc không nói cho Phong biết!

– Ơ, Ngọc tưởng Phong hôm sinh hoạt trường có nghe thông báo rồi chứ!

Chợt nhớ lại hôm đó, tôi ngờ ngợ ra rằng thầy hiệu trưởng có thông báo về đợt xét điện thoại di động nhưng lúc đó vẻ như tôi đang nói chuyện với tụi Phú nổ nên cũng không nhớ lắm. Để giờ ra nông nổi thế này tôi chẳng biết xoay xở thế nào nữa.

Thấy đám cờ đỏ xét điện thoại đã lăm le trước cửa, tôi quyết định làm liều cầm điện thoại bỏ vào túi quần rồi quay sang Lam Ngọc:

– Giữ cặp giúp Phong nha!

Rồi tôi lao vút đi, quyết chạy cho điện thoại quyết sinh.

Giờ tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc chạy thoát thân cả, gia tài tôi dành dụm cả gần hai tháng mới đủ tiền mua điện thoại, nếu bây giờ mà mất thì có nước chết chứ chẳng đùa được.

Tuy nhiên chỉ mới vừa chạy đến chân cầu thang, tôi bị một thằng trong đội cờ đỏ phát hiện. Thế là tôi phải co giò chạy thục mạng lên tầng trên theo quán tính. Đáng lẽ ra tôi định chạy xuống căn tin đợi qua tiết ra chơi sẽ vào nhưng gấp thế nào tôi lại thò chân lên trên mà chạy. Tôi chẳng biết mình chạy nhanh đến thế nào nữa, chỉ kịp đếm 3 – 4 bước là tôi đã phóng lên được tầng 2 rồi.

– Ơ anh Phong, anh làm gì chạy lên trên đây vậy?

Chạy gần đến cuối dãy lầu hai, Tiếng con bé Mi đột nhiên vang lên. Nó đang đứng trước cửa lớp cũng với một nhỏ bạn.

Ngó thấy tụi cờ đỏ vẫn còn đuổi theo ở đầu cầu thang, tôi hốt hoảng bảo con bé Mi:

– Giúp anh với, bọn cờ đỏ xét điện thoại ghê quá!

– Đưa đây cho em!

Ngọc Mi hiểu ý ngay liền giật lấy chiếc điện thoại rồi kéo tôi vào chỗ ngồi trước hàng chục cặp mắt tò mò lẫn kinh ngạc.

Con bé cúi xuống lấy trong học bàn một cuốn sách bảo tôi cầm đọc rồi tiếp tục cúi xuống như đang giấu cái gì đó làm tôi ngạc nhiên:

– Em làm cái gì vậy?

– Anh đừng có nhìn xuống, cứ cầm sách đọc như bình thường đi!

Nghe theo lời con bé tôi lò dò lật cuốn sách ra đọc mà mãi một lúc tôi mới nhận ra được đây là cuốn sách tiểu thuyết mà con bé mang theo. Nhưng chưa kịp đọc được chữ nào, đám cờ đỏ lại đi vào lớp, có vẻ tụi nó đã biết tôi đang trốn trong này nên kéo nguyên một đám vào khám xét. Gặp tôi nó giương mắt:

– Này bạn kia, làm gì tụi tui kêu mà chạy hớn hãi thế, đang giấu điện thoại à?

– Làm gì có, tui…

Lúc này con bé Mi cũng vừa ngồi dậy, nó dõng dạc nói thay tôi:

– À, tại em hẹn anh ấy giờ ra chơi phải chạy lên đây chỉ bài cho em đó, em sợ trễ nên bảo anh ấy chạy nhanh!

– Ồ, ra là Noemi hả! Có quen thằng này à?

Thằng kia vừa nói vừa chỉ tay sang tôi giọng hách dịch.

– Dạ hì, bạn trai em đó!

– Cái gì? Bạn trai em?

Như không tin vào tai mình, thằng đó liền hỏi lại. Bé Mi vẫn bình thản:

– Dạ bạn trai em, chắc anh chưa biết đó!

Nó không nói gì, chỉ lườm tôi rồi chẹp miệng:

– Ừm, sao cũng được nhưng việc công phải làm! Bạn này ra đây tui xét xem có mang theo điện thoại không?

Vì đã đưa điện thoại cho Ngọc Mi nên tôi chẳng ngại ngần gì mà không cho nó xét cả. Nó xét tới xét lui, hết túi quần rồi đến túi áo vẫn không thấy điện thoại đâu mặt bắt đầu đâm bực. Tôi được nước khích tướng:

– Thế nào, có thấy điện thoại không hả?

Nó dường như chẳng thèm nghe lời tôi, liền quay sang con bé Mi nghiêm giọng:

– À Noemi này, em cảm phiền để cho bọn anh xét cặp chứ?

– Ê này, làm gì mà xét cặp của Noemi nữa?

Tôi thản thốt ngăn lại.

– Bọn tui đang làm nhiệm vụ trường giao, bạn cảm phiền tránh giúp!

– Phải đó Phong, không sao đâu!

Con bé Mi cũng tỏ vẻ bình thản đẩy nhẹ tôi ra để bọn cờ đỏ làm nhiệm vụ của mình.

Cũng giống như tôi, bọn đấy chẳng xét được gì ở chỗ của Ngọc Mi cả. Tuy có phần nhẹ nhõm nhưng tôi vẫn thắc mắc con bé đã giấu điện thoại của tôi ở chỗ nào mà đến bọn cờ đỏ cũng chẳng tìm được. Ngay khi bọn kia rời khỏi, tôi liền hỏi ngay:

– Mi này, cảm ơn em nhiều nhé! Nhưng mà em giấu ở đâu vậy?

Đột nhiên mặt con bé đỏ ửng lên nó đánh mạnh vào ngực tôi:

– Giấu ở đâu kệ em, anh về lớp đi ra về em trả lại!

– Còn vậy nữa hả, sao không đưa luôn?

– Thì đưa hông có được. Nói chúng là anh về lớp đi!

Con bé giãy nãy đẩy tôi ra khỏi cửa không cho tôi kịp nói một lời nào.

Thế là tôi phải lủi thủi về lớp trong khi gia tài của mình là chiếc điện thoại vẫn ở chỗ con bé Mi.

Tuy nhiên khi mới vừa bước vào lớp, cả đám liền ộ lên chạy đến chỗ tôi như kiến bu thịt, còn luôn miệng mấy câu như “Anh hùng A4” làm mặt tôi cứ ngệch ra mãi cho đến khi thằng Phú nổ cầm chai nước khoáng quỳ bằng một chân trước mặt tôi thống thiết:

– Anh hùng A4, xin ngài hãy nhận chai nước này vị sự hi sinh cao cả của mình!

– Hi gì hi sinh mày?

Tôi tròn mắt hỏi lại.

– Thì lúc nãy chẳng phải mày vừa cầm điện thoại chạy đi để tụi cờ đỏ đuổi theo à? Nhờ đó mà bọn nó không còn thời gian xét điện thoại tụi tao luôn! Ôi ân nhân của lòng em!

Vừa dứt câu nó lại ôm chầm lấy tôi như thể xa cách ngàn dặm mới được gặp nhau vậy. Chỉ khi có Kiên lảng xen vào:

– Mà điện thoại mày còn không Phong?

Lần này chả có ai bắt bẻ nó về việc xen ngang câu chuyện. Cả đám cũng im bặt nhìn tôi như đang chờ đợi câu trả lời. Tôi bình thản nhún vai:

– Thì vẫn còn!

– Đù ghê mạy! Tao tưởng nó hốt điện thoại của mày rồi chớ!

Toàn phởn ngạc nhiên như phần đông cả bọn trong lớp bây giờ.

– Thì tao giấu ở một nơi rất kĩ nên tụi nó tìm không ra! Nhưng mà do gấp quá tao chưa lấy về được, hề hề!

– Dữ bây! Mai mốt chỉ chỗ tụi tao giấu với coi!

Cả lớp lại xôn xao lên hỏi chỗ tôi đã giấu điện thoại. Cũng may là lúc đó tiếng trống vào tiết đã giúp tôi giải tán đám đông và trả tự do tôi về chỗ ngồi trước sức ép như vũ bão của tụi nhí nhố trong lớp.

Tôi đi về chỗ với ánh mắt lo lắng của Lam Ngọc. Tôi tưởng tượng mình như thương binh trở về quê hương với vòng tay của cô vợ hiền xinh đẹp sau bao năm chinh chiến.

Nhìn lại chiếc cặp vẫn còn nguyên trong hộp tủ, tôi thở phào nhẹ nhõm:

– Phù, cũng may là còn! Cảm ơn Ngọc nhen!

– Không có gì đâu! Lúc nãy Phong chạy đến đâu lận!

Tất nhiên tôi không thể để Lam Ngọc biết tôi đã chạy đến tận lớp con bé Mi được, chỉ cười xuề xòa:

– À hì, chạy xuống đến căn tin giấu luôn đấy!

Nàng không nói gì, chỉ lắc đầu cười nhẹ rồi bắt đầu tiết học kế tiếp. Còn tôi vẫn đao đáo cái kế hoạch tặng quà valentine trắng trong đầu. Tôi lại tưởng tượng đến nét mặt vui sướng của cả Lam Ngọc và Ngọc Mi khi được tôi tặng sô cô la, đảm bảo các nàng sẽ thích mê.

Thể loại