Vào giờ ra chơi nhân lúc Lam Ngọc lại đi ra ngoài cùng với thằng Tiến, tôi bèn quay xuống bàn chuyện với thằng Toàn ngay:
– Giờ sao mày, kế hoạch làm tới đâu rồi!
– Ùi, từ từ đã, để bố hỏi miếng nào! Hồi sáng hai tụi mày làm gì mà đứa xin cô ra khỏi lớp đứa bị băng bó tay thế?
– Thì do tụi thằng Tiến cả đấy, nó chặn đường tao lúc sáng nên tao mới bị thế này, cũng may là có Lam Ngọc ra tìm tao, nếu không tao cũng không đi học đâu!
– Chà chà, nếu thế chắc thằng Tiến tức tối lắm nhỉ?
– Tất nhiên rồi, hồi sáng lúc vào lớp nó nhìn tao ghê lắm! Còn mày kết thân với thằng Tuyên sao rồi, gần đến tuần lớp mình đi trực trường rồi đấy!
– Còn phải hỏi, tao làm đương nhiên phải xong rồi! Bây giờ mày nghe tao trình bày tiếp đây. Sắp tới lớp mình sẽ trực trường, tao sẽ cố gắng sắp xếp vị trí thuận lợi cho tụi mày, công việc mày phải làm bây giờ là khích tướng thằng Tiến nhiều nhất có thể!
– Mày điên à, mới chọc nó chút tao đã bị nó hành thế này rồi, còn chọc tức nó nữa chắc tao chết quá!
– Yên tâm đi, mày cứ chọc tức nó nhiều vào, cùng lắm tao đi chung với mày xem nó có dám chặn đường không?
Vững lòng bởi lời hứa chắt nịt của thằng Toàn, tôi mới tiếp tục thực hiện kế hoạch của nó đưa ra trong những ngày tiếp theo. Vẫn là những cớ như nhờ hướng dẫn bài, giải bài để trò chuyện với nàng nhiều hơn cũng như chọc tức thằng Tiến càng nhiều càng tốt. Cũng nhờ có thằng Toàn đi theo mỗi lần ra về lẫn đi học nên bọn nó cũng chẳng dám làm gì quá lố ngoài lườm tôi mỗi khi đi ngang.
Nhưng đây vẫn chưa phải là cách chọc tức hữu hiệu nhất, mọi chuyện vẫn cứ rề rà cho đến ngày thứ 7 cuối tuần. Vào giờ ra chơi, trong lúc Lam Ngọc đang giảng bài cho tôi, đám thằng Tiến lại tới, lần này bọn nó đã có cớ lớn tướng hơn tôi rất nhiều:
– Ngọc ơi, hôm nay tụi mình phải đi hợp cán bộ đoàn, Ngọc theo tụi mình nhé!
– Họp à, việc này…
Thấy Lam Ngọc đang cắn môi khó xử, tôi vội nhích sát lại gần nàng trước mặt tụi nó trò chuyện tự nhiên như chẳng hề có ai xung quanh:
– Ngọc này, ở lại giảng bài cho Phong nhe, không có Ngọc giảng mấy bài này khó hiểu lắm!
– Ưm… Ngọc!
– Ngọc à, họp cán bộ đoàn không thiếu Ngọc được đâu!
– …
Bọn nó cũng chẳng vừa, tiếp tục tham chiến với tôi hòng cách ly Lam Ngọc cho bằng được.
Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, tôi đành dùng cách tối hậu nhất của mình. Khẽ khàng nắm lấy bàn tay của Lam Ngọc, tôi đưa nó về phía mình trịnh trọng trong sự ngỡ ngàng của thằng Tiến lẫn cả Lam Ngọc:
– Ở lại với Phong nhen!
– Ư…
– Ngọc, đi thôi gần trễ rồi đó!
Thằng tiến vẫn cố vớt vát chút hy vọng cuối cùng.
Thể rồi Lam Ngọc nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu rồi quay về phía thằng Tiến làm nó hớn hở ra mặt:
– Sao rồi Ngọc, đi theo tụi mình hả?
– Xin lỗi Tiến, mình phải ở lại chỉ bài cho Phong!
– Hả, sao thế? Còn đi họp thì sao, ai làm thư kí đây?
– Tiến có thể nhờ Hiếu được mà, dù gì khi họp Hiếu cũng đâu có làm gì nhiều đâu, phải không?
– À thì… ừ…
Thằng Tiến xụ mặt thấy rõ.
– Vậy nhé, Tiến cứ đi đi!
– Ừ, thôi mình đi đây, Phong học cho cẩn thẩn đấy!
Vừa đi nó vừa lườm tôi muốn bén cả tia lửa.
Mãi cho đến khi hai tụi nó đã khuất sau cửa lớp, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như lâng lâng chốn nào vậy. Ấy thế mà mọi chuyện vẫn chưa xong:
– Phong, bỏ ra được rồi đấy!
Lam Ngọc bỗng cau mày làm tôi khiếp vía vội bỏ tay ra ngay.
– Hì, xin lỗi, tại Phong muốn Ngọc ở lại mà!
– Thì Ngọc vẫn ở lại đấy thôi, đâu cần phải…
Nàng suýt xoa bàn tay mà hai má đỏ au.
– Thì… dù sao cũng cảm ơn Ngọc vì đã ở lại với Phong?
– Ngốc thật, ở lại với Phong vui hơn mà…
– Hả, Ngọc nói gì vậy, nhỏ quá Phong nghe không được!
– Không nghe được thì thôi đồ lãng tai!
Nàng đấm nhẹ vào ngực tôi cười giả lả.
Chưa bao giờ tôi thấy Lam Ngọc cười nhiều đến vậy. Trước đây tôi cứ nghĩ Hoàng Mai là cô gái có nụ cười đẹp nhất rồi nhưng bây giờ Lam Ngọc mới chính là cô gái đó, nàng cười tuy không rạn rỡ nhưng chính nụ cười mỉm đã làm khuôn mặt lạnh lùng của nàng như bừng lên nắng xuân vậy, ai bảo con gái lạnh lùng không biết cười chứ!
Tuần trực nhật của tôi rồi cũng bắt đầu, đây chính là lúc then chốt để giải quyết mọi chuyện. Nhờ vào sự quen biết với thằng Tuyên, bọn tôi đã được sắp lịch trực nhật một cách thuận lợi nhất để thực hiện kế hoạch. Theo đó tôi, thằng Toàn, thằng Tuyên, Lam Ngọc, thằng Tiến, thằng Hiếu cùng 4 đứa trong lớp nữa được sắp xếp trưa vào trưa thứ 5. Trong khoảng thời gian tới đó, nhờ được thằng Toàn tháp tùng nên tôi chẳng bị bọn nó làm khó dễ gì, lại còn có thể tiếp tục khích tướng thằng Tiến nữa, qua đó làm tỉ lệ thành công của kế hoạch cao hơn.
Đúng vào 2h trưa thứ 5, tôi cùng thằng Toàn bon xe đến trường. Khi vừa đến nơi đã thấy Lam Ngọc cùng thằng Tiến ở đó. Thấy tôi, thằng Tiến đã lườm ra mặt nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, liền chạy đến chỗ Lam Ngọc hớn hở nhằm trêu tức nó:
– Hì, hôm nay Ngọc đi sớm thế?
– Ở nhà không làm gì nên lên đấy sớm ấy mà, còn Phong đi trễ đấy!
– Ừ, thì thói quen rồi, hề hề!
– À Ngọc này, lát Ngọc đi trực cùng mình nhé!
Bỗng dưng thằng Tiến vội chen ngang vào.
– Ừm, không không biết nữa nhưng để Tuyên phân công xem thế nào!
– Ừ, để mình hỏi Tuyên cho!
Nói rồi nó liền quay sang thằng Tuyên:
– Tuyên giờ đông đủ rồi, phân công trực đi!
– Để xem, tui có phân công trước rồi nhóm 1 gồm tui, Toàn, Lam Ngọc, nhóm 2 gồm Tiến, Hiếu và Phong, nhóm 4 là 4 bạn còn lại nhé!
– Ơ, sao kì vậy!
Thằng Tiến sững người như không tin vào tai mình.
– Sao, bạn Tiến có ý kiến gì không?
– À không, hợp lý mà!
– Vậy nhé, bây giờ nhóm 1 trực ở tầng 2, nhóm 2ở tầng 1 và còn lại ở tầng trệt, xong việc gặp lại tại phòng bảo vệ nhé!
– Rồi, nhất trí!
Tất cả bắt đầu cầm dụng cụ di chuyển đến nơi trực theo sự phân công của thằng Tuyên. Tất nhiên là thằng Tiến vẫn phải đi mặc dù không cảm chịu chút nào, thế là nó dồn mọi ấm ức vào tôi qua việc bắt tôi phải quét dọn cả khu hành lang tầng 1 trong khi tụi nó chỉ có việc hốt phần rác tôi đã quét vào cái giỏ rác kế bên. Không chỉ thế, có đôi lúc bọn nó còn đụng mạnh làm tôi suýt té hết lần này đến lần khác.
Nhưng tôi không nhẫn nhịn chỉ vì sợ bọn nó, đó là một kế hoạch. Qua quan sát bọn tôi biết được cái đám này hoàn toàn chẳng có tý võ vẽ gì ngoài khoảng huy động đồng bọn ỷ đông hiếp yếu, thế nên để kế hoạch được thành công, tôi phải giả nai để tự dấn thân vào hang cọp nhử mồi bọn thằng Tiến ra tay, đến lúc đó thằng Toàn chỉ cần huy động những nhân chứng đến để chứng kiến cảnh đó là đã thành công mỹ mãn rồi, đó là lí do vì sao bọn tôi kết thân với thằng Tuyên và kêu gọi thêm 4 nường nhiều chuyện bậc trong lớp để làm nhân chứng bất đắc dĩ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122