Mặt trời đã lên, từng tia nắng ban mai xuyên qua khe cửa đậu trên ngọc thể nữ nhân. Trên giường hai tiểu la lị ngủ li bì nhưng lại ôm hắn cứng ngắc quyết không chịu rời bỏ.
– Đại sư huynh, Lan Anh đạo hữu đã tới.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa của Tưởng Lệ làm Trần Duyên tỉnh giấc. Nhanh chóng đánh thức hai sâu ngủ này, hắn lơn tiếng nói vọng ra.
– Sư muội mau mời Lan Anh đạo hữu tới phòng khách, ta chuẩn bị một chút liền đi ra đón tiếp.
Kiếm cớ đuổi khéo nàng Trần Duyên vỗ về nhị nữ.
– Hai tiểu thê tử của ta, trượng phu các nàng việc gấp trên thân không thể ở lại thêm nữa.
Lệ Lệ cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, đêm qua nàng thật sự quá điên cuồng, giờ đây cả người đều rã rời. Nhưng Liễu Liễu thì đã tỉnh giấc từ bao giờ, luồn tay xuống dưới chăn bắt lấy thanh thiết nóng ngây thơ mỉm cười.
– Chàng thật sự muốn ra ngoài đó với hung khí này sao?
Trần Duyên thật sự bất đắc dĩ, đó chỉ là điều hiển nhiên ở nam nhân. Buổi sáng sinh lực tràn trề lại được nằm trong vòng tay của hai mỹ nhân đầy xuân sắc không khỏi mắc trường hợp “trên bảo dưới không nghe”. Cuối cùng hai tiểu la lị đành phải giúp hắn khiến cự long hạ hỏa.
Giúp Trần Duyên khoát lấy đạo bào, Lệ Lệ, Liễu Liễu bí mật theo cửa sau rời khỏi biệt viện.
Lấy lại tinh thần sảng khoái hắn nhanh chân đi tới chính sảnh, nơi đó Tưởng Lệ cùng Lan Anh an vị trên mộc tọa lặng im như tờ. Chưa bước chân vào cửa hắn liền cảm nhận được không khí lạnh lẽo bên trong.
– Không lẽ bên trong có việc chẳng lành.
Hắn đoán không sai, Tưởng Lệ ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lan Anh không khác gì kẻ địch. Còn mỹ nhân kiều diễm kia thì chỉ điều đà, thân ngọc lười biếng không xương nằm trên bàn nhỏ như mươn chọc giận băng hàn mỹ nữ.
– Ah Trần đạo hữu không ngờ lại để tiểu nữ chờ đợi lâu tới vậy.
Trông thấy Trần Duyên bước vào Lan Anh kinh hỉ, đồi gò bồng đảo nhấp nhô khi nàng đứng bật dậy.
– Hà hà mong đạo hữu thứ lỗi, ta còn sự việc trên thân không thể không làm.
– Không lẽ đạo hữu không thể bớt chút thời gian cho tiểu nữ sao?
Lan Anh không khác gì nữ nhân đứng trước nam nhân trong mộng của mình. Vẻ ủy khuất của nàng khẳng định sẽ khiến không ít kẻ phải cúi đầu chào thua.
– Lần này ta mang trọng trách của tông môn giao phó không thể chậm trễ.
Nhưng hắn là ai chứ, Trần Duyên gặp không ít nữ nhân tuyệt sắc, đơn thuần, kiêu ngạo, lẵng lơ dù nàng có tung chiêu chí mạng cũng không khiến hắn lung lay.
Bên kia Tưởng Lệ liền nở nụ cười hiếm thấy. Nàng cũng không nghĩ rằng khi Trần Duyên chối từ Lan Anh bản thân lại vô ý thở phào nhẹ nhỏm.
– Nếu như đạo hữu thân mang trọng trách tiểu nữ cũng không làm phiền. Hay là để tiểu nữ dẫn đường, thân là thổ địa nơi đây làm sao lại để khách quý từ xa tới mày mò đường đi nước bước được.
Chính nàng cũng khá kinh ngạc, theo lời sư phụ tên Trần Duyên này chính là một gã sắc lang thật sự. Chỉ cần là mỹ nữ hắn sẽ không ngần ngại buông lời đường mật dụ dỗ thậm chí là đụng chạm những thiếu nữ chưa hề quen biết nhưng giờ đây sao lại…
– Chẳng lẽ hôm nay hắn ăn chay.
Trần Duyên biết Tam Trưởng Lão cùng Lan Anh có suy nghĩ về hắn như vậy chắc chắn liền đánh trống kêu oan. “Chính đệ tử của ngài dụ dỗ ta có được không?”.
Theo chân nữ nhân, hắn cùng Tưởng Lệ dạo chơi trên con phố hoa rộng lớn. Hợp Hoang Môn có lẽ là môn phái khác lạ nhất hắn từng biết. Không phải là nơi sặc mùi tiên khí, không phải nơi hẻo lánh, hoang vu, cấm tiệt người ngoài. Con phố này không khác gì một con đường phồn hoa nơi phàm nhân sinh sống.
– Hai vị đạo hữu lần đầu tới đi hẳn rất kinh ngạc.
– Không sai, ta không ngờ đây lại là nơi dành cho tu sĩ tu luyện.
Trần Duyên nhìn qua có rất nhiều gian hàng, thứ gì cũng có. Từ những thứ vật dùng thường ngày của phàm nhân tới linh đơn diệu dược tất cả đều được bày bán hỗn tạp.
– Chúng đệ tử nơi đây tất cả đều là song tu tu sĩ, cốt lấy hoang hợp chống đỡ tu vi. Sống trong chốn “hoa thơm cỏ ngọt” này lợi ích hơn rất nhiều khi so với tiềm tu buồn chán.
– Đạo hữu nói không sai.
Trần Duyên gật đầu nghiền ngẫm.
– Hay là đạo hữu ở lại nơi đây cùng chúng đệ tử như lan như ngọc ngày ngày hoan ca. Tiểu nữ khẳng định các nàng không mấy ai có khả năng chống lại mị lực của đạo hữu.
Nàng lã lơi mời gọi trong khi Tưởng Lệ phía sau đã thật sự nổi khí.
– Hahaha cảm tạ hảo ý của đạo hữu nhưng ta thật sự không có phúc phần đón nhận.
Trần Duyên thật sự rất muốn ở lại một thời gian, để làm gì thì không cần nhất thiết phải nói ra. Nhưng hủ dấm chua phía sau luôn dùng ánh mắt đề phòng nhìn Lan Anh, thậm chí thỉnh thoảng cũng ném cho hắn cái nhìn uy hiếp khiến Trần Duyên không khác gì chính nhân quân tử, mắt không dám tự tiện nhìn quanh.
Cuối con đường, sừng sững nơi đây là biệt phủ to lớn. Bên ngoài nếu tinh mắt đều thấy có rất nhiều kẻ lẳng lặng theo dõi, kẻ sống trong đây hẳn không phải tầm thường.
– Nơi đây là biệt phủ của Tam Trưởng Lão, sư phụ của tiểu nữ.
Từng hàng cây nối dài bao phủ xung quanh ôm ấp lấy khối kiến trúc bên trong. Thân là tu sĩ mộc hệ chỉ cần đứng ngoài đây Trần Duyên liền cảm nhận được mộc linh khí nồng nặc, bên trong hẳn có không ít kỳ hoa dị thảo.
– Mời vào.
Nàng đưa tay ý mời Trần Duyên.
– Lan sư muội, đã lâu không gặp mặt.
Từ bên trong biệt viện, thiếu niên trực khoảng hơn hai mươi, đôi mắt tinh mục cùng khuôn mặt góc cạnh dễ dàng thu hút ánh nhìn. Hắn cố tình lại gần không ngừng tươi cười bắt chuyện cùng nàng.
– Lan Anh bái kiến Thanh sư thúc.
– Kìa kìa không cần phải cứng nhắc như vậy, sư huynh chỉ mới vừa đột phá Trúc Cơ. Ta khẳng định sư muội không lâu nữa cũng sẽ bước thêm một bước trở thành Trúc Cơ tu sĩ.
Thanh Thiên chính là thiên tài mới nổi trong Hợp Hoang Môn, trước đây hắn chỉ là kẻ không có gì nổi bật. Nhưng gần đây đột nhiên tốc độ tu luyện tăng vọt, không đầy ba mươi đã đột phá Trúc Cơ thành công. Trở thành tiền lệ mấy ngàn năm qua của môn phái.
– Tên này là…
Hắn dùng ánh mắt bất thiện nhìn qua Trần Duyên, thật ra ba người đã lọt vào trong thần thức của hắn từ sớm. Nhưng muốn làm ra vẻ tình cờ Thanh Thiên đợi cho bọn họ đi vào bản thân mới vội bước ra hòng gặp mặt.
– Tiểu tử Trần Duyên ra mắt Thanh tiền bối.
– Hừ, ta giờ đây đã là trưởng lão Hợp Hoang Môn, ngươi gọi phải gọi ta là Bát Trưởng Lão mới phải đạo.
Dứt lời áp lực từ người hắn đè nặng Trần Duyên cùng Tưởng Lệ.
– Ahhhhh.
Nàng không thể nào chịu được áp lực từ tu sĩ Trúc Cơ mang tới, ngọc thể ngay tức khắc ngã quỵ xuống đất, trên mạng che mặt đã xuất hiện những tia máu thấm đẫm.
– Bát Trưởng lão, hai vị đạo hữu này không phải là đệ tử của Hợp Hoang Môn ta nên…
Lan Anh thấy sự việc đã đi quá xa liền vội vàng ngăn cản, nếu như hai kẻ này có mệnh hệ nào thì mạng của một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không thể nào bù đắp. Nhưng nữ nhân mỹ lệ bỗng nhiên im bặt, không phải nàng khiếp sợ trước thực lực của Thanh Thiên mà là của thanh niên phía trước.
Ngay tức khắc áp lực liền bị đập tan, Trần Duyên sắc mặt tĩnh lặng như mặt hồ. Người ngoài nhìn vào không thể nào nhìn ra nóng lạnh. Nhưng sự yên tĩnh chính là báo hiệu rõ ràng nhất của cơn bão khủng khiếp sắp ập tới.
Xung quanh hàng trăm tu sĩ không khỏi chú ý, Thanh Thiên lúc đầu cao ngạo cũng dần thu lại. Hắn biết được kẻ nào đã ngăn chặn áp lực của bản thân, không ai khác chính là tiểu tử kia.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219