Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 29: Từng bước gian nan

Viên Thành Lực lúc này đã không dám đứng quá gần Trần Duyên, từ xa nhìn Trần Duyên như thể hắn là ác ma.

– Tên kia thật sự là Trần Duyên? Không phải tin đồn là hắn là phế vật sao?
– Sát khí nặng như vậy nếu lại gần thì rất có thể hắn sẽ ra tay với ta. Không ổn.

Lúc này Viên Thành Lực nhớ ra điều gì đó mặt hoảng hốt chạy vòng qua Trần Duyên tiến lên phía trước.

– Lúc này trên núi còn có các sư đệ tu luyện, nếu bọn chúng thấy hắn đằng đằng sát khí như vậy thì thế nào cũng xảy ra chuyện.

Hắn chạy tới một khoảng sân lớn ở đó có năm thanh niên đều có điểm chung là cơ thể cường tráng, chỉ nhìn từ bên ngoài liền đoán được những người này đều luyện thể. Thấy Viên Thành Lực chạy tới cả năm người đều dừng lại chắp tay:

– Bái kiến Viên sư huynh.

Thành Lực không quan tâm phất tay căn dặn:

– Các người mau tránh xa khỏi chỗ này, nếu như có gì bất thường thì xem như chưa thấy gì.

Năm người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì nhưng cũng không dám nghi vấn, Viên Thành Lực là một trong những đệ tử chân truyền của Ngũ Trưởng Lão, còn là kẻ được lòng người nhất nên cũng không cần phải hỏi quá sâu.

Ngay khi quay lưng bỏ đi, thì một tia khí tức nguy hiểm làm cả người lạnh rét run. Không hẹn mà cả năm người cùng quay lại thì trước mắt là một thiếu niên trẻ tuổi mặc đạo bào màu đen tóc bay toán loạn. Đôi mắt đầy tơ máu nhìn nhìn ra không nóng lạnh.

Trần Duyên nặng nhọc đi tới, từng bước lún vào mặt đất tạo thành những vết chân hằn trên đường. Hắn bước tới gần không ai bảo ai tất cả đều tự động lui ra nhường đường.

Chờ Trần Duyên đi xa những tên đệ tử kia mới bắt đầu hoàn hồn, bọn chúng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia quá lâu, sự sợ hãi phát ra từ nội tâm không thể hiểu nổi.

– Viên sư huynh tên kia là…

Một đệ tử không kiềm được lòng hiếu kỳ.

Thành Lực lắc đầu cười khổ:

– Chuyện này ta không thể nói được, các sư đệ nhớ kỹ chuyện hôm nay không được nói với ai rõ chưa.

Cả năm người đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc, trong đầu nghĩ thầm:

– Ai lại muốn dính dáng tới người điên kia chứ.

Hơn nữa ngày bước đi trong rừng trước mắt hắn là một khu vực bằng phẳng Trần Duyên lúc này gần như không còn nhận thức, đi được tới đây tất cả đều do chấp niệm không buông bỏ của hắn.

Vừa đặt chân tới thì áp lực xung quanh đột nhiên biến mất, cơ bắp vốn đã căn cứng của Trần Duyên được thả lỏng cơ thể mềm nhũn ra ngã xuống đất còn bản thân hắn đã ngất đi từ lâu.

Mở mắt Trần Duyên thấy bản thân đang nằm trên giường, khắp nơi không có chỗ nào là không đau nhức. Cố chống đỡ thân thể hầu như không còn chút sức ngồi dậy kêu lớn:

– Có ai ở đây không?

Lúc này một thanh niên bước vào, không phải ai xa lạ hắn chính là Viên Thành Lực. Thấy thần sắc Trần Duyên đã ổn định trở lại khiến hắn cũng bất ngờ không nhỏ. Nhớ tới lần đầu tới đây phải mất gần hai tháng thân thể hắn mới trở lại bình thường, mà Trần Duyên chỉ cần ngủ ba ngày liền gần như hồi phục.

– Thương thế trên người sư huynh chắc có khởi sắc?

Thành Lực mở miệng thăm hỏi nhưng trong giọng vẫn không giấu được vẻ kinh nghi.

Trần Duyên biết bản thân được hắn đưa tới đây liền thật lòng cảm tạ.

– Nhờ có sư đệ mà thương thế trong người ta đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng thêm vài ngày là hoàn toàn hồi phục.

Nghe tới đây Thành Lực đúng là phục hắn sát đất, không ngờ khả năng hồi phục của Trần Duyên lại ghê gớm tới vậy.

– Viên sư đệ ta có chuyện này mong đệ chỉ giáo.
– Chỉ giáo thì không dám, có gì sư huynh cứ hỏi.

Thành lực thản nhiên.

Thấy vậy Trần Duyên cũng không khách sáo nói ra nghi hoặc:

– Khắp Bình Địa Sơn tại sao lại có áp lực lớn như vậy, nhưng riêng nơi đây thì hoàn toàn không có.

Nghi hoặc của Trần Duyên không ngoài dự đoán của Thành Lực, hắn cười nói:

– Ngọn núi này được sư phụ tốn không ít công sức mời hơn mười vị trận sư thiết lập Áp Súc Đại Trận biến nơi này trở nên phù hợp với tu sĩ luyện thể.

Trần Duyên nghe nói liền kinh nghi, ngọn núi này bán kính ắt hẳn phải hơn mười dặm không ngờ trận kỳ này lại lớn đến vậy.(1 Dặm = 500m)

Thấy Trần Duyên đang trầm tư Thành Lực tiếp tục nói:

– Sư huynh tới đây nguyên nhân có phải là nhiệm vụ do sư phụ yêu cầu không?
– Đúng là như vậy chẳng hay Viên Sư đệ có cao kiến gì hay không?

Trần Duyên chắp tay nói.

Thành Lực lắc đầu thở dài.

– Việc này ta không thể giúp được rồi, ta khuyên sư huynh nên rời khỏi đây. Nhiệm vụ này buôn bỏ cũng không sao, ta nghĩ các chấp sự cũng không làm khó.
– Sự việc ra sao sư đệ mời nói rõ.

Hắn nghi hoặc.

– Đây cũng không phải lần đầu có đệ tử nhận nhiệm vụ này, nhưng yêu cầu lại quá khắc khe cho nên hơn hai mươi năm nay không có bất kỳ đệ tử nào tới thử sức.

Trần Duyên cả kinh, không ngờ đằng sau lại có câu chuyện sâu xa tới vậy. Nhưng hắn làm sao cam lòng rời khỏi đây, dù sao mọi chuyện cũng nên hỏi rõ ràng.

– Điều kiện là gì mà lại khiến nhiều đệ tử buông bỏ như vậy?

Thấy Trần Duyên có vẻ chưa buông tha Thành Lực cũng đành nói ra uẩn khúc.

– Điều kiện để tiếp nhận nhiệm vụ này là phải đi lên đỉnh núi bái kiến sư phụ. Người nói chỉ có kẻ làm được điều này thì mới có tư cách thực hiện.

Trần Duyên ngất, không ngờ Ngũ Trưỡng Lão lại là người cá tính như vậy, chỉ là dọn chuồng hốt phân cho vật cưỡi của lão mà cần tư cách.

Như hiểu được suy nghĩ của hắn Thành Lực cười mỉa.

– Bây giờ ta không cần nói lý do, đợi Trần sư huynh đi được tới đó thì sẽ hiểu. Ta từng nghe sư phụ nói rằng phần thưởng của nhiệm vụ này không tầm thường đâu.

Trần Duyên nghe tới đây thì mắt sáng rực, mặt dù hắn không phải hạng người tham mê tài lộc nhưng chính miệng tu sĩ Kim Đan kỳ nói không tầm thường thì ắt hẳn phải là báu vật.

– Đa tạ Viên sư đệ rồi, trong khi tịnh dưỡng ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Trần Duyên chắp tay nói lời khách sáo.

– Vậy được sư huynh cứ nghỉ ngơi, ở đây vốn được xây lên cho đệ tử thả lỏng cơ thể nên không có áp lực. Ta xin cáo từ.

Thấy hắn có ý tứ trục khách Thành Lực cũng không tiện ở lâu liền cáo từ đi ra.

Lúc này Chu lão hiện lên đôi mắt nhìn về kẻ vừa ra khỏi phòng kia mang theo tia nghiền ngẫm.

– Tên kia có vấn đề à?

Thấy Chu lão suy tư Trần Duyên cũng cẩn thận dò hỏi.

– Hắn không phải nhân loại, nói đúng hơn trong người hắn chỉ có phân nữa dòng máu của nhân loại.

Trần Duyên cả kinh.

– Ý của Chu lão chẳng lẽ hắn là…

Lão gật đầu.

– Nhưng chuyện đó không quan trọng, ngươi thấy lời nói của hắn ra sao?

Trần Duyên trầm tư rồi cũng đưa ra ý kiến:

– Ý Chu lão là trong lời nói của hắn ý tứ rất mâu thuẫn?

Lão gật gù nói tiếp:

– Ban đầu là hắn muốn ngăn ngươi lên núi, nói ra đủ loại khó khăn nhưng khi gần thành công thì lại nhắc tới phần thưởng chứ rõ ràng là đánh trước xoa sau kích thích lòng tham của ngươi.

Trần Duyên không phản bác.

– Ta cũng nhận ra điều này nhưng hắn chắc chắn không có ý xấu, nếu không khi ta ngất đi thì không phải mọi chuyện dễ giải quyết hơn sao?

Lão lắc đầu cười:

– Ngươi đã có chủ ý rồi thì lão phu cũng không miễn cưỡng, tiểu tử ngươi cứ ở đây tu luyện, tên kia rõ ràng không có ý tứ trục khách.

Đây cũng là ý định của Trần Duyên, chỉ sau nữa ngày đẩy cơ thể tới cực hạn mà “Khô Mộc Tiểu Pháp” có dấu hiệu buông lỏng làm hắn kinh hỉ không thôi.

Ngay ngày hôm sau Trần Duyên liền xuống giường, hắn bước ra khỏi phòng. Mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng áp lực vẫn khiến hắn khó chịu không thôi.

Từng bước đi khiến toàn thân Trần Duyên như rã rời, hắn mất gần hai canh giờ mới đi được một vòng quanh khuôn viên nhỏ.

Mười ngày như một, Trần Duyên chỉ đi lại trong khuôn viên rộng chưa đầy nữa dặm. Tới ngày thứ mười “Khô Mộc Tiểu Pháp” tiến bộ rõ rệt, hắn một đấm nặng hơn ngàn cân điều mà tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín khó mà thực hiện.

Thấy áp lực nơi đây đã không còn tác dụng Trần Duyên tiếp tục bước lên đỉnh núi, dù không biết thực hư ra sao nhưng bỏ cuộc giữa chừng không phải tác phong của hắn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219

Thể loại