Trong Bạch Lang Thôn lúc này không khí vẫn xâm nghiêm không gì thay đổi, thú triều mới diễn ra được vài năm không có dấu hiệu chấm dứt. Nhanh thì mười bữa nữa tháng, chậm thì nữa năm từng bầy thú cứ thay nhau kéo đến công phá. Dưới sự dẫn dắt của chư vị tiền bối Trúc Cơ kỳ những đệ tử không ngừng chiến đấu tích lũy điểm cống hiến.
Thú triều vừa là tai họa nhưng lại là cơ hội bằng vàng, nguy hiểm luôn đi kèm lợi ích. Những nguyên liệu từ yêu thú phong phú khiến cho những tên đệ tử kia suốt ngày âu lo không đủ tài nguyên tu luyện giờ đây đã thở phào nhẹ nhõm, thậm chí không ngừng hướng mặt lên trời cao ước nguyện yêu thú hãy mau mau tới đây.
Hôm nay, điều ước của chúng đã thành hiện thực. Hàng ngàn vạn Đoạn Linh Xà từ trong rừng rậm kéo tới.
– Mau… mau đánh chuông cảnh báo, xà… xà khắp nơi đều là xà đang kéo tới đây.
Những tên đệ tử canh gác gần đó tiến tới đỡ tên đệ tử quần áo xộc xệc trên người đầy vết thương đã thâm tím đang gắng sức kêu gào trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
– Không thể nào, không phải hôm qua đã có bầy Hôi Thử ngàn vạn đầu đã tấn công rồi sao?
– Còn chần chờ gì nữa, mau đánh chuông báo hiệu nguy cấp mời các tiền bối Trúc Cơ kỳ ra trấn thủ.
Tên trung niên gần đó rất mau tỉnh táo lại hét lớn cảnh báo. Sực tỉnh người, tên đại hán vội vàng cầm lấy đại chủy khổng lồ đánh mạnh vào chuông đồng.
Tiếng chung đinh tai nhức óc truyền xa trăm dặm khiến các đệ tử gần đó đều nghe thấy.
– Kỳ lạ, không phải cuộc chiến vừa kết thúc hôm qua sao?
Thanh niên vẻ mặt thanh tú vuốt phẳng thanh bào đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Khắp sân đã trở nên nhộn nhịp hơn, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hàng ngàn đệ tử cũng đủ khiến hắn biết không hỏi được gì. Lúc này trên tường thành một trung niên bạch bào vẻ mặt bình thản, mặc dù không hề lên tiếng nhưng áp lực từ hắn khiến chư vị đệ tử bên dưới phải yên lặng.
Kẻ này không ai khác chính là Bạch Nhiên tên sư huynh lười biếng của Trần Duyên. Nhìn xuống bầu không khí trở nên tĩnh lặng khiến hắn hài lòng gật đầu đạo.
– Lần thú triều tiến công này đúng là ngoài dự kiến.
Nghe lời từ chính miệng hắn làm cho chúng đệ tử càng lúc càng hoang mang. Trận chiến sống còn vừa mới kết thúc hôm qua khiến cho nhiều vị sư huynh đệ trọng thương còn chưa kịp hồi phục số lượng đệ tử có thể chiến đấu không nhiều.
Biết được nỗi lo lắng của chúng đệ tử Bạch Nhiên mỉm cười tiếp tục đạo.
– Lần này do yêu thú tấn công bất ngờ khiến chúng ta không thể đề phòng ta truyền lệnh cho tất cả đệ tử chân truyền đều phải ra tay giảm nhẹ thương vong của tông môn.
Lời này khiến cho chúng đệ tử bất ngờ không thôi, đệ tử chân truyền vốn là lực lượng được tông môn toàn lực bồi dưỡng bình thường đều không thiếu tài nguyên tu luyện hầu như rất ít xuất hiện. Không ngờ lần này lại triệu hồi tất cả đệ tử chân truyền quanh đây trở về.
Lời vừa dứt hơn hai mươi bóng người xuất hiện xung quanh Bạch Nhiên, từng ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống.
– Thành Lực sư huynh.
Thanh bào thanh niên khẽ gật đầu, từ trong đám đông phóng lên đứng cùng đội ngũ đệ tử chân truyền. Nhìn lướt qua hơn hai mươi gương mặt không thấy bóng dáng Trần Duyên khiến Thành Lực thở dài, hơn một năm nay hắn không có cơ hội nói lời tạ ơn với Trần Duyên. Ngoài trừ việc thanh trừ đám sư đệ gây rối kia thì Mãnh Ngưu thôn bị dọn sạch khẵng định là do Trần Duyên làm.
– Bạch Nhiên sư thúc, tiểu bối có lời này muốn nói ra kính xin sư thúc bỏ lỗi.
Thiếu niên gương mặt gầy gò, dáng người thấp lùn không có gì đặc biệt. Nhưng không ai muốn gây chuyện tới hắn. Thanh Viễn đệ tử chân truyền của Thất Trưởng Lão, một thân độc công không tệ.
– Thì ra là Thanh tiểu chất, có gì cứ nói ra không cần phải khách sáo.
– Không có gì chỉ là tiểu bối tới đây hơn nữa năm mà chưa được diện kiến Trần Duyên sư huynh đệ tử chân truyền duy nhất của quý sơn nên chỉ hơi nghi vấn.
Lời nói của hắn không hề kiên kị, Bạch Nhiên tuy là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhưng cũng chỉ là đệ tử quan môn của Tứ Trưởng Lão không thể vô duyên vô cớ giết hắn giữa chốn đông người.
Bạch Nhiên làm sao không nghe được ý tứ chăm chọc, hắn bình thường vốn vô âu vô lo hơi sức đâu mà phải tranh khí với tiểu tử vắt mũi chưa sạch này chỉ vẻ mặt làm ngơ không đối hoài đến.
Thấy Bạch Nhiên kia lộ vẻ xem thường trước bao nhiêu đệ tử khiến Thanh Viễn đỏ mặt tía tai, đứng trước tu vi Trúc Cơ kỳ của Bạch Nhiên hắn không tiện nói gì thêm nếu không dù bị diệt sát thì sư phụ hắn e rằng cũng không ra tay.
Những tên đệ tử chân truyền xung quanh thì không cố kị cười lớn. Tên Thanh Viễn này tuy thực lực không cao nhưng thâm độc thì lại hiếm ai bằng, cộng thêm tính cách hèn nhát chỉ biết đứng sau sử dụng độc dược khiến cho danh tiếng của hắn cũng không tốt đẹp gì.
Bị chúng sư huynh đệ không hề nể nàng gì Thanh Viễn chỉ còn biết nghiến răng dồn tất cả mối căm thù lên Trần Duyên.
– Hừ tên Trần Duyên khốn kiếp, không chỉ dùng lời đường mật dụ dỗ Hà sư muội còn khiến ta mất mặt trước bao nhiêu người. Nếu không giết ngươi làm sao ta có thể sống yên.
Những lời đó cũng chỉ có thể giấu trong lòng, âm mưu sát hại đồng môn nhất là đối với đệ tử chân truyền dù sao cũng là tử tội.
Mặc cho nghiến răng nghiến lợi, Bạch Nhiên dẫn đầu chúng đệ tử ra nghênh chiến. Đứng trước ngàn vạn Đoạn Linh Xà chen chúc nhau dày đặt tới mức không nhìn thấy được mặt đất khiến không ít kẻ chùn chân.
Nhìn chúng đệ tử sắc mặt trở nên khó coi Bạch Nhiên cũng không lấy làm lạ lẫm, phần lớn trong số chúng đều chỉ là chim non rất ít khi ra ngoài lịch luyện.
– Các ngươi ai sẽ là kẻ đi đầu cố vũ chiến khí của chúng sư huynh đệ.
Bạch Nhiên ánh mắt chấn nhiếp làm chúng đệ tử chợt ngây người. Không hỗ danh đệ tử chân truyền, ngay lập tức hơn hai mươi bóng người không nao núng lao tới.
Đoạn Linh Xà tuy là yêu thú cấp một nhưng thực lực lại không đồng đều, từ Đinh đẵng tới Giáp đẵng đều không thiếu. Đại xà, tiểu xà giương nanh độc miệng không ngừng phát ra tiếng rít… chói tai như muốn ăn tươi nuốt sống nhân loại.
Lúc này sự khác biệt giữa đệ tử thông thường cùng đệ tử chân truyền càng được hiện rõ. Thành Lực tay không để dàng đấm bể nát nội tạng đại xà mà pháp khí bình thường khó có thể làm được. Hắn sử dụng bộ pháp quái dị dễ dàng di chuyển giữa những đầu linh xà cứ như chúng chỉ là những cây dây leo vô hại.
Bốn phía những đệ tử chân truyền khác cũng không hề thua kém. Tiêu Kiếm từng ăn thiệt thòi từ tay Trần Duyên cũng không phải là trái hồng mềm. Đại kiếm xích hỏa không ngừng vạch ra từng đường hỏa diễm thiêu đốt tất cả yêu thú tới gần.
Ngay cả tên Thanh Viễn luôn bị xem là kẻ có thực lực yếu nhớt kia cũng không ngừng tản mát độc dược xung quanh. Tuy hắn là kẻ nhát gan nhưng không thể phủ nhận tư chất trên độc công. Xung quanh trăm bước chân hầu như đã trở thành tử địa dù là những tên lúc nãy không cố kị cười lớn cũng không muốn đụng vào.
Có kẻ đi đầu ắt hẳn phải có người tiếp bước. Chứng kiến tràng diện khốc liệt làm khí huyết trong người chúng đệ tử như sục sôi. Không ai bảo ai, tất cả như những con thiêu thân lao vào giữa vòng vây yêu thú.
Từ xa Bạch Nhiên đã không còn cô độc, xung quanh hắn là ba thiếu niên thiếu nữ sắc mặt tỏ vẻ mong đợi nhìn vào chiến trường.
– Bạch sư đệ đoán thử sẽ có bao nhiêu đệ tử phải bỏ mạng tại đây.
Thiếu niên đôi mắt sắc bén trong giọng nói không hề lộ ra ảm tình, như thể nhân mạng dưới đó chỉ là cỏ kiến không phải thứ hắn cần suy xét tới.
– Ta nghĩ nếu như chúng ta không cứu viện kịp lúc thì ít nhất một nửa số đệ tử này phải ngã xuống tại đây.
Thiếu nữ cướp lời.
– Hừ các ngươi không cần phải ra tay, đối với Ma Kiếm Môn ta chỉ có đệ tử chân truyền cùng tu sĩ Trúc Cơ trở lên là đủ.
Câu nói của hắn như đã phán xét án tử lên đầu của những đệ tử đang sôi trào khí huyết dưới kia.
– Đây là…
– Là ý chỉ của Đại Trưởng Lão.
Nghe tới đây tất cả chỉ đành thở dài.
– Bạch Nhiên sư đệ, mọi chuyện ở đây ta giao cho đệ toàn quyền xử chí. Chỉ cần bất tuân mệnh lệnh nếu không phải là đệ tử chân truyền thì chỉ cần diệt sát là được.
Nói rồi hắn quay lưng rời đi để lại ba người suy tư về quyết định kỳ lạ này.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219