Nhìn ba nữ nhân xinh đẹp cùng rời đi Trần Duyên xấu xa mỉm cười trong đầu đang nghỉ tới ước mơ trái ôm phải ấp.
– Hai vị muốn kiến tạo mật thất ở đâu.
Thấy Hạ Thảo cơ thể cũng phong mãn không kém gì mình Linh Diệu cũng đoán ra nàng Trần Duyên thường xuyên tưới tắm, tu vi của nàng cũng không hề thua kém đủ thấy hắn thường ngày yêu chiều tiểu nữ nô này như thế nào.
Dù sao thì thời gian sau này bản thân cùng con gái cũng ở lại đây không thể nào đắc tội được.
– Kìa Hạ Thảo muội đâu cần phải xưng hô nghiêm trọng như vậy, dù sao thì sau này ba chúng ta cũng coi như người một nhà cứ xưng tỉ muội cho thân mật.
– Nhưng… nhưng…
Thấy Hạ Thảo ấp úng Linh Diệu liền tiến tới cầm tay nàng.
– Không sao đâu, ta nghỉ Duyên tiểu đệ cũng không chấp nhất.
Thấy Linh Diệu cương quyết như vậy nàng cũng không nói gì.
Thấy nàng im lặng Linh Diệu tươi cười nói chuyện như cả hai đã quen biết từ lâu.
– Mật thất của muội ở đâu có gì tỉ qua nói chuyện thân mật làm bằng hữu khuê phòng.
Mỹ phụ thắc mắc, bởi vì khi xem qua thì không hề thấy phòng của Hạ Thảo.
– Bình thường muội ngủ ở phòng tu luyện cùng với chủ nhân.
Nói tới đây nàng liền đỏ mặt.
Linh Diệu cùng Linh Diệp nghe thấy liền hiểu ra ngay. Nàng quyết định chỉ đào một căn mật thất, từ khi trượng phu mất tới nay hai mẹ con nàng đã quen đi đâu cũng có nhau.
Sau khi tạm biệt hai nữ nhân kia Hạ Thảo liền thở phào quay về phòng tu luyện. Thấy nam nhân đêm ngày nhớ mong ngồi đó mỉm cười nhìn nàng làm cho cõi lòng Hạ Thảo như tan chảy.
Nàng chạy tới nhảy vào lòng Trần Duyên, lúc nãy có hai nữ nhân kia làm nàng không thể ôm chầm lấy hắn như mọi lần.
Nghe tiếng thút thít bên tai Trần Duyên nuông chiều xoa đầu nàng ân cần hỏi:
– Tại sao tiểu nữ nô của ta lại khóc, có phải xảy ra chuyện gì không?
– Không phải, thiếp cứ tưởng chủ nhân không cần tiểu nô nên… nên…
Nàng vừa khóc vừa nói không nên lời.
– Ngoan, ngoan không phải ta đã nói rồi sao, nàng chính là nữ nô ta yêu thích nhất, là nữ nô dâm đãng nhất của ta.
Nói rồi hắn lấy hai ngón tay đưa tơi trước mặt nàng xấu xa cười.
Hạ Thảo hiểu ý liền dâm đãng liếc mắt nhìn hắn đôi môi chín mọng hé ra đưa ngón tay của hắn vào miệng.
Hai ngón tay của Trần Duyên thoải mái trêu đùa chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Cảm giác trong miệng có thứ gì đó trêu đùa lưỡi mình làm nàng có cảm giác lâng lâng.
Trần Duyên muốn rút tay ra nhưng không thể, nàng đã ôm chặt lấy tay hắn mà liếm mút.
– Nàng muốn tiếp tục đúng không.
Thấy nàng như con chó nhỏ dùng ánh mắt tội nghiệp sợ làm mất thứ đồ chơi của mình hắn liếc nhìn lên bàn nói:
– Vậy thì mau trèo lên bàn đi.
Nàng liền làm theo, do chiếc áo quá vướng víu nên Hạ Thảo cởi luôn ra ngoài. Nàng chống hai tay quỳ lên bàn tiếp tục liếm ngón tay kia.
Nhìn thấy nàng chỉ mặc độc mỗi chiếc quần dài còn song nhũ thì theo trọng lực rũ hẳn xuống. Trong lòng Trần Duyên đại động lấy ngón tay ra khỏi miệng nàng. Trong lúc nữ nhân còn ai oán nhìn hắn liền thì thầm vào tai nàng.
– Tiểu nô của ta nàng có biết bò được vắt sữa ra sao không?
Thấy nàng lắc đầu khó hiểu Trần Duyên cười dâm tiến lại gần bên hông Hạ Thảo hai tay nắm lấy song nhũ bạo mãn kia mà kéo xuống. Hắn làm cứ như nàng là con bò cái thật sự làm cho nàng vừa đau vừa xúc cảm lạ thường.
– Ah… ah… chủ… chủ nhân nhẹ tay thôi, thiếp thật sự không có sữa đâu mà.
Mặc cho Hạ Thảo cầu xin nhưng hắn vẫn không buồn thả tay. Xoa nắn hồi lâu tới khi song nhũ kia đã đỏ ửng Trần Duyên liền tạm thời buông tha.
Hắn cởi y phục đứng trên bàn đá tiểu đệ không biết đã cứng ngắc từ khi nào. Trần duyên đưa cự long cạ lên mặt Hạ Thảo cho nàng ghi nhớ cái mùi của hắn.
Không có sự cho phép của Trần Duyên nàng chỉ dám thè lưỡi ra cố gắng liếm lấy cự long kia trong khi hắn cứ di chuyển qua lại trêu chọc nàng.
– Có phải nàng rất thèm muốn nó rồi không?
– Phải phải đêm nào thiếp có nằm ngủ cũng mơ thấy cự long của chủ nhân. Mong chàng hãy ban cho thiếp.
Nghe nàng lẵng lơ cầu xin như vậy làm Trần Duyên khoái trá. Đúng lúc này hắn cảm nhận được có kẻ đứng ngoài cửa, cố ý liếc mắt nhìn thì ra là tiểu cô nương Linh Diệp. Không biết mẫu thân của nàng đang làm gì mà nàng lại ở đây nhìn lén hắn. Có nữ nhân mỹ miều đứng nhìn trộm hắn đang thao nữ nhân khác làm Trần Duyên bốc lên khoái cảm mới.
Hắn nhanh chóng đưa vào miệng Hạ Thảo, cự long như bittong ra vào miệng nàng. Trần Duyên còn cố ý xoay người lại cho Linh Diệp dễ dàng trông thấy.
Bên ngoài người Linh Diệp nóng rang, gương mặt đỏ bừng. Mặc dù lý trí bảo không được xem nhưng nàng không thể rời mắt. Nam nhân kia sao lúc này lại trở nên bá đạo như vậy, hắn như một ông vua ra lệnh cho tiểu nô kia không thể kháng cự.
Cái kia của hắn không ngờ lại lớn như vậy, bất giác nàng sờ xuống hạ thể của mình như muốn kiểm chứng tiểu cô nương bên dưới có chịu nổi cự long kia không.
Nhưng vùa chạm vào tay Linh Diệp không thể nào buôn ra được. Lúc này cự long của Trần Duyên đã ra vào hạ thể của Hạ Thảo, cự long của hắn càng nhanh thì tay nàng ra vào tiểu cô nương cũng nhanh theo.
Tới khi cả nàng lẫn Hạ Thảo bên trong cũng đã phóng xuất. Nhưng làm Linh Diệp không ngờ là Trần Duyên vẫn đứng sừng sững như kim thương bất bại.
Hạ Thảo hiểu chuyện có nén mệt mỏi vì khoái cảm nàng quỳ lên ôm hắn cho cự long còn cứng chắc kia vào miệng.
– Không ngờ tên tiểu tử kia lại mạnh như vậy.
Nhìn Hạ Thảo say xưa với thứ kia thì nàng cũng đã cho tay vào miệng mình liếm mút mà không biết rằng mẫu thân đã ở phía sau.
Đang trong cơn dục vọng từ đằng sau bàn tay che miệng nàng lại. Linh Diệp giật mình rồi lại ngượng ngùng, thấy mẫu thân đưa tay lên miệng làm giấu hiệu im lặng.
Linh Diệu thấy nữ nhi mình như vậy không trách mắng mà lại cùng nàng ghé mắt xem. Trước mắt nàng là một cảnh tượng ngập tràn mùi dâm dục, một nữ nhân quỳ xuống với ánh mắt khuất phục đang chăm sóc nam nhân kia.
Thấy cự long của Trần Duyên nàng cũng bất ngờ không kém, không ngờ nó lớn gấp đôi so với trượng phu của nàng. Chỉ cần nghĩ tới việc cái thứ đó tiến vào cơ thể thì hạ thân nàng đã ướt đẫm. Thấy nữ nhi của mình bản thân đã tràn đày dục vọng nàng biết nơi này không thể ở lâu liền kéo Linh Diệp về mật thất.
Bên trong Trần Duyên cũng đã phóng xuất bên trong miệng nhỏ của Hạ Thảo, hắn ngồi xuống ôm nàng thì thầm:
– Lúc nãy nàng đã lên đỉnh bao nhiêu lần rồi?
– Thiếp cũng không thể nhớ rõ, xem chút nữa tiểu nô liền ăn không tiêu bị chàng chơi chết.
Hạ Diệu nũng niệu nói.
– Vậy nàng không muốn bị ta chơi tới chết à?
– Có chứ, thiếp muốn chủ nhân chơi thiếp tới chết.
Nói tới đây nàng chủ động ôm hôn hắn thật sâu sau đó cả hai cùng tu luyện.
Qua ngày hôm sau Trần Duyên lại phải tiếp tục ra ngoài lịch luyện, trước khi đi hắn gọi các nàng căn dặn kỹ lưỡng.
Gặp mặt Trần Duyên hai mẹ con Linh Diệu, Linh Diệp không dám nhìn thẳng có lẽ sự việc trông thấy hôm qua còn khiến hai nàng ngại ngùng.
Trần Duyên tức cười nhưng cũng không nói gì, hắn nhanh chóng rời khỏi. Lần đi lịch lãm này là chính sư phụ hắn Phong Ma Chân Nhân bàn giao không thể nào chậm trễ được.
Y theo lời Trần Duyên tới trước cổng Cống Hiến Điện đợi tập hợp đủ người nhiệm vụ sẽ được thông báo, trong truyền tin phù sư phụ hắn cũng không nói rõ làm Trần Duyên tò mò.
Mặc dù xuất phát từ rất sớm nhưng có lẽ hắn không phải người tới đầu tiên. Thấy ba người hai nữ một nam đã ở đó chờ sẵn, Trần Duyên bước tới chắp tay.
– Bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ ta được Tứ Trưởng Lão phái tới thực hiện nhiệm vụ do tông môn giao phó.
Thấy Trần Duyên chắp tay hành lễ ba người cũng đáp lễ. Trong đó một thanh niên dáng người mảnh khảnh nước da hơi đen đứng ra nói:
– Thì ra là Trần Duyên sư đệ, ta tên La Hùng là đội trưởng dẫn đội cho nhiệm vụ này.
– Tiểu muội áo tím kia tên Tử Hà được Cửu Trưởng Lão giao phó.
– Còn tiểu sư muội áo hồng là Giang Tiểu Tiểu, đệ tử chân truyền của Lục Trưởng Lão.
– Tiểu sư đệ đằng kia là Cao Bá đệ tử đi theo Thập Trưởng Lão.
Trần Duyên không ngờ lần nhiệm vụ này lại tập hợp bốn tên đệ tử chân truyền của bốn trưởng lão Kim Đan kỳ. Hắn liếc qua La Hùng, không cần phải giới thiệu đạo bào đen này chỉ có đệ tử của Đại Trưởng Lão là người của Chấp Pháp đội trên Hành Pháp Sơn do chính Đại Trưởng Lão tọa chấn.
Nơi đây chỉ có hai loại người là không muốn tới một là kẻ vi phạm luật lệ tông môn, kẻ thứ hai lại càng muốn tránh xa. Phản bội. Kẻ phản bội tông môn sẽ bị Chấp Pháp đội bắt lại đem về Hành Pháp Sơn xử tội.
– Hôm nay tên này làm đội trưởng e rằng nhiệm vụ lần này không đơn giản.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219