Bội kiếm chỉ trong một tích tắc nữa thôi sẽ lấy đi Mục Chứng Nhân tính mạng, ai ai cũng nghĩ kết cục tới đây đã là hạ màn thì từ bỗng dưng kiếm trên tay Phong Tình Kiếm phát ra thanh âm đinh tai buốt ốc, đồng thời hắn sắc mặt hoảng hốt lùi lại, song thủ nắm chặt lấy bội kiếm để binh khí không bị vuột khỏi tay.
– Cái gì? Mục Chứng Nhân vẫn còn sống, kẻ nào đã ra tay cứu hắn.
Tin tức truyền ra với tốc độ vũ bão, mới mấy khắc trước tính mạng của hắn gần như đã được đoán định thì mọi chuyện bất ngờ bị chặn đứng.
– Chiếuuu…
– Khí tức sát phạt mãnh liệt như thế này, là Trần sư huynh không sai.
Sát Tiễn Hồn Khí mạnh mẽ tỏa ra khí tức nhằm báo hiệu cho Viên Thành Lực.
– Ma Kiếm Tông đệ tử nhanh chóng rút lui, tất cả nhắm thẳng về hướng Tây bỏ chạy.
Viên Thành Lực gồng sức hét lớn, hắn nhanh như chớp lao tới đỡ dậy Mục Chứng Nhân vẫn đang chật vật nằm đó.
– Viên sư đệ tại sao đệ lại…
– Mục sư huynh, mũi tên vừa rồi là tín hiệu của Trần Duyên sư huynh.
Mục Chứng Nhân mày kiếm khẻ động, song mục mở to. Lấy trong tay áo hạc giấy ném ra.
– Quả nhiên là hướng Tây, là Trần sư đệ tới cứu chúng ta.
– Ma Kiếm Tông đệ tử nghe lệnh, hướng Tây thằng tiến. Kẻ nào dám cản trở giết không tha.
Uy quyền còn đó, Mục Chứng Nhân thanh âm khiến cho hàng trăm đệ tử một lòng nghe theo đều trực chỉ hướng Tây rút chạy.
– Chặn chúng lại, không được để cho Ma Kiếm Tông súc sinh trốn thoát.
Phong Tình Kiếm hô lớn dẫn đoàn một toán người bước ra chặn lại, một trường máu tanh lại được khởi động. Tưởng rằng đã nắm trong tay không nhỏ lợi thế, từ số lượng đông đảo đến kẻ mạnh nhất bên Ma Kiếm Tông đã trọng thương nhưng trận chiến lại thập phần gây cấn.
Ma Kiếm Tông người càng lúc càng trở nên điên cuồng, đây chính là lúc gương mặt thật của ma tông đệ tử được bày ra toàn bộ. Mặc cho trên người đã đầy kín những vết đâm chém nhưng song thủ lại không buông thả, đao kiếm sắc lẹm cứ thế mà vung cao. Chính phái người dần nhận ra điều bất ổn, không ít kẻ thường ngày nho nhã tu luyện, cầm, kỳ, thi, họa nay lại thấy một trường máu tanh như thế này khó giữ được bình tĩnh liên tục thoái lui.
– Các ngươi làm sao phải lùi lại, lũ người kia chính là những tên sát nhân giết người như ngóe. Để bọn chúng còn sống trên đời sẽ gây ra biết bao chuyện thương thiên hại… PHẬP!
Một tên dày dặn chiến trường lớn tiếng quát nạt hòng đốc thúc tinh thần cho những kẻ còn non dại này thỉ đầu lâu bỗng nhiên bị xuyên thủng. Màu đỏ của huyết dịch cùng trắng hòa lẫn bắn lên cả người những tên tu sĩ gần đó tạo ra một trường rối loạn không nhỏ.
– Phập… phập… phập…
Liên tục là những âm thanh rợn người vang lên, kéo theo đó là không ít tu sĩ tuyệt khí bỏ mạng. Trong hàng ngũ chính phái, đó như là thanh âm của tử thần, một khi vang lên là sẽ có một kẻ tử nạn, ai ai cũng lo sợ liệu kẻ tiếp theo có phải là mình.
– Ta… ta… không đánh nữa, có quỷ đòi mạng người. Chúng ta ở lại đây chỉ khiến tính mạng lâm nguy.
– Ta nữa.
– Ta nữa, ở lại đây truyền thừa không có khả năng rơi vào tay chúng ta. Chỉ là mất mạng oan uổng mà thôi.
Phong Tình Kiếm ngơ ngác đứng nhìn đoàn người đang kéo nhau bỏ đi trong thế bất lực, chính hắn cũng không thể biết được nguyên nhân dẫn tới cái chết của vô số người. Dường như tất cả bọn chúng đều đầu lâu nát vụn mà chết.
Số lượng tu sĩ dần thưa thớt những kẻ ở lại cũng không muốn oan uổng làm vật thế mạng cùng nhanh chóng lùi lại nhường đường cho đoàn người Ma Kiếm Tông đi qua.
– Viên sư đệ, phía sau chúng còn bao nhiêu sư huynh đệ?
– Còn chưa tới 70 người.
Mục Chứng Nhân lạnh người, truyền thừa không thể lấy về mà trăm người tới đây đã mất gần 3 thành, tổn thất này khó lòng có thể chấp nhận nỗi. Có cùng suy nghĩ với hắn, Trần Duyên không buông tha từng vô hình hồn tiễn cứ như thế hái đi bọn chúng tính mạng.
– Thiên Kiếm Phái, Chính Nhân Phái, Dược Sơn Phái! Các ngươi dám giết Ma Kiếm Tông đệ tử ta, hãy mau chóng đền mạng đi.
– Đừng mà… hãy tha cho ta…
– Phong sư huynh… mau cứu đệ… đệ không muốn ch… PHẬP.
Tận mắt chứng kiến tên sư đệ sợ hãi quỳ xuống van xin hắn đầu lâu nổ nát tương, ánh mắt cuối cùng chứa đầy tuyệt vọng khiến Phong Tình Kiếm vốn lãnh tĩnh trở nên hoảng loạn. Để mặc những tên sư đệ kia từng người, từng người ngã xuống hắn liều mạng bỏ chạy vào bên trong tháp cao cả người run rẩy nấp phía sau tường dày.
Không hẹn mà gặp Lưu Thừa Vũ cùng Long Kiên Nha đã ở đó từ trước, cả ba 6 mắt nhìn nhau không khỏi để lộ một tia hoảng sợ. Sau đó đồng lòng quay mặt đi, song thủ nắm chặt mặc cho trên tai vẫn còn nghe thanh âm cầu cứu thảm thiết ngoài kia của đồng môn.
– 3 Vị đã xâm nhập vào đây, lão phu tuyên bố thách thức chọn ra kẻ có thể tiếp nhận truyền thừa của ta bắt đầu.
Cổ lão giọng nói vang vọng khắp nơi trong bí cảnh, không ít kẻ kêu gào vì hối tiếc. Nhưng tính mạng là điều trọng yếu nhất, chỉ cần giữ lại mạng sống thì điều gì cũng có thể làm lại.
– Hừm… đi thôi theo ta đón tiếp các vị sư huynh.
Trần Duyên cũng không khỏi hối tiếc, tuy rằng không quá hứng thú nhưng kẻ nào lại vui mừng khi bảo vật ngay trước mắt rơi vào tay kẻ khác đây. Thu hồi Thanh Long Cung, hữu thủ gần như đã không thể loạn động, hàng trăm lần xạ tiễn cũng chính là hàng trăm lần Trần Duyên phát ra toàn lực, hữu thủ gần như đã phế bỏ.
Mỹ phụ thương tiếc hắn dụng sức chỉ có thể tránh mắng vài câu, nàng dự tính đi vòng quanh kiếm về một chút linh dược thì thanh sắc linh khí từ Thanh Long Cung tỏa ra khiến cho vết thương sâu tới tận xương bằng mắt thường cũng nhận ra vết thương đang khép lại khiến Lệ Ảnh kinh nghi.
Toán người Ma Kiếm Tông cứ đi mãi không ngừng cuối cùng dừng lại trước chân đồi, Mục Chứng Nhân thương thế không tầm thường phải được Viên Thành Lực mang trên lưng. Hắn đờ đẫn đôi mắt thấp thoáng thây một bóng người, Trần Duyên bước ra. Chỉ mấy mươi năm không gặp lại Mục Chứng Nhân cảm khái thở dài.
– Thì ra ta cũng không còn trẻ nữa rồi.
– Mục sư huynh, ngươi niên kỷ còn chưa qua 500 năm tại sao lại trách bản thân là già chứ?
Trần Duyên từ phía sau tảng đá phi người xuống, đối với đồng môn huynh đệ chấp tay chào đón.
– Trần sư đệ, không ngờ cái ngày ngươi cứu ta lại tới sớm thế này, cũng không biết nên buồn hay nên vui đây.
– Ma Kiếm Tông tuy đã có nhiều huynh đệ ngã xuống nhưng thay vào đó là càng nhiều người có thể sống sót. Đây cũng tính là một chuyện vui đi.
Ai nấy cũng lắc đầu ngán ngẫm, chuyện tới mức này cũng không ai có thể vui nỗi, nhất là khi kẻ thù không đội trời chung của bọn hắn Phong Tình Kiếm lại trở thành 1 trong 3 người có khả năng nhận được truyền thừa nhất.
– Viên sư đệ, hãy mau dẫn theo các huynh đệ của Bình Địa Sơn trở lại thu hoạch chiến lợi phẩm đi.
– Thu hoạch… trở lại nơi đó không phải để chết sao?
Bọn họ đều là liều mạng bỏ chạy làm sao có thể biết phía sau có một chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra. Nhưng đáp lại Trần Duyên chỉ bí hiểm nở nụ cười, Viên Thành Lực không như những kẻ khác, nhất nhất nghe theo lời Trần Duyên. Những huynh đệ còn lại chỉ có thể liều mạng cẩn trọng quay trở lại xem như là một chuyến thám thính tình hình.
Yên ổn dựa lưng vào gốc cây, Mục Chứng Nhân đối với Trần Duyên đặt ra nghi vấn:
– Đệ nghĩ trong 3 kẻ đó ai là người có khả năng có được truyền thừa này.
– Là Phong Tình Kiếm.
Dù cho không phục nhưng Mục Chứng Nhân cũng không thể phản bác lại được.
– Sư đệ không sai, hắn là kẻ có cơ hội lớn nhất.
– Không! Không phải cơ hội, đệ khẳng định Phong Tình Kiếm là kẻ được chọn.
Trần Duyên khẳng định như chém đinh chặt sắt khiến cho không ít người sắc mặt thoáng không tốt.
– Mục sư huynh còn nhớ rõ đòn đầu tiên ta đánh ra chứ?
– Ta vẫn còn nhớ, sư đệ đã đánh ra đòn đó cứu ta một mạng. Cả đời này Mục Chứng Nhân ta cũng không thể nào quên được.
Mục Chứng Nhân nghiêm giọng.
– Đòn đánh đó không phải chỉ có vậy, mục tiêu đệ nhắm đến không phải là bội kiếm mà chính là Phong Tình Kiếm tính mạng. Đệ muốn tại đương trường giết hắn.
– Sao lại… có lẽ do là đòn đánh đầu tiên nên…
Trần Duyên lắc đầu.
– Đệ thực lực không ai có thể rõ hơn, đòn đánh kia mười mươi là chuẩn xác không thể nào trượt ra ngoài.
Mục Chứng Nhân gật đầu đồng tình, do ở trên lưng Viên Thành Lực hắn có thời gian để chứng kiến chiến trường. Tất cả thanh âm kỳ lạ kia nổ ra là chuẩn xác nổ tung đầu lâu không thể khác biệt.
– Vậy thì tại sao? Không lẽ có người giúp hắn?
– Không sai, đệ đã tận mắt trông thấy đòn đánh bỗng dưng bị bẻ cong một đoàn hướng về hắn bội kiếm. Người làm được chuyện này còn ai khác ngoài vị tiền bối ẩn nấp trong kia.
Trần Duyền chỉ tay về phía ngọn tháp cao ngất uy nghi, Ma Kiếm Tông người hướng mắt nhìn theo đều toát ra vẻ sợ hãi. Tồn tại có thể sáng lập ra bí cảnh này ắt hẵn có thể đã nắm mọi thứ trong tay thậm chí là dễ dàng giết bọn hắn không tốn chút hơi sức nào.
– Cho nên lúc đó sư đệ báo hiệu chúng ta rút chạy.
Mục Chứng Nhân thở phào nhẹ nhõm vì lúc đó đã tin vào Viên Thành Lực, nếu lúc đó mà bọn hắn vẫn còn liều người sống ta chết, chọc giận vị đại năng kia thiệt hại sẽ vô cùng thảm khốc.
– Sau khi chờ cho nhóm người Viên sư đệ trở về, đệ kiến nghị chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Sau khi truyền thừa mở ra cấm chế cũng đã bị vô hiệu hóa, là cô hội tốt nhất để chúng ta rời đi.
– Được, mọi sự cứ theo lời sư đệ mà định đoạt.
Viên Thành Lực dẫn theo mười đệ tử quay trở về, người nào người nấy trên lưng đầu vát theo sau những tay nảy to tướng trông vô cùng nặng nề.
– Mục sư huynh, Trần sư huynh… phía sau có vô số xác người chết. Bọn chúng, trên người có vô số bảo vật. Bọn đệ đã mang theo tất cả những gì có thể mà vẫn còn lại rất nhiều. Hay là ta cử thêm vài người để…
– Không được, chúng ta thu hoạch nhiêu đây đã ngoài ý muốn. Nếu như cứ chần chừ khi 3 kẻ kía tiếp nhận được truyền thừa kẻ đầu tiên bắt ra khai đao không ai khác ngoài trừ tất cả mọi người ở đây.
Trần Duyên quyết tuyệt từ chối, thu hoạch đã có, nhiều hơn một chút hay mất đi 1 phần cũng không thể khiến bọn họ phát tài thêm bao nhiêu. Điều quan trọng lúc này chính là rời khỏi bí địa đầy rẫy nguy cơ này. Lỡ không may Phong Tình Kiếm sau khi tiếp nhận truyền thừa cũng sở hữu một vài thủ đoạn nhất định thì bọn hắn sẽ ở trong tình trạng cá nằm trên thớt tùy người chặt chém sao.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219