Nhị vị mỹ nữ trên người đã không ít thương thế. Mặc dù hai nàng luôn là kẻ chiếm ưu thế nhưng ba tên nam nhân kia lại điên cuồng khát máu. Mặc cho những vết thương chồng chất sâu tới tận xương nhưng quyết không dừng lại, bọn chúng biết làm theo mệnh lệnh của Trần Duyên mới là con đường sống duy nhất.
– Hahaha lão phu không ngờ ngươi lại là nam nhân vô tình tới vậy, để hai mỹ nhân phải vết thương chồng chất mà không một chút chớp mắt.
Chu lão cũng phát hiện ra hắn đang chủ ý bên dưới liền mở miệng trêu chọc.
– Nàng ấy muốn trở thành cường giả ta liền giúp nàng thực hiện bằng được, không trải qua sinh tử giao chiến làm sao có thể đạp lên kẻ khác mà đi.
Ánh mắt hắn kiên định không một chút buông lơi.
Rốt cuộc không phụ kỳ vọng của Trần Duyên, ngay điểm tấn công cuối cùng tưởng rằng mũi kiếm đã cắm vào mỹ mục, Tưởng Lệ không chút tránh né mà nghiêng người nghênh tiếp.
Trông thấy mũi kiếm còn cách nữ nhân không quá hai li Tần Mạn vui sướng, hắn hứng chí phóng người càng nhanh. Bỗng nhiên cảnh tượng huyết dịch tuôn trào trong tưởng tượng không hề xảy ra, dưới chân liền bị thứ gì đó bám chặt lấy.
Tần Mạn cảm giác bất ổn, hắn nhìn xuống thì thấy những nhánh dây gai quen thuộc mà bản thân đã không ngừng giao chiến đã cuốn lấy chân phải đồng thời không ngừng tiến lên phía trên mà quấn lấy.
Hắn sợ hãi không ngừng chém đi chúng nhưng những sợi dây gai thô dày mỗi lần bị chặt đi liền nhanh chóng mọc ra trở lại. Chỉ sau vài hơi thở cả người hắn đã bị hằng hà những nhánh dây gai bao phủ. Chỉ còn mỗi đầu vẫn còn cố sức ngoi lên.
– Đạo hữu đại nhân đại nghĩa tha cho ta một mạng, ta là đệ tử chân truyền của Ngũ Trưởng Lão. Ta khẳng định lão nhân gia ngài sẽ dày công báo đáp.
– Rồi để ngươi cầu xin sư phụ đem ta về làm tiểu thiếp đúng chứ?
Bị nàng nói trúng tim đen Tần Mạn xám xịt, hắn chưa kịp múa lời thì từng sợi dây leo thô to cuối cùng cũng bao phủ cả người. Từng tiếng la hét thảm thiết cầu xin nhưng Tưởng Lệ không hề dừng lại. Hai kẻ đồng bọn đứng như trời chồng nhìn thấy từng sợi dây gai từ từ siết chặt, từng dòng huyết dịch đỏ tươi rĩ ra từ bên trong.
Lợi dụng sự khiếp sợ khi nhìn thấy thảm cảnh của đồng bạn, Lan Anh lưỡi kiếm nhanh như chớp hái xuống đầu lâu của bọn chúng.
Trông thấy hai tên kia rốt cuộc cũng ngã xuống Tưởng Lệ thở dốc lau đi vết máu trên mặt mắt phượng hướng về phía hắn. Lan Anh cũng không hề ngoại lệ, nàng nóng lòng muốn biết được chủ đích của nam nhân kia là gì.
– Bản nhân nhất quyết không nhúng tay, hai ngươi đừng chông chờ.
– Tưởng Lệ, muội phải sống sót rời khỏi đây. Đây chính là thử thách ta đặt ra.
Dứt lời Trần Duyên dứt khoát rời đi, để lại nhị nữ lọt thỏm giữa cảnh hoảng loạng.
Tưởng Lệ ánh mắt dần quyết tuyệt, nàng hiểu hắn. Mỹ nhân thần sắc băng hàn phóng người lao tới đám đông đang chém giết gần đó. Lan Anh cũng chỉ còn biết thở dài, nhưng quyết tâm của nàng không hề vì chuyện đó mà lung lay. Những tỉ muội ngoài kia đang ngã xuống như không ngừng thôi thúc, Lan Anh siết chặt tiểu kiếm trong tay cùng Tưởng Lệ hai nàng lao vào vòng chém giết.
Trần Duyên lúc này cũng đã không hề để tâm tới nhị nữ, nói đúng hơn là hắn không thể phân tâm. Đạp pháp kiếm hắn đứng giữa không trung, ánh mắt như si như mê ngắm nhìn trăng tròn.
– Hahaha tiểu tử ngươi đúng là không may, có cần lão phu chỉ điểm một số chỗ không đúng không?
Chu lão dùng giọng điệu hết sức gợi đòn chăm chọc.
– Ý của Chu lão là ta đang bị kẻ khác dõi theo?
Hắn cảm giác được bản thân dường như bị kẻ khác dòm ngó nhưng kẻ đó thực lực không hề thấp, dù đã cố cảm nhận nhưng Trần Duyên không thể nào phát hiện ra vị trí ẩn nấp của kẻ kia.
– Ngươi đoán không sai, nhưng mà còn chưa đủ.
– Chưa đủ?
Hắn nghi vấn.
– Nói đúng hơn là ngươi liền bị vây công.
Lão phì cười.
Đúng như lời Chu lão, trong làn đêm dày đặc hai bóng đen dần lộ diện. Dưới ánh sáng đêm rằm nhân dạng của chung liền lộ rõ.
– Không biết nhị vị đạo hữu tại sao lại xuất hiện nơi đây, không lẽ lại có nhã hứng cùng ta thưởng nguyệt. Nhưng bản nhân trước giờ chỉ có hứng thú cùng mỹ nhân hàn huyên chứ không phải là loại đồng tính luyến ái.
Thanh niên cùng trung nhân lại thật sự ngỡ ngàng, không ngờ trong tình huống lọt vào thế gọng kèm này mà thiếu niên kia lại còn buôn lời đùa cợt.
– Hahaha Trần Duyên ngươi đúng là bản tính không đổi, chẳng lẽ đột phá Trúc Cơ lại khiến ngươi lòng tin bành trướng.
Thiếu niên cười gằng.
– Hừ tên tàn phế như ngươi còn không biết giữ mồm giữ miệng, lần trước chỉ mất nhất thủ nhưng lần này không chừng liền ngay cả mạng cũng không giữ nổi.
Kẻ hắn đang chăm chọc không ai khác chính là Thanh Thiên, tên trưởng lão vừa bị trãm xuống nhất thủ. Hắn không hề che giấu sát cơ trong mắt, khi nhìn thấy vẻ ngạo mạng của Trần Duyên hắn càng không thể kìm nén bản thân liền rút kiếm xông tới.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219