Ngày hôm sau Lam Linh mắt phượng dần hé mở, lực lượng đang từng chút một quay trở lại với nàng. Chưa kịp nhận thấy điều gì xung quanh thì nhục thể chỉ khẽ cử động hạ thể đã nhói lên khiến nàng bất giác rên lên thành thành tiếng.
Ngọc thủ xoa nhẹ, nàng hoảng hốt nhận thấy một mảnh lầy lồi vẫn còn bên dưới. Tinh hoa hắn bắn vào trong này sau mỗi cử động lại bị ép dồn nén bắn ra ngoài không ngớt.
– Lam Linh, tỉ vẫn còn chưa khỏi hẵn, đừng vận sức quá nhiều.
Kim Liên nhận ra nàng đã tỉnh giấc mở lời an ủi.
– Kim Liên muội chuyện đêm qua là sự thật?
– Là sự thật, tỉ muội chúng ta đều đã là người của chàng, tỉ sẽ không còn cô đơn, còn tướng công, còn các tỉ muội sẽ luôn ở bên tỉ.
Trần Duyên cũng tiến bước lại gần, bế nàng ngọc thể ngồi xuống trên giường đá.
– Liên nhi dù nàng có nói gì chăng nữa trong thâm tâm ta đã xem nàng là Trần Duyên này thể tử. Dù nàng có dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không thể thoát khỏi tay ta đâu.
Mỹ phụ sắc mặt biến chuyển lạnh lùng, song mục toát ra nồng đượm sát khí, nghiến răng từng chữ.
– Ngươi đừng mơ tưởng có thể lợi dụng trong lúc nguy cấp chiếm lấy ta thân thể liền có thể khiến Lam Linh này khuất phục cam chịu trở thành nữ nhân dễ ngươi đùa bỡn.
– Lam Linh tỉ.
Kim Liên bồn chồn lo lắng.
– Ta cùng ngươi từ đầu chỉ là công bằng trao đổi, ta cùng ngươi hoang đường một đêm đổi lại là công pháp chính tông của Khôi Lỗi Tông.
Lam Linh thần sắc không chút suy giảm như thể đối với nàng cùng nam nhân giao hoang không phải là vấn đề trầm trọng.
– Được rồi Liên nhi, lời ta đã nói ra làm sao có thể rút lại được.
Trần Duyên thần tình không lấy làm lạ, lòng bàn tay đã chuẩn bị sẵn từ trước đó đưa ra một quyển trục màu xám được niêm phong cẩn thận thong thả đưa tới trước mặt nàng.
– Đây chính là Khống Thi Linh Pháp, công pháp đặc thù chỉ có đệ tử hạch tâm Khôi Lỗi Tông mới có thể nắm giữ.
Nàng chần chừ có chút e ngại, nhưng cảm thấy Trần Duyên không có ý ngăn cản mỹ nhân nhanh chóng bắt lấy.
– Trao đổi giữa ta và ngươi đã hoàn thành, chúng ta không ai nợ ai.
Lam Linh muốn tránh thoát khỏi vòng tay của hắn. Sau một hồi dây dưa rõ ràng nàng không thể nào thoát ra được.
– Nàng đã từng thề với ta điều gì không lẽ đã quên rồi sao, cả đời này nàng chính là Trần Duyên ta nữ nhân.
Trần Duyên bá đạo bản tính trước nay vẫn không hề thay đổi, nhất là đối với nữ nhân hắn không đời nào để kẻ đã có quan hệ cùng hắn bỏ đi, hắn phải dùng mọi cách giữ nàng lại bên mình.
Mỹ phụ mắt phượng sắc lạnh, nàng không một lời đáp trả. Mở ra quyển trục, mất gần nữa ngày nghiên cứu Lam Linh lấy ra trủy thủ, nàng chầm chậm bước lại gần tên tướng công đang thi hóa kia.
– Gừ… gừ… khè…
Thi nhân tứ chi vẫn còn bị Trần Duyên phong ấn không thể cử động, cảm nhận được hơi thở của người sống liền như điên dại. Hàm răng không ngừng cắn mạnh vào hư không như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Hành động của Lam Linh đã đánh động Trần Duyên cùng nhị nữ gần đó, trước ánh mắt khó tin của ba người, nữ nhân nét mặt không đổi, trủy thủ trong tay dứt khoát đâm thẳng vào mi tâm kẻ mà nàng từng xem là tướng công khiến chất huyết dịch bắn tung tóe bóc mùi hôi thổi khắp nơi.
– Ngươi hãy an nghĩ dưới hoàng tuyền a, thù của ngươi ta sẽ báo.
– Nhân Thi Biến.
Nàng song thủ bắt ấn nhanh như chảo chớp. Đầu cương thi dần trở nên khô héo, da dẻ khô quắt lại khiến người ngoài trông thấy cực kỳ đáng sợ.
– Tiếp lấy.
Trần Duyên từ trong túi trữ vật lấy ra một cổ quan tài kỳ dị, hắn đã từng tra xét qua. Cổ quan tài này chính là một món pháp khí cấp 2 Giáp đẵng. Hà Thiên Dẫn khẳng định dùng thứ này để bồi dưỡng đầu cương thi của hắn.
Lam Linh nhẹ nhàng tiếp lấy, nàng dùng chân khí khống chế đầu cương thi bước vào trong quan tài. Sau đó lấy ra lá bùa thật lớn chỉ độc một chữ “Phong” mọi đông tác đều không hề chậm trễ, ngay khi bán thi nhân vừa chết là lúc thi khí mãnh liệt bộc phát ra ngoài. Người thi triển phải nhân lúc này phong ấn cương thi từ từ bồi dưỡng.
Nàng thu công, dùng một sợi dây thừng to lớn cột chặt lấy cổ quan tài mang sau lưng, quay qua nhìn Trần Duyên lạnh lùng nghi vấn.
– Lúc này ngươi còn muốn đem ta trở thành ngươi nữ nhân nữa hay không?
Hạ Thảo sắc mặt có chút trầm trọng, nàng từ đầu tất cả đều đã thu vào trong mắt. Dù tên nam nhân kia đã trở thành bán thi nhân không thể trở lại làm người nhưng nữ nhân này lại không ngần ngại một đao đoạt mệnh. Kinh dị hơn ả còn dùng chính thân xác của tướng công luyện chế thi sát nhằm tăng cường thực lực. Nếu chủ nhân thật sự…
– Chủ nhân xin hãy cân nhắc, ả ta…
Trần Duyên phất tay khiến lời nàng vừa định nói ra liền bị ngăn trở lại. Thiếu niên sắc mặt bình thản không chút gợn sóng, những gì diễn ra trước mắt không hề làm hắn ái ngại.
Hữu thủ nâng nàng mỹ cằm, Trần Duyên đột ngột chiếm hữu lấy đôi môi mềm mại trước vẻ bất khả tư nghị của Lam Linh. Lưỡi hắn nhẹ nhàng tách nàng răng ngọc, chậm chạp tấn công vào bên trong. Mỹ phụ nhục thể như tê dại đi, Trần Duyên không ngừng chơi đùa bên trong nàng khoang miệng, cả hai trao nhau những dòng mật ngọc làm cho cuộc truy hoang miệng lưỡi này triền miên không dứt. Mãi tới khi Lam Linh hô hấp dần nặng nề Trần đại sắc lang mới buông tha cho nàng.
Hành động của hắn đã gấp trăm lần lời khẳng định, “nhất ngôn cửu đỉnh” một lời Trần Duyên hắn nói ra dù có thịt nát xương tan quyết không thể nào rút lại.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219