Tiểu nha đầu thấy Trần Duyên trên người không có xay xác gì thì lòng yên tâm nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra giận dổi.
Thấy tiểu nha đầu còn chưa hết giận Trần Duyên lại gần yêu chiều nói:
– Muội sao vậy? Vẫn còn giận ta sao.
Thấy nàng không nói gì Trần Duyên đành chịu thua.
– Thôi được rồi từ nay huynh thề sẽ không giấu muội bất kỳ chuyện gì nữa.
Thấy nàng vẫn chưa quay mặt lại Trần Duyên lại nói thêm:
– Chút nữa chỉ cần muội thích ta sẽ mua cho muội.
Ngay lập tức nàng liền quay phắc qua dùng ánh mắt to tròn nhìn hắn.
– Huynh nói thật chứ.
Lúc này Trần Duyên mới biết đã bị tiểu nữ hài này lừa lần nữa, nhưng nhìn vào mắt nằng hắn lại không thể từ chối bất đắc dĩ thở dài.
– Đương nhiên chỉ cần muội thích là được.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn Hà Diệu biết nàng đã thắng liền đắc ý cười tiếp tục đi xem xét xung quanh.
Đi đến gần trung tâm tòa thành là một tòa tháp sừng sững án ngự, đó chỉ là một chi nhánh nhỏ tới không thể nhỏ hơn của Thiên Hạ Khách Điếm nơi sẽ tổ chức buổi đấu giá đêm nay.
Thiên Hạ Khách Điếm là một tổ chức cực kỳ to lớn, còn lớn tới đâu cả Trần Duyên cũng không rõ. Hắn chỉ biết nơi đây chuyên buôn bán thiên tài địa bảo, có thể nói là không gì không có. Thậm chí trong giới tu sĩ cũng truyền tai nhau “nếu ngươi có tiền thì chỉ cần yêu cầu là được”.
Nhưng thứ làm cho Thiên Hạ Khách Điếm trở nên đặc biệt lại nằm trong tên gọi. “Khách Điếm” là nơi cung cấp chỗ tu luyện cho tu sĩ, đương nhiên là giá cả ít ai có thể trả nỗi. Có lời đồn rằng ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng phải thuê nơi này tu luyện.
Trần Duyên tới gần thì túi trữ vật cũng đã gần đầy. Tiểu nha đầu này đúng là không kiên nể gì mà, chỉ cần thấy thứ gì đẹp thì nàng đều chọn rồi ném hết vào túi trữ vật làm hắn lắc đầu ngao ngán.
– Nữ nhân đúng là sát thủ mua sắm mà, chỉ cần hợp mắt thì quyết tâm lấy bằng được.
Tới trước cổng tòa tháp, hai tên cao lớn đứng đó Trần Duyên nhìn thấy liền giật mình. Hắn không thể nhìn thấy thực lực của hai tên này.
– Quả không hổ là Khách Điếm Thiên Hạ, ngay cả gác cổng mà đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi.
Đi lại gần thì Trần Duyên bị chặn lại, một tên giọng ồm ồm cất tiếng:
– Mau lấy ra giấy mời nếu không thì rời khỏi đây.
Trần Duyên hiểu ý lấy từ bên hông lệnh bài thân phận đưa cho hắn.
Nhận lấy lệnh bài xem xét xong đưa lại rồi nhít người cho Trần Duyên đi qua. Đó là giao ước giữa Ma Kiếm Tông và Khách Điếm Thiên Hạ, nếu là đệ tử của bản môn thì được phép ra vào Khách Điếm Thiên Hạ.
Bên trong từng tia sáng nhu hòa phát ra từ những viên dạ minh châu được đính vào tường toát lên vẻ cao quý. Các bảo vật được đặt trên bàn sắp xếp rất lịch sử, ngắm nghía xung quanh hồi lâu Trần Duyên thở dài cảm khái.
– Không hổ danh là tổ chức lớn nhất thiên hạ, mới có khu vực mua bán của Luyện Khí kỳ mà đã rộng lớn như vậy.
Trần Duyên và Hà Diệu tiếp tục đi thẳng vào bên trong, mục đích của hắn không phải lầ những thứ đồ này mà là buổi đấu giá hàng năm. Tới trước phòng đấu giá, sau khi đưa ra lệnh bài thân phận hắn và Hà Diệu được một thiếu nữ dẫn vào căn phòng chữ Thiên. Đây không phải đãi ngộ mà đệ tử bình thường của Ma Kiếm Tông nhận được.
Trong căn phòng xa hoa nhìn xuống là sân khấu rộng lớn được làm từ đá cẩm thạch, thậm chí là chiếc ghế hắn đang ngồi cũng làm từ da yêu thú. Chuyến đi lần này có thể nói là giúp hắn mở rộng tầm mắt.
Khi Trần Duyên như tên ngố rừng quê mùa hiếu kỳ quan sát xung quanh thì trên khán đài một mỹ nhân quyến rũ xuất hiện. Nàng có dáng đi uyển chuyển kết hợp với chiếc váy được xẻ cao hơn bắp đùi lộ ra đôi chân thon thả dài miên man khiến cho đám tu sĩ huyết khí phương cương gào thét.
– Tiểu nữ Lưu Thủy hôm nay rất vinh dự được chọn làm chủ sự cho buổi đấu giá quan trọng này, tiểu nữ hy vọng các vị đạo hữu ở đây đều may mắn cầm về bảo vật.
Nụ cười kiều diễm của nàng khiến cho không biết bao nhiêu tên tu sĩ dưới kia phải ngẫn người.
– Thôi không dài dòng nữa tiểu nữ tuyên bố buổi đấu gia hàng năm bắt đầu. Xin mời món bảo vật đầu tiên.
Lưu Thủy vừa cất tiếng thì bên trong một thiếu nữ cầm ra một chiếc khay nhỏ để trên bàn được che bằng tấm vải lụa.
– Món đầu tiên được đấu giá trong buổi tối hôm nay là Thăng Thiên Đan đan dược cấp một Giáp đẵng. Phục dụng sẽ giúp cho tu sĩ tăng lên một tầng tu vi, nhưng lưu ý là chỉ có tu sĩ Luyện Khí trung kỳ trở xuống mới có tác dụng.
– Tiểu nữ biết các đạo hữu tu luyện không phải là chuyện dễ, có người cả đời do không đủ thực lực tranh giành bảo vật đành ngặm ngùi đứng nhìn cơ duyên rơi vào tay kẻ khác. Phục dụng viên Thăng Thiên Đan này khiến thực lực tăng trưởng, gia tăng tỉ lệ cơ hội tu luyện. Vậy viên đan dược này có giá là hai ngàn hạ phẩm linh thạch.
Lời vừa dứt cả không khí trong hội trường nóng hẳn lên, mặt ai cũng hung phấn đỏ như gà chọi.
– Ta ra hai ngàn một trăm viên hạ phẩm linh thạch.
– Ta ra hai ngàn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch.
– Ta ra ba ngàn viên hạ phẩm linh thạch.
Trên lầu Trần Duyên cũng gấp gáp hẳn lên, hắn đã là Luyện Khí kỳ tầng sáu chỉ cần phục dụng viên Thăng Thiên Đan này có thể tiết kiệm hai tháng khổ tu một bước thẳng tiến tới Luyện Khí hậu kỳ.
Nhưng hắn vẫn chưa lập tức kêu giá, tình hình xung quanh chưa có dấu hiệu dừng lại, giá chắc chắn sẽ còn đẩy cao hơn nữa.
Đúng như Trần duyên dự đoán, Thăng Thiên đan đã được một tên tu sĩ mập lùn ra giá năm ngàn viên hạ phẩm linh thạch. Lúc này những tu sĩ xung quanh đã bắt đầu im lặng, năm ngàn viên hạ phẩm linh thạch đã gấp mấy lần giá trị của thiên tài địa bảo Giáp đẵng.
Lúc này Trần Duyên từ trên lầu nói vọng xuống:
– Ta ra giá sáu ngàn viên hạ phẩm linh thạch.
Trong khi chúng tu sĩ còn đang ngỡ ngàng thì từ phòng chữ Thiên khác cũng có tiếng nói vọng ra:
– Bản công tử ra giá bảy ngàn viên hạ phẩm linh thạch.
– Tám ngàn viên…
Trần Duyên cũng không yếu thế hét lớn.
– Chín ngàn viên hạ phẩm linh thạch.
Giọng nói mang vẻ bực tức.
Trần Duyên cười lạnh không quan tâm tiếp tục nâng giá:
– Một vạn viên linh thạch hạ phẩm.
Lúc này tên công tử kia đã không giữ vẻ bình tĩnh trầm giọng nói:
– Ngươi biết bản công tử là ai không? Nếu còn xen vào ta liền khiến ngươi không thấy mặt trời ngày mai.
Lời nói đe dọa rõ ràng làm mọi người xung quanh bỗng nhiên mỉm cười, Trần Duyên cũng không ngoại lệ. Hắn cũng không nói gì, ánh mắt thương hại nhìn tên công tử ngu ngốc kia.
Điều Trần Duyên chờ đợi cũng đã tới, hơn mười tên tu sĩ đạp pháp khí lăng không bay tới. Không cần nhìn cũng biết, những tu sĩ này tu vi ít nhất cũng là Trúc Cơ kỳ. Đạp pháp khí bay lượng là đặc quyền riêng của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, khi tu vi đạt tới mức độ nhất định sẽ mở ra thần thức có khả năng lăng không nhiếp vật.
Trong chớp mắt gian phong bị phong kín, một tu sĩ trong số đó ném một sợi dây pháp khí kỳ lạ trói tên công tử quần là áo lượt kia lại. Mặc dù bị trói chặt tên kia vẫn cố gắng kêu gào:
– Các ngươi biết ta là ai không? Ta là con trai của gia chủ Hưu gia Hưu Viễn, cha ta Hưu Chính là tu sĩ Kim Đan kỳ chỉ cần các ngươi dám làm rụng một sợi lông của ta thì Hưu gia sẽ tiêu diệt các ngươi.
Nghe tới đây ngay cả Trần Duyên cũng đổ mồ hôi lạnh, hắn thật sự bất ngờ nhưng không phải là do Hưu gia mạnh mẻ mà là nể phục sự ngu ngốc của tên công tử kia. Không ngờ có kẻ dám mở miệng nói sẽ tiêu diệt Thiên Hạ Khách Điếm, điều mà Ma Kiếm Tông có tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không làm nỗi.
Mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn hắn, một người áo bào đen bước ra lên tiếng nói:
– Cha ngươi Hưu Chính có phải là kẻ vừa đột phá Kim Đan kỳ cách đây mười năm không?
Hưu Viễn thấy tên tu sĩ kia biết cha mình hắn liền ngông nghênh nói:
– Thì ra ngươi cũng biết danh của cha ta, còn không mau thả bản công tử rồi quỳ xuống tạ lỗi. Biết đâu ta thương tình tha ngươi tội chết.
Nghe tới đây những đường gân đã nổi đầy trán của hắc bào tu sĩ, một đạo hỏa cầu cực lớn bay tới nuốt lấy Hạ Viễn hắn liền quay đi mặc cho tên kia gào hét. Một tu sĩ trong số đó trầm giọng nói:
– Thiên Hạ Khách Điếm tuyên bố, từ nay trên thế gian sẽ không còn nơi gọi là Hưu gia nữa.
Nghe tới đây Trần Duyên chỉ lắc đầu, Hưu Viễn đe dọa hắn khác nào cắt đứt đường tài lộ của Thiên Hạ Khách Điếm. Đã vậy còn ngông cuồng hại thân mà còn kéo theo cả gia tộc.
– Một vạn viên linh thạch hạ phẩm còn ai ra giá cao hơn nữa hay không?
– Một vạn lần thứ nhất, một vạn lần thứ hai, chúc mừng đạo hữu ở phòng chữ Thiên thứ hai đã đấu giá thành công. Thăng Thiên Đan sẽ được đưa tới tận nơi cho đạo hữu.
Nàng mỉm cười nhìn về phía hắn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219