Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 9

Tâm lang thang trên con đê, nắng chiều nhẹ nhẹ chiếu lên mặt nó. Xuống xe khách, nó không chọn xuống ở cổng làng, mà muốn đi dạo, nhìn lại làng quê của nó. Làng nó nằm cạnh con sông Hồng, vốn quanh năm chỉ làm nghề nông. Nhưng từ những năm 90, mọi người dần kéo nhau ra Hà Nội làm ăn. Giàu nhà quê, không bằng ngồi lê thành phố – câu nói đó phổ biến từ đó, đến tận bây giờ. Làng quê dần đìu hiu, chỉ còn lại những người không thể lên thành phố. Đó là những người vướng víu con cái, bệnh tật không có sức lao động, hay không nỡ rời xa làng quê. Cái làng thân yêu đó, chỉ hồi sinh trở lại vào những ngày lễ hay dịp tết cuối năm, khi những đứa con tha phương quay trở về. Đứng ở đê, Tâm có thể nhìn thấy xa xa từng cột khói nhạt đang bay lên. Đó là những nồi bánh chưng đang được luộc bằng củi, chứ cả làng giờ cũng chuyển sang bếp biogas với cả bếp ga rồi.

Tâm đi vào những con ngách nhỏ thân quen, rồi nó dừng lại ở 1 cái cổng gạch đã có phần cũ nát. Tâm lấy tay đẩy cái cánh cổng gỗ đã bạc phếch màu rồi bước vào. Bên trong là 1 căn nhà cấp 4 Bắc Bộ cũ, 3 gian 2 chái. Trong gian chính, trên bàn thờ là ảnh của ông bà nội và bố nó. Bàn thờ đã cũ nhưng được lau dọn thường xuyên, nên vẫn rất sạch sẽ, sáng sủa.

Có tiếng chó sủa gâu gâu, 1 con chó vàng già chạy tới. Nó nhanh chóng nhảy lên và liếm vào tay Tâm, đuổi sủa mừng rỡ. Tâm ngồi xuống ôm con chó già vào lòng, mặc kệ nó liếm lên mặt. Con milu nhà Tâm được bố nó nuôi khi Tâm 4 tuổi, lúc thằng Tính em Tâm mới chào đời. Giờ nó đã được gần 13 năm, chó già mất rồi.

Tiếng chó sủa đánh động ai đó, 1 người phụ nữ tất tả từ đằng sau khu bếp đi ra. Nhà Tâm rộng, phía sau khu nhà và bếp còn có 1 vườn rộng 3 sào nữa. Nhìn thấy Tâm, người phụ nữ mừng rỡ lao tới:

– Tâm!

– Mẹ! Con đã về.

Tâm dang tay ra ôm chầm lấy mẹ. Mẹ Tâm tên là Thương, cô giáo dạy cấp 2. Thương lấy Thành bố của Tâm theo đúng mô típ hồi xưa, giáo viên lấy bộ đội. Người làng hồi đó gọi đây là 1 cặp đẹp đôi nhất làng, không chỉ vì nghề nghiệp, mà còn vì ngoại hình. Thương hồi đó đẹp nhất làng, rất nhiều người săn đón. Kể cả mấy anh công tử trên huyện, đi xe đạp đồng hồ đến mời nàng đi chơi mà nàng không chịu.

Thế nào 1 lần hỏng xe, gặp Thành trên đường, Thành sửa xe giúp Thương, nhờ thế mà quen nhau, kết cục ra đời 3 đứa con trai. Thành ra đi khi thằng Tính vẫn còn chập chững biết đi. Thương đau đớn quắt quay, sống tạm cũng vì 3 đứa con. Giờ coi như cũng ổn, thằng cả Công đã học xong đại học, Tâm cũng có việc làm ổn định, giờ chỉ còn thằng Tính nữa mà thôi.

Thương cầm tay thằng Tâm, ngắm nhìn thằng con thứ 2, với đầy cảm xúc. Nó là thằng giống chồng nàng nhất, cao to vạm vỡ. Cái nắng cái gió làm thằng Tâm trưởng thành hơn, đầy vẻ nam tính. Nàng thương thằng Tâm nhất. Trước khi có thằng Tâm, Thương đã có 1 đứa nữa nhưng nó sốt rồi ra đi khi mới được 1 tuổi, nên khi thằng Tâm ra đời, Thương chăm nó rất cẩn thận, hơn cả chăm thằng Công.

Khi bố nó mất, thằng Tâm cũng hay lăng xăng bên mẹ, an ủi nàng, giúp đỡ nàng khi nàng cần. Khi Công đỗ đại học, thằng Tâm cũng từ bỏ việc học của mình đi kiếm tiền giúp mẹ nuôi anh nuôi em. Thương vẫn nhớ rõ thư thằng Tâm để lại ngày nó đi…

“Con đi kiếm tiền để giúp mẹ giúp anh em. Con sẽ kiếm nhiều tiền để mẹ đỡ khổ, con sẽ chăm sóc mẹ cả đời”

– Con sao về muộn thế, con có biết mẹ và em mong con lắm không.

– Con đang làm dở công trình, phải cố nốt cho xong mới về. Chú Khá thưởng lương con nhiều lắm, tí con đưa mẹ. Con mua cho mẹ mấy bộ quần áo mặc ở nhà, thím chọn hộ con đấy.

– Con mua làm gì cho tốn, lần trước con nhờ thím gửi về mẹ mặc có hết đâu. Con vào thay quần áo đi, mẹ lấy nước ấm để con rửa ráy.

– Không cần đâu mẹ, năm nay trời thế vẫn ấm chán, con ra ngoài giếng con rửa ráy cho mát. Không đâu bằng giếng nhà mình, mát rượi lại ngọt nữa. Nước trên thành phố toàn vôi thôi.

Tâm để bọc quần áo vào ghế dài, rồi đi ra giếng. Mẹ nó đã múc nước lên đổ vào chậu nhôm cho nó. Tâm cởi trần ra, lấy khăn lau người. Nó cởi nốt cái quần dài, rồi dội nước vào người. Dòng nước mát lạnh làm Tâm khoan khoái, tỉnh táo hẳn. Đã lâu rồi không được cái cảm giác tắm nước giếng, mát lạnh run cả người nhưng sướng.

Thương vừa chạy ra ao trước nhà kéo cái vó, được con cá trắm hơn 1kg. Nàng vội đem vào định làm canh cá nấu dọc cho thằng Tâm ăn. Nó chỉ thích ăn canh cá chua nấu quả dọc, từ bé đã thế rồi. Thương bỗng khựng lại khi thấy bóng người cạnh giếng, nàng thì thào:

“Anh Thành”

Nhưng chỉ 1 lát, nàng nhận ra đó là thằng Tâm con nàng, sao mà nó giống chồng nàng thế, chỉ có điều cao hơn 1 chút. Trời lạnh thế mà nó còn tắm được, cái thằng đúng là liều, đúng thật thanh niên. Thương phì cười đi vào mắng vốn con trai, bỗng chân nàng dừng lại. Thương bỗng cảm thấy run rẩy, hơi thở gấp gáp, cái cảm giác hồi hộp đã bao lâu không trở về. Nàng nhìn thằng Tâm, từng cơ bắp trên người nó mới đẹp làm sao. Làn da màu đồng vì nắng, từng thớ thịt cuộn lên, bộ ngực nở nang rắn chắc. Bờ vai rộng kia, ai mà chả nguyện ý tựa vào. Thương nhìn xuống dưới, cái quần sịp ướt sũng không che được con cặc thằng Tâm, nó hơi ngỏng lên.

Tâm đang tắm thì chợt thấy ai đang nhìn mình, nó quay hẳn người lại, đó là mẹ nó. Mẹ nó đang đứng sững nhìn nó, tay đang xách con cá trắm. Mẹ nó đang nhìn gì, nó đang cởi trần… à không nó còn mặc đúng cái quần sịp. Tâm nhìn lại, đúng là mẹ nó đang nhìn về phía quần sịp của nó. Trong chốc lát, 1 cái dây thần kinh nào đó đã chỉ thị cho thằng em Tâm ngóc hẳn đầu dậy. Con cặc được bơm máu cuồn cuộn to lên, như muốn chọc thủng quần.

Hai mẹ con nhìn nhau giây lát, rồi Thương là người tỉnh táo, đã phá vỡ sự im lặng.

“Sao con lại tắm giờ này, ốm thì sao, vào lau người rồi mặc áo ngay”

“Vâng, con vào ngay đây”

Tâm cũng có chút xấu hổ, vội đi về phía nhà chính. Thương vẫn dõi theo, đến khi con cặc thằng Tâm khuất hẳn.

“Con nó đã lớn thật rồi, thật giống bố nó”

Thương lẩm bẩm trong mồm, mang theo chút thương cảm…

Tâm thay quần áo xong, định xuống bếp phụ mẹ, nhưng Thương đuổi đi. Nó bèn đi dạo quanh vườn. Mấy năm trời, nó đi lên thành phố, khi về cũng ít khi thăm vườn. Một phần vì trời lạnh, 1 phần nó về thì các bạn cũ quấn nó lôi đi, rượu bia suốt. Ra vườn chỉ có việc là đi đái. Cây trong vườn lao xao theo tiếng chân nó, như chào đón nó trở về.

Khu vườn này là bố mẹ nó trồng, từng cây từng cây 1. Nào ổi, nào na, cây muỗm, cây chanh, cây bưởi, cây khế… Mùa nào thức nấy, hồi xưa nó vẫn trèo cây hái quả suốt, mấy chỗ cao như cây ổi thì nó lấy cây khều. Trái ổi nhỏ nằm gọn trong bàn tay, ngọt mềm và thơm phức, chứ không phải giống ổi ở trên Hà Nội, quả to đùng nhưng chỉ ngọt nhan nhác, có quả lại nhạt toẹt. Nhà nó có cả cây khế chua và khế ngọt. Khế ngọt vào bụng anh em nó, còn khế chua để mẹ nấu canh, và để nó đem cho… An – cô bạn láng giềng.

Đã lâu rồi nó không thấy An, cô bé suốt ngày nhèo nhẽo đi theo nó, đòi chơi cùng. Năm nó đi lên thành phố, nghe mẹ nói An đã khóc suốt 1 ngày. Giờ chắc An cũng lớn rồi, An kém nó mỗi 1 tuổi thôi mà. Bỗng chốc, Tâm chợt đã đến giáp ranh nhà An, 2 nhà ngăn cách bởi 1 hàng rào hoa dâm bụt. Hồi xưa, nó và An vẫn cùng đi mút hoa dâm bụt, vị ngọt ngọt thơ ngây đem cả tuổi thơ Tâm và An.

– Này, anh kia, anh là ai, đứng đấy dòm qua nhà tôi làm gì đấy.

Tâm sững người, chợt nhìn sang bên kia theo tiếng nói, thì ra là 1 thằng nhóc tầm 13 – 14 đang chống nạnh hỏi nó. Chắc đấy là em An, thằng em An hình như cũng tầm tuổi này thì phải.

– Em là Thắng, em chị An phải không?

– Anh là ai, sao biết tên chị em tôi.

– E hèm, anh… là… người yêu của chị em đấy.

– Láo toét, anh có tin tôi cho anh cục gạch vỡ mồm không. Anh dám nói láo, đợi đó tôi gọi người ra gô cổ anh liền. Thằng nhóc chạy đi kiếm người.

Tâm phì cười, bỗng có 1 tiếng phì cười nữa làm Tâm chú ý. Tâm nhìn nhưng chẳng thấy ai. Ngoảnh lại, thằng nhóc đã chạy mất tăm. Có chút sai sai, nhỡ đâu nó gọi người thật, cũng mất công giải thích. Tốt nhất vào nhà, hỏi mẹ xem tin của An. Tâm xoay người định đi vào. Chợt, phía góc cuối vườn, loạt xoạt tiếng động, 1 cái đầu chui ra, làm Tâm dừng lại.

Người đó cũng đứng lên, đó là 1 cô gái, tầm 15 – 16 tuổi. Nàng có đôi mắt đẹp, mắt nàng to và đang cười với Tâm. Nàng có làn da trắng hồng, tóc kết bím 2 bên đến vai, tóc lòa xòa trước trán. Cái mũi xinh xinh, cái miệng nhỏ đỏ như tô son. Nàng mặc 1 cái áo len cao cổ màu hồng nhạt, quần bò xanh. Nàng bước lại gần Tâm, làm tim nó chợt thấy rung động. Tâm chợt nheo mắt lại, cái dáng bộ này, cái kiểu tóc này, Tâm chợt nhớ ra, nó hét lên:

– An, An phải không?

– Phải thì sao, không phải thì sao. Cô gái thè lưỡi ra cười trêu nó.

– Đúng là An rồi, sao mấy năm nay Tâm về đều không thấy An.

– Thấy để làm gì, Tâm đi lên thành phố tưởng quên An rồi.

– Chưa bao giờ, Tâm năm nào về cũng tìm An, mà không thấy.

– Thế sao Tâm không qua nhà tìm An.

– À, Tâm… năm đầu Tâm không về. Mấy năm sau bạn bè nó cứ rủ đi suốt. Có lần Tâm qua nhà An thì thấy nhà cửa đóng, không có ai cả.

– Uhm, 2 năm gần đây nhà An chuyển lên Kontum trồng cà phê, Tâm không gặp là đúng thôi.

– Thế vậy An giờ về hẳn hay là sao.

– Không, An về ăn tết thôi. Bà Nội An năm nay ốm quá, bố mẹ bảo cả nhà về ăn tết với bà, cho bà đỡ buồn. Qua tết cả nhà lại vào Kontum.

Tâm chợt cảm thấy hẫng hụt, buồn đôi chút. Vậy là An sẽ chỉ ở đây đến hết tết. Bỗng dưng nó muốn An ở đây mãi. Nó cũng chả biết tại sao. An thấy nó tần ngần, mặt buồn so, liền sà vào kéo tay nó, hỏi han hết chuyện này chuyện kia. Tâm ngồi kể cho An mấy năm nay của nó, chỉ dấu biệt đi chuyện mấy tháng gần đây với chị Xoan và thím Lan. An trầm trồ nghe Tâm kể về Hà Nội, thi thoảng lại hỏi han lung tung. An cũng kể cho Tâm về Đak Lak, nơi chỉ có cây cà phê, điều, tiêu và đất đỏ. Hai đứa như đôi chim, ríu rít sau bao ngày xa cách. Đến khi rang chiều dần mất, An mới chợt nhớ ra.

– Thôi quên rồi, An phải lên nhà bà nội ăn cơm đây.

– Uh, Tâm cũng về ăn cơm đây. Mai Tâm lại gặp An nhé.

– Uh, sáng mai An sẽ chờ Tâm ở chỗ cũ nhé.

Tâm chia tay An, vui vẻ vào nhà. Đã lâu lắm rồi nó mới có cảm giác vui vẻ thế, mà cũng chả biết tại sao lại vui. Cứ cảm thấy vui vui, hạnh phúc mà chả biết tại sao. Tâm vào nhà thì dường như nhà đang có khách. Nó ngó đầu vào thì gặp ngay mặt thằng Tính em nó. Thấy nó, TÍnh vẫy vẫy tay như đang có trò gì vui lắm. Nó ngó tiếp, thì thấy mẹ nó đang ngồi 1 bên ghế, thằng Tính đứng đằng sau.

Bên kia là ông anh nó, anh Công và… 1 cô gái. Thấy nó, anh nó gọi:

“Tâm, vào đây, mày đi đâu từ chiều thế. Cả năm rồi cũng không lên chỗ anh thăm anh”

Tâm lò dò vào ngồi cạnh mẹ. Nó nhìn sang, bên kia ghế là 1 cô gái khá là đẹp, gương mặt V – line mốt những năm sau này. Tóc màu hạt dẻ sáng, uốn thành những lọn to, phủ đến gần ngực. Cô gái tầm tuổi anh tôi, da trắng, má hồng, vẻ đẹp hiện đại có đôi chút tiểu thư. Cô ta mặc 1 cái áo khoác lông, bên trong hình như là 1 cái áo trắng, quần bò xanh, đi bốt. Đúng kiểu dân thành phố.

– Đây là chị Thanh, bạn anh Công. Năm nay chị Thanh sẽ ăn tết với gia đình chúng ta. Mẹ tôi giới thiệu.

– Chào em, chị là Thanh, bạn học cùng trường anh CÔng. Chị nghe anh CÔng kể rất nhiều về quê anh ý cũng như các em. Chi năm nay xuống xin bác ăn nhờ cái tết cùng các em.

– Chào chị, em là Tâm. Rất vui được gặp chị. Tâm đáp lại lịch sự.

– Ái chà, cái thằng này, tưởng mày thợ xây, nói năng lịch sự phết nhỉ. Anh Công cười cười trêu nó.

Chị Thanh thấy thế cũng cười. Thằng TÍnh thấy thế nhảy vào bày trò, cả nhà vui vẻ ầm ỹ…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280

Thể loại