Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 277

Tai nó chợt ngưa ngứa, Tâm đưa tay ra dụi. Chợt mũi của nó lại ngứa. Nó nghe thấy tiếng cười khúc khích bên tai. Tâm mở mắt ra, đập vào mắt nó là… một mảnh da thịt trắng với cái khe hun hút. Tâm như dán mắt vào cái mảnh da thịt cứ phập phồng đầy khiêu khích đó, đôi mắt cố nhìn xem bên dưới cái khe sâu đó 2 bầu ngực sẽ đẹp thế nào. Tâm cũng dứt được mặt ra, Phương đang ngồi xổm trước mặt nó, mặt đỏ lên vì cười trêu nó.

– Anh làm gì mà dựa cột khách sạn ngủ thế này. Cả tối qua em tìm anh mà không thấy.

– Anh bị người ta đuổi chạy chối chết.

– Điêu… chắc anh thấy chán quá nên về hả. Đáng nhẽ phải nói với em một tiếng.

– Ừ… anh xin lỗi. Lúc đó có điện thoại, ồn quá nên anh đi ra ngoài nghe. Xong rồi tiện taxi đến anh lên luôn, quên không báo em. Xin lỗi vì không dự sinh nhật của em cho hẳn hỏi.

– Em… hơi buồn đôi chút. Thật đấy. Em đã muốn có anh trong ngày sinh nhật của em.

– Vậy để lần sau. Hôm qua có việc anh không ở lại được. Em hỏi cô Loan thì biết. Anh làm việc từ đó đến giờ, vừa báo cáo công việc với cô xong mới ra đây nghỉ một chút. Lần sinh nhật tới anh sẽ chuẩn bị quà cho em, ngồi lỳ dự tiệc sinh nhật em đến hết buổi tới khi em đuổi anh mới đi.

– Nhớ đấy. Em đi vào tìm mẹ. Lần sau… em sẽ… mặc áo rộng cổ hơn nhé.

Phượng chạy lộp cộp đôi giày cao gót đến khi khuất bóng, Tâm mới hiểu nàng ám chỉ gì. Rõ ràng cô gái trẻ này biết nó nhìn ngực nàng, hay có lẽ chính nàng cố tình để nó nhìn. Tâm mỉm cười, con gái bây giờ thật bạo.

Tâm vừa mới nhắm mắt lại thì tai nó lại bị người khác động tới. Lần này không có sợi lông nào nữa mà là bàn tay véo tai lôi nó dậy. Tâm mở mắt ra, thì ra dì đang véo tai nó lôi xuống bên dưới. Thằng Bell đã lấy xe chờ dì từ lúc nào nó không hay. Tâm cứ thế bị dì lôi xềnh xệch vào xe. Xe khởi động, dì mới tha cho cái tai của nó. Tâm sờ tai, giờ sờ vào là nhói đau.

– Dì ơi đứt tai con mất.

– Cho chừa. Sểnh ra cái là đi tán gái. Mồm thì leo lẻo cái gì yêu với cả đương.

– Ặc… con có tán ai đâu.

– Còn chối, có muốn cái tai kia cũng thế không. Thế con bé Phượng vừa rồi là sao.

– Phượng với con đâu có gì. Con đang nhắm mắt nghỉ ngơi đợi dì thì cô ấy tới mà.

– Hừ… trông điệu bộ nó vui thế chắc con nói gì nên nó mới vậy chứ. Con cứ liệu hồn…

– Dì định phạt con à… phạt sao cũng được. Con làm gấu cho dì ôm quanh năm nhé.

– Khôn nhỉ, con khôn hết phần đàn ông xứ này rồi.

– Nhưng con làm gì có lỗi. Phượng đến tìm cô Loan thì nói chuyện với con mà. Con cũng ngồi đó là vì đợi dì.

– Hừ… hoàn cảnh đưa đẩy, ai mà biết được. Từ giờ dì cấm, không cho con léng phéng với con bé đó. Không dì mách cô Loan. Dì cũng cắt luôn cái đó của con.

– Con có làm gì với Phượng đâu. Dì cắt đi thì dì làm gì có cái dùng.

– Thiếu gì… dì gọi thằng A Lăng Gương về đây cũng được.

Sương nói đến đây chợt đánh tay lái. Cái xe loạng choạng lấn qua làn làm xe đằng sau đang đi phải phanh lại. Thì ra dì tránh bàn tay nó mò ra tấn công dì. Hai dì cháu nghiêm chỉnh hơn khi thấy ánh mắt bực bội của tài xế đi sau vượt lên.

– Tại con hết đấy.

– Dì nhắc đến thằng A Gương con sẽ làm tiếp.

– Rồi rồi… dì nhắc đến thằng A Lược em nó vậy.

Sương nói xong thì cười như nắc nẻ khi thấy bộ mặt nhăn nhó của Tâm qua gương. Bàn tay nàng chợt đưa qua, đan vào tay Tâm giữ chặt. Nàng có chút hờn ghen thì thấy Tâm nói chuyện với cô gái trẻ. Từ cái đêm hôm đó, khi hai thân thể điên cuồng giao cấu với nhau, Sương đã biết mình không xa được Tâm nữa rồi. Sương đắm chìm trong những cảm giác mây mưa khó tả, nó như khắc in trong đầu nàng. Thằng trai trẻ này là dành cho nàng, Sương sẽ chiếm giữ lấy. Dù sau này có những người khác từ ngoài Bắc vào, nàng cũng sẽ cạnh tranh, giành giật nó tối đa cho riêng mình. Sương đã đi qua gần hết thanh xuân, nếm trải vui thì ít mà buồn tủi cô đơn thì nhiều. Nàng không cho mình cái quyền do dự nữa. Không ai ngăn được nàng, kể cả Thảo Nguyên.

Xe dần đưa Tâm và Sương đến một bãi đất trống. Từ trong bãi đi ra một người. Tâm hơi dừng lại, theo bản năng nó giữ tay Sương lại. Từ xa nhưng nó có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông này. Nó nắm đấm thật chặt đề phòng.

Sương chợt lúc lắc tay Tâm, khẽ cười rồi kéo nó đi tới. Người đàn ông cũng dừng lại, cởi bỏ cái mũ trên đầu khẽ chào Sương.

– Cô Ba.

– Anh Khiết, người như thế nào rồi.

– Đã chuẩn bị xong xuôi. Cũng đã do thám được mục tiêu.

– Đây là Tâm. Từ giờ những việc như này anh và cậu ấy sẽ cùng làm là chính.

Anh Khiết giơ tay ra, Tâm theo lịch sự bắt tay anh. Bàn tay anh Khiết cứng rắn như đá. Nó nghĩ nếu anh chém vào nó chắc rạn xương mất. Anh bắt tay xong thì đi lui lại, có một người vừa tới như đưa thông tin cho anh. Tâm quay qua Sương, như mong muốn một lời giải thích.

– Đây là lính của ba dì. Từ sáng nay dì đã nhờ anh Khiết dò tìm bọn hôm qua đi vào khách sạn cùng Trần Hùng. Đã biết bản doanh của chúng. Chúng ta sẽ đánh 1 trận cho chúng biết thế nào là dám chọc vào ổ kiến lửa.

– Nhưng cô Loan vừa nãy không muốn làm to chuyện.

– Kệ, cô ta cũng lo cho em trai mình. Nhưng dì phải xử đẹp bọn này thì mới đỡ tức. Nếu hôm qua con không tới, thì giờ dì là cái thứ gì. Để chúng lăng nhục, đem bêu riếu trên mạng. Hay như cô Loan nói đó, chúng gửi ảnh dì cho ba dì, dì cũng không dám nghĩ nữa. Lũ khốn nạn, chúng đáng phải nhận những gì chúng gây ra.

– Bọn đó là bọn Tân Đại Thế.

– Đúng thế. Đứng sau chúng có thể là một ai đó trong chính quyền. Nhưng hắn sẽ không dám ra mặt đâu. Chúng có thể chơi trò với Kiên em cô Loan. Nhưng đây là dì trả thù, chúng dám ra bênh là chúng lộ mặt. Ba dì đã buông cho dì làm tới cùng. Dì muốn xem chúng dám chơi tất tay đến đâu. Để xem chúng có dám buông ra đánh trận này không, để rồi lộ bài sớm và bị bên tên Kiên kia đánh tới.

– Giờ nếu dì đã định vậy, mình làm lớn luôn có được không.

– Lớn luôn là sao. Ý con là…

– Con có thằng em họ… nó có giao du với bọn thanh niên. Ý con là, giờ nếu mình phòng thủ, thì rất có thể sau này các công trường, kho bãi bên mình sẽ bị chúng quấy phá. Không bằng nhân cơ hội chúng không nghĩ mình ra tay. Chúng ta sẽ đánh phủ đầu. Đánh cho chúng không gượng dậy được.

– Ý con là sao.

– Con thấy thế này. Giờ dì mà đem người tới thì chỉ đánh dằn mặt được chúng tôi, nhưng chúng không sợ. Chúng ta phải hốt được chúng vào tù mới được.

– Nhưng làm sao mà hốt.

– Con thấy mấy người chú Khiết là bộ đội đúng không.

– Lính của chú thôi, chứ chú Khiết thôi làm rồi mà chuyển qua làm cận vệ cho ba dì.

– Giờ con sẽ đem ít người giả vờ tấn công trụ sở của chúng. Chúng lùa ra ta sẽ chạy. Lúc đó dì…

Tâm thì thầm vào tai dì. Mặt Sương giãn ra, nàng nhìn Tâm cấu thật mạnh rồi cười.

– Cái đồ quỷ này, vậy cũng nghĩ ra được.

– Được không dì, chỉ cần phối hợp tốt là được.

– Để dì tính xem. Để chú Khiết gọi thêm lính của Hai Đức. Hắn mà biết lính mình bị đánh thì bọn kia có mà no đòn trước khi vào trại.

Hai dì cháu tủm tỉm nhìn nhau cười. Sương vội chạy tới bên Khiết thì thầm to nhỏ.

Tối đến, hôm nay đơn vị xả trại. Đó cũng là lý do Sương mượn được người. Nhưng toán lính đàn em Khiết hôm nay lại rủ thêm nhóm lính đàn em Hai Đức đi ăn. Cả lũ trẻ có già có đi ăn lẩu hải sản tưng bừng. Nhóm lính Hai Đức được bên anh em kia mời mọc nhiệt tình rượu chè. Cả lũ ăn uống xong thì nghêu ngao hát, đi bộ về doanh trại. Chỉ còn lại hai đầu lĩnh là Tiệp và Đức tiếp tục uống nốt. Dù sao cũng có xe chờ, không vội.

Tâm đang cầm lĩnh một nhóm tóc xanh tóc đỏ giờ đồng loạt được nhuộm đen. Bên cạnh nó là thằng Mạnh. Nó dắt con phớ bên người, mặt vênh vênh hớn hở.

– Đến giờ chưa anh, em nóng ruột.

– Đợi đã, chưa đến lúc. Ban chiều làm thế nào, xong hết chưa.

– Em đã bảo lần 2 rồi mà. Chiều em cho đám bạn đi càn từ các tiệm cầm đồ lẫn công trường. Chúng nó giờ chắc tụ tập chuẩn bị trả đũa mình đây.

– Đến giờ rồi, vừa có tin nhắn xong. Đi.

Cả lũ từ các hẻm phi ra tiến tới một ngồi nhà hai tầng biệt thự cổ. Những gạch đá chai lọ nhanh chóng ném tới. Cánh cổng sắt không đủ cao, có những viên gạch đã trúng đích vào cửa sổ bên trong. Tiếng nhốn nháo vang lên, từ bên trong bắt đầu ùa ra. Bên ngoài thủ đủ gạch đá, đợi cửa mở là bắt đầu ném. Tiếng chửi bới hò hét vang dậy.

Gạch đá dần hết, bên trong túa ra càng nhiều. Bên Tâm dần lui, vì tương quan hai bên đúng là chênh lệch. Một bên là đám trẻ trâu vung dao lên thị uy với đời. Một bên là đám xã hội thâm đã dạn dày chinh chiến. Bên Tâm để lại 1 nhóm cầm dao lui bảo hộ, cả lũ còn lại dần ném dao đi cản đường rồi tháo chạy. Cả hai nhóm rượt nhau chạy. Phía trước là một đám bộ đội đang đi bá vai nhau nghêu ngao hát. Thằng Mạnh thấy thế hô to:

– Cứu… cứu… các anh cứu với… bọn xã hội đen đuổi đánh chúng em…

Mấy thằng choai choai đồng thanh kêu, cứ như đám kia là cứu binh bên nó. Đám choai choai cùng Tâm chạy ra phía sau, đám xã hội đen đang hăng máu lao tới. Những viên gạch chả biết được bọn thằng Mạnh giữ lại lúc nào ném về phía trước, ngăn cho hai bên có thời gian suy nghĩ, nhìn kỹ về nhau. Bên kia cứ vậy vung phứa lao tới, làm mấy đám bộ đội cũng phải thủ thế chống cự. Nhưng một bên có dao, 1 bên tay không thì địch sao lại. Đã có người rên lên vì trúng dao vào tay. Những anh em khác nóng máu, cùng doanh trại ăn ỉa với nhau bao lâu, bảo không có tình cảm là sao được. Đám bộ đội tận dụng hết các bài chiến thuật lao vào tìm cách quần ẩu. Tâm cùng đám kia cũng lao vào, ép bọn xã hội đen tạm lui lại. Chợt Tâm thấy điện thoại trong quần rung, nó vẫn luôn để ý cái điện thoại. Tâm ra hiệu cho thằng Mạnh rút lui. Cả lũ dần ép 1 nhóm bọn xã hội đen vào 1 góc rồi đồng loạt tháo chạy, mặc cho lũ kia ngơ ngác không biết nên đuổi hay quay lại chém chết lũ cứu binh.

Những chiếc xe máy và ô tô đã dừng lại khi thấy đánh nhau. Chỉ có một chiếc Uaz vẫn lách qua tiến tới. Đám bộ đội mất đi sự trợ giúp thì co cụm lại tìm cách lui dần. Nhưng vẫn tiếp tục có người bị chém. Một tiếng súng vang lên làm cả hai bên dừng lại. Đám bộ đội nhận ra người nhà, hò hét cầu cứu.

– Đứng yên, tất cả các người đứng yên đó. Dám tấn công cả bộ đội, xã hội giờ loạn đến mức này sao.

Đám xã hội đen chợt nhận ra chân đạp phải mìn, vội vã tháo chạy. Hai Đức bắn súng chỉ thiên cảnh cáo nhưng chúng đang tìm cách tháo chạy mà không ngăn cản nổi. Chợt một người đàn ông đứng tuổi lách xe máy tới gần chiếc Uaz.

– Loạn quá, cái bọn xã hội đen này càng ngày càng liều lĩnh. Chúng nó ngay ở đây mà không ai dám trị.

– Anh biết chúng à. Hai Đức quay qua hỏi.

– Chúng ở ngay đằng kia con phố. Trụ sở của chúng ở đó mà. Từ bảo kê đến cầm đồ, cho vay lãi rồi buôn bất động sản, có gì chúng không làm. Nghe bảo con cả bắt cóc tống tiền nữa.

Hai Đức nghiến răng nhìn mấy đứa lính của mình tay vẫn ròng ròng máu. Vai Hai Đức chợt bị vỗ, là Khiết.

– Anh còn chờ gì nữa. Tôi giờ ra quân rồi không tiện gọi. Anh gọi về đi, tóm ngay và luôn. Đợi gửi báo bên công an thì có khi chúng thoát gần hết. Mà cái bọn này dám tồn tại, không có sự đồng ý ngầm sao chúng tồn tại được.

Hai Đức thở ra một tiếng, mắt lạnh hẳn. Đúng là không đợi được. Máu trong người nóng lên, hai Đức gọi điện thoại về. Chả mấy chốc nhiều xe từ doanh trại đi nhanh tới trụ sở bên Tân Đại Thế. Cuộc truy bắt của bộ đội, không ai dám dây vào kể cả công an. Tâm ôm cánh tay cũng dính vệt dao lướt qua, nó hài lòng nhìn từng đám bị đưa đi. Công an cũng tới rồi, chắc chắn sẽ có những tài liệu về cá độ, buôn bán bất hợp pháp… ở trong đó. Nó cảm thấy cơn bực mình đã bớt, tay ôm cánh tay máu me quay về.

Sáng sớm, Tâm đã bị cô Loan gọi lên. Nó tới nơi thì thấy dì đã ở đó. Dì hơi cười khi thấy nó, nhưng ánh mắt khẽ xót xa khi thấy cánh tay băng bó của nó. Cô Loan mắt đang hằm hằm nhìn nó chợt dịu lại khi thấy tay nó. Cô bảo nó ngồi xuống rồi vứt tờ báo tới trước mặt nó.

– Đọc đi rồi nói hết cho cô. Dì Sương của con cứ ỡm ờ không nói rõ gì cả.

Tâm đọc, thì ra tối qua công an sau khi khám xét thì tìm thấy rất nhiều bằng chứng phạm tội của bên Tân Đại Thế. Một cú đòn của nó ban đầu cũng chỉ tìm cách để bọn kia dây dưa với bộ đội, không ngờ lại triệt được phần lớn cái băng mafia này. Mặt nó giãn ra, giờ đỡ phải lo chúng phá quấy.

– Cái này… đúng là do cháu làm. Cháu nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên chủ động, chứ chúng tối ta sáng. Chúng tìm cách phá ta không phòng bị hết được.

– Hừ… xem tay cháu kìa. Nhỡ chúng không chém vào tay mà vào chỗ khác thì sao.

Dì chợt phì cười, gập cả bụng lại. Tâm và cô Loan chả hiểu gì. Chợt cô Loan dùng chân đá dì một cái làm dì la oai oái nhưng vẫn cười. Cô Loan cũng cười, mắt liếc như có như không vào đũng quần nó. Tâm giờ mới hiểu sao dì cười.

Cô Loan chỉ cười chút thôi rồi nghiêm chỉnh lại. Dì ngồi thẳng lên, mặt vẫn như muốn cười tiếp.

– Nói chung việc đã qua rồi. Nhưng cô phê bình cháu. Cháu tự tiện làm vậy nhỡ hỏng việc thì việc sẽ to ra. Chúng sẽ điên cuồng tấn công ta. Hôm nay đã bắt đầu rồi, hơi sớm một chút.

– Là gì vậy Loan. Sao nãy cô không nói.

– Nhìn mặt cô tửng tưng không nói chuyện tối qua làm tôi thấy ghét. Chúng ta bị kẹt với ngân hàng rồi.

– Là sao, bên đó không duyệt khoản chúng ta vay à.

– Đúng, không chỉ ngân hàng đó. Sáng tôi có hỏi thêm 2 ngân hàng thì có vẻ ậm ừ kêu thủ tục chắc cũng không nhanh được. Tôi nghĩ là bị tác động.

– Hừ… bọn khốn. Chúng ta có phải không trả đúng hạn bao giờ đâu. Giờ chúng ta đang kẹt vốn như vậy, biết xoay chỗ nào bây giờ.

– Tôi cho người đi tới các ngân hàng còn lại rồi. Chúng chưa chắc nắm được toàn bộ. Nếu không thì chúng ta đi xa hơn phía Quảng Nam. Tôi chắc cô cũng có vài mối ở đó.

– Cái đó thì có, nhưng bản thân tôi cũng ít quan hệ. Giờ muốn vay cũng không phải ngày 1 ngày 2 được.

– Được đâu hay đó, giờ chúng ta cần tìm cách trụ đã. Bọn chúng khéo chọn thời điểm thật. Chúng ta vừa dồn hết tiền vào khu suối khoáng, 2 khu đất phía Ngũ Hành Sơn cũng sắp tới hạn phải nộp tiền vào kho bạc.

– Hừ… chị nhắc tôi mới nhớ. Cái khu suối khoáng có phải lần trước chị nghe tên Trần Hùng nói không.

– Đúng vậy, tôi cũng không biết cái đó hắn nói do vô tình, hay tôi đã bị hắn tính kế từ lúc đó.

– Tên khốn mặt người dạ thú. Hôm rồi chuyện hắn làm tôi chưa xử lý được hắn.

– Kệ hắn đi. Hắn rồi sẽ bị quả báo. Giờ chúng ta cần lo việc trước mắt. Tôi vừa hỏi qua kế toán, có nhiều hạng mục nguyên vật liệu chưa trả tiền vì còn đợi khoản vay từ ngân hàng. Tôi nghĩ chúng sẽ sớm phao tin tình hình tài chính bên ta. Các đối tác sẽ sớm giục chúng ta thanh toán. Cũng không nhiều nhưng nếu tất cả đều đòi thì cũng là một khoản. Giờ chúng ta cần lo khoản đó và khoản nộp kho bạc.

– Tôi sẽ đi đến chỗ em tôi, hỏi xem có quen ai mảng ngân hàng không. Tôi vẫn có vài người quen, hy vọng có thể lấy được một ít trám tạm vào.

– Được, vậy nhờ cô đi hộ tôi một vòng xem sao. Tâm, cháu cũng đi một vòng các nhà cung cấp vật liệu cho chúng ta. Chúng ta thay vì đợi tin đến tai họ thì nói với họ trước để tranh thủ. Không phải ai cũng cạn tàu ráo máng cả. Chúng ta trước giờ luôn chơi rất đẹp với mọi người.

Loan đợi Sương và Tâm đi khỏi, cơ thể đang ngồi thẳng của nàng mới trùng xuống. Mấy ngày vừa qua với nàng thật mỏi mệt quá độ. Cả đêm Loan không ngủ được vì còn tính toán, phân tích các số liệu, các chiêu trò có thể bên kia sẽ áp dụng với công ty. Nhiều lúc mơ màng chợt tỉnh giấc, lại vội vội lấy giấy ra ghi chép một vài điều vụn vặt. Loan thật ước cho em nàng có quyết định bổ nhiệm chính thức, hoặc có cách nào đó để công ty vượt qua giai đoạn này. Nàng thật sự quá mệt rồi. Loan cô đơn, nàng cảm thấy lạnh lẽo trong căn phòng rộng lớn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280

Thể loại