Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 120

Thảo Nguyên cầm cái túi quay quay vòng vòng, khẽ huýt sáo cô chạy lên cầu thang mất hút. Sương nhìn con lắc lắc đầu, rồi nàng ngồi bên cạnh thằng Tâm lau mặt mũi cho nó. Khuôn mặt thằng Tâm đen nhẻm vì nắng, nhưng khá góc cạnh. Sương bất chợt đưa ngón tay theo từng đường nét trên khung mặt nó. Nàng chợt nhớ lại cách đây 20 năm, khi còn là cô giáo thực tập, nàng cùng các bạn đi Ninh Thuận thực tập.

Ngày đó, Sương thực tế không cần đi thực tập, vì bố nàng bố trí sẵn cho nàng chỗ làm ở thành phố. Nhưng nàng còn trẻ lại ham chơi, nàng theo chúng bạn vào miền núi Quảng Nam thực tập. Ở đây nàng gặp Trần Hùng, tiếng sét ái tình của nàng, người là mối tình đầu cũng như đem lại những nỗi đau trong nàng.

Trần Hùng là một cán bộ trẻ được luân chuyển xuống huyện. Anh đã có người yêu, một lý lịch hoàn hảo, chỉ cần đợi 2 năm làm ở vùng cao, là có thể trở về thành phố leo vào cái chức bố vợ tương lai đã định sẵn. Anh đã làm gần hết 2 năm, cũng có lệnh điều về lại thành phố. Nhưng Ở đây, anh bắt gặp Sương, cô giáo tương lai với vẻ đẹp khiến anh mê mẩn.

Sương và Hùng quấn quýt lấy nhau, thề non hẹn biển. Sương đã trao cho Trần Hùng lần đầu tiên của mình, và rất nhiều lần sau nữa. Cả hai định trước sẽ về thành phố rồi lấy nhau. Trần Hùng dấu Sương anh đã có người yêu, anh nghĩ về anh sẽ thưa chuyện ba má, chia tay Ly rồi lấy Sương. Nhưng sự đời ai có ngờ, ngày Sương trễ kinh, là ngày Trần Hùng về thành phố.

Sương vui sướng, nàng cũng sắp kết thúc thực tập. Nàng sẽ về thưa với ba về Hùng. Ngày Sương về, cái xe ô tô làm nàng nôn nao, mệt gần chết. Mãi đến ngày hôm sau Sương mới khỏe lại, nhưng từ đó nàng cứ nôn nao như vậy. Mẹ Sương phát hiện, dò hỏi. Sương cũng thật thà, nàng tin ở Trần Hùng. Nhưng đã tuần rồi từ lúc nàng về, Hùng không tới.

Quảng Nam vơi Quảng Ngãi có xa gì nhau. Sương bồn chồn, nàng đi tìm Trần Hùng. Nàng gặp lại Hùng, nhưng là anh và Ly đang đi chụp ảnh cưới. Anh đã không dám dứt bỏ tương lai đã được định trước cho mình. Anh xin lỗi Sương, nhưng Sương đâu cần điều đó. Sương bỏ chạy trong vô định, mãi đến khi gục ngã không thể đi được nữa. Sương chỉ biết khi tỉnh lại, mẹ nàng đã ngồi bên cạnh. Khuôn mặt già nua khắc khổ của cha đang ngồi gần đó ngóng nhìn nàng. Sương khóc, nhưng nàng không nói gì nữa. 8 tháng sau, Thảo Nguyên ra đời. Cái tên là kỷ niệm lần đầu tiên của Sương, nơi thảo nguyên xanh mát, nàng đã trao đi lần đầu của nàng, tình đầu của nàng, và có lẽ là tình cuối.

Sương không làm giáo viên nữa, nàng chuyển sang làm ăn. Sương trải qua vài mối tính, nhưng không cái nào đến được chung kết. Có lẽ vì tình đầu khó phai, có lẽ vì Thảo Nguyên con gái nàng, có lẽ vì cái sự kinh doanh làm nàng hay nghi kỵ… có lẽ vì… Nhưng cái sự trêu người, 15 năm sau, Sương lại gặp Trần Hùng, giờ đang làm quan to cùng thành phố với nàng.

Sương quay đi ngay khi nhìn thấy Trần Hùng. Nhưng hắn đã kịp nhìn thấy nàng. Chả mấy chốc, lý lịch cá nhân của nàng đã nằm trên bàn làm việc của hắn. Hắn đã có vợ và một trai một gái, nhưng thi thoảng trong đêm khuya hắn với nhớ tới nàng. Vì thế hắn lại tiếp tục theo đuổi, dù đáp lại là sự giận dữ của Sương. Sương càng giận dữ, hắn càng mềm mỏng. Những cuộc gặp mặt vô tình hay cố ý của hắn, những lời ngọt ngào như ngày xưa… dần làm Sương mềm lòng. Sương và hắn lại lao vào vòng tay nhau, cuộn vào nhau đắm say như hôm nào.

Nhưng đời mà, cái gì không phải của mình thì không bao giờ nên chiếm. Ly vợ hắn cũng phát hiện. Ly đến gặp Sương đem theo đám chị em của mình. Sương xù lông ra, chống trả quyết liệt nhưng không lại. Tàn cuộc, đám đàn bà rời đi, bỏ lại Sương với mái tóc bị cắt nham nhở, quần áo bị xé rách. Cô đã gọi điện cho Trần Hùng để tìm sự trợ giúp trước khi đám đàn bà đó hành hạ cô.

Nhưng đáp lại là sự im lặng đáng sợ. Như trước kia, chỉ cần nàng gọi là hắn sẽ trả lời, và hắn đến ngay tắp lự. Sương nằm trên đường, người đầy vết thương, quần áo tả tơi, những lọn tóc dài nuôi bao năm tơi tả trên đường. Nàng nằm đó không khóc, mà chỉ cười. Cười vì quá ngu dốt, không ai nên sai lầm cùng một lỗi 2 lần, nhưng nàng lại mắc. Nàng vốn giỏi giang trên thương trường, nhưng trong tình yêu nàng thật quá ngu ngơ.

Kể từ đó, Sương như thay đổi. Nàng vẫn là cô Sương xinh đẹp, nhưng không khó gần như trước. Nàng à ơi với đối tác, ỡm ờ với các vị quan chức. Ai cũng muốn dê nàng. Ừ thì nàng cho sờ mó, thậm chí nàng cũng sờ mó lại, nhưng không có gì nữa hết. Đã mấy lần vuốt đuôi cọp tí bị cọp thịt, nhưng nàng không sợ. Nàng sống buông thả bên ngoài, nhưng tâm nàng đã khép kín.

Chỉ mãi đến khi Tiến đến. Anh như một chàng lãng tử, dày dạn gió sương, ùa vào cuộc đời nàng. Nhìn cách anh nhìn mình, Sương biết đã thêm một người đàn ông trúng gió mình rồi. Nhưng anh không như những người khác, anh ngây ngô mà chân thành, luôn bên nàng mọi lúc mọi nơi. Sương dần cởi mở với anh hơn. Và rồi anh chính là người đàn ông thứ 2 được chiếm hữu nàng.

Nhưng như con thú bị thương, dù vết thương đã lành, Sương vẫn gờn gợn chưa quyết cùng anh. Mà cũng do nàng quá tham lam, vừa muốn có anh, lại vừa muốn lừa lọc những gà già dê kia để thuận lợi việc của mình. Đã mấy lần Tiến ghen, dứt áo ra đi. Sương khóc cả đêm hôm đó. Đến hôm sau, mở cửa ra là lại thấy Tiến, hốc mắt hõm sâu, cả người đầy mùi thuốc lá. Cả hai lại quấn vào nhau, rồi chuyện đâu lại y như vậy.

Sương vân vê gò má thằng Tâm. Nàng nhìn nó, như thấy lại gương mặt trẻ trung, góc cạnh y như vậy của ai đó 20 năm về trước. Sương chợt khóc, giọt nước mắt tuôn rơi vì sự rối rắm của chính nàng. Nàng rõ ràng yêu Tiến, nhưng ở nơi sâu xa nào đó, cái ấn tượng về người đó gắn quá chặt vào nàng. Dù biết hắn khốn nạn, chỉ lợi dụng nàng, và thật vô trách nhiệm, nhưng nàng vẫn…

Tiếng bước chân chợt vang lên ở cầu thang, Sương vội lấy tay lau vội đi nước mắt. Thảo Nguyên xuống uống nước, chả hiểu cô đi đâu mà giờ tu nước ừng ực hết cả bình nước.

– Uống nhiều nước một lúc không tốt đâu con.

– Nhưng khát lắm mẹ ạ. Mẹ lại khóc à.

– Không có, mẹ chợt nghĩ linh tinh thôi.

– Con đã bảo rồi, mẹ chốt nhanh đi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Mẹ vẫn còn thương ba con phải không. Nhưng ba con không bao giờ bỏ bà vợ của ba đâu. Mẹ lấy chú Tiến đi, chú ý đợi mẹ mấy năm rồi còn gì.

– Con chưa lấy chồng đã định đuổi mẹ đi à.

– Con không lấy chồng đâu. Con bị lừa một lần, cũng đã chết đi sống lại một lần, thế là quá đủ. Giờ với con chỉ ăn chơi thôi, chả có ai để con thấy thích cả. Dây thần kinh yêu của con liệt hẳn rồi.

Chợt tiếng ú ớ của thằng Tâm làm hai người đàn bà dừng nói chuyện. Có vẻ nó đang mơ. Nó vã mồ hôi ra, đầu cứ xoay hết bên nọ bên kia trong tuyệt vọng.

– An ơi… anh xin lỗi… An… ở lại với anh… đừng đi An ơi.

– An ơi… anh có lỗi với em… anh là thằng tồi… anh sung sướng bên người khác, không nghĩ rằng em vẫn đợi anh… An…

Sương phải giữ chặt người nó lại, cả người nó rung lên bần bật. Mãi một lúc sau, nó lại dần lịm xuống, tiếng thở nặng nhọc. Một dòng nước mắt chợt lăn xuống gò má, chảy vào rãnh tai…

– Lấy cho mẹ cái khăn, dấp nước mát vào mẹ lau cho anh Tâm.

– Lau làm gì. Lại một thằng tồi, chắc lại làm hại đời con gái nhà khác.

– Con đi lấy khăn đi. Chưa biết gì rõ sao lại nói vậy.

– Con thừa biết. Bọn đàn ông trên đời đều 1 giuộc.

Thảo Nguyên nói vậy nhưng vẫn đi lấy khăn. Sương lau hết khuôn mặt Tâm, lau đến cổ.

– Trời, sao nó ra nhiều mồ hôi thế này. Ướt hết cả áo. Giờ nó ngấm ngược lại dễ viêm phổi à.

– Sao anh ta tự dưng bị vậy thế má.

– Nó đi uống rượu với chú Tiến, xong rồi đi tắm biển.

– Kết hợp câu chuyện lúc nãy, không phải chán đời tự tử chứ.

– Không đâu, mẹ nhìn người chuẩn lắm, nó không phải dạng người như vậy.

– Sùy, mẹ mà nhìn chuẩn. Người đầu tiên nhìn đã sai lè lè rồi.

– Cái con này. Lấy cái chậu với nước hơi âm ấm ra đây. Mẹ lau người cho nó. Xem trên gác có cái áo sơ mi của chú Tiến Mẹ mua mà dài quá ý, chắc nó mặc vừa. Con đem xuống đây cho mẹ.

Thảo Nguyên xị mặt lầu bầu trong mồm nhưng vẫn lên gác. Ở dưới, Sương đã cởi dần cái áo sơ mi của thằng Tâm ra. Khá khó khăn, vì nó quá to và nặng đối với Sương. Nàng lột mãi chỉ được 1 tay của nó, tay kia thì chịu. Bàn tay thon dài khẽ lau khăn ấm lên trên người thằng Tâm. Sương vừa lau vừa nhìn cơ thể thằng Tâm. Chậc, thằng bé vậy mà người đẹp đó chứ. Bộ ngực rắn chắc nhưng không phình cơ như mấy ông tập thể hình, cái bụng rắn chắc, sờ vào là thích. Cánh tay rắn rỏi, không chút mỡ thừa, nhưng lại thon gọn không cơ bắp. Sương thích kiểu đàn ông này, rắn chắc tự nhiên chứ không phải tập tành rồi ăn một đống thức ăn vào.

Bàn tay nàng lau dần đến chỗ rốn, cái quần đùi bên trong có vẻ cũng ẩm ẩm. Có nên cởi ra không nhỉ. Để con bé Thảo Nguyên nhìn thấy thì nó kêu ầm lên haha. Sương chợt nghĩ tới, nếu thằng bé này ngoan hiền thật, có nên dấm nó cho con gái mình không. Chứ con bé dạo này chơi bời quá, rồi nhỡ đâu thằng nào nó lừa cho thì…

Sương vừa ngẫm nghĩ, tay vừa lau đi lau lại phía sau lưng thằng Tâm. Cũng chỉ quanh quanh vì không lật được người nó lại. Nàng quỳ 2 chân lên salon, cố sức kéo cái lưng thằng Tâm nghiêng ra để lau. Cái thằng trông gầy gầy sao mà nặng ghê thế. Lúc nãy mình còn chê anh Tiến cõng nó than mệt. Mải nghĩ, chợt thằng Tâm hơi xoay người, Sương mất đà, ngã chồm vào người nó. Sương vội lồm cồm chống tay lên người nó định ngồi dậy, chợt một bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy cổ tay nàng.

– An… ở lại với anh… đừng đi đâu nữa…

– An… anh sẽ yêu em đến cuối đời… mãi mãi…

Sương sửng sốt chưa hiểu chuyện gì, thì nàng bị kéo mạnh xuống. Đôi môi Sương bị xâm chiếm, 2 bờ môi nhanh chóng bị ngậm bởi môi thằng Tâm. Sương trợn mắt lên nhìn, đôi mắt nó vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi môi sao thành thạo quá. Miệng nó mơn man, mút mát nhè nhẹ đôi môi Sương. Đôi bàn tay nó ôm siết lấy Sương, một tay lùa trong tóc nàng, một tay xoa trên bờ vai nàng.

Cái lưỡi nó bất chợt lùa vào, làm nàng không kịp phản ứng. Nó mơn man quanh răng nàng, rồi như con rắn vặn vẹo trong mồm tìm lưỡi nàng. Sương định thoát ra nhưng 2 cánh tay nó như cố định nàng. Cái lưỡi của nó như bôi mật, chỉ vờn quanh lưỡi nàng thôi mà Sương chợt thấy vị ngòn ngọt. Nó cứ thế ôm, hôn say đắm nàng. Mắt Sương khẽ cười rồi khép lại, nàng thả lỏng để cảm nhận nụ hôn của chàng trai trẻ. Nó vừa dịu dàng, nhưng không kém phần cuồng nhiệt, đê mê, và cả ngọt nữa. Sương cứ thế đắm chìm trong nụ hôn ngọt lịm ấy, 2 cái lưỡi cứ quấn vờn vào nhau, đôi môi như dính chặt vào nhau không xa rời.

Tiếng dép chạy bành bạch xuống cầu thang làm Sương chợt tỉnh. Nàng đẩy mạnh nó ra, dứt khỏi nụ hôn đầy nuối tiếc. Đôi môi ấy không tìm được môi nàng, vẫn còn há há tìm kiếm rồi mới khép lại. Nhìn con gái huơ huơ cái áo sơ mi trước mặt, Sương vẫn không khỏi xấu hổ. Tí nữa mình bị bắt gặp. Nó mà nhìn thấy không biết giải thích sao. Chả nhẽ nói mẹ thấy trai đẹp nên nhào vào hôn, hay nói nó trong cơn mơ với người yêu cưỡng bức hôn mẹ. Nhưng nói thế nào, thằng bé hôn thật tuyệt.

– Mẹ, sao mặt mẹ đỏ bừng lên thế.

– À… con bảo cái gì… à… có đỏ đâu nhỉ.

– Chả đỏ, như là uống rượu say ý.

– Làm gì có. À… mẹ thấy thằng bé quần nó cũng ẩm ẩm, định cởi ra mà xấu hổ.

– Ui giời, có gì mà xấu hổ. Anh ta cũng đang ngất còn gì. Để con lấy cái khăn tắm đắp lên che đi là được. Mẹ thì chim chóc lạ gì đâu. Đợt trước ở công ty con còn thấy mẹ đang sờ của ông…

– Im đi cái con này. Đến tai chú Tiến thì có mà… Mẹ chỉ trêu chọc bọn đó thôi. Bọn đó không đứa nào tử tế cả. Có cho không mẹ cũng không thèm. Lần nào xong mẹ cũng rửa tay xà phòng cả. Báu bở gì đâu.

– Thì đó, có gì đâu. Đàn ông thằng nào chả giống nhau. Mẹ cởi ra lau thì cởi nốt cho trót. Đâu, để con xem nào, xem cái của nợ dân ngoài Băc so với trong này có gì khác nhau.

– Cái con này, con gái con lứa kiểu gì đấy. Mày cứ mạnh mồm, cẩn thận mấy đứa bạn đi bar của mày đấy. Mẹ thấy chả đứa nào tốt đẹp đâu.

Sương nói thế nhưng vẫn cởi nhẹ cái cúc quần ngố ra rồi tụt xuống. Nàng chợt đỏ bừng mặt. Vì không còn cái quần ngố nó giữ, con cặc thằng Tâm chợt vươn thăng lên như cây cột, muốn chọc thủng quần chui ra.

– Ui chao, sao tự nhiên nó lại to như thế nhỉ. Con tưởng phải khi bị kích thích nó mới to chứ. Có khi nào anh ta giả vờ không?

Thảo Nguyên tiến lại, véo má kiểm tra qua thằng Tâm. Chả có gì, nàng tát tát nó mấy cái rồi mới bỏ qua. Sương nhìn cái cột trong quần thằng Tâm mà đỏ bừng mặt. Nàng biết cái gì kích thích nó. Nàng và nó vừa quẳn quại hôn nhau, chắc thanh niên nó dễ bị kích thích. Sương để ý con gái không nói gì, nàng lấy tay khẽ cầm vào cạp quần kéo nhẹ xuống.

Đáng nhẽ ra không nên làm tiếp, nhưng chả hiểu ma xui quỷ khiên thế nào Sương lại kéo xuống ngay trước mặt con gái. Con cặc to bóng lưỡng, dài như thanh thước kẻ vụt dựng đứng lên gần phía rốn. Căn phòng chỉ còn lại tiếng ồ của Thảo Nguyên và tiếng nuốt nước bọt của Sương. Của nó to và dài quá, hơn tất cả những con chim Sương đã từng cầm, hơn của Trần Hùng, hơn của Tiến.

– Cái của nợ của anh ta to và dài quá mẹ nhỉ.

– Ừ, to và dài quá.

– Đúng là cái của nợ. Chỉ gieo rắc tai họa cho đàn bà. Chả có gì hay ho cả. Thôi còn đi ngủ đây.

Thảo Nguyên quẩy đít quay lên gác. Cô cũng muốn nhìn thêm chút nữa, nó kích thích sự tò mò của cô. Cái thằng người yêu cũ, kẻ mà khiến cô muốn tự tử cũng to, nhưng không to và dài như của Tâm. Thảo Nguyên vội lên gác, che dấu đi bộ mặt nóng bừng của mình.

Sương thì như trút được gánh nặng khi con gái đi lên gác. Nàng cũng muốn nhìn cái con chim này, đúng là của nợ mà, sao mà to và dài đến vậy. Cái đầu khấc tròn tròn hồng hào đáng yêu quá, Sương chỉ muốn sờ vào một tí. Nhưng mà không nên, thật là ngại. Nhưng dù sao, mình đang lau cho nó cơ mà. Sương tự an ủi mình như vậy. Nhìn lên cầu thang để chắc con gái không xuống, Sương giặt lại khăn cho ấm, rồi bắt đầu lau quanh háng thằng Tâm. Cứ lau miết 2 háng rồi đùi, rồi lại lên bụng dưới. Sương hít một hơi, tay cầm khẽ vào con chim đang chĩa thẳng lên trời, rồi bắt đầu lau quanh chim nó, quanh cả 2 hòn cà phía dưới.

Cái khăn cứ lau đi lau lại, còn cái tay cầm khe khẽ vuốt ve con chim cứng như sắt. Ngón tay thi thoảng lại vuốt ve cái đầu khấc hồng hồng của thằng Tâm, thật dịu dàng và cưng nựng. Rồi nàng hơi cầm chim nó ngửa hẳn ra ép vào rốn, cái khăn lau vào khe đít chỗ 2 hòn cà. Sương chợt khô họng, 2 hòn cà nó to như hai quả trứng gà, giật giật lên thật khiêu khích.

Sương liếm môi, nàng chỉ muốn vừa ngậm vừa liếm con chim và 2 quả trứng này. Nhưng lý trí ngăn nàng dừng lại. Sương lau xong thì kéo phắt quần nó lên che đi, không nhỡ đâu nàng không kiềm chế được… Nàng cố hết sức nâng đầu nó lên, kéo cái áo qua đầu. Rồi dùng chân đạp vào người nó, kéo phía áo kia ra, đắp chăn cho nó rồi lên thẳng nhà.

Thằng Tâm mơ màng. Trong cơn mơ nó thấy An phía trước. Nó cứ gọi, nhưng An cứ đi. Đôi lúc nàng quay lại nhìn nó, mắt nhòe nước. Nó kêu, nó gào, nó khóc lóc gọi nhưng không kéo nàng lại được. Có cái gì như níu nó lại không cho nó lại gần An. Nó cố bứt ra nhưng không được. Nó nghiến răng nghiến lợi, nhưng không được. Chợt An ngay trước mắt nó.

Nó cầm tay An, kéo An vào lòng mình. Nó hôn An, ôm chặt An, lùa tay vào mái tóc dài thơm của An. Cứ thế, nó và An hôn nhau say đắm. Chợt An đẩy mạnh nó ra, và chạy đi. Nó chếnh choáng, rồi nó cứ lịm đi. Mãi khi tiếng còi cấp cứu vang lên, nó chợt tỉnh giấc. Căn phòng nó nằm tối om, chỉ có ánh sáng hắt qua mấy cái khung kính bên trên trần là còn nhìn được.

Tâm nằm một lúc thì mắt đã dần quen. Nó đang nằm trên một ghế salon dài phòng khách. Tâm định thần, hình như đây là phòng khách nhà dì Sương. Dì bảo trong này gọi vậy, gọi cô cháu nghe không quen. Nhưng tại sao nó lại nằm ở đây. Nó nhớ tối qua nó tắm biển xong, rồi nó và chị Xoan địt nhau. Rồi chị dứt ra, nó ngồi xuống đất rồi thấy mệt muốn ngủ. Chả nhẽ nó mơ.

Tâm ngồi dậy, nó nhìn một lúc rồi tìm thấy công tắc đèn. Bật được đèn lên, nhìn quanh thì ra đã 5h chiều. Chết thật, mơ hay không thì nó cũng phải đi làm chứ. Lại còn áo nó mặc trên người, không phải áo nó. Tâm đang bần thần thì tiếng dép bạch bạch từ cầu thang đi xuống. Thảo Nguyên đi xuống, nàng nhìn nó như một sinh vật lạ.

– Anh đã dậy rồi đấy à.

– Chào em. Sao anh lại ở đây.

– Một câu chuyện lãng xẹt nhưng rất dài. Đợi tí mẹ tôi về mẹ tôi kể cho.

Thảo Nguyên xuống lấy đồ trong tủ rồi lại lên gác, bỏ mặc Tâm đứng đó không hiểu gì hết. Nó tần ngần một hồi rồi đi ra cửa. Cửa khóa trong nên chả khó để mở ra. Bên ngoài trời đã chạng vạng tối, Tâm đi ra vườn, ngắm nhìn những chùm hoa giấy nở đầu tường. Được tầm một lát thì cổng lạch cạch mở. Một bàn tay trắng nhỏ nhắn thò vào kéo chốt ra. Dì Sương đẩy cái cổng ra, thấy Tâm dì nhoẻn cười:

– Dậy rồi hả con. Con còn thấy mệt không.

– Vâng, con dậy một lúc rồi. Không mệt gì dì ạ. Nhưng con chả biết sao lại ở nhà dì.

– Đợi dì vào nhà rồi nói.

– Để con dắt xe cho dì.

Tâm chạy ra dắt xe vào cho dì. Dì mua một đống rau cỏ thức ăn. Tâm dắt xe vào rồi mang đồ đi theo dì vào nhà. Nó chợt nhận ra dì trông thật hấp dẫn. Bộ đồ văn phòng jup xanh và áo trắng, nhưng mặc lên người dì trông thật hấp dẫn làm sao. Nó ôm khít vào người dì, cặp mông được bó vào, căng tròn đều đặn trông thật thích mắt. Tâm cụp mắt lại, nó thấy thằng bé trong quần hơi rục rịch. Dì mà trông thấy thì thật không hay.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280

Thể loại