Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 262

Hiền còn đang miên man trong những xúc cảm từ quá khứ đến hiện tại thì lồn nàng chợt trống rỗng. Hiền bỗng bị kéo nhẹ để nằm sấp. Có một con đực đang hôn hít da thịt nàng, kích thích những điểm nhạy cảm trên toàn thân thể nàng.

– Ư… anh lại nữa à.

– Anh muốn yêu em, muốn nhét chim vào lồn làm em sướng.

– Chết mất, vừa mới xong mà. Sao chim lại to lại rồi. Em vẫn còn hơi mệt đây này.

– Anh muốn làm cho em mệt chết đi được. Để em không còn đòi hỏi, không nắm tay thằng nào nữa.

– Hứ… ai thèm nữa. Em chỉ có mình anh thôi. Em mà sai lời em là con…

Tâm giữ tay nơi miệng nàng. Nó lại đè lên Hiền, hôn hít khắp cái thân thể mềm mại đẹp đẽ này. Cơ thể thiếu nữ với những đường cong, những nảy nở tuổi thanh xuân đang được nó đè lên, chiếm hữu. Tâm lại nhanh chóng cứng hẳn, con cặc lại đi sâu vào cái lồn chật nóng. Cả hai lại bắt đầu bài hát rên rỉ quen thuộc. Đêm còn dài lắm, nhưng cả hai như mới chỉ bắt đầu.

Tâm tỉnh dậy, nó thấy Cẩm đang nhìn nó, nửa như muốn mắng nửa như hơi buồn. Nó khẽ cười, cũng không hẳn là hối lối, vì nó đã chọn sẽ cùng Hiền đi tiếp. Tâm đưa tay giơ ra, chờ đợi bàn tay của Cẩm. Cẩm nhìn bàn tay nó, nhìn vào mắt nó rồi nắm lấy tay nó. Tâm kéo nhẹ nàng nằm xuống. Cái giường chật chội, Cẩm như nằm đè lên Tâm. Cẩm nằm làm Hiền cựa quậy. Nàng tính quay qua tìm Tâm thì chợt thấy mẹ. Nụ cười đang nở trên môi chợt biến mất, Hiền hơi xấu hổ không dám nhìn mẹ.

Tâm như biết sự bối rối của cả hai mẹ con. Nó vòng tay luồn qua đầu kéo Hiền sát vào nó. Hai mẹ con Cẩm và Hiền đều bị tay nó ôm thật chặt.

– Từ giờ cả hai đều là vợ của anh nhé.

Tâm mặt trơ, giờ không trơ mặt không được. Đằng nào cũng quyết vậy rồi. Chiều qua hai mẹ con chả đều hiếp nó rồi còn gì. Tâm bỗng bị nhéo cái rõ đau, là Cẩm nhéo. Rồi Hiên cũng cấu nó. Nó né bên nọ, né bên kia nhưng vẫn ôm chặt cả hai người. Tâm quay qua hôn môi cả hai, dường như không ai phản đối cả. Có một sự hiểu ngầm giữa tất cả, dù sao vẫn là người một nhà.

Tâm biết Cẩm đồng ý vậy thôi nhưng vẫn còn lấn cấn. Nó để mặc Hiền giải thích với mẹ. Giờ nó muốn về nhà, xem mẹ nó thế nào. Nó muốn ở cùng mẹ, mẹ không chỉ là mẹ mà còn là tình yêu, là vợ của nó. Tâm dừng chân trước cổng, nó thấy không khí trong nhà có vẻ là lạ.

Bên trong nhà đang có khách. Nó thấy có một người phụ nữ. Tâm không thấy mặt nhưng có thể thấy sự quý phái từ dáng điệu, cách ăn mặc. Mẹ nó đang đứng, và cả người kia cũng vậy. Tâm dựng xe rồi đi vào. Nó thấy mẹ đang tức giận, mắt long sòng sọc nhìn người phụ nữ kia. Như cảm giác được nó vào nhà, người kia quay mặt lại.

Tâm nhíu mày, người phụ nữ này nó chưa từng gặp, nhưng trông rất là quen. Tâm đã gặp nhiều phụ nữ đẹp, mẹ nó, Lan, dì Sương, chị Ngọc… mỗi người một vẻ nhưng cái vẻ đẹp của người phụ nữ này thật khác. Nó như khiến ta có cảm giác muốn che chở, yêu thương cô gái này. Tâm chắc chắn nó chưa gặp cô ta. Cô ta mới tầm 30 tuổi, nó lục lại trí nhớ nhưng không hề có nhận thức nào cả. Nhưng Tâm có cảm giác đã thấy cô ta ở đâu rồi. Người phụ nữ cũng nhìn nó, tay bỗng để lên miệng. Đôi mắt đẹp bỗng ầng ậc nước, người phụ nữ chợt òa khóc trong sự ngạc nhiên của Tâm.

– Anh… anh Thành… anh ơi… anh sao… lại ở đây…

Tâm dừng bước trước thềm cửa. Cô ta nhận nhầm nó với bố. Có lẽ do nó giống bố nó nhất, cái tấm ảnh trên ban thờ phía trước cũng giống nó đến 80 – 90%. Tâm quay qua nhìn mẹ, nó thấy mẹ hơi tái mặt lại, muốn nói gì lại thôi.

– Mẹ… đây là?

Mẹ nhìn nó, rồi quay qua nhìn người phụ nữ kia ánh mắt đầy phức tạp. Mẹ ngồi phịch xuống, giọng rời rạc:

– Đó là dì của con.

Tâm nhìn mẹ đầy ngạc nhiên. Rồi nó nhìn qua người phụ nữ, bắt gặp cái nhìn đầy thiện cảm và gật đầu tỏ thái độ đồng ý với lời của mẹ nó. Thẩn nào nó thấy quen quá, giờ Tâm mới thấy dì giống mẹ. Từ bé nó cũng đôi lần hỏi mẹ về gia đình của mẹ, nhưng mẹ rất ít khi trả lời nó cũng như thằng Tính. Anh Công có nói là anh nhớ có một lần về quê ngoại, nhưng anh cũng không ấn tượng lắm vì quá bé. Cả cuộc đời từ bé đến giờ nó và thằng Tính chưa biết đến quê ngoại. Dường như mẹ không nói, nên Tâm cũng không hỏi nữa.

Dì nó chìa tay ra với Tâm, ánh mắt cười vui nhìn nó:

– Dì tên Thu, là dì út của con.

– Chào dì… cháu là Tâm.

– Dì biết, lúc nãy dì có gặp em Tính rồi. Con… giống bố lắm.

Bàn tay dì thật mềm, những ngón tay thon dài, trông đẹp hơn tay mẹ. Nó nhìn ánh mắt dì cười mà đôi lúc như bị hút vào trong đó. Tâm vội rút tay lại, nó ít khi bị ai thu hút như thế này. Mẹ bỗng đứng lên, đi ra chỗ nó.

– Được rồi, em có thể về rồi.

– Em còn muốn đi thăm mộ anh ấy. Em… có thể không.

– Người chết cũng chết rồi. Em thắp hương là được rồi.

– Em vẫn muốn đi. Chị nhé.

Mẹ không nói gì, ánh mắt như nhìn đi nơi khác. Tâm thấy không khí trong phòng thật lạ nhưng nó không dám nói. Dì chợt khẽ cười, cầm túi tới trước nó:

– Con đi với dì không. Dì muốn ra thăm mộ bố con.

– Không. Em muốn thì đi một mình đi.

– Nhưng em cũng không biết mộ anh ở đâu cả.

Tâm thấy mắt mẹ quắc lên, mẹ như muốn nói gì đó nhưng nhìn nó rồi lại thôi. Mẹ đứng đó suy nghĩ hồi lâu, nhìn lên bàn thờ nơi có tấm ảnh của bố nó.

– Con đưa dì ra ngoài mộ bố. Xong thì về đây ngay.

Tâm nhìn mẹ, nó quay ra ngoài. Tí nó về rồi sẽ hỏi mẹ sau. Tâm lấy xe, nó đèo dì ra mộ bố. Bàn tay dì đặt lên vai nó, Tâm chợt hơi rùng mình. Nó cảm thấy dì như hơi ngồi sát nó. Cái mùi thơm thoang thoảng không rõ mùi nước hoa hay mùi gì mà cứ bay vào mũi nó. Tâm hơi ngất ngây. Nó nhìn qua gương, thấy dì đang nhìn nó. Ánh mắt dì cười khi thấy nó nhìn dì. Chả mấy chốc đến mộ bố, Tâm dừng xe. Dì bước xuống, ánh mặt chợt buồn xa xăm nhìn về đống mộ phía trước. Tâm đi trước, nó vạch cỏ dại ra để đi vào khu mộ của cả chi họ. Dì và nó dừng trước mộ bố. Dì Thu ngồi sụp xuống, mặc cho điều đó có thể làm bộ váy trên người dính bẩn. Dì cứ thế ngồi khóc, thi thoảng gọi tên bố nó. Tâm dường như mường tượng ra điều gì đó. Dì cứ vậy mãi một lúc mới ngưng khóc. Đôi mắt đỏ hoe vẫn còn ngấn lệ. Tâm đưa tay ra đỡ dì dậy. Bàn tay mềm mại của dì lại cầm vào tay nó. Tâm kéo nhẹ dì lên. Nó bỗng sững người khi dì ôm chặt nó.

– Dì…

– Để dì ôm con một lúc. Sao con có thể giống bố đến vậy. Như hai giọt nước.

– Có nhiều điểm khác mà dì. Con cao hơn bố con 3cm.

– Dì chả biết, nhưng nhìn con dì cứ như thấy bố con vậy. Con để yên như vậy đi.

Tâm còn định nói thực ra chim nó dài hơn bố một xíu. Nhưng đấy là mẹ nói với nó. Nó thầm cười, tí về hỏi lại mẹ. Tâm cứ để yên cho dì ôm, đôi lúc nó cũng muốn ôm dì. Ở cạnh dì nó cứ có cảm giác muốn được ôm ấp, che chở. Thật là lạ.

Dì cuối cùng cũng buông nó ra, ánh mắt rạng ngời vui vẻ.

– Đi về thôi.

Tâm định đèo dì về, nhưng dì muốn đi bộ. Nó đành dắt xe đi cùng dì. Dì không về nhà nó, xe dì đã để ở bên ngoài. Tâm cứ vậy vừa đi vừa nói chuyện với dì. Dì dường như muốn biết nhiều thông tin về nó, hỏi han nó từ chuyện học hành đến công việc. Dì hơi khựng lại vì ngạc nhiên khi biết nó đã có vợ, lại có con.

– Dì… dì còn tưởng cháu vẫn còn đi học.

– Cháu bỏ học từ năm 13 tuổi rồi. Giờ cháu làm thợ xây.

– Thợ xây… sao có thể… dì thấy mẹ con bảo em Tính cũng đang học đại học.

– Vâng, anh Công cũng học đại học. Lúc đó bố mất, nhà hơi khó khăn nên cháu đi làm luôn.

– Vậy à… thẩn nào dì thấy vẻ phong trần rắn rỏi của cháu. Khác em cháu lắm. Vậy đứa bé… ban sáng em Tính bế là…

– Vâng, con trai của cháu.

– Thế vợ cháu đâu.

– Vợ cháu ở nhà ngoài thị xã.

– Cháu ở nhà vợ à.

– Không… nhà của cô ấy.

– Vợ cháu còn trẻ vậy đã có nhà riêng. Tầm tuổi này thế là hiếm đấy.

– Nhà đó của cô ấy từ trước. Cô ấy cũng không trẻ lắm, là bạn cùng dạy học với mẹ cháu.

Dì Thu dừng bước lại nhìn nó. Tâm cười, nó hơi hiểu cảm giác của dì. Cái tuổi này của nó nhiều người có lẽ còn chưa biết hôn. Nó thì đã có nhiều người đàn bà trong đời. Dì cũng chỉ hơi ngạc nhiên thôi, rồi lại hỏi han nó về đủ thứ chuyện.

Dì Thu và Tâm rồi cũng đến chỗ dì để xe. Nó hơi ngạc nhiên khi thấy dì đi ô tô, lại là một con Bentley Phantom. Tâm biết điều này vì cô Loan cũng có một xe. Nó trong lúc rảnh rỗi tán gẫu với nhân viên khách sạn mới biết. Xe sang mà cũng không rẻ đâu.

Dì nhìn nó cười, chả hiểu sao dì hay cười với nó. Hay tính dì vẫn thế.

– Con cho dì số điện thoại nhé. Có gì lúc nào dì còn liên lạc.

Tâm đọc số cho dì. Dì lấy điện thoại ra gọi ngay để xác nhận.

– Dì giờ phải đi rồi. Con có hay lên Hà Nội không.

– Cũng ít dì ạ. Con đang làm trong Đà Nẵng. Có về Hà Nội thì cũng chuyển tiếp để về quê thôi.

– Vậy… khi nào… dì gặp con thì dì cứ gọi điện nhé.

– Vâng, nếu con về Hà Nội con sẽ thăm dì.

– Không cần… dì có thể vào Đà Nẵng thăm con.

Tâm hơi ngạc nhiên, nó chưa thực sự hiểu lời dì nói. Dì vẫy tay chào nó rồi vào xe. Cửa sau xe mở, nó mới phát hiện bên trong còn tài xế. Vậy là nó đã có thêm một bà dì như vậy.

Tâm về nhà, nó thấy thằng Tính đang chơi đùa cùng cháu. Thấy Tâm thằng Tính vội chạy lại thông báo:

– Anh. Em bảo này. Lúc nãy anh biết em gặp ai không.

– Tao biết rồi. Tao cũng gặp. Mẹ đâu rồi.

– Mẹ trong phòng, chắc đi nằm rồi. Trông mẹ có vẻ mệt. Chắc là vì dì Thu. Không hiểu có chuyện gì, nhưng hai người có vẻ không thích nhau. Sáng nay mẹ còn vui vẻ lắm, còn ngồi ôm thằng Thuận hát. Vậy mà dì tới là khác hẳn. Cả hai dường như còn cãi nhau.

– Mẹ cãi nhau vì cái gì.

– Em không biết, mẹ đuổi em đi nên em không nghe được. Hình như là về bố.

– Biết rồi. Để tao vào dò hỏi xem.

– Anh cẩn thận. Lúc nãy em hỏi ăn mắng luôn.

Tâm ôm con một lúc rồi vào phòng, mẹ đang nằm cuộn người trong chăn. Nó đóng cửa rồi lặng lẽ chui vào trong chăn. Bàn tay luồn qua ôm bụng mẹ, cả người nó sát dính vào mẹ. Mẹ khẽ nắm lấy tay nó, nắm chặt không muốn rời ra. Tâm hôn nhẹ lên gáy mẹ, cứ vậy ôm mẹ thật chặt. Mẹ dần thả lỏng, để lui người sát vào nó. Bàn tay Tâm cứ vuốt nhẹ cánh tay, rồi đặt lên đùi mẹ. Nó áp con chim hơi cưng cứng vào chim mẹ như dò hỏi con bướm có đi chơi với nó không. Mẹ chợt bật cười, tay đưa ra vỗ vào hông nó.

– Hư lắm, gần mẹ là chỉ thế thôi.

– Con yêu mẹ thì con mới thế. Không phải ai chim con cũng thế đâu.

Mẹ chợt im lặng khi nghe nó nói. Tiếng thở dài não nuột chợt phát ra từ miệng mẹ. Mẹ quay lại, hôn nhẹ lên môi nó.

– Con có muốn mẹ kể về dì con không.

– Cũng hơi hơi mẹ ạ. Nếu mẹ thấy không thích thì thôi. Chỉ cần mẹ vui là được.

– Mẹ nghĩ con nên biết. Mẹ cảm giác rằng sớm muộn con và dì cũng sẽ gặp lại. Con nên biết mọi thứ sớm hơn.

Mẹ im lặng đôi chút, rồi mẹ bắt đầu kể. Nhà mẹ có 3 anh em. Bác Quyết là cả, mẹ là thứ 2, dì thu là thứ 3. Dì thu là Út nhất, kém mẹ đến 8 tuổi. Khi sinh dì xong bà không hiểu vì cao tuổi hay có biến chứng mà bị băng huyết mất sớm. Ông ở vậy nuôi 3 anh em, đến năm mẹ tốt nghiệp cấp 2 thì ông mất. Ông bà ngoại mất sớm, bác Quyết thay bố mẹ nuôi hai chị em. Nhưng cuộc sống khó khăn, mẹ phải thoát ly khỏi gia đình sớm vừa để đỡ cho bác Quyết vừa tự tìm đường cho mình. Mẹ ở nhà nhà một bà cô lấy chồng Hà Nội, vừa học đại học vừa kiếm tiền tự trang trải cuộc sống. Thi thoảng mẹ để dành được một chút thì có gửi về cho bác để đỡ đần. Rồi mẹ tốt nghiệp, phải lên trên đây dạy học. Rồi mẹ quen bố và lấy nhau, sinh ra chúng nó.

– Vậy bác Quyết đâu. Sao từ bé con không bao giờ thấy bác lên nhà mình.

– Bác khổ lắm, và cũng đáng trách lắm. Bác tính rất thương mẹ và dì Thu, nhưng lại sợ vợ. Ban đầu khi bác mới cưới vợ, mẹ đã cảm thấy thế. Nhưng đúng là khi đó gia đình khó khăn thật, mẹ không muốn vướng chân bác nên khi nhận được bằng đại học là mẹ đi ngay.

– Ý mẹ là… vợ bác làm khó dì Thu.

– Ừ… vợ bác ghê gớm lắm. Khi mẹ vừa sinh anh Công thì dì không chịu nổi nên phải bỏ nhà đi. Lúc đó dì mới 16 tuổi. Bác đi tìm em không thấy thì nhắn lên cho mẹ qua trường. Mẹ phải bỏ anh Công ở lại chạy về tìm, mất 2 hôm mới thấy dì vạ vật trên đường. Mẹ lôi dì lên đây ở cùng.

– Thế sao con… và cả anh Công không có ấn tượng gì về dì.

– Vì dì con đi từ năm con mới chào đời. Là mẹ đuổi dì.

– Là sao hả mẹ.

– Lúc đó mẹ cũng nóng quá… phụ nữ vừa sinh con tâm lý không ổn định. Nhưng ai trong hoàn cảnh ấy cũng thế. Lúc đó mẹ đang có bầu con nên chuyện đó… không thường xuyên được. Con có nhớ mẹ bảo con giống bố lắm không. Giống cực kỳ, từ khuôn mặt, vóc dáng, đến cả… chuyện ấy. Bố con khỏe lắm, bố làm chuyện đó mẹ… thích lắm nên khi bố mất mẹ một thời gian chới với không thôi. Vì mẹ mang bầu nên bố không làm được. Mẹ cũng không rõ khi nào, vì sao, là ai gạ gẫm ai. Có lẽ do con giống bố, cái đồ lăng nhăng. Nhưng bố và dì dính vào nhau. Ngày mẹ đẻ con, là ngày mẹ phát hiện ra điều đó. Lúc đó mẹ đau đẻ quá, mà ông nội con già với đau chân không đỡ được mẹ. Ông đi gọi bố, bố chạy về đỡ mẹ đi trạm xá. Mẹ có thể ngửi ra mùi của đàn ông và đàn bà vừa giao phối. Buồn cười phải không, nhưng cái mùi đó lúc ý rõ ràng lắm.

– Mẹ phát hiện ra con và thím Lan lần đó cũng vì mùi này phải không.

– Đúng vậy. Lúc đó mẹ nhìn con thấy con giống bố. Ghét lắm.

– Con lúc đó mới lớn mà. Nhưng không nhờ thế có lẽ con đã không có được mẹ. Vợ yêu của con.

– Đồ dẻo mồm. Chỉ giống bố mấy thứ không hay.

– Bố cũng dẻo mồm hả mẹ.

– Đúng thế, bố dẻo mồm như con. Thật may hai đứa còn lại chả ai giống bố. Lúc đó mẹ muốn chất vấn bố, nhưng cơn đau đẻ đến làm mẹ không còn tâm trí đâu. Con ra đời, mẹ dồn hết tình cảm vào con không quan tâm cái gì khác, kể cả anh Công nữa. Con là đứa mẹ thương nhất trong ba đứa, dành nhiều thời gian nhất đấy.

– Thì giờ con mới yêu mẹ lại, đền đáp, bù đắp cho mẹ mà. Con yêu mẹ lắm Thương của con.

– Cái đồ… bỏ cái tay khỏi ngực mẹ.

– Hì hì… thế sau mẹ với bố ra sao. Mẹ có tha thứ cho bố không.

– Không tha thứ thì biết làm sao. Phụ nữ thời đó không như bây giờ nói ly hôn là ly hôn. Mẹ lại đang có 2 anh em chúng mày. Rồi còn ông bà nội nhìn vào nữa. Mẹ cũng còn yêu bố, mẹ muốn giữ gia đình này. Nên mẹ tha thứ, chỉ có điều mẹ đuổi dì con đi. Đó là điều mẹ nghĩ đúng đắn nhất, đến bây giờ vẫn vậy. Nhưng đó cũng là sự hối hận trong mẹ mãi tới bây giờ. Dì lúc đó còn chưa học xong đại học. Mẹ không biết giờ dì ra sao nữa.

– Dì chắc cũng ổn. Con thấy dì đi xe ô tô sang lắm.

– Vậy à… vậy thì tốt.

– Chuyện qua rồi… sao mẹ và dì không làm lành đi. Dù sao thời gian qua lâu rồi… bố cũng không còn nữa.

– Mẹ không biết. Nhưng lúc dì đến, mẹ vừa mừng vì gặp lại em, vừa có hơi tức giận, vừa có chút mong đợi và sợ hãi.

– Sao mẹ lại sợ.

– Mẹ sợ… mất con.

– Sao mẹ mất con được.

– Con có nhìn dì không. Dì con có đẹp không.

– Có, dì đẹp mẹ ạ. Nét đẹp hơi khác mẹ. Nhìn dì ai cũng muốn yêu thương, ôm ấp.

– Mắt dì là vậy đó. Bố con kể bố cũng bị hãm vào lưới tình với dì vì đôi mắt ấy. Trong làng này không phải chỉ có bố con, còn nhiều người nữa. Có anh giờ còn chưa vợ vì chỉ nhất quyết lấy dì con thôi đấy.

– Vậy mẹ… sợ con bị dì thu hút sao.

– Ừ… chả hiểu sao lúc đó mẹ lại sợ vậy.

– Con chỉ có mẹ thôi. Mẹ là vợ của con, con không bao giờ bỏ mẹ đâu.

– Con với cái, con chả ra con chồng chả ra chồng. Đừng sờ mó nữa, em nó còn ngoài kia đấy.

– Nó đưa thằng Thuận đi chơi rồi.

– Con có biết, vừa rồi khi thằng Thuận về mẹ mới nhận ra lúc nãy mình thật ngốc. Mẹ sẽ không bị mất con vì dì của con.

– Tại sao mẹ nghĩ thế.

– Vì con là cái đồ lăng nhăng. Con xem bên con có bao nhiêu phụ nữ. Mẹ nghĩ có những chuyện con cũng không nói cho mẹ đúng không. Nhưng mẹ cũng không trách con. Con không phải là bố con, và mẹ cũng không hẳn chỉ là vợ con. Mẹ là mẹ con nữa, và con là con của mẹ. Mẹ chỉ muốn nói trước cho con, để con biết. Mẹ thấy ánh mắt dì còn nhớ bố con lắm. Mẹ chỉ sợ dì tìm tới con. Dù sao chuyện hai mẹ con mình loạn luân là quá đủ rồi. Mẹ không muốn thêm dì vào nữa. Đó sẽ là một mối quan hệ không có lối thoát. Mẹ sợ dì con khổ. Không hiểu dì con giờ đã có chồng chưa.

– Sắp tới con đi rồi. Sao còn gặp được dì nữa mà mẹ lo.

– Hy vọng vậy. Chỉ sợ có những thứ cảm xúc thật khó phai. Càng không muốn nghĩ thì nó càng chèn lấp tâm trí. Càng dấu đi thì nó càng bùng lên.

Mẹ nói xong thì yên lặng, không biết mẹ nghĩ gì. Tâm lần tìm cái điện thoại trong túi, nó không biết có nên block số của dì không. Đó là cách hay nhất để không gặp lại nữa.

Nhà lại có khách, tiếng thằng Tính réo gọi mẹ từ cổng. Mẹ và nó đi ra, Tâm hơi choáng, nó lại thấy vợ chồng chị Hồng anh Giáp. Cái hôm mùng 3 nó cũng không qua chị, cứ tưởng tránh thoát được rồi. Ai dè chị tìm tới cửa thật. Nó bỗng quay lại, đẩy mẹ một cái tránh cho chị thấy được mẹ.

– Sao tự dưng đẩy mẹ thế.

– Mẹ vào trong đi. Con quên không kể mẹ. Nhưng mẹ đừng ra ngoài này nhé. Tí xong con kể.

Mẹ nghi hoặc nhưng cũng đi vào buồng. Nó đi ra đứng trước cửa, nhìn chị đang tươi cười đi vào nhà mà toát mồ hôi hột.

– Anh chị lại chơi ạ.

– Tâm à, anh chị qua có việc tìm chú. Cô Thương đâu rồi.

– À, mẹ em đau đầu từ sáng nên đang nằm nghỉ trong phòng. Anh chị tìm em có việc gì vậy.

Tâm vội mời anh chị vào rồi pha nước. Anh ngồi xuống ngay ngắn, chị thì ngồi vắt chân nhìn nó khẽ tủm tỉm cười. Tâm đưa chén chè rồi mở khay bánh kẹo mời anh chị. Nó dần bình tĩnh lại, việc gì không tránh được thì cố cũng chả được. Anh Giáp làm một chén chè rồi trầm ngâm một lúc chưa nói. Nó đang định hỏi thì chị Hồng lên tiếng:

– Anh chị nghe bảo chú giờ làm thầu xây dựng trong Đà nẵng. Cũng có nhiều anh em trong họ đang làm trong đó cho chú phải không.

– Đúng là em làm trong đó, nhưng cũng là làm thuê thôi. Có hơn anh em chắc được chút lương quản lý.

– Chú là quản lý cũng được, thế có xin cho anh chị vào đó làm được không. Anh Giáp lên tiếng.

– Anh chị định vào đó làm thợ xây ạ. Không phải anh có nghề làm sắt ngoài này mà.

– Dạo này ế ẩm quá, hàng sắt cũng mở ra nhiều. Anh thấy bảo trong đó đang xây dựng ghê lắm, vào trong đó có khi lại làm được. Nhưng giờ anh chị muốn vào đó làm thợ xây cho chú đã, để vừa có việc vừa tìm hiểu thị trường.

– Anh chị tính thế cũng phải, nhưng em nói luôn là em cũng không phải giám đốc công ty. Trong đó anh em họ hàng nhiều, làm đều biết tính em. Anh em lúc ngồi đây là anh em, nhưng lúc làm thì em là quản lý, anh chị phải tuân theo kỷ luật và nghe theo quản lý. Em nói trước luôn đỡ mất lòng. Rồi các điều lệ kỷ luật, sức khỏe lao động anh chị đều phải đáp ứng.

– Cái đó anh hiểu. Anh cũng không phải ngang bướng hay lười lao động. Còn ban đầu có bỡ ngỡ thì em cũng cần châm chước cho anh.

– Cái đó anh yên tâm. Thợ mới vào làm đều được tập huấn hết cả. Vậy anh chị tầm bao giờ vào đó.

– Anh chị đợi ăn nốt rằm đã rồi mới vào.

Tâm cứ vậy bồi tiếp anh Giáp đến khi xong chuyện. Anh chị đi về, nó thở phào. Không hiểu sẽ ra sao, nhưng nó đành chấp nhận như vậy. Chỉ cần thời gian trôi dần, dù chị có nói ra việc nó ở gốc tre thì cũng không ai tin cả. Với lại hè tới, nó và gia đình sẽ vào trong đó, không dính dáng gì tới quê nữa.

Anh chị về rồi mà nó cứ đứng đó. Thằng Tính thấy Tâm mải suy nghĩ không chơi với thằng Thuận thì lại bế nó đi chơi. Tâm đứng thừ người ra nghĩ ngợi mông lung. Mẹ đã tới sau nó từ khi nào, vòng tay ôm lấy nó. Tâm đưa tay nắm lấy tay mẹ thật chặt.

– Có chuyện gì mà con quên chưa kể với mẹ mà phải đẩy mẹ vào thế. Liên quan gì đến anh Giáp à.

– Chị Hồng anh Giáp là 2 người ở chỗ gốc tre hôm tết. Chị Hồng nhìn thấy con bế mẹ lúc đi về.

– Đấy, mẹ đã bảo rồi. Con liều lắm cơ.

Mẹ lấy tay đập đập mạnh vào người nó, có vẻ tức giận thật. Tâm cười, quay lại ôm lấy mẹ. Nó tay bóp mông mẹ, dí cái mu của mẹ vào phía mu nó, thì thầm to nhỏ bên tai mẹ:

– Nhưng mà mẹ thích phải không nào. Hay giờ mẹ con mình ra gốc tre đi.

– Điên à, biết thế lúc ấy mẹ đánh con, giờ chị ta biết thì làm sao.

– Chị ấy chưa kể đâu, mà cũng không biết đó là mẹ. Nên con mới bảo mẹ tránh mặt.

– Nhưng mẹ ở ngay đây, sao mà không biết được.

– Mẹ chỉ cần đừng mặc cái áo dài hôm đó, thay đổi kiểu tóc là được.

– Có được không. Nhỡ đâu chị ta làm khó dễ.

– Không sao đâu mẹ, con sẽ có cách xử lý.

Tâm cũng không dám nói với mẹ là chị Hồng đòi hỏi nó làm chuyện đó. Nó không muốn mẹ thêm lo lắng. Phần vì nó cảm giác mọi chuyện không đơn giản. Nó cảm giác như chị Hồng sẽ sắm một vai trong cuộc đời của nó, chỉ là không biết sẽ như thế nào.

Những ngày còn lại thật bình yên. Tâm lúc ở bên Cẩm lúc lại về với mẹ. Không có anh Công nên mẹ cũng dễ dãi hơn đôi chút. Nhưng chỉ là khi thằng Tính đi chơi. Tâm lấy thế làm hài lòng. Đôi lúc nó và mẹ chỉ nằm nói chuyện, nắm tay nhau vuốt ve, thế là đủ. Nó nhận ra mẹ cần những lúc được quan tâm, được có người nói chuyện thế này, chứ không phải lúc nào về nó cũng hùng hục trên người mẹ.

Cẩm và Hiền dường như cũng có được sự thỏa thuận nào đó. Tâm không biết và nó cũng không hỏi. Nhưng cả hai đều thật sự vui vẻ khi ở bên nó. Tâm chia đều thời gian ra với cả hai. Nó biết, qua những ngày vui vẻ này sẽ là những ngày cô độc. Những người đàn bà của Tâm lại chờ đợi nó trong sự cô đơn mòn mỏi. Căn nhà cần được khởi công sớm và xây thật nhanh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280

Thể loại