Tạm gác lại chuyện lùm xùm trên giang hồ lúc này để trở lại một mảnh không gian khác…
Diệp gia…
Diệp gia từ lúc đầu nhập dưới trướng Long làm công tác tình báo thì được hắn đối đãi phải nói là rất trọng hậu, Đoàn gia mỗi tháng đều phân một phần tài nguyên đưa đến nơi đây làm thù lao mà thu nhập của một đại gia tộc cho dù là đã suy yếu như Đoàn gia là phong phú cỡ nào chứ, chính vì vậy Diệp gia là phát triển thần tốc, con cháu có tài nguyên sung túc cũng theo đó tu vi tăng lên như vũ bão đặc biệt là hai lão tổ Diệp gia may mắn đột phá lên được Cường Giả nhị cấp.
Theo sự giàu có tăng lên, Diệp gia vị trí trước ở thâm sơn một vùng núi ít người thì nay lại chuyển ra một vùng đất xanh tươi ở ngoại ô một thành phố lớn, tiếng cười nói tấp nập lúc nào cũng truyền ra khi người ta đi ngang qua khối kiến trúc của Diệp gia, thật là hạnh phúc biết bao.
Thế nhưng… hôm nay, không hiểu sao bao trùm Diệp gia là một mảnh u ám mờ mịt, ẩn ẩn trong đó người ta còn ngửi thấy cả mùi máu huyết tanh tươi đang bốc lên.
Bên trong Diệp gia lúc này còn đâu những tiếng nói cười, những khuôn mặt rạng rở mà thay vào đó là những hàng dài các thế hệ Diệp gia đang… quỳ… phải, là đang quỳ và quỳ một cách ngay ngắn nhất.
Hàng đầu là những lão tổ, cứ thế xếp xuống dưới là các thế hệ tiếp theo, kẻ nào cũng quỳ với gương mặt tái xanh, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, người lớn đã thế còn trẻ em dù là đứa nhỏ nhất cũng sợ đến không dám khóc… tất cả là vì sao? Câu trả lời có lẽ ở hai hàng đầu, nơi năm tên lão tổ trong đó có hai tên là Cường Giả nhị cấp và hai mươi tên trưởng lão tiếp theo đã… bị chặt đầu.
Bao quanh Diệp gia đội ngũ lúc này là mười bóng hình quen thuộc của Truy Mệnh, lưỡi đao trên tay kẻ nào cũng đã nhuộm máu tươi, xa xa cách sân nhỏ là gần một trăm cái xác nhậy nhụa không rõ hình thù nhưng nhìn hướng thì chắc hẳn là người Diệp gia chạy trốn… không kẻ nào có thể thoát khỏi.
Trước mặt hai hàng thi thể không đầu đang quỳ trên mặt đất là ba người, Đoàn Dự cùng Xuyên và Độc Sĩ… đương nhiên là hai lão tổ Đoàn gia cũng đã đến và là kẻ trực tiếp hạ sát hai tên Cường Giả của Diệp gia, lúc này chúng đang ẩn thân trên không đề phòng biến cố.
“Đưa hắn đến đây!” Đoàn Dự quét mắt qua những hàng ngũ chỉnh tề của con cháu Diệp gia rồi ra lệnh.
Ngay tức thì có hai tên cao thủ Đoàn gia tiến tới hàng con cháu thứ tư chụp lấy một gã nam tử có giáng vẻ lôi thôi và không ai khác là Diệp Siêu.
“Bịch!” Hai tên cao thủ lôi Diệp Siêu rồi ném hắn ngay trước mặt Đoàn Dự như một cục thịt không hơn, gương mặt Diệp Siêu lúc này không trắng không xanh như người sợ hãi mà là một mảnh xám xịt đầy hối hận và tiếc nuối.
“Diệp Siêu! Không lâu trước ta còn rất hâm mộ ngươi vì ngươi có thể tùy thời đến bên cạnh chủ nhân báo cáo.” Đoàn Dự nhìn kẻ dưới chân mình lên tiếng.
“Đoàn… Đoàn công tử… ta… ta có thể gặp chủ nhân một lần cuối được không?” Diệp Siêu cắn răng cố gắng cầu xin, hắn có thể chết nhưng Diệp gia không thể diệt vong như thế này được, tuy trách nhiệm không phải do hắn vì hắn đã cố gắng can gián những lão tổ và trưởng lão kia thế nhưng bọn họ đều bị các thế lực lớn như Thiếu Lâm, Võ Đang dọa sợ và bị mê hoặc bởi những lời hứa hẹn của chúng… tuy nói điều gì vào lúc này cũng đã muộn màng nhưng Diệp Siêu phải thử cho dù là một cơ hội nhỏ bé.
“Diệp Siêu! Ta biết chuyện Diệp gia phản bội chủ nhân không phải do ngươi thế nhưng ngươi phải biết chủ nhân không quan tâm điều đó, phản bội ngài ấy chỉ có một kết cục ngươi cũng hiểu?” Đoàn Dự nói.
“Đoàn… Đoàn công tử, chúng ta Diệp gia lão tổ cùng trưởng lão đều đã bị giết hết thì còn có thể làm nên trò trống gì chứ?” Lúc này một tên Diệp gia thế hệ thứ ba cũng là đồng liêu với lão cha Diệp Siêu hướng tới chỗ Đoàn Dự gào lên.
“Phốc!”
Ánh đao chớp lòe, đao tới rất nhanh, chém cũng đất chuẩn… đầu lâu của gã trung niên ngay tức thì rơi xuống để lại một cột máu nơi cổ gã khiến đám Diệp gia con cháu gần đó là bị nhuộm đỏ, mùi khai khai nhanh chóng bốc lên nồng đậm vì không ít kẻ không chịu nổi mà sợ đến đái trong quần rồi… kẻ ra tay là một tên sát thủ Truy Mệnh.
Nhìn thảm cảnh của Diệp gia mà Đoàn Dự cảm thán không thôi, kỳ thực không chỉ Diệp gia mà Đoàn gia cũng nhận được lời đề nghị cùng đe dọa đến từ những thế lực lớn kia thế nhưng Đoàn gia gia chủ Đoàn Ngạn Hồng và Đoàn Dự là không ngu ngốc như đám cao tầng Diệp gia, vận mệnh Đoàn gia lúc này đã gắn liền với Ma Tôn chẳng khác nào cùng tiến cùng vong, Đoàn gia đã một lần sai và không thể có lần thứ hai… Đoàn gia đặt cược và chúng thành công.
“Kenggg!”
“Diệp Siêu… nể tình ngươi theo chủ nhân một đoạn thời gian, chủ nhân cho ngươi tự xử cùng một cơ hội cho Diệp gia có thể lưu lại được hậu đại… ngươi hiểu?”
Đoàn Dự ném một con dao nhọn trước mặt Diệp Siêu rồi nhắm mắt nói, đã từng là đôi bạn khá thân thiết cùng phục vụ Ma Tôn nhưng giờ đây hắn phải tiễn đồng bạn một đoạn đường, thật là không dễ chịu một chút nào nhưng cái thế giới này vốn dĩ nó đã tàn khốc như thế… lưu lại cho Diệp gia hậu đại chính là chủ hắn đã nhân từ rồi.
Nhìn con dao nhỏ trước mặt mình, Diệp Siêu cay đắng không nói thành lời… bên trong hắn lúc này đương nhiên tồn tại sự căm thù căm phẫn thế nhưng tiếc nuối là vẫn là nhiều hơn, hắn thể không phủ nhận tuy có ngăn cản các vị trưởng bối nhưng trong thâm tâm hắn vẫn tồn tại tâm tư khác, lợi ích mà liên minh khổng lồ kia đưa ra quá hấp dẫn. Cũng như Đoàn gia, Diệp gia đã đặt cược vận mệnh của mình vào con người kia và chúng đã thua, mà kẻ thua thì phải trả giá…
“Đoàn công tử! Kiếp… kiếp sau gặp lại…” Run rẩy cầm lấy dao nhỏ, Diệp Siêu đưa ánh mắt thẩn thờ nhìn Đoàn Dự, hắn biết cách hành xử của Ma Tôn… nếu còn chần chừ nữa thì đám người này sẽ không chần chừ mà cắt cái đầu của hắn xuống.
“Diệp Siêu! Yên tâm đi, hậu đại của Diệp gia ta nhất định sẽ bố trí cho chúng thật tốt.” Đoàn Dự gật gù với Diệp Siêu.
“Cảm… cảm ơn công tử… báo… báo với chủ nhân… tôi… tôi xin lỗi… Phập…” Diệp Siêu nghẹn họng cố gắng nói những lời cuối cùng trước khi con dao nhỏ trong tay cứa qua cổ, máu tươi rất nhanh bắn ra để rồi thân thể hắn từ từ gục xuống.
“Giết!” Đầu Diệp Siêu chạm đất cũng là lúc mười tên sát thủ Truy Mệnh vung đao… tiếng la hét cầu xin vang tận trời xanh, máu tươi chảy thành sông…
Ngày đó… người ta nhìn thấy Diệp gia phủ đệ đột nhiên bùng cháy dữ dội, biển lửa rất nhanh xóa xổ những tòa nhà tráng lệ biến mọi thứ trở về với tro bụi… cũng tại lúc đó, từ cửa sau Diệp gia… một chiếc xe tải chứa đầy những đứa trẻ lao nhanh vào bóng tối.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175