Nghe thấy uống rượu, ăn thịt là Phục Ma người sướng đến tê tái rồi, hắn còn nghĩ được gì mà hào hứng bá vai bá cổ Long đi xuống võ đài.
“Phục Ma… ngươi… ngươi được… được lắm…” Ngã Giới há hốc mồm trước cử động của Phục Ma cùng Ma Tôn, hai kẻ mới lúc trước còn lao vào nhau người đấm ta đá thì nay lại như thể anh em đồng sinh đồng tử thân thiết vô cùng, mất đi Phổ Độ Kinh Thư giờ lại thêm Phục Ma khiến hai mắt lão dại ra như người khùng.
“Ngã Giới đại sư! Ngươi thật là để chúng rời đi sao?” Tôn Thực này giờ chứng kiến trò cười trên sàn đấu bây giờ mới mở miệng nhắc nhở Ngã Giới.
“Rời… rời đi? Hừ!” Ngã Giới khuôn mặt biến chuyển thành dữ tợn, theo kế hoạch thì nếu Phục Ma giải quyết được Ma Tôn thì là tốt nhất nhưng nếu hắn thất bại cũng là không sao. Ngã Giới cười lạnh rút từ tay áo một chiếc pháo sáng mà giật dây bắn nó lên cao.
“Xuy… Bụp…” Quả pháo sáng mang theo một đường khói bay tít lên trời cao nổ tung khiến bàn chân Long chậm nhịp… hắn biết, trò hay bây giờ mới bắt đầu.
“Đứng lại! Ma Tôn ngươi không nghe lão phu nói là không được hạ độc thủ sao? Ban nãy Phục Ma đã mất đi sức chiến đầu ngươi lại bồi thêm những cú đấm váo đầu hắn phải chăng là muốn giết chết Thất trưởng lão? Kẻ ác ma như ngươi sao có thể đứng cũng hàng ngũ như ta?” Tôn Thực là động thân trước, lão thi thân đến trước mặt Long cùng Phục Ma mà mở miệng hùng hồn luận tội Long.
“Hắc hắc… Tôn tiền bối nói lời ấy thật khó nghe, ta chỉ là cảm thấy Phục Ma đệ đây có chút hơi ngứa trên mặt nên gãi dùm vài cái, sao lại trở thành đòn độc thủ rồi? Phục Ma đệ đâu có cảm thấy đau đớn gì phải không?” Long giang tay cười nói, hắn còn huých nhẹ vào người Phục Ma ra hiệu.
“Phải… phải… không đau, không đau!” Phục Ma giờ thì quan trọng chuyện gì bằng việc được đi ăn, hắn lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không đau khi Long ra hiệu.
“Hừ! Hoa ngôn xảo biện lừa dối bổn nguyên lão khiến ngươi tội càng thêm tội, cho dù Phục Ma đại sư không bị thương nhưng động tác của ngươi vẫn là bị bổn tọa xác định là độc thủ triệt hạ đối phương và cần được nghiêm trị! Cho ngươi cơ hội ngay lập tức quỳ xuống trước mặt bản tọa nhận tội để hưởng sự khoan hồng.” Tôn Thực đã muốn dồn Long vào chỗ chết nên đương nhiên sẽ đổi trắng thay đen dùng quyền uy cua mình lấn áp hắn.
Long cười tà biết nếu mình động thủ thì ngay tức thì đội quân kia sẽ xuất hiện với lý lẽ bảo hộ Tôn Thực, thật là một kế hoạch âm hiểm với đầy đủ lý do mà… thế nhưng Long sẽ nghi ngại sao? Nếu đã ngại thì hắn đã không đến, sớm muốn gì cũng phải chiến sao không sớm giải quyết tên Cường Giả bát cấp trước mặt này đi? Nghĩ là làm Long biến chuyển sắc mặt thành run sợ.
“Đại nhân! Tiểu nhân là biết tội lớn… mong đại nhân lượng tình tha thứ…” Long khụy người xuống trước mặt Tôn Thực làm lão có chút bất ngờ nhưng cũng không lấy làm lạ vì lão đã quá quen với loại người ban đầu thì kiệt ngạo nhưng trước thực lực tuyệt đối lại run sợ cầu xin, Ma Tôn bất quá cũng chỉ là một thằng nhãi con mà thôi.
“Vút!” Thế nhưng Tôn Thực không thể tưởng tượng nổi khi hai đầu gối của Long còn chưa chạm đất thì cả người hắn lại bật lên lại với tốc độ sấm sét tung một đòn trảo hiểm độc vào ngực Tôn Thực.
Nguy hiểm cực độ làm Tôn Thực kinh hãi tột độ, đồng tử hắn mở rộng hết cỡ trước năm móng vuốt chuẩn bị chọc đến ngực mình… lý trí của hắn nói với hắn rằng phải mau tránh khỏi nó nhưng làm sao? Làm cách nào khi khoảng cách là quá gần? Khi mà Tôn Thực còn chưa kịp động đến một đầu ngón tay thì móng vuốt của Long đã chạm vào da thịt lão.
“Tái Thế Luân Hồi trảo!” Một trảo hiểm ác toàn lực của Long nhanh chóng xuyên qua lớp da thịt của Tôn Thực mà nhắm đến trái tim lão chụp tới.
“Không! Không thể!” Đến bây giờ Tôn Thực mới phản ứng lại kịp, lão gào to trong sự tuyệt vọng cùng cực, toàn bộ nội lực của lão nhanh chóng điều động đến nơi trái tim bảo hộ nhưng cũng chính lúc này bàn tay hung ác kia lại không tiến vào sâu bên trong mà đột ngột rút ra, cả người Long xoay tròn trông không trung quét bảy bảy bốn chín trảo cắt qua cơ thể lão.
“Đoạn Chi!”
Móng vuốt của Long quá đỗi sắc bén đi, nó quét qua tứ chi của Tôn Thực một cách dễ dàng khi nội lực của lão đều đã hội tụ nơi trái tim…
“Bịch… bịch… Aaaaaaaaaaa!” Tiếng hét thảm thiết của Tôn Thực vang lên, lão đau đến tận trời xanh, tứ chi của lão vậy mà bị người ta đánh nát thành những đống bầy nhầy máu thịt, mất đi điểm tựa từ hai chân khiến lão khụy xuống một cách bất lực, nội lực của lão vẫn như cũ sung túc nhưng bây giờ biết vận dụng sao đây? Có điều lão rất nhanh không cần phải suy nghĩ đến chuyện đó rồi vì Ma Tôn vẫn là chưa kết thúc mà còn xoay một vòng cuối cùng vô cùng hoa mỹ từ trên cao chụp xuống.
“Không… xin ngươi… đừng… !”
“Trảm Thủ!”
Trảo thủ cắt qua cổ Tôn Thực năm đường kéo phăng đầu lâu của lão theo nhanh đến nỗi đầu lìa khỏi cổ mà miệng lão vẫn còn phát ra những tiếng van xin cuối cùng, hình ảnh cuối cùng lão được nhìn thấy là tên ác ma mà mới lúc trước thôi lão còn khinh thường hắn hèn nhát… kết cục của một tên Cường Giả bát cấp lại bi thảm làm sao.
“Hắc hắc! Đa tạ Tôn nguyên lão đã không xử phạt!” Nắm trong tay cái đầu lâu của Tôn Thực, để mặc cho vòi máu tươi rói từ chỗ cổ lão phun lên người mình, Long nở nụ cười tà dị khiến Ngã Giới gần đó run đến bủn rủn hai chân, về phần Phục Ma thì lại trợn hai mắt tò mò trước bộ phim kinh dị.
“Phập!” Không để lãng phí sinh mệnh cùng năng lượng của Tôn Thực, Long thôi động ma khí bủa vây lấy thi thể lão, hấp thu một tên bát cấp gần như nguyên vẹn làm cánh cửa Cường Giả bát cấp đã gần với hắn hơn bao giờ hết.
“Vù… vù… vù…” Ngay khi cỗ thân thể Tôn Thực còn chưa tan biến thì từng cỗ khí tức cường đại phủ xuống… Long biết chúng đã đến.
“Đại ác ma tội ác tày trời! Ngang nhiên đồ diệt Thập Lục Tháp nguyên lão, ngươi là ngại sống lâu?”
Một gã nam nhân trung niên xuất hiện đầu tiên, thấy thảm trạng của Tôn Thực mà gã giật mình lùi về sau vài bước chân mới có đủ dũng khí hướng Long quát… không cần đoán hắn là ai vì sắc phục Hoa Sơn phái trên người đã báo ra danh tính của hắn – Thánh Vương Đào Hoa đảo, đại trưởng lão Hoa Sơn đại phái và cũng là Cường Giả bát cấp.
“A di đà phật!” Đến sau Thánh Vương một nhịp là mười tám tên tăng sư trọc đầu mình trần, chúng vừa hiện thân đã tập trung xuất ra một cỗ khí thể cường đại khóa chặt lấy vị trí của Long, nhìn tấm thân đen xì của chúng Long đoán chắc hẳn là Thiếu Lâm Tự thập bát la hán, màu da của chúng là do tu luyện một thân kim cang bất hoại khiến da thịt cứng như kim loại.
“Nammmm moooo aaaaaa diiiiiii daaaaaa.” Sau mười tám tên la hán là tiếp theo mười hai vị tăng sư đạo mạo miệng lẩm bẩm tiếng phật kinh bằng tiếng phạn, phật y trên người chúng khác với Thiếu Lâm Tự và cả khí thê tỏa ra cũng không ác liệt mà lại bàng bạc dung nhập với tự nhiên như đạo giả, còn có thể là ai ngoài mười hai tên Bồ Đề pháp tăng chủ tu phật giáo phật pháp đây.
“Ầm!” Thân xác Tôn Thực nổ tung thành bụi phấn cũng là lúc sàn đấu rung lên do chấn động kinh khủng từ một góc khác, hai kẻ hiện thân khiến Long có chút bất ngờ vì trong đó có một con gấu, nó to kinh khủng như quái vật với chiều cao hơn hai mét rưỡi và những múi cơ săn chắc như vận động viên thể hình hạng nặng, trên cổ nó là cũng là một gã đại hán thân hình cường tráng.
“Hấp… Hấp!” Nga My Cửu Tiêu Cực Nhạc chín vị lão bà cũng hiện thân, tay cầm trường kiếm khí thế Cường Giả thất cấp đỉnh hướng Long phủ xuống.
“Vù vù vù… vù vù vù…” Âm thanh xé gió từ bốn phương tám hướng, bầu trời đen kịt những chấm đen đang phi thân tới và Long cũng không cần đợi lâu khi chỉ ít phút sau toàn bộ mảnh đất đã bị những tên Cường Giả dẫm đạp, chúng phân thành ba vòng từ ngoài vào trong phân theo thực lực từ yếu đến mạnh.
“Xuy… xuy…” Trong lúc Long còn đang thầm trách bọn chúng khinh suất không phong tỏa không gian phía trên thì những bén nhọn bởi kiếm khí đã báo hiệu cho hắn những kẻ có thực lực không tầm thường đang ẩn thân trên cao… hắn đã đoán đúng khi năm tên Võ Đang chân nhân đã sớm ẩn thân phục kích từ trên cao đề phòng hắn thoát thân.
Thập diện mai phục chính là đây chứ đâu!
“Ầm… Ầm!” Còn chưa kịp động thủ mà Long cả người cong vòng, hai chân hắn vậy mà ngập sâu xuống sàn bê tông đến tận đầu gối trước áp lực kinh khủng của toàn bộ cao thủ hướng tới, ở cạnh hắn là Phục Ma thì đỡ hơn một chút vì nhìn cái đầu trọc của hắn nên hắn mặc nhiên được xác định là cao tăng Thiếu Lâm.
“Phục Ma đệ! Coi bộ bọn họ không muốn ta dẫn đệ đi ăn nha!” Long cười khổ cố gắng rặn ra từng chữ một với Phục Ma.
Xoa xoa cái đầu trọc lóc, Phục Ma há hốc mồm nhìn quanh vùng đất trổng trải mới đó đã phủ đầy những võ giả có thực lực mạnh… hắn chắc chắn là không sợ mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên cùng tò mò, tại sao đám người lại ngăn hắn đi ăn nha?
“Ma Tôn! Biết tội của ngươi chưa?” Thánh Vương là kẻ có tu vi cao nhất ở đây nên đương nhiên là kẻ đầu tiên mở miệng, hắn hướng Long quát lớn.
“Hắc hắc… ta có tội gì sao? Ta đường đường là Thập Lục Tháp lục trưởng lão đến đây tham gia tỉ thí với Thất trưởng lão Phục Ma đại sư, còn các ngươi thì sao? Các ngươi phải chăng là muốn phục kích diệt sát một vị trưởng lão Thập Lục Tháp?” Long hùng hồn đáp.
“Hừ! Ngươi tà ma giết hại vô số người vô tội, nay lại gan to bằng trời dám giết Tô Thực nguyên lão người người đều chứng kiến tận mắt, tội đó đã đủ hay chưa?” Thánh Vương cười lớn.
“Hắc hắc… các ngươi đây là đổ oan cho người có tội nha, Tô Thực nguyên lão cũng thật là… ngài ấy vì mến mộ tài năng của Ma Tôn ta đây nên cam nguyện hy sinh toàn bộ thân thể để trợ giúp ta tịnh tiến ma công… aizzz… tấm long cao cả một đời cống hiến cho Thập Lục Tháp của Tô Thực tiền bối thật khiến lòng ta hổ thẹn mà…” Long trưng ra bộ mặt tiếc nuối mà than thở.
“Ngươi đại ma đầu còn rất giỏi miệng mồm, tiếc rằng chúng ta đây não còn chưa hỏng, hành vi sát hại một vị nguyên lão của ngươi không thể dung thứ… Các vị! Ta Đinh Liệt – đại trưởng lão Hoa Sơn đại phái phán xét Ma Tôn tội chết! Các vị thấy sao?” Thánh Vương vận nội khí gầm lớn.
“SÁT!!!!” Không hẹn cùng tiến, toàn bộ Cường Giả đều mở miệng hét lớn một chữ Sát khiến sát ý tỏa ra nhấn chìm cả vùng không gian.
“Ta tới trước!” Thánh Vương cũng không chần chờ nữa, hắn với cái danh Cường Giả bát cấp nên không thể không ra tay trước, thực lực Cường Giả bát cấp thể hiện ra vô cùng cường đại khi thân ảnh hắn cắt ngang không gian một đường chưa đầy nửa cái chớp mắt đã chụp đến người Long.
“Hắc hắc!” Đang bị chôn chân tại chỗ nhưng nụ cười tà của Long lại khiến Thánh Vương cảm nhận được uy hiếp trí mạng, hắn rất cẩn thận ngay từ đầu đã huy động thập phần nội lực để tránh không bước chân vào vết xe đổ của Tôn Thực… cắn răng áp chế linh cảm bản thân vì mặt mũi một Cường Giả bát cấp, Thánh Vương vẫn là không giảm tốc độ mà lao tới trước.
“Tử Hà Kiếm Phổ – Huyễn Kiếm Quy Tông!” Bóng hình Thánh Vương lóe lên một vệt ánh sáng bắt nguồn từ hông gã, nơi đặt nhuyễn kiếm.
“Vút… vút… vút…” Tiếng gió rít gào truyền vào tai Long, vệt sáng quỹ đạo vòng vèo không thể nào đoán định như mãng xà thành tinh hướng thẳng đến cổ hắn mổ tới.
“Keng!” Tưởng chừng mũi kiếm sẽ đâm thành một lỗ máu trên người đối phương nhưng Thánh Vương ngay tức thì kinh hãi trước tiếng kim loại va chạm, nhuyễn kiếm của gã cong vòng lên muốn gãy trước lực phản chấn… đang định biến chiêu thì một nắm đầm hung bạo đánh tới mặt khiến gã rợn tóc gáy mà tức tốc lùi thẳng ra sau.
“Chạy?” Long lúc này còn bị chế trụ sao? Khí thế hắn kéo cao đến Cường Giả bát cấp chân chính, mũi kiếm Thánh Vương vừa chạm vào da thịt hắn cũng là lúc toàn thân hắn kéo căng rồi bật tới chỗ gã tung một quyền… diệt đi Tô Thực một tên Cường Giả bát cấp đã khiến hắn cảm ngộ phần nào đạo của mình để bước lên bát cấp nhưng mãi vẫn áp chế chưa thể hiện ra… thấy Thánh Vương vậy mà không dám đỡ một quyền làm hắn nở nụ cười khinh bỉ đuổi theo tức tốc.
“Khốn kiếp! Ngươi đã là Cường Giả bát cấp?” Cảm nhận được khí thế của Ma Tôn, Thánh Vương kinh hãi không dám ngạnh kháng trực tiếp mà lựa chọn tiếp tục lui tiếp lui về sau… thế nhưng… hắn còn không đủ nhanh.
“Na di!” Long hai mắt lập lòe sát khí đáng sợ, ma khí cuồng bạo bao phủ lấy toàn thân hắn để rồi cả thân hình hắn thế mà phá tan không gian trong một khoảnh khắc ngắn ngủi sau đó xuất hiện ngay trước mặt Thánh Vương làm hắn há hốc mồm.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175