Chu Tầm rất nhanh thì đã mang theo bọn họ đi tới một phòng khác, cũng ghi lại một phần giao cho giám khảo địa phương này.
Phần ghi lại kia chính là điểm số của người đoạt giải cùng với điểm số tính ra, cũng chỉ có bọn họ cần ghi lại, người nào cũng không biết 24 người còn dư lại còn có thể bị loại bỏ mấy người, mà người thất bại có tư cách lưu lại tên như thế nào?
– Ta gọi là Hàn Vũ Liên, là giám khảo sau cùng của các ngươi!
Một người mỹ nữ đầy đặn đứng ở trước mặt bọn họ tự giới thiệu mình, hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, hiển thị rõ phong vận thành thục, thấy nàng các thiếu niên mới biết yêu kia trong lòng ai cũng nhộn nhạo, không tự chủ được mà liên tiếp quét ánh mắt qua bộ ngực to lớn cùng cặp mông đầy đặn tròn xoe.
Bàn về dung mạo, Trầm Tâm Kỳ cũng không thua kém so sánh với nàng, nhưng phong tình lại kém hon nhiều.
– Khảo hạch cuối cùng này, là một tòa mê cung!
Hàn Vũ Liên lấy ra bản vẽ, sau khi mở ra thì dán lên trên vách tường, nhìn bộ dáng nàng quay lưng, thân thể đong đưa, cái mông tròn mê người, rất nhiều thiếu niên cũng là mặt đỏ tới mang tai, đem hai tay chắn dưới bụng, che dấu trò hề của mình. So với bọn họ, Chu Hằng biểu thị thành thục hơn nhiều.
Trên giấy vẽ lộ tuyến của mê cung, hết sức phức tạp.
Hàn Vũ Liên chỉ vào một cánh cửa bên cạnh, nói:
– Đây chính là cửa vào của mê cung.
Sau đó chỉ vào một cánh cửa khác bên trên, nói:
– Đây là cửa ra, nếu các ngươi có thể đi ra trong vòng nửa giờ, liền coi như là vượt qua kiểm tra, ra trước mỗi hai phút liền có thể nhận được một điểm số! Hiện tại các ngươi có nửa giờ để ghi nhớ đường!
Đây chính là khảo hạch sau cùng!
Khảo hạch của võ giả, không ngờ không phải là trực tiếp động thủ so đấu thực lực, mà là những thứ đồ ngổn ngang này?
Chúng thiếu niên nam nữ cũng là không giải thích được, nhưng bọn họ cũng không có tư cách vung tay múa chân đối với quy tắc thu đồ đệ của Cửu Linh Tông, chỉ có nắm lỗ mũi nhận mệnh, đều là tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bản vẽ trên tường, chăm chỉ tiến hành ghi nhớ.
Chu Hằng trước sau vừa nghĩ, cũng là cảm thấy cách làm như thế của Cửu Linh Tông rất có đạo lý.
Khảo hạch thứ nhất là kiểm tra đo lường sự chịu đựng cùng ý chí của võ giả, thứ hai là năng lực thực chiến, thứ ba là trí nhớ cùng ngộ tính, mọi phương diện cũng có thể vượt qua kiểm tra, vậy dĩ nhiên là nhân tài trong nhân tài!
Ở phương diện trí nhớ, hắn là thiên tài tuyệt đối, mà ngộ tính – ngay cả Lăng Thiên Cửu Thức cũng lĩnh ngộ được ba thức, còn có cái gì là nắm giữ không được?
Chỉ có 5 phút, hắn đã ghi nhớ lộ tuyến cả mê cung, thậm chí có thể xây dựng ra hình nổi của cả mê cung trong đầu. Hắn nhắm mắt lại, buông lỏng tinh thần, để khôi phục tâm lực tiêu hao của một cửa ải lúc trước.
Thấy bộ dáng già dặn kinh nghiệm kia của Chu Hằng, trong lòng Hàn Vũ Liên không khỏi hơi giận – tiểu tử này không ngờ nhắm mắt dưỡng thần vào lúc này.
Thật là một người tự cho là đúng, cho là chỉ nhìn chút như vậy là có thể nhớ kỹ cả đường đi của mê cung sao?
Hừ, loại người tự đại này, liền để cho hắn bị đào thải là tốt nhất!
Sự kiên nhẫn của Hàn Vũ Liên cũng không tốt, không lâu lắm đã bước tới dưới bản vẽ, cái này là muốn mạng người a, bộ ngực của nàng dao động thật sự lớn, đi một bước sẽ làm cho bộ ngực nặng trịch chấn động một chút.
Đây quả thực làm choáng váng đôi mắt của chúng thiếu niên, không ngừng mà đem ánh mắt hoạt động trên dưới, phân tâm là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng là người có ý chí kiên định, giống như Thạch Thanh Phong, Chương Tử Quân, Thường Khang sẽ hoàn toàn làm như không thấy Hàn Vũ Liên, chẳng qua là dụng tâm ghi nhớ đường trong mê cung, bọn họ cũng muốn phấn khởi tiến lên ờ vòng này, đoạt vị trí thứ nhất.
Rất nhanh, nửa canh giờ đã qua.
Hàn Vũ Liên lấy bản vẽ trên tường xuống, nói:
– Bắt đầu đi, ngươi, thứ nhất!
Nàng tiện tay chỉ một người.
Người nọ cũng là lộ ra sắc mặt vui mừng, hiện tại bản vẽ trên tường đã thu vào, như vậy càng là người bắt đầu trước, trí nhớ tự nhiên càng rõ ràng, bởi vì đây là ép buộc ghi nhớ, nhất định sẽ từ từ mất đi theo thời gian trôi qua.
Hắn không có lãng phí thời gian, lập tức xông ào vào bên trong cửa, trong nháy mắt đã biến mất ở khúc quanh.
– Ngươi, người thứ hai!
Hàn Vũ Liên chờ một phút đồng hồ sau, đưa ngón tay chỉ người thứ hai.
Mỗi khi qua một phút đồng hồ, nàng sẽ gọi người kế tiếp lên đường, chút thời gian như vậy đủ để cho hai người trước sau kéo ra đầy đủ khoảng cách, căn bản không thể gặp nhau, mà cho dù đi tới ngã ba gặp được, không giấy không bút, căn bản không thể bắt chước, người nào dám tin tưởng đối phương lựa chọn đúng lối rẽ?
Người lưu lại là càng ngày càng ít, Hàn Vũ Liên khó chịu về Chu Hằng, trực tiếp để hắn là người cuối cùng, nếu tiểu tử này lớn lối, như vậy thì để cho hắn nếm thử hậu quả phách lối!
– Ngươi, đi đi!
Đợi đến cuối cùng, Hàn Vũ Liên rốt cục đưa ngón tay chỉ Chu Hằng…
Chu Hằng gật đầu, cất bước bước vào đại môn.
Ánh sáng trong mê cung vô cùng ảm đạm, vách tường hai bên trái phải thẳng đến đỉnh chóp, đừng hòng nhảy lên trên để trực tiếp vượt qua trở ngại tầng tầng lớp lớp, làm việc mưu lợi. Quẹo qua một cái cua quẹo, chỉ thấy thường cách một đoạn khoảng cách sẽ có một cây đuốc, chiếu sáng khu vực phụ cận.
Chu Hằng tâm bình khí hòa, trong đầu tạo thành một hình nổi, hắn tinh tường định vị khu vực mình đang đứng, dưới chân lay động, nửa lối rẽ cũng sẽ không đi nhầm, nhắm thẳng vào cửa ra.
Hắn một bước cũng không có đi nhầm, tốc độ tự nhiên mau hơn rất nhiều so sánh với người khác, không lâu sau đã đuổi kịp người phía trước, triển khai Phi Vân Bộ, hắn tiếp xúc thoáng một cái, người phía sau cũng không dám toàn lực đuổi theo, bởi vì ai có thể xác định Chu Hằng cũng sẽ không chọn sai đường.
Bất quá, mặc dù Chu Hằng toàn lực chạy vội, hơn nữa một bước cũng không có đi nhầm, nhưng kích thước mê cung này tương đối lớn, vòng tới vòng lui, ước chừng mười phút đồng hồ sau, hắn rốt cục đi tới cửa ra.
Hắn sãi bước đi ra ngoài.
Hàn Vũ Liên không biết lấy ra một cái chén từ nơi nào, đang uống, lúc thấy hắn không khỏi “phốc!” Một tiếng, phun hết nước trong miệng ra ngoài, sau đó không ngừng ho khan.
Làm sao có thể?
Tiểu tử này chỉ dùng mười phút đồng hồ đã đi ra! Làm sao có thể…
Không phải là không có người đi ra ngoài, giống như Trầm Tâm Kỳ bởi vì lên đường sớm, đã đi ra chừng bảy tám phút, lấy được năm điểm, trong mấy người lên đường sớm nhất khác cũng có hai người đã ra, cũng là trong nửa giờ.
Bởi vì người lên đường trước tuyệt không biết thứ tự người phía sau tiến vào mê cung, mấy người Trầm Tâm Kỳ này cũng không biết Chu Hằng đến tột cùng dùng bao nhiêu thời gian để đi ra, tự nhiên cũng sẽ không có kinh ngạc, cũng là thấy Hàn Vũ Liên đột nhiên thất thố ho khan, cả đám đều rất là kỳ quái.
– Ngươi, ngươi, ngươi…
Hàn Vũ Liên nhìn chằm chằm Chu Hằng, phảng phất như thấy quỷ.
– Hàn sư tỷ, sao vậy?
Chỉ có chút thời gian như vậy, Trầm Tâm Kỳ không ngờ đã tạo dựng được quan hệ cùng Hàn Vũ Liên.
Lúc này Hàn Vũ Liên mới ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng lấy khăn tay ra lau nước đọng bên khóe miệng, nàng kinh ngạc nhìn Chu Hằng thật lâu, mới nói:
– Ngươi tên là gì?
– Tại hạ Chu Hằng!
– Chu Hằng?
Hàn Vũ Liên giơ sổ ghi chép trong tay lên để nhìn, lại thấy tên của Chu Hằng đứng thứ nhất, có năm điểm số!
Cái này đồng nghĩa, hắn xông qua cả Đồng Nhân Trận!
Hàn Vũ Liên vừa bắt đầu cũng không biết Chu Hằng là ai, đợi hiện tại phát hiện Chu Hằng không ngờ chỉ có tu vi Luyện Thể tầng bảy, sắc mặt không khỏi biến đổi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, viết vài nét bút trên giấy.
Trầm Tâm Kỳ nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy bên cạnh tên của Chu Hằng, rõ ràng ghi một hàng chữ: “Mười phút đồng hồ, thưởng cho 10 điểm!”
Cái gì, mười phút đồng hồ đã vượt qua kiểm tra!
Nụ cười Trầm Tâm Kỳ biến sắc, không tự chủ được nhìn lại Chu Hằng, trong ánh mắt có chút âm tình bất định. Trầm Tâm Kỳ hiện tại càng ngày càng nhìn không thấu Chu Hằng.
20′ Sau, lại có một số người đi ra, nhưng cách người cuối cùng là Chu Hằng lên đường cũng đã nửa giờ, ý nghĩa hiện tại người vẫn ở trong mê cung cũng thất bại.
Đếm lại nhân số, còn dư lại cũng chỉ có chín người!
Năm năm thu môn nhân một lần, nhưng cuối cùng chỉ có chín người vượt qua kiểm tra, chia đều một năm chưa đầy hai người!
Người vượt qua kiểm tra tự nhiên rất mừng rỡ, lúc biết Chu Hằng lại chỉ dùng mười phút đồng hồ đã lúc đi ra từ trong mê cung, những người khác đầu tiên là cả kinh, tiếp theo cũng không có để ở trong lòng, dù sao trí nhớ tốt thì có ích lợi gì, tu hành cũng không phải là dựa vào trí nhớ!
Một quyển công pháp ta một ngày nhớ không được, không thể hai ngày, ba ngày sao? Muộn hai ngày này đối với tu luyện có thể có ảnh hưởng gì?
Đúng là ý nghĩ như vậy, mọi người mới oán thầm không dứt đối với phương pháp lựa chọn môn đồ của Cửu Linh Tông.
– Đi theo ta!
Hàn Vũ Liên dẫn chín người rời đi, đi tới trong một cái sân nhã, Chu Tầm đã tại chờ ở nơi đó.
– Rất tốt!
Chu Tầm lộ ra nụ cười với chín người Chu Hằng.
– Chúc mừng các ngươi, thông qua khảo hạch cuối cùng, trở thành đệ tử của Cửu Linh Tông! Hiện tại, báo tên của các ngươi ra, ta ghi danh cho các ngươi!
Sau khi chín người nhất nhất báo tên họ, số tuổi, Hàn Vũ Liên đã lấy ra 9 lệnh bài lệnh bài từ trong nhà, lần lượt đưa ọi người.
Chu Hằng nhận lấy vừa nhìn, lệnh bài một mặt viết hai chữ “Cửu Linh”, mặt khác lại trống không, không sai biệt lắm cùng khối kia của Phùng Đằng Viễn, nhưng một người là màu đen, một người là màu trắng.
Sợ rằng, đây là lệnh bài có địa vị kém nhất ở Cửu Linh Tông.
Hàn Vũ Liên rất nhanh đã đưa ra giải thích.
– Các ngươi vào tông, là ngoại môn đệ tử, đột phá đến Luyện Huyết Cảnh thì có thể tấn thăng làm nội môn đệ tử. Trong tông môn không nhìn số tuổi, chỉ lấy tu vi luận cao thấp, các ngươi gặp phải đệ tử đồng tông Luyện Thể tầng mười, cho dù tuổi còn nhỏ hơn so sánh với các ngươi, đó cũng là sư huynh, sư tỷ! Thân phận của nội môn đệ tử lệnh bài là màu đen, ngày nào đó các ngươi đột phá đến Luyện Huyết Cảnh, liền có thể tới nơi này đổi lệnh bài! Cao hơn nữa, còn có lệnh bài màu tím cùng lệnh bài màu vàng! Lệnh bài màu tím đại biểu tu vi Tụ Linh Cảnh, là trưởng lão của tông môn!! Lệnh bài màu vàng chỉ có một khối, đó chính là tông chủ đại nhân! Đều nhớ lấy, phạm thượng trở xuống, chính là đại bất kính trong tông môn, sẽ phải chịu nghiêm trị!
Chu Tầm tiếp lời, nói:
– Tốt lắm, tất cả các ngươi đi theo ta, ta an bài chỗ ở cho các ngươi!
– Vâng, Chu sư huynh!
Chín người Chu Hằng cũng là gật đầu.
Chỉ chốc lát, bọn họ đã đi tới bên trong một cái sân rất lớn, Chu Tầm an bài chỗ ở cho bọn hắn, một người một gian, vì vậy cũng không cần tách nam nữ ra, sau khi bố trí tốt hết thảy, Chu Tầm nói:
– Cách mỗi mười ngày, sẽ có nội môn đệ tử đến đây giải thích cho các ngươi nghi hoặc trên tu hành, các ngươi cố gắng tận tình, không nên cô phụ hy vọng của tông môn!
Nói xong hắn bước đi.
Lúc này, từ các phòng trong sân nhỏ nhanh chóng có người đi ra, không sai biệt lắm có hơn trăm người, mà bốn gã thiếu niên lại đi lên trước, ngăn chặn chín người Chu Hằng, mọi người cũng là ngạo khí mười phần.
Xem ra có phiền toái!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317