Lăng Bách Đông một đường đi theo, cũng không nói lời nào.
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ là bởi vì Triệu Đoạt Thiên ra lệnh còn hết sức cung kính đối với Chu Hằng, coi như là thiếu gia Triệu gia, nhưng bây giờ là cung kính phát ra từ nội tâm, không nói trước tiền đồ tương lai của Chu Hằng như thế nào, chỉ là phần thực lực trước mắt này cũng đủ để giành được sự tôn trọng của hắn.
Hắn có năng lực giết chết Ứng La Thiên sao?
Tuyệt đối không thể!
Giữa các võ giả cùng cảnh giới, muốn phân ra thắng bại rất dễ dàng, nhưng muốn phân ra sinh tử, khó khăn!
Dù sao ai cũng không phải là ngu ngốc, biết rõ sẽ chết lại ham chiến không đi, trừ phi có chuyện bất khả kháng, lý do không thể không chiến. Nói như vậy, sau khi phân ra thắng bại, phe thất bại sẽ bỏ chạy, mà phe đoạt lấy ưu thế cũng rất khó khăn ngăn đối thủ lại.
Nhưng với quái thai Chu Hằng sẽ không giống với lúc trước!
Hắn có tốc độ cực nhanh, vượt qua cực hạn của Sơn Hà Cảnh, cái này bảo đảm hắn chỉ cần muốn đuổi theo đánh, không có ai chạy trốn được! Hơn nữa thể chất hắn mạnh mẽ có thể so với pháp khí của Sơn Hà Cảnh, lực phòng ngự có thể nói đứng đầu thế gian, trời sanh đã ở vào thế bất bại, hơn nữa huyết mạch tử hỏa kinh khủng kia chế tạo ra một quái thú Khai Thiên Cảnh!
Nghịch giết Sơn Hà Cảnh!
Thế giới của võ giả chỉ nhìn thực lực, quyền đầu lớn chính là Vương! Nếu thực lực Chu Hằng ở trên hắn, Lăng Bách Đông tự nhiên sẽ không để ý tuổi thọ của Chu Hằng, cảnh giới linh lực, mà là phục tòng phát ra từ nội tâm, càng có một loại cuồng nhiệt.
Hơn nữa, Triệu Đoạt Thiên thật ra thì cũng trẻ tuổi đến đáng sợ, số tuổi tương đối thậm chí còn trẻ hơn so sánh với Chu Hằng!
– Hằng thiếu, gia chủ đại nhân mời Hằng thiếu đến Lãng Nguyệt Quốc!
Đợi sau khi trở lại phủ đệ của Lục Thần Phù, Lăng Bách Đông lập tức vô cùng cung kính, nói.
Chu Hằng khe khẽ suy tư, mở miệng nói:
– Lãng Nguyệt Quốc, ta nhất định sẽ đi! Bất quá, cũng không đi cùng ngươi!
Trong lòng hắn vô cùng chán ghét người cậu còn không có gặp mặt, làm sao theo tâm ý của đối phương, hắn sẽ đi Lãng Nguyệt Quốc, nhưng tuyệt không phải bởi vì Triệu Đoạt Thiên muốn hắn đi, mà là chính bản thân hắn muốn đi!
Lăng Bách Đông không có hoàn thành mệnh lệnh của Triệu Đoạt Thiên, trong lòng không khỏi sợ hãi. Nhưng khi nhìn khuôn mặt Chu Hằng, hắn cũng là không phát ra được câu nói thứ hai.
Người nam nhân này có khí thế khiếp người như Triệu Đoạt Thiên vậy, để cho hắn hàng phục theo bản năng.
– Thuộc hạ cáo lui!
Nếu như là hắn đã thần phục Chu Hằng, tự nhiên không dám ở tự xưng là mỗ gia ở trước mặt Chu Hằng nữa, mà là rất tự giác thể hiện thân phận của mình.
Chu Hằng phất phất tay, hắn chán ghét Triệu Đoạt Thiên, nhưng sẽ không mở rộng phạm vi đả kích căm hận nhàm chán này. Dù nói thế nào Lăng Bách Đông cũng là tới đây giúp hắn một tay, hắn không nhờ ơn không cần gấp gáp, nhưng cũng không có cần thiết phải thể hiện sự căm ghét đối với người khác.
– Đa tạ Chu công tử tương trợ!
Lục Thần Phù dịu dàng quỳ gối dưới chân Chu Hằng, nàng tự giác kéo quần hắn xuống, há miệng liếm mút con cặc to lớn.
Chu Hằng xoa xoa đầu Lục Thần Phù, con cặc chớp mắt đã cương cứng chọc vào má nàng nói:
– Loại lời khách sáo này sau này đừng nói, nữ nhân của Chu Hằng ta, ai dám động vào, người đó chết chắc.
Nghe được lời này, Lục Thần Phù hai mắt lập tức rướm nước, từ trước đến nay nàng chỉ nghĩ Chu Hằng coi nàng như một dụng cụ kiếm tiền, không ngờ trong mắt hắn, nàng cũng là nữ nhân của hắn.
Lục Thần Phù nước mắt ươn ướt, nàng há miệng, cổ họng nhuyễn động, dần dần nuốt con cặc Chu Hằng vào trong. Đầu khấc to lớn thọc vào trong họng nhỏ bé, cổ họng cực bót như cái lồn trinh nguyên, khiến Chu Hằng vô cùng thoải mái.
Hắn nhìn Lục Thần Phù từng chút một nuốt lấy con cặc to lớn, miệng nhỏ phồng lên, cổ họng nàng trướng lên từng chút một.
Đầu khắc càng đi càng sâu, càng vào trong càng chật kín, cuối cùng, Lục Thần Phù ngửa đầu thật cao, miệng nhỏ há rộng hết cỡ. Vậy mà nuốt hết con cặc Chu Hằng!
Chu Hằng chỉ thấy thân cặc tê tê, hắn không nhịn được co giật mấy cái, con cặc ngọ nguậy trong cổ họng nàng.
Lục Thần Phù còn rất biết phối hợp, nàng lay động cơ bắp, khiến con cặc Chu Hằng có cảm giác bị một lực hút mút chặt, thành thịt dẻo dai chà sát thân cặc liên tục.
Chu Hằng giật giật con cặc mấy cái, cổ họng Lục Thần Phù quá bót, hắn không nhịn được đầu khấc run run, bắn đầy tinh trùng vào họng nàng.
Tinh trùng như hoàng hà vỡ đê, ồ ạt phun ra, Lục Thần Phù trợn tròn mắt, cổ họng ép chặt, vậy mà nuốt hết tinh trùng xuống bụng.
Chu Hằng càng xem càng hưng phấn, hắn dùng sức rút cặc ra khỏi miệng nàng.
Tinh trùng lập tức trào lên miệng, Lục Thần Phù vội vàng ngoạm lấy đầu khấc làm nút ngăn, hai má nàng phồng lên thật to, khuôn mặt đỏ bừng kiểu diễm.
– Ực… ực…
Lục Thần Phù bắt đầu nuốt tinh trùng, cổ họng nàng không ngừng lên xuống trập trùng, hai mắt mị nhãn như tơ, dâm đãng nhìn Chu Hằng.
Chu Hằng thấy vậy, không khỏi cười lên:
– Đúng là càng ngày càng dâm!
Lục Thần Phù nghe vậy, không những không giận, mà còn đỏ mặt ngượng ngùng. Nàng nhả cặc Chu Hằng ra, một chân đặt lên bàn nước, hai tay vén váy nói:
– Thần Phù ngày đêm nhớ mong công tử, chỉ mong được công tử lấp đầy cái lồn dâm đãng của thiếp.
Chu Hằng nhìn xuống váy nàng.
Chỉ thấy váy dài được kéo lên, lộ ra cặp mông trắng bóc nhe tuyết, ở giữa là lỗ đít đỏ đỏ như son, bên dưới thấp thoáng hai mép lồn như cánh đào phấn hồng, vô cùng kiều nộn. Lục Thần Phù đặt một chân lên bàn, khiến hai đùi săn chắc mượt mà dạng rộng, giống như mời gọi con cặc Chu Hằng.
– Thần Phù ngày đêm không mặc quần lót, chỉ mơ được công tử sủng ái! Xin công tử địt cái lồn dâm của Thần Phù!
Lục Thần Phù dâm mị nói, nàng đã được Chu Hằng huấn luyện vô cùng dâm đãng. Hơn nữa được con cặc Chu Hằng địt nhiều lần, khiến lồn nàng chỉ hứng thú được với cặc hắn, những con cặc khác, trong mắt nàng chẳng khác nào giun sấy.
Nhìn khe lồn ướt át mê người của nàng, Chu Hằng làm sao nhịn được? Con cặc hắn mặc dù vừa mới ra xong, nhưng vẫn cứng như nham thạch, đầu khấc chỉ thẳng vào giữa khe lồn Lục Thần Phù.
– Nếu ngươi đã cầu xin như thế, vậy thì ta đành phải ban thưởng rồi!
Chu Hằng xoa xoa cặp mông màu mỡ của nàng cười nói, con cặc tách hai mép lồn phấn nộn ra, quy đầu xông phá âm đạo.
– A! Ưm…
Lục Thần Phù rên rỉ một tiếng, thân thể run rẩy vì con cặc khổng lồ trong lồn.
Chu Hằng bước tiến thần tốc, con cặc vừa tiến vào trong lồn, hồng hắn lập tức dùng sức đầy lên, đầu khấc như rồng xông tới, không gì cản nổi!
Ọt!
Chỉ nghe một tiếng vang lên, con cặc Chu Hằng lập tức đánh sâu vào âm đại Lục Thần Phù, thân cặc chen chúc trong lồn nàng, đầu khấc giống như lúc nào cũng có thể xuyên thủng tử cung.
– A… a… á… ơ… ơ… ư… ưm… to… a… to quá… ư… công tử… ơ… hơ… ợ… chết… A… Cặc… đâm… ư… đâm chết… ư… Thần Phù… ưm… a…
Lục Thần Phù trợn mắt rên rỉ, khoái cảm đã lâu mới cảm nhận được khiến nàng gần như điên xuồng, trong lồn không ngừng siết chặt con cặc khổng lồ. Hai tay Lục Thần Phù chống lên mặt bàn, thân thể run nhè nhẹ, cặp vú phập phồng trong cổ áo.
Chu Hằng vô cùng hưởng thụ giữ cặc trong lồn nàng, hắn thô bạo xé váy nàng làm đôi, hai tay giữ vòng eo trắng nõn của nàng, con cặc không yên thân bắt đầu di động. Thân cặc khổng lồ chuyển động, đầu khấc rời khỏi tử cung, chầm chậm kéo ra ngoài.
Chu Hằng rút cặc ra ⅔ liền dùng sức đẩy vào, thân cặc như tên lửa lao nhanh, ma sát với vách thịt mềm mại trong âm đạo.
Từng tấc thịt mềm như nắm giữ sinh mạng, không ngừng thít chặt con cặc Chu Hằng, giống như vô số giác hút kẹp lấy cặc hắn.
Chu Hằng toàn thân thoải mái, khoái cảm dâng trào, con cặc tăng tốc nện vào lồn Lục Thần Phù.
Bạch… bạch… bạch… phạch… phạch…
Thanh âm da thịt va chạm không ngừng vang lên, cặp mông nảy nở tròn vo của Lục Thần Phù liên tục đập lên hông Chu Hằng, da thịt trắng nõn nổi lên đỏ hồng kiều diễm.
Chu Hằng dùng con cặc to lớn thúc vào thân thể nàng, hai ray thò ra đằng trước, nắm lấy cặp vú vừa tay. Hai núm vú như nụ hoa bị ngón tay Chu Hằng day day, bầu vú mềm mại truyền đến xúc cảm tuyệt vời.
Chu Hằng càng địt càng hăng, con cặc nhầy nhụa tinh trùng và dâm thủy như trụ trời phủ một lớp dung nham nện vào lồn Lục Thần Phù.
– Ơ… ơ… hơ… hơ… hơ… ưm… ơ… ơ… ưm… không được… Ư… Thần Phù… Thần Phù… ư… ra… ưm… ơ… ta… ta… a… bắn! Ư!
Lục Thần Phù bị cặc Chu Hằng địt vào, chỉ thấy đầu óc lâng lâng, hai mắt đê mê khép hờ, miệng nhỏ rên la. Trong lồn nàng càng siết chặt hơn, âm đạo thịt chặt con cặc, tử cung mút lấy đầu khấc, từ bên trong bắn ra một luồng âm tinh.
Toàn thân Lục Thần Phù vô lực nằm sấp xuống mặt bàn, thân thể nàng run run tiếp nhận từng cú nện của Chu Hằng, con cặc khổng lồ địt nàng muốn chết đi sống lại, mang đến khoái cảm bất tận.
Chu Hằng cũng vô cùng sung sướng, con cặc không gì cản nổi thúc vào khe lồn khít rịt ướt át dâm thủy.
Hắn bỗng nhiên ôm Lục Thần Phù lên, sau đó ngồi xuống ghế, để nàng ngồi trên đùi mình. Hai ray Chu Hằng kéo chân Lục Thần Phù lên, đê đầu gối nàng tự chạm đến gặp vú, thân thể Lục Thần Phù gập đôi lại, khe lồn vốn cực kỳ bót càng thêm nhỏ hẹp.
Chu Hằng từ dưới thúc cặc lên, con cặc dũng mạnh nện vào cái lồn nhỏ nhắn đỏ hồng của Lục Thần Phù.
Lục Thần Phù đầu óc mê muội, thân thể nhạy cảm dạt dào khoái cảm, để nàng muốn sống không được, muốn chết không xong. Nhất là cái lồn vừa mới ra xong, lúc này vô cùng nhạy cảm, bị con cặc to lớn của Chu Hằng nện vào, giống như có vô số con cặc cùng địt nàng một lúc.
Hai mắt Lục Thần Phù trợn ngược đê mê, trong lồn liên tục co giật, thành thịt tinh tế bám chặt lấy cặc Chu Hằng.
Chu Hằng nhấp nhanh dần, động tác như chạy nước rút. Cuối cùng hắn hừ một tiếng, đầu khấc giật giật, bắn đầy tinh trùng vào tử cung Lục Thần Phù, tinh dịch tràn ra cả mép lồn nàng, nhỏ giọt xuống ghế.
Lục Thần Phù đê mê suýt nữa ngất đi.
Chu Hằng thả hai chân nàng xuống, để Lục Thần Phù dựa vào ngực hắn nghỉ ngơi, con cặc to lớn vẫn cắm trong lồn nàng.
Qua một hồi, Lục Thần Phù mới tỉnh lại, nàng như một đống bùn nhão nằm trong lòng Chu Hằng.
– Công tử địt Thần Phù thật sướng!
Lục Thần Phù ngọt ngào nói, trong giọng nói của nàng ẩn chứa vô tận tình ý.
Chu Hằng một tay xoa nắn bầu vú, một tay cầm cốc nước cười nói:
– Đây là đương nhiên, chuyện ta giao phó ngươi làm như thế nào, có thu hoạch gì không?
Chu Hằng trừ để cho Thiên Bảo Các thay mình thu mua kim loại, lại bảo Lục Thần Phù lưu ý kim loại kỳ lạ cổ quái, tiến hành đồng bộ.
– Thẹn… ưm… thẹn với sự dặn bảo của công tử… Thần… Thần Phù… ưm… cũng… không… có… có tìm… được… ưm a… ưm… ưm… ư…
Lục Thần Phù lộ ra vẻ buồn rầu, vừa rên rỉ vừa nói, con cặc Chu Hằng cắm trong lồn nàng, dù không động đậy gì cũng khiến nàng dâng lên khoái cảm.
Chu Hằng cũng là hiểu được, vệc buôn bán Lục Thần Phù rất có nghề, nhưng muốn nàng “nhặt ve chai” thì lại làm người khác khó chịu, mặc dù đưa ra giá cao, nhưng nhận được toàn bộ là phế phẩm chân chính, hơn nữa còn có người cố ý làm giả tới lừa gạt.
– Được rồi. Ngươi tiếp tục tìm!
Chu Hằng đặt cốc nước xuống, hai tay xoa bóp cặp vú nàng, thuận miệng nói, hắn cũng biết muốn thu tập được tài liệu kim loại đáng giá dấu diếm trong Minh Châu ở dân gian chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, huống chi mới ba tháng, Lục Thần Phù không có thu hoạch cũng là bình thường.
– Công… ưm… công tử, ngươi… ư… đi… ưm… ưm… muốn đi Lãng Nguyệt… Quốc?
Lục Thần Phù dịu dàng hỏi.
– Ừm, mấy ngày nữa sẽ lên đường!
Chu Hằng vừa nhấp nhẹ vào lồn Lục Thần Phù vừa cân nhắc một chút đáp. Hắn quả thật không kịp chờ mà muốn gặp được mẫu thân.
Lục Thần Phù “ô ưm” một tiếng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Chu Hằng đột nhiên vừa động, đang nhớ lại một chuyện, nói:
– Bảo vật đó của ngươi là ai cho ngươi?
Ứng gia cũng không có thứ tốt, Lục Thần Phù lại hoàn toàn không giống như bị bất kỳ xâm phạm, hẳn là bảo vật hộ thân đó của nàng vẫn có tác dụng. Bất quá, Ứng La Thiên chính là Sơn Hà Cảnh Sơn Hà Cảnh. Ngay cả cường giả như vậy cũng không làm gì được Lục Thần Phù, để cho Chu Hằng nổi lên mấy phần tò mò.
– Một tao lão đầu… ưm… a… a… ư… mạnh… mạnh… ưm… a… A… ưm ann…
Lục Thần Phù thở dốc xen lẫn rên rỉ hồi đáp:
– Lúc… lúc đầu… Thần Phù còn tưởng… ưm… rằng hắn… hắn là một tên lừa… gạt… hô… hô… hô… nói… nói gì mà… ưm… chúng ta hữu duyên… hà… hà… hà… huyết quang tai ương… Thần… Thần Phù cũng… là… bán… ưm… bán tín… bán… nghi… muốn… muốn kết thiện duyên… Ưm… ưm… a… ư… ô… ư… không… không nghĩ tới… thực… sự… hữu… hữu dụng… ư… hư… hư… Ư… a…
Nhất thời sắc mặt Chu Hằng tối sầm, ngay cả tiếng rên mê người của Lục Thần Phù cũng không nghe vào tai. Này làm sao nghe đều giống như lão lừa đảo bán Phá Hư Lục cho hắn, lão già đáng khinh, không nghĩ tới lão đầu này còn có thể chạy.
Chu Hằng lắc lắc đầu, quẳng lão lừa đảo kia ra sau đầu, hắn tập trung tinh thần, con cặc trướng lên một vòng, bắt đầu thật sự chinh phạt.
Nhất thời, Lục Thần Phù lại dồn dập thở dốc rên rỉ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317