Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 165

Ứng Băng Phong ở Tây Phượng khách điếm tại thành đông, đây là một trong khách sạn tốt nhất trong thành, Chu Hằng cũng là trong lúc vô tình nghe đối phương nói đến khi nói chuyện cùng Mai Di Hương, Ứng Băng Phong ở lại đây.

Tây Phượng khách điếm rất lớn, chiếm diện tích chừng mười mấy mẫu, trong đó có trên trăm biệt viện độc lập, đặc biệt cung ứng cho khách nhân có quyền thế, trong mỗi một tòa biệt viện đều có thị nữ tôi tớ, không có gì khác như khi ở tại nhà mình.

Chu Hằng mở thần thức ra, bao phủ phạm vi trăm trượng chung quanh, chẳng qua là vòng vo nửa vòng cũng đã khóa chặt mục tiêu. Hai tay hắn ôm lấy cặp mông lớn mềm mại của Tiêu Họa Thủy, hông nhấp liên tục vào lồn nàng.

Thân hình hắn bắn ra, đi tới trong một cái sân tòa thật lớn. Dưới Tấn Vân Lưu Quang Bộ, động tác của hắn còn nhẹ hơn so sánh với con báo, cho dù là võ giả cùng cảnh giới cũng không thể nghe được một tia động tĩnh.

– … Hai người ngu xuẩn các ngươi nghĩ ra chủ ý chó má gì vậy, hiện tại nhìn mặt của ta một cái xem đã bị ném thành dạng gì?

Trong phòng truyền đến tiếng kêu la tức giận của Ứng Băng Phong.

– Ứng thiếu, chuyện đã như thế, nói những thứ này nữa cũng không có ý nghĩa, không bằng lại nghĩ biện pháp!

Thanh âm Lưu Duyệt vang lên ngay sau đó.

– Nói nhảm, bây giờ còn có thể có biện pháp gì? Đồ đê tiện Mai gia kia cư nhiên bảo vệ Chu Hằng như thế, hiện tại cả Thịnh Nguyên Thành còn có người nào dám ra tay đối phó hắn? Con mẹ nó, bảo vật của ta còn đang nằm trong tay hắn, nhất định phải cầm về!

Ứng Băng Phong hét lớn, mặc dù nhìn không thấy mặt của hắn, nhưng tin tưởng nhất định vô cùng dữ tợn.

– Ta bất kể các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải đoạt lại Linh Đang màu tím kia!

Đây chính là Ứng Thừa Ân giao cho hắn tạm thời cầm giữ, nếu là không mang trở về được, hắn chắc chắn bị Ứng Thừa Ân bổ sống!

Không sai, hắn cho dù là tộc nhân có địa vị khá cao của Ứng gia cũng vô dụng, không người nào dám chọc giận Ứng Thừa Ân. Vị chủ này là ngôi sao hy vọng của Ứng gia, được lão tổ gia tộc cưng chiều đến tận xương tủy, lần trước hiếp dâm gia chủ phu nhân cũng chỉ bị cấm cửa vài ngày mà thôi.

Ở Ứng gia, chính là đắc tội lão tổ cũng không có thể đắc tội Ứng Thừa Ân!

Con mắt của Chu Hằng quán chú linh lực, cửa sổ thật mỏng nhất thời không cách nào ngăn cản tầm mắt của hắn nữa, để cho thấy rõ ràng rành mạch tình huống bên trong.

Ứng Băng Phong, Nhạc Hổ, Lưu Duyệt đang ngồi uống rượu. Ứng Băng Phong ngồi trên ghế, có một mỹ nữ đang nằm úp trên đùi hắn, con cặc Ứng Băng Phong mạnh mẽ địt vào âm đạo hồng hào không lôn của nàng.

Đầu mỹ nữ này thì úp vào giữa háng Nhạc Hổ, miệng nhỏ không ngừng bú bú con cặc hắn.

Lưu Duyệt chỉ có thể ờ một bên cắn đũa thòm thèm nhìn.

Dưới mông mỗi người đều có một mỹ nữ trần truồng quỳ 4 chân, các nàng dùng tấm lứng trắng nõn như ngọc làm ghế cho bọn hắn. Bàn cơm cũng không bình thường, trên bàn có 3 nữ nhân xinh đẹp.

Các nàng nằm ngửa, thân thể trần truồng phơi ra trên mặt bàn. Thức ăn đặt trên thân thể trắng nõn mịn màng của 3 người, thậm chí có vài miếng thịt còn được xếp ngay ngắn trong khe lồn các nàng.

Chu Hằng bịt miệng Tiêu Họa Thủy đứng ngoài nhìn hết tất cả. Rất tốt, ba người không ngờ đều ở cùng nhau, hắn đỡ phải chạy đi nhiều nơi!

Để cho Chu Hằng có chút ngoài ý muốn là Lưu Duyệt, vốn cho là người này chỉ biết bá đạo lớn lối, không nghĩ tới mấy ngày không gặp không ngờ thành quân sư quạt mo, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính mắt nghe được, hắn thật đúng là không thể tin.

– Ta đã dò thăm, mẫu thân Chu Hằng chết sớm, hiện tại chỉ có một phụ thân, trước mắt đang ở tại An gia của Thiên Hàng Thành! Ứng thiếu, chỉ cần chúng ta có thể bắt được lão tử của Chu Hằng, không sợ tiểu tử này không chịu đi vào khuôn khổ!

Lưu Duyệt âm sâm sâm nói. Hắn bị phế cu, chỉ có thể vùi đầu vào lồn một nữ nhân bú liếm cho đã đời.

– An Nhược Trần mới vừa đột phá Khai Thiên Cảnh, tuyệt không thể nào là đối thủ của phụ thân ta!

Trên mặt Lưu Duyệt chớp động lên ý ác độc.

– Trước kia phụ thân ta xuất thủ luôn luôn cố kỵ, là sợ An Nhược Trần trả thù ta! Nhưng chỉ cần Ứng thiếu nói một câu, An Nhược Trần cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, hắn nào dám đối kháng cùng Ứng gia?
– Tốt!

Ứng Băng Phong lộ ra nụ cười, cúi đầu liếm lồn một nữ nhân, ngậm lấy một miếng thịt, còn không quên cắn môi ngoài lồn nàng một cái, khiến nàng rên nhỏ. Kế này của Lưu Duyệt không tệ, có thể được!

Hắc hắc, đến lúc đó chẳng những ép Chu Hằng giao Ma Âm Linh ra đây, còn muốn cho hắn và lão tử của hắn cùng chết! Nghĩ đến đoạn đắc ý, Ứng Băng Phong vung tay vỗ “Bốp!” Một cái lên cặp mông màu mỡ của nữ nhân xinh đẹp, con cặc trương to, đâm mạnh vào lồn nàng!

– Ứng thiếu anh minh!

Nhạc Hổ lập tức vỗ mông ngựa nói phải, hai tay banh lồn nữ nhân trước mặt hắn ra, thè lưỡi vào sâu nhất có thể liếm mút dâm thủy chảy da.

Bạn đang đọc truyện Hành trình chịch dạo tại nguồn: http://truyensex68.com/hanh-trinh-chich-dao/

Không nghĩ tới a, không nghĩ tới, nếu không phải tự mình tới đây, Chu Hằng tuyệt không tin tưởng âm mưu này là xuất từ tay Lưu Duyệt!

Nếu như ai nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ cười nhạt, tên ngu ngốc kia làm sao có thể thông minh như vậy, rõ ràng là đang vu oan người a!

Người này, quả nhiên là không thể xem thường!

Lửa giận trong lòng Chu Hằng bốc lên, hắn hận nhất chính là người khác xuất thủ với thân nhân của hắn! Ba người này chết chắc!

Đương đương.

Một tiếng, là một thị nữ trong lòng run sợ làm đổ chén rượu nhỏ, rượu bắn ra ngoài, đổ cả vào Ứng Băng Phong. Thị nữ kia nhất thời bị làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch, nàng biết vị quý khách kia có thân phận gì, ngay cả Hoàng đế đương triều thấy hắn cũng phải tươi cười tiếp đón.

A!

Trong lòng Ứng Băng Phong vốn là thịnh nộ, chén rượu này giống như lửa đổ thêm dầu, một bạt tai đánh cho thị nữ kia văng ra ngoài, thị nữ kia ngã nhào xuống đất, mông tròn nhổng lên thật cao, đường cong đầy đặn, cái lồn cạo sạch lông lộ ra, giữa cặp mông là lỗ đít đỏ hồng xoắn lại.

Con cặc Ứng Băng Phong lập tức phát hỏa, hắn cười quái dị rút cặc ra khỏi nữ nhân đang địt, bước đến sau lưng thị nữ kia. Con cặc khá to kê lên lỗ đít nhỏ bé hồng hào của nàng, lập tức thúc cặc, đút vào cúc hoa đỏ ửng kia.

Ứng Băng Phong bản tính háo sắc, hơn nữa hôm nay còn nín một bụng lửa, thấy được Tiêu Họa Thủy có ai sẽ không dục hỏa bừng cháy? Trong lòng hắn tiếc hận không thôi, nếu lúc trước ăn Tiêu Họa Thủy thì đâu đến nỗi bị người cướp đi ngay trước mặt mà chưa kịp làm gì.

Nhạc Hổ học theo, cũng xoay người nữ nhân đưng bú cặc hắn lại, con cặc ngỏng cao đâm vào lỗ đít nàng.

Lưu Duyệt nhìn hai người này chơi gái, trên mặt hiện lên vẻ hâm mộ. Trước đây không lâu, hắn vẫn là uống rượu ngon, chơi mỹ nữ, nhưng hiện tại thế nào, mệnh căn bị phế, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác ra vẻ ta đây.

Đây hết thảy, chính là Chu Hằng tạo thành!

Ánh mắt của hắn nhất thời trở nên vô cùng oán độc, hai tay nhổ lông lồn đột ngột tăng tốc, khiến mỹ nữ trên bàn rên lớn.

– Chu Hằng. Ngươi nhất định phải chết!

Lưu Duyệt hận hận nói.

– Người si nói mộng!

Bành!

Vách tường kín bưng bị oanh phá trong giây lát, Chu Hằng tiến quân thần tốc, phát động khí thế, mấy thị nữ kia căn bản còn không biết chuyện gì xảy ra, liền bị đánh hôn mê bất tỉnh.

– Chu… Chu Hằng!

Lưu Duyệt đầu tiên là kinh hô, sau đó Ứng Băng Phong cùng Nhạc Hổ đang ôm cái mông nữ nhân địt như điên bỗng nhiên cũng ngừng lại, xoay đầu lại nhìn về phía Chu Hằng, bởi vì bị kinh sợ. Con cặc hai người lập tức bắn ra, sau đó teo vào như củ lạc.

– Cút ra ngoài cho ta!

Ứng Băng Phong vội vàng dùng hai tay che háng, con cặc bị dợ cho rụt vào như củ lạc, khiến hắn cực kỳ xấu hổ!

– Giết các ngươi xong, ta tự nhiên sẽ rời đi!

Sát khí của Chu Hằng đột nhiên phóng ra.

Ba người Ứng Băng Phong tất cả giật mình, bọn họ tuyệt không nghĩ tới lá gan của Chu Hằng lớn như vậy. Lại dám chạy đến khách sạn công khai giết người! Hơn nữa, đại chiến mới phát sinh đêm qua, bọn họ làm sao cũng sẽ không đoán được không ngờ Chu Hằng đêm khuya lại chạy tới.

Lúc này 3 người căn bản không kịp để ý nữ nhân đang đung đưa cặp mông trên cặc Chu Hằng.

– Chia nhau chạy!

Ứng Băng Phong quyết định thật nhanh, ba người bọn họ ở chung một chỗ cũng không phải là đối thủ của Chu Hằng, cứng rắn cũng không phải chuyện tốt.

– Chạy trốn được sao?

Chu Hằng đã xuất thủ, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn đánh một quyền về phía Lưu Duyệt.

Người này tiểu nhân nhất, hơn nữa lại còn dám nghĩ ra âm mưu đánh chủ ý tới trên người của Chu Định Hải, phải chết!

– Ứng thiếu, cứu ta!

Lưu Duyệt vội vàng kinh hô, thân hình cấp tốc lui về phía sau.

Nhưng trước mặt Tấn Vân Lưu Quang Bộ, đừng nói hắn chỉ là Sơ Phân Cảnh, chính là Khai Thiên Cảnh cũng không có tư cách so đấu tốc độ cùng Chu Hằng, thân thể mới động thì nắm đấm của Chu Hằng cũng đã đến.

Nghiền ép của đại cảnh giới, Lưu Duyệt có tư cách gì đối kháng?

Bành!

Một đạo bạch quang hiện lên, nứt vỡ, Lưu Duyệt cũng là bình an vô sự!

Cấm khí!

Lão tử của hắn là cường giả Khai Thiên Cảnh, chắc chắn sẽ không keo kiệt đối với con trai mình, lúc trước bị bắt ở Thiên Nguyên Thành, cấm khí trên người khẳng định bị tịch thu, nhưng trở lại lâu như vậy, Lưu Thanh Huyền tự nhiên lại sẽ ban cho hắn nữa.

Bất quá cấm khí chẳng những ít nhất cần cường giả cấp Khai Thiên Cảnh mới có thể miễn cưỡng luyện chế, tài liệu sử dụng cũng vô cùng trân quý, căn bản không thể có nhiều, nếu không hoàn toàn có thể sử dụng như pháp khí thông thường.

Trên người Lưu Duyệt có cấm khí, nhưng là chỉ có một, sử dụng có hạn.

– Người nào cũng không thể nào cứu được ngươi!

Sát khí của Chu Hằng cuồng tăng, chính là lực lượng Sơ Phân Cảnh đã không đứng được trong mắt hắn, hắn cũng không có ý tứ sử dụng hắc kiếm, chính là dùng từng quyền oanh kích Lưu Duyệt!

Bành! Bành! Bành!

Một đạo lại một đạo bạch quang hiện lên, tạo thành màn hào quang giống như vỏ trứng gà, nhưng lập tức ầm ầm bể tan tành, căn bản không chống đỡ được một chiêu! Đây là Lưu Thanh Huyền chế ra, cũng chỉ có thể phát huy ra lực phòng ngự của Ích Địa Cảnh, làm sao có thể chống cự lực lượng của Chu Hằng?

Mỗi một quyền đánh xuống, miệng Lưu Duyệt sẽ phun máu tươi, cho dù là cấm khí cũng không cách nào hoàn toàn hấp thu lực lượng của Chu Hằng, dư ba chấn động để cho hắn ăn đủ khổ.

Nhưng hắn căn bản không có tâm tình quan tâm thống khổ trên thân thể, bởi vì cấm chế chỉ có thể có tác dụng một lần!

Hắn phải chết!

Nhưng hắn không muốn chết a!

Chu Hằng sẽ không để ý ý nghĩ của hắn, vung nắm đấm lên, kim quang chớp động, hóa thành một quyền màu vàng, đánh tới lồng ngực Lưu Duyệt.

Bành!

Bạch quang lại lóe lên, phòng ngự vỡ vụn trong nháy mắt, mà nắm đấm của Chu Hằng chỉ là hơi ngừng một chút, đánh tới Lưu Duyệt lần nữa.

– Không…

Lưu Duyệt kêu thảm một tiếng, nhưng âm thanh cũng là im bặt, hắn khó có thể tin nhìn một màn này.

Hắn kinh ngạc nhìn Chu Hằng, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm xuống, đầu dần gục xuống, sinh mệnh chi hỏa bị dập tắt.

Nếu biết sớm như vậy, ban đầu hắn còn có thể lựa chọn gây sự với Chu Hằng sao?

Chu Hằng thu hồi nắm đấm, Thanh Long huyết mạch lưu chuyển, một đạo nước trong tẩy rửa, nhất thời loại bỏ toàn bộ máu đen. Cả quá trình nói thì rất dài, thật ra thì cộng dồn lại chỉ là hai ba giây.

Chút thời gian này, thật đúng là không đủ để Nhạc Hổ cùng Ứng Băng Phong chạy thoát.

Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhấp nhô một cái đã đuổi kịp Ứng Băng Phong. Đùi phải đá một cái, Ứng Băng Phong nhất thời ngã lăn trở về. Chu Hằng dừng cũng không dừng, giương bộ pháp thần diệu đuổi kịp Nhạc Hổ.

Bành!

Tên kia cũng là lăn lộn ngã trở lại, đụng vào Ứng Băng Phong.

Chu Hằng lành lạnh cười một tiếng, nói:

– Ta cho các ngươi đi sao?

Ứng Băng Phong cùng Nhạc Hổ cũng không nói lời cầu tình gì, Chu Hằng đã dùng hành động thực tế để biểu đạt ra ý giết chóc của hắn, hiện tại cầu tình Chu Hằng chẳng qua là tự rước lấy nhục, bọn họ chỉ có mong đợi người nào đó có thể kịp thời chạy tới cứu.

Chu Hằng phát động công kích, hắn là tới ám sát. Động tĩnh lúc này đã hơi lớn, nhưng chuyện này cũng không là gì, chỉ cần đừng làm cho hai người này kêu lên tên của hắn cũng đủ.

– Chu…

Ứng Băng Phong đang muốn la hét tên Chu Hằng, nhưng miệng mới vừa mở ra đã bị Chu Hằng đánh một quyền, quang hoa hiện trên người, hiển nhiên lại dùng cấm khí bảo vệ tính mạng.

Nhạc Hổ thì càng thêm không chịu nổi, hắn chỉ là Sơ Phân Cảnh mà thôi. Ngay cả một ngón tay của Chu Hằng cũng đỡ không nổi, có thể kéo dài hơi tàn chỉ bằng vào lực lượng của cấm khí.

Nhưng cấm khí có thể chống đỡ được bao lâu?

Chu Hằng lấy hắc kiếm ra, hắn muốn tốc chiến tốc thắng!

Không dùng Lăng Thiên Cửu Thức, Chu Hằng chẳng qua là vận chuyển Phi Bộc Kiếm Pháp, nhưng dưới Thế Cảnh, hơn nữa hắc kiếm sắc bén. Mỗi một kiếm cũng là đoạt mệnh mất hồn.

Ông! Ông! Ông!

Trên người hai người Ứng Băng Phong không ngừng chớp động tia sáng, cấm khí bị tiêu hao cấp tốc, mà bọn họ muốn chạy cũng chạy không được, trước mặt Tấn Vân Lưu Quang Bộ, bọn họ vừa mới động là sẽ bị đuổi theo, sau đó bị đạp trở về.

Trơ mắt nhìn cấm khí không ngừng giảm bớt, hai người đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng mà không cam lòng.

Ai cũng không muốn chết, hơn nữa biết thời điểm chết của mình, nắm chặt lấy ngón tay đếm một khắc kia đến, đây là tuyệt vọng bực nào? Nếu không có cấm khí bảo vệ, mười bọn họ cũng không thể địch được Chu Hằng!

– A!

Nhạc Hổ phát ra một tiếng hét thảm, bị hắc kiếm chém thành hai khúc, tinh khí sinh mệnh bị hấp thu hoàn toàn, chết ngay lập tức!

Đồng dạng là cấm khí vẫn là có khác biệt, lão tổ Nhạc gia bất quá là Sơn Hà Cảnh, cấm khí này tự nhiên cực kỳ có hạn, không giống Ứng Băng Phong, mặc dù không thể nào là lão tổ Kết Thai Cảnh chế ra, nhưng có nhiều khả năng là xuất từ tay cường giả Linh Hải Cảnh, đừng nói Ích Địa Cảnh, chính là công kích của cấp bậc Sơn Hà Cảnh cũng có thể ngăn cản được!

Nhưng đây chỉ để cho Ứng Băng Phong có thể có thời gian trì hoãn lâu một chút mà thôi, mỗi một lần công kích tạo thành đả kích chí mạng đối với hắn đều sẽ đánh vào cấm khí, là khuyết điểm chí mạng của cấm khí.

– Chu Hằng, ngươi tuyệt đối không thể nhởn nhơn được lâu, Đại Năng của Ứng gia ta nhất định sẽ chém rụng thủ cấp của ngươi!

Ứng Băng Phong liều lĩnh phóng ra, cuối cùng thắng được cơ hội phát ra di ngôn lâm chung vì mình, đáng tiếc Chu Hằng đã phong tỏa không gian bốn phía của hắn, âm thanh này là không truyền ra được.

– Ứng gia nếu dám đến tìm ta gây phiền toái, ta không ngần ngại xóa sổ Ứng gia khỏi Lãng Nguyệt Quốc!

Chu Hằng cười lạnh nói, trong ngôn ngữ tự nhiên có cỗ lực lượng làm cho người tin phục.

Thực lực bây giờ của hắn quả thật vô pháp so sánh với Ứng gia, nhưng không ngăn nổi tiềm lực kinh người của hắn, một ngày nào đó sẽ trở thành trình độ làm cho Ứng gia cũng run rẩy!

– Vọng tưởng!

Ứng Băng Phong không muốn bó tay chờ chết, điên cuồng triển khai công kích, Ứng gia chỉ có nam nhân chiến đấu đến một giọt máu cuối cùng, mà không có bọn hèn nhát quỳ trên mặt đất chờ chết.

– Ứng gia ta có thiên tài tuyệt thế Ứng Thừa Ân, ngươi yêu nghiệt hơn nữa cũng không sánh bằng hắn! Ma Âm Linh kia chính là của hắn, ngươi chiếm bảo vật của hắn, hắn nhất định sẽ tìm tới ngươi! Chu Hằng, ngươi đã là một người chết, chỉ bất quá chết muộn hơn mấy ngày so với ta Ha ha ha! Ta chờ ngươi tại Địa ngục!

Ứng Băng Phong tiến vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, có ít người dưới áp lực tử vong sẽ sụp đổ, có ít người sẽ điên cuồng, mà Ứng Băng Phong hiển nhiên chính là người sau.

– Thật vậy sao? Ngươi xem đây là ai?

Chu Hằng cười lạnh, một tay hắn dùng lực kéo, lập tức xé tan quần áo trên người Tiêu Họa Thủy. Chu Hằng dùng một tay quay thân thể Tiêu Họa Thủy lại.

Một chân Tiêu Họa Thủy chống đỡ trên mặt đất, một chân được Chu Hằng nâng lên, thân thể gợi cảm, lồi lõm có thừa của nàng lập tức hiện ra trước mặt Ứng Băng Phong. Âm đạo nhỏ bé không ngừng bị con cặc khủng bố của Chu Hằng trùng kích vào, dâm thủy bắn ra tứ phía.

– Ngươi! Dâm phụ! Gian khu dâm phụ!

Ứng Băng Phong lập tức nhận ra nữ nhân đang nhấp nho trên cặc Chu Hằng là ai. Tiểu thiếp mới cưới bị kẻ thì địt ngay trước mặt, nhưng chính mình lại chỉ có thể bất lực là tư vị gì? Lúc này hắn thật sâu cảm nhận được.

– Tiêu Họa Thủy! Chu Hằng! Đôi gian phu dâm phụ các ngươi… đáng chết! Ta phải giết các ngươi!

Ứng Băng Phong điên cuồng giãy giụa muốn xông lên, nhưng Chu Hằng căn bản không để hắn có cơ hội phản công, hắc kiếm họa xuất, từng đạo kiếm như thác nước oanh kích ra, mỗi một đạo cũng có thể phá tan cấm khí trên người Ứng Băng Phong, gia tăng sự tiêu hao của cấm khí.

Rầm!

Cấm khí bị đánh tan, Ứng Băng Phong lập tức trúng một kiếm liền nằm bất động. Cấm khí phá nát, không còn gì phòng thủ, khiến dâm thủy bắn ra từ lồn Tiêu Họa Thủy rơi trên mặt Ứng Băng Phong.

Từng giọt dâm thủy trộn lẫn với tinh trùng phun lên mặt, nhưng hắn chỉ có thể bất lực nhìn Chu Hằng chơi Tiêu Họa Thủy. Tiêu Họa Thủy sớm đã bị địt đến thần hồn điên đảo, miệng nhỏ không ngừng kêu rên yêu kiều.

Khuôn mặt mị nhân xinh đẹp của nàng ửng hồng, cặp mông màu mỡ cọ qua cọ lại lên eo Chu Hằng. Âm đạo thít chặt hết mức, tử cung truyền ra sức hút kỳ dị, mút chặt lấu đầu khấc hắn.

– A… a… A… ưn… Ưm… ư… ưn… Ứ… ưm… ưm… ưm… a… Ứng… m Ứng Băng… ưm… á… á… Ưm… ư… ứ… Ưm… ngươi… ngươi… thèm… thèm… ưm… Ứ! Ta… hà… hà… hà… sao… hà… hà… hứ… hà… hà… nhưng… ưm… ưm… ư… nhưng… hà… hà… hà… ngươi… vĩnh… vĩnh… a… hư… ư… hư… không… chiếm… chiếm… ứ! Được… ta… ưm… ư… Ư… ưm… ư…

Tiêu Họa Thủy một tay day day hột le, một tay xoa bóp cặp vú đẫy đà, ánh mắt dâm đãng nhìn Ứng Băng Phong nói. Nàng quay đầu lại, hôn lên môi Chu Hằng.

Hai người hôn sâu, nước miếng chảy xuống bầu ngực tròn trịa căng đầy của Tiêu Họa Thủy.

– Tiện nhân!

Ứng Băng Phong điên cuồng thét lên, đáng tiếc không ai có thể nghe thấy. Hắn tức giận không có chỗ phát tiết, làm hắn điên cuồng hơn nữa là, con cặc vừa mới xuất ra của hắn, khi nhìn Chu Hằng chơi Tiêu Họa Thủy lại ngóc đầu dậy.

Chu Hằng cười lạnh nhìn Ứng Băng Phong, một tay hắn xoa bóp bầy vú mềm mại của Tiêu Họa Thủy, một tay vuốt ve bắp đùi mượt mà như lụa của nàng, giọng nói khinh bỉ:

– Đúng là biến thái không chịu nổi, vợ mới cưới bị ta chơi bắn nước lên mặt mà còn hứng lên được, ngươi thật sự là cực phẩm a.

Ứng Băng Phong bị mỉa mai như vậy, nhưng thương thể nặng nề để hắn không cách nào động đậy. Chỉ có thể dùng hai mắt trợn đến sắp lòi ra, nhìn đăm đăm vào con cặc đang nhấp nhô trong lồn Tiêu Họa Thủy.

– Ta… hơ… hơ… ta… ưm… không… ư… a… a… ơ… ra… ứ! Không… không… được… rồi… ưm… ư…

Tiêu Họa Thủy rên lên, thân thể run rẩy mãnh liệt, âm đạo thít vào như muốn ăn luôn con cặc Chu Hằng. Tử cung nàng co lại, một dòng âm tinh sung sướng bắn ra.

Chu Hằng thúc một cú lút cán vào lồn Tiêu Họa Thủy, con cặc hắn cũng co giật, bắn đầy tinh trùng vào tử cung nàng. Tinh trùng và dâm thủy phụt ra khỏi lồn Tiêu Họa Thủy, bắn lên mặt Ứng Băng Phong.

Tiêu Họa Thủy càng run rẩy mãnh liệt, thân thể mềm mại uốn éo liên tục. Chu Hằng cảm nhận được một dòng nước đang tuôn ra từ trong lồn nàng.

– A… ta… Ta… tiểu!

Tiêu Họa Thủy “ưm” một tiếng, niệu đạo giãn ra, nước tiểu màu vàng bắn lên người Ứng Băng Phong.

– Ngươi! Ặc… ặc…

Ứng Băng Phong đang định mở miệng mắng, nhưng chưa nói được hai chữ đã bị nước tiểu bắn đầy mồm. Nước tiểu cùng tinh dịch và dâm thủy trải đầy trên người Ứng Băng Phong.

Xoẹt, một đạo huyết quang tóe lên, Chu Hằng họa xuất một kiếm cuối cùng, cả người Ứng Băng Phong bị chém đôi. Trong mắt Ứng Băng Phong lóe lên một tia quyến luyến đối với sinh mạng, sau đó nhanh chóng ảm đạm thất sắc, đường đường là thiếu gia Ứng gia, hiện tại đã kéo màn che nhân sinh xuống.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317

Thể loại