Thiên Tinh Tông đã phái người đi mời An Nhược Trần, hứa cho lợi lớn, thêm một Khai Thiên Cảnh này liền thêm một phần thắng, quan hệ sản lượng một phần mỏ linh thạch!
An Nhược Trần vui vẻ tiến đến, dưới sự hấp dẫn của vô số linh thạch, hắn tự nhiên không ngại ra tay một lần. Dù sao thất bại cũng không có tổn thất gì. Võ giả cả đời khó tránh khỏi từng trải thất bại, nếu là bởi vì thất bại mà không gượng dậy nổi, người như thế căn bản không có tư cách đi đến một bước này!
Điều kiện Chu Hằng và An Nhược Trần được hứa hẹn đều là như nhau, nếu là bọn họ có thể vì Hàn Thương Quốc thắng một phần mỏ linh thạch, như vậy bọn họ về sau hàng năm đều có thể đạt được hai phần trong lượng khai thác của một phần này.
Con số này cũng không thấp, bởi vì còn phải tính cả một phần nộp lên lão đại Phong Khiếu Tông phía sau màn. Hơn nữa, hai phần này so với sản lượng của toàn bộ mỏ linh thạch cũng có thể chiếm đến 2%, lại còn là cho cá nhân, đó tuyệt đối xứng đáng đại thủ bút.
Chịu dùng lợi lớn như vậy cũng là vì khích lệ Chu Hằng và An Nhược Trần toàn lực ra tay. Nếu không bị thua, vậy chính là cọng lông đều không lấy được! Hào phóng là thành lập trên cơ sở có được.
An Nhược Trần cũng không sợ Thiên Tinh Tông về sau đổi ý. Xù nợ của một cường giả Khai Thiên Cảnh tán tu không phải là chuyện đùa!
Thời gian đã không nhiều, mọi người lập tức xuất phát. Nam Cung Trường Không, Lưu Thanh Huyền khi nhìn thấy Chu Hằng khó tránh khỏi xấu hổ, nhất là Lưu Thanh Huyền. Hắn chắc chắn con yêu là Chu Hằng giết chết, lúc nhìn thấy Chu Hằng hai mắt phun lửa!
Bởi vì Mai Di Hương đi cùng, Phúc bá thực lực sâu không lường được kia cũng đứng trang nghiêm bên cạnh, Lưu Thanh Huyền làm sao dám ra tay? Hơn nữa, hắn cho dù thật sự ra tay, thứ nhất căn bản không làm gì được Chu Hằng, thứ hai còn có mặt hai người Tiêu Vũ Ngân, Thiên Quân Tử, cho dù Mai Di Hương không đi theo đều đủ để ngăn cản hắn.
Thiên Quân Tử cũng có chút ngượng ngùng gặp Chu Hằng. Ngày đó Ứng Băng Phong bức hôn Tiêu Họa Thủy, với kinh nghiệm của hắn tự nhiên đoán ra là một cái bẫy nhằm vào Chu Hằng, nhưng hắn bởi vì sợ Ứng gia mà không ra mặt, lúc này gặp lại Chu Hằng khó tránh khỏi có một tia áy náy.
Tiêu Họa Thủy quang minh chính đại đi theo Chu Hằng, ở trước mặt người ngoài lại càng lấy tư thế hầu gái hầu hạ Chu Hằng, khiến các nam nhân đi theo đều ghen tị không thôi. Lần này xuất hành tự nhiên không có khả năng chỉ có sáu người. Thiên Tinh Tông xuất động không ít thế hệ trẻ, quan sát chiến đấu của võ giả cảnh giới cao có thể trợ giúp chính mình lĩnh ngộ võ đạo!
Tổng bộ Thiên Tinh Tông tuy rằng không ở đế đô, nhưng khoảng cách không xa, trong tông người nào không biết diễm danh của Tiêu Họa Thủy, lại có nam nhân nào sau khi nhìn thấy Tiêu Họa Thủy có thể không nhớ mãi không quên?
Hơn nữa phía sau Tiêu Họa Thủy còn có một Tiêu lão tổ. Nếu là có thể cùng nàng móc nối quan hệ, chẳng khác nào móc nối với Tiêu Vũ Ngân. Ai không rục rịch đối với yêu tinh xinh đẹp này.
Nhưng hiện tại yêu tinh này không ngờ ngả vào trong lòng một nam nhân, lại còn cam tâm làm nô!
Thật sự tức chết người!
Nếu như nói Chu Hằng cưới Tiêu Họa Thủy, vậy bọn họ còn có thể chua chát nói Chu Hằng chẳng qua là nhặt một cái giầy rách mà thôi. Nhưng Tiêu Họa Thủy lại tự xưng là nô, như vậy bất kể nàng quá khứ phong lưu phóng đãng cỡ nào, đều không có khả năng đem nước bẩn hắt lên người Chu Hằng.
Có một số người biết Chu Hằng không thể trêu vào, chỉ có thể đem ghen tị đặt ở trong lòng. Có một số người cũng không tin tưởng Chu Hằng thật sự lợi hại như vậy, thi thoảng dùng ánh mắt hướng về hắn khiêu khích, giống như là Khổng Tước đực tranh giành phối ngẫu, liều mạng biểu hiện trước mặt Tiêu Họa Thủy. Dường như đánh bại Chu Hằng là có thể khiến Tiêu Họa Thủy trở thành nữ nô của mình vậy.
Chu Hằng đã vượt qua trình tự Sơ Phân Cảnh, khiêu khích của những người này theo hắn thấy giống như chó kêu bên đường. Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì chê khó nghe mà cố ý đi qua giẫm một cước.
Không xứng!
Nếu hắn thật sự nổi giận, trực tiếp một quyền đánh chết, thế giới liền thanh tĩnh. Nào rảnh rỗi đi giáo huấn bọn họ hoặc là thỏa mãn sự tranh đấu tàn nhẫn như động dục của bọn họ?!
Với tính cách của Mai Di Hương tự nhiên sẽ không vất vả dùng hai cái chân đi dường, mà là có một chiếc xe ngựa sang trọng thế chân. Kéo xe ngựa rõ ràng là tám con Thanh Phong Truy Nguyệt Thú, nổi tiếng tốc độ nhanh, có thể chạy liên tục nửa tháng không cần nghỉ ngơi, chính là yêu thú sức bền siêu cường.
Chu Hằng, Tiêu Họa Thủy tự nhiên không khách khí vào ngồi. Chu Hằng còn đỡ, Tiêu Họa Thủy chính là người ham ăn lười làm, lúc có thể ngồi tuyệt đối không chịu đứng, khi có thể nằm cũng tuyệt đối không muốn ngồi.
Cũng chính là như vậy, bọn họ ít có cơ hội lộ mặt, khiến Chu Hằng giảm bớt lượng lớn giá trị cừu hận. Chỉ là một nam hai nữ cả ngày ở trong xe ngựa lại đang làm những gì chứ?
Có thể làm gì, khẳng định là chuyện mọi người đều thích làm!
Tiêu Họa Thủy ngứa ngáy động tình, mặc kệ Mai Di Hương ở đối diện săm soi, nàng nằm xuống trên ghế, miệng nhỏ ghé vào trệ đùi Chu Hằng, một đôi ngọc thủ trắng nõn kéo quần hắn xuống, lộ ra con cặc khổng lồ bên trong.
Tiêu Họa Thủy há miệng nhỏ ngậm lấy, lưỡi nàng liếm nhẹ thân cặc, đầu khấc dần dần tiến vào cổ họng khít rịt. Chu Hằng xoa xoa đầu nàng, hài lòng hưởng thụ.
Mai Di Hương nhìn mà nuốt nước miếng liên tục. Miệng nhỏ khô nóng, hai mắt nhìn chằm chằm vào con cặc khổng lồ của Chu Hằng.
– Ngươi… to, thật lớn!
Mai Di Hương đưa mặt lại gần, dùng ngón trỏ chọc chọc cặc Chu Hằng nói.
Chu Hằng vừa tận hưởng Tiêu Họa Thủy phục vụ, vừa nhìn nàng cười nói:
– Tò mò sao? Ngươi có thể sờ xem.
– Ta có thể sờ thử sao?
Mai Di Hương hưng phần đỏ bừng mặt hỏi. Miệng nói như vậy, nhưng bàn tay mềm mại của nàng đã nắm lấy thân cặc.
Con cặc ấm nóng, truyền đến từng đợt cảm giác mạnh mẽ, tỏa ra mùi hương nam tính của Chu Hằng, khiến hai mắt Mai Di Hương không rời ra được.
– Thứ này còn có thể ngậm?
Nàng tò mò nhìn Tiêu Họa Thủy hỏi.
– Đương nhiên, ngươi thử một chút liền biết.
Tiêu Họa Thủy lưu luyến không thôi hôn một cái lên cặc Chu Hằng nói.
Mai Di Hương nghe vậy, liền há miệng nhỏ, thử dùng lưỡi liếm nhẹ lên đầu khấc. Mùi vị nam nhân nồng đậm lập tức độ vào miệng nàng, Kim Dương Thảo Vương phát huy tác dụng.
Hai mắt Mai Di Hương dần dần trở nên mê ly. Nàng há miệng ra, mút lấy đầu khấc, khoang miệng nhỏ nhắn cố gắng nuốt hết con cặc to lớn.
Chu Hằng quay sang vạch áo Tiêu Họa Thủy ra, hắn cúi đầu xuống úp mặt vào giữa hai bầu vú đồ sộ của nàng. Mùi hương cơ thể thơm tho như thuốc kích dục, kích thích con cặc Chu Hằng trướng lên.
Thân cặc nằm trong cổ họng Mai Di Hương căng hơn một vòng, khiến hai mắt nàng trợn to!
Tiêu Họa Thủy ôm đầu Chu Hằng, mạnh mẽ vùi đầu hắn vào giữa hai bầu vú sung mãn của nàng.
Con cặc Chu Hằng càng lúc càng to lên, cổ họng Mai Di Hương dần dần không thể chứa nổi, nàng nghẹn đỏ cả mặt, cuối cùng không nhịn được nhả con cặc hắn ra. Mai Di Hương thở hồng hộc nhìn con cặc vĩ đại của Chu Hằng.
Nàng không thể tin được thứ khủng bố kia vừa ở trong miệng mình.
Chu Hằng nhìn vẻ mặt mê man của Mai Di Hương, trong lòng nhọn nhạo. Hắn không nhịn được đẩy nàng nằm ngửa trên ghế.
– Á! Tiểu Chu tử, ngươi làm gì vậy?
Mai Di Hương bất ngờ bị đẩy ngã, nàng cho miệng càu nhàu.
Nhưng không đợi nàng phản ứng, Chu Hằng đã vùi mặt vào giữa hai chân nàng. Hắn nhanh tay tụt quần nàng xuống, đầu úp vào cặp đùi thiếu nữ thon dài hít mạnh.
Chu Hằng dùng sức hít mùi hương thơm tho trên người Mai Di Hương, đầu Chu Hằng rúc vào giữa háng nàng. Mùi vị một cái lồn non tơ truyền đến, Chu Hằng ngoạm lấy quần lót màu trắng của Mai Di Hương, lưỡi hắn liếm láp lớp vải mỏng bên ngoài.
Kích thích khiến âm đạo Mai Di Hương trở nên ẩm ướt, dâm thủy trong lồn nàng tiết ra như suối. Quần lót dần dần thấm đầy dâm thủy, Chu Hằng mút chặt quần lót nàng, tham lam hút lấy, hai tay Mai Di Hương dùng sức nhấn chặt đầu Chu Hằng vào lồn nàng.
Tiêu Họa Thủy nhìn chằm chằm con cặc lủng lẳng giữa hai chân Chu Hằng. Nàng nuốt nước miếng một cái, không chút du dự bò vào dưới háng hắn.
Miệng nhỏ của Tiêu Họa Thủy há ra, liếm nhẹ thân cặc. Hai bờ môi mềm mại cắn ngang con cặc Chu Hằng, liếm mút lên xuống, một tay nàng cầm lấy hòn dái hắn, một tay đút vào cái lồn dâm đãng chảy nước.
– Ưm… Ưm… ư… sâu… sâu vào… ưm… ứm… Tiểu Chu tử… ưm… ư… Sâu nữa… a… ta… ta… ngứa… ưm…
Mai Di Hương rên rỉ nói, nàng chưa từng nghĩ đến lồn được bú lại sướng như vậy. Lưỡi Chu Hằng vừa dài vừa thô, linh hoạt tiến vào âm đạo non tơ của nàng.
Chu Hằng ngấu nghiến cái lồn nhỏ nhắn của Mai Di Hương. Hai mép lồn nàng hồng hào xinh đẹp, mềm mại như lụa.
Chu Hằng tận tình nuốt từng ngụm dâm thủy ngọt ngào của Mai Di Hương, con cặc hắn được Tiêu Họa Thủy chăm sóc cẩn thận. Nàng nằm ngửa xuống, cặp vú màu mỡ kẹp lấy cặc Chu Hằng, miệng nhỏ mút chặt cặc hắn, cái lưỡi mềm mại quấn quanh đầu khấc.
Trên dưới cùng kích thích, Chu Hằng nhịn không được hừ một tiếng thỏa mãn. Cặc hắn giạt giật vài cái, bắn đầy tinh trùng vào miệng Tiêu Họa Thủy.
Mai Di Hương sớm đã đê mê như bay, nàng lúc nảy chỉ có thể ngửa lồn ra cho Chu Hằng bú liếm, hai tay buông thõng xuống.
Chu Hằng không nhịn được nữa, hắn rút cặc ra khỏi miệng Tiêu Họa Thủy. Con cặc nhơ nhớp nước miếng và tinh trùng kê vào cửa lồn Mai Di Hương.
Chu Hằng đẩy hông vè phía trước, đầu khấc to lớn bắt đầu khai phá cái lồn non tơ của Mai Di Hương. Quy đầu khủng bố khó khăn tách đôi âm đạo thít chặt của nàng.
– Á… ưm… ưm… ư… hư… ưm…
Mai Di Hương run rẩy rên khẽ. Con cặc khổng lồ của Chu Hằng tiến vào chậm chạp, khiến nàng có thể cảm nhận được từng đường gân mạnh mẽ trên thân cặc. Đầu khấc tiến vào hết trong âm đạo, xúc cảm co bót bao bọc con cặc.
Chu Hằng nhắm mắt lại hưởng thụ, hắn có thể khẳng định, lồn Mai Di Hương chính là cực phẩm, không thua gì Tiêu Họa Thủy!
Hai tay Chu Hằng vạch áo nàng ra, bàn tay xé tan lớp vải quấn ngực. Bộ ngực căng tràn sức sống của Mai Di Hương lập tức được giải phóng.
Bầu vú không quá to nhưng vừa tay Chu Hằng, núm vú đỏ hồng cương cứng như hai nụ đào. Chu Hằng cúi đầu ngậm lấy bầu vú mê người, hàm răng của hắn cắn nhẹ lên đầu vú day day.
– Ư… a… lớn quá… ưm… ta… ta không chịu được mất… ưm… ưm… ư…
Mai Di Hương ôm chặt đầu Chu Hằng rên rỉ. Thân thể nàng mềm nhũn như bãi bùn, con cặc khổng lồ trong lồn giống như hít hết sức lực của nàng.
Chu Hằng vẫn từ từ đẩy vào, đầu khấc hắn đâm thủng một màng mỏng. Mai Di Hương lập tức rên nhẹ một tiếng, khiến Chu Hằng biết được, hắn vừa mới phá trinh nàng rồi!
Chu Hằng nhất thời hưng phấn, con vặc mới tiến vào ½ đột nhiên tăng tốc. Thân cặc dũng mãnh tiến lên, khai mở âm đạo khít rịt của Mai Di Hương!
– Á! Ưm… ưm… nhẹ… a… A… a… nhẹ thôi… ư… hư… hư… a… ưm… ta… ư… ư… a… nữa… ưm… sướng… a… ư… Ưm… ưm… a…
Mai Di Hương rên lớn lên. Thân thể không tự chủ được nhấp hông, nghênh tiếp từng cú thúc vào của Chu Hằng.
Chu Hằng lần đầu khai phá cái lồn Mai Di Hương, xúc cảm mới lạ làm hắn thích mê. Con cặc không ngừng nhấp nhả, truyền đến từng đợt khoái cảm mềm mại.
Tiêu Họa Thủy ở phía sau nhìn đến chảy nước miếng, nàng tự nằm ngửa ra ghế, hai chân co lên nách, bàn tay nhỏ nhắn như ngọc vạch mép lồn sang một bên. Một tay khác đút hai ngón tay vào lồn.
– Ưm… Ưm… ư… ưm…
Tiêu Họa Thủy khẽ rên rỉ, thanh âm tiêu hồn thực cốt như muỗi kêu. Cực kỳ câu dẫn người khác.
Chu Hằng không nhịn được nhìn nàng một cái. Bộ dáng mê người điên đảo con cặc của nàng giống như mời gọi hắn đến chơi nàng đi!
Chu Hằng làm sao có thể từ chối? Một phân thân lập tức hiện ra sau lưng hắn, con cặc to lớn ngóc đầu dậy, ngạo nghễ chỉ vào lồn Tiêu Họa Thủy.
Tiêu Họa Thủy nhìn thấy con cặc thật sự, hai mắt đầy lẳng lơ liếc Chu Hằng một cái, nàng chủ động quay người lại, tứ chi bò trên ghế. Cặp mông tròn lẳn căng mịn vểnh lên thật cao, lộ ra lỗ đít đỏ ửng co vào như đóa hoa, cùng với cái lồn hồng hào đầy dâm thủy.
– Tiểu nam nhân của ta, chiếm lấy ta đi! Mạnh mẽ chơi ta đi!
Tiêu Họa Thủy dâm đãng nói, hai ngón trỏ của nàng kéo hai mép lồn sang, lộ ra âm đạo hồng đỏ mê người.
Chu Hằng lập tức bốc hỏa, con cặc chỉ thẳng âm đạo đâm vào. Đầu khấc ngựa quen đường cũ, tiến sâu vào âm đạo ẩm ướt dâm thủy.
Phân thân và Chu Hằng cùng do một ý thức điều khiển. Phân thân cảm nhận được gì, Chu Hằng liền cảm nhận được như thế.
Con cặc căng cứng trong lồn Mai Di Hương giống như nhận phải kích thích, đột nhiên to hơn một vòng, đè ép vách thị chung quanh. Khiến nàng trợn tròn mắt, miệng há lớn, không thể tin được nhìn Chu Hằng.
Chu Hằng thu hết biểu cảm kinh ngạc của nàng vào mắt, hắn cười khà khà, con cặc tăng tốc nhấp vào lồn nàng. Âm đạo được dâm thủy làm trơn, cộng thêm độ bót cực phẩm, để Chu Hằng sung sướng như tiên.
Cùng lúc chơi hai mỹ nữ cực phẩm là khái niệm gì? Người bình thường không thể nào đạt đến, nhưng Chu Hằng lại có thể, phân thân giống như hắn mọc thêm một con cặc nữa.
Hai con cặc cùng lúc địt hai cái lồn cực phẩm, cho dù là Chu Hằng cũng khó mà kiên trì.
Hắn ôm lấy Mai Di Hương, đặt lên đùi, sau đó ngồi xuống gần cửa sổ. Chu Hằng mở cửa sổ ra, gió mát từ bên ngoài thổi vào, giúp hắn tỉnh táo một chút.
Con cặc Chu Hằng liên tục nhấp vào lồn Mai Di Hương từ dưới lên. Âm đạo nàng bị nong rộng, nuốt trọng con cặc hùng vĩ của hắn.
Mông mềm của Mai Di Hương bị Chu Hằng bóp chặt, hắn nâng lên hạ xuống, khiến âm đạo nàng chủ động nhấp nhả. Đầu khấc không ngừng đâm vào tử cung, để Mai Di Hương đê mê như mơ, đầu óc bay lên chín tầng mây.
Trong đầu nàng chỉ còn lại khoái cảm sung sướng và hình ảnh con cặc trong lồn nện vào tử cung.
Tiêu Họa Thủy cũng bị Chu Hằng đẩy đến cửa sổ. Khuôn mặt xinh đẹp mê mẩn trong nhục dục của nàng hiện lên sau khung cửa.
Tiêu Họa Thủy chống hai tay lên cửa sổ, mông lớn chổng lên, Chu Hằng phân thân từ phía sau nắc vào từng cú mạnh mẽ. Mai Di Hương thì ngồi trên đùi hắn, trong lồn cũng được con cặc khủng bố của Chu Hằng nện vào.
Tiêu Họa Thủy quay đầu sang, hôn lên môi Mai Di Hương, lưỡi thơm của hai nàng quấn lấy đối phương. Hai cặp môi chen cùng một chỗ, phong tình vạn chủng, dâm mị tận xương tủy.
Chu Hằng khí thế hừng hực địt các nàng tơi bời hoa lá. Mai Di Hương ngồi trên đùi hắn, tấm lưng tựa vào lồng ngực Chu Hằng, con cặc to lớn của Chu Hằng vẫn nằm trong lồn nàng.
Tiêu Họa Thủy thì ngồi ở đối diện, trong lồn nàng cũng có một con cặc to lớn.
Người bên ngoài có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt thỏa mãn đê mê của hai nàng. Mai Di Hương và Tiêu Họa Thủy đều là mỹ nữ cực phẩm, biểu cảm dâm đãng sung sướng của các nàng có lực sát thương cực lớn.
Cho dù không thật sự nhìn thấy tình cảnh trong xe, nhưng đám người bên ngoài vẫn có thể tưởng tượng ra được tràng cảnh hương diễm bên trong.
Thế nhưng có Phúc bá còn mạnh mẽ hơn Khai Thiên Cảnh tự mình làm xa phu, ai dám tới nhìn trộm một cái, chỉ có thể ở trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh hương diễm một rồng hai phượng, một bên ngầm chảy nước miếng, một bên nghiến răng mắng vô sỉ.
Phúc bá thấy tiểu thư nhà mình không phản kháng, liền mặc kệ. Hắn chỉ là hộ vệ, không phải cha nàng.
Sau bảy ngày, đoàn người đi tới biên cảnh đông bắc Hàn Thương Quốc, lại đi thêm nữa chính là giao giới bốn nước, ẩn chứa mạch khoáng linh thạch vừa bị phát hiện kia.
Chiếc xe ngựa này của Mai Di Hương tuyệt đối là bậc cao, cho dù chạy ở trong núi gập ghềnh cũng không hề có cảm giác lắc lư, hiển nhiên trên xe ngựa khẳng định bố trí trận pháp hóa giải xóc nảy, mới có thể như đi đất bằng.
Ngay cả trên xe ngựa đều bố trí trận pháp, đây thật sự là trình độ xa xỉ đến phá sản!
Chu Hằng không khỏi cảm khái, nhưng Mai Di Hương lại không thèm để ý chút nào, phản bác:
– Vậy ngươi nói nuôi đám Trận Pháp sư kia làm gì? Để bọn họ mỗi ngày nhàn nhã đến buồn chán ngủ nướng sao?
Sau khi vượt qua hai ngọn núi, đoàn người tiến vào một thung lũng. Thung lũng có một góc đã lún, hiện ra một đoạn bụng núi màu xám trắng, phụ cận linh khí nồng đậm vô cùng, gần như muốn hóa thành thực thể.
Đây là vị trí của mạch khoáng linh thạch. Mấy ngày trước sấm sét cuồn cuộn, lại thêm mưa to liên tục, khiến một đoạn bụng núi sụt lở. Có người hái thuốc đi qua đột nhiên phát giác trong đá núi rơi xuống lại có linh thạch tồn tại!
Tin tức không che giấu được bao lâu, vì thế tông môn cầm quyền bốn nước lớn nhao nhao tham gia, liền có một màn tỉ đấu quyết định lợi ích này.
Bốn nước lớn đều phái ra bộ đội tinh nhuệ trấn thủ nơi này. Một là phòng ngừa người to gan lớn mật, thứ hai cũng là giám thị ba nước lớn khác. Mà bộ đội này cũng sẽ một mực trú đóng ở đây, thẳng đến mạch khoáng này bị đào hết mới thôi.
Tính sơ một chút, một mạch khoáng linh thạch thế nào cũng có thể đào khoảng chục năm.
Trong thung lũng khắp nơi khắp nơi dựng lều trại, bốn nước lớn phân biệt rõ ràng, chia nhau chiếm bốn góc. Đám người Chu Hằng tự nhiên ở vào lều trại lớn nhất, mà Mai Di Hương thì có xe ngựa tốt hơn, không việc gì phải ra ngoài.
Lúc này, bốn nước lớn chỉ vẻn vẹn tới hai nước Hàn Thương, Thủy Nguyên, mà hai nước này lại là thù địch xưa nay, gặp mặt sẽ chỉ đấu đến ngươi chết ta sống, tự nhiên là không hề có ý qua lại.
Nhưng ra ngoài dự kiến của Chu Hằng chính là, hắn không ngờ tiếp đãi một người khách tới từ Thủy Nguyên Quốc.
– Chu huynh, từ biệt mấy tháng, hết thảy đều tốt?
Người tới chính là Phương Thanh Hà Phương đại thiếu từng có qua lại với Chu Hằng. Trong Thiên Nguyên Thành hắn làm hại Lưu Duyệt không nhỏ, cũng mới có bắt đầu ân oán của Chu Hằng với Lưu gia.
– Nhờ phúc, rất tốt!
Chu Hằng ôm quyền cười. Vị Phương đại thiếu này hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản, có thể làm cho hơn 40 võ giả Sơ Phân Cảnh như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, thành lập được quyền uy tuyệt đối, đây tuyệt đối không phải dựa vào gia tộc mà là uy tín của bản thân.
Tuy nhiên hiện tại Chu Hằng đã nhảy xa khỏi phạm trù Sơ Phân Cảnh, Phương Hà Thanh tâm trí yêu nghiệt mấy thì lại thế nào. Hắn chỉ dùng một kiếm một quyền là có thể chém nát hết thảy, nổ nát hết thảy!
– Ta giới thiệu với ngươi một chút. Đây là xá muội, Phương Hi Văn. Văn Văn, đây là Chu Hằng Chu huynh ta từng nói với ngươi!
Phương Hà Thanh cũng không phải một người tới, bên cạnh còn có một cô nương xinh đẹp thân mặc trang phục vàng nhạt, rất có tư thế oai hùng hơn người.
Đại cô nương này bộ dạng vừa tròn 20, tóc đen da trắng, mắt sáng răng ngọc, rất xinh đẹp động lòng người. Vóc người cực cao, so với Chu Hằng nhiều nhất cũng chỉ thấp hơn hai tấc, nàng mặc chỉ mặc một chiếc tất đùi màu đen, khiến hai cái đùi ngọc thon dài càng có vẻ khoa trương, quần lót màu vàng nửa ấn nửa hiện sau lớp vải đen.
– Chu huynh!
Phương Hi Văn hơi hơi khom người chào, vẻ mặt lại mang một tia khinh thường.
Chu Hằng không nhỏ mọn như vậy, càng không có tâm tình cùng một đại cô nương kiêu căng tính toán chi li, chỉ hướng về nàng gật gật đầu một cái sau đó nói với Phương Hà Thanh:
– Phương huynh, ngươi lần này tới đây không sợ có người hãm hại ngươi thông đồng với địch phản quốc sao?
– Xì, ai dám nói anh ta phản quốc!
Phương Hi Văn lập tức khinh bỉ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Chu Hằng giống như nhìn một tên nhà quê.
– Ha ha ha! Xá muội không có khiếu hài hước gì, Chu huynh không nên để ở trong lòng!
Phương Hà Thanh cười ha hả, khoác vai Chu Hằng đi tới một bên ngồi xuống. Trong lều giản dị này tự nhiên cũng không thể có bàn ghế gì, chỉ là bày hai tảng đá vuông vức mà thôi.
Chu Hằng cười cười, với sự thông minh của Phương Hà Thanh tự nhiên sớm nên nhìn ra sự kiêu ngạo của muội muội hắn, nhưng vì sao còn muốn dẫn người qua đây chứ? Chẳng lẽ là muốn làm cậu cả tiện nghi? Hắn không thể không làm ra phán đoán như vậy, bằng không hắn cũng không tìm ra nguyên nhân Phương Hi Văn tới đây.
Phương Hi Văn rất bất mãn, nhưng cũng không dám làm trái Phương Hà Thanh phất tay áo bỏ đi, chỉ tức giận dứng ở một bên. Nơi này chỉ có hai chiếc “Ghế dựa”, không có chỗ ngồi của nàng.
– Chu huynh, ngươi là theo An tiền bối tới mở mang kiến thức hả?
Phương Hà Thanh hướng về phía Phương Hi Văn nhìn một cái, biểu tình nhìn như ôn hòa, nhưng Phương Hi Văn lại lập tức thu hồi vẻ bất mãn trên mặt.
Chu Hằng mỉm cười nói:
– Không, ta phải lên đánh!
Phương Hà Thanh ngây ra một hồi, đột nhiên ha hả cười to, vỗ vai Chu Hằng nói:
– Mấy tháng không gặp, khiếu hài hước của ngươi càng ngày càng mạnh!
Chu Hằng cười theo hai tiếng, kỳ thật hắn nói là lời thật, biết sao được người ta không tin cũng không có biện pháp.
Chắc rằng Phương Hà Thanh sau khi hắn rời đi liền phái người điều tra hắn, nếu không cũng sẽ không biết quan hệ của hắn và An Nhược Trần. Chỉ là Phương Hà Thanh coi trọng Chu Hằng thế nào chăng nữa cũng không thể mọi lúc chú ý, lại làm sao có thể biết được đoạn thời gian gần đây hắn đã tiến vào Ích Địa Cảnh!
Lúc trước khi đi Thiên Linh Thành, Chu Hằng chỉ là mới vào Sơ Phân Cảnh, thời gian mới mấy tháng mà thôi ai có thể nghĩ đến hắn lại tằng tằng tằng đạt tới Ích Địa Cảnh?
Hai người nói lời khách sáo, giữa lẫn nhau đều không có trọng điểm gì. Không lâu sau Phương Hà Thanh đứng dậy cáo từ, nhưng Phương Hi Văn lại ở lại.
– Họ Chu, ngươi cũng nhìn ra được, anh ta đối với ngươi rất coi trọng, tuy nhiên con cóc ghẻ nhà ngươi cũng đừng mơ ăn thịt thiên nga. Ta tuyệt đối không có khả năng thích ngươi! Chẳng qua anh ta khăng khăng ta mới miễn cưỡng cho ngươi cưỡi mà thôi!
Phương Hi Văn kiêu ngạo nói, đem cái cổ thon dài tuyết trắng ngẩng thật cao, đúng như một con thiên nga cao quý. Nàng đi kiêu ngạo đến gần Chu Hằng, bàn chân cởi giày ra, tất lụa bao bọc bàn chân như ngọc, đặt lên đũng quần Chu Hằng.
Chu Hằng thấy vậy, tự nhiên biết Phương Hà Thanh là cố ý rời đi, chính là vì để hắn và Phương Hi Văn ở riêng với nhau. Tên kia quả nhiên có ý đồ muốn làm cậu cả tiện nghi!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317