Trong hồ nước nhỏ, hơi nước trắng tinh bốc lên, Chu Hằng ngồi trong hồ nước, Ứng Mộng Phạm như gà con cuộn tròn trong lòng hắn.
Thân thể hai người không một mảnh vải ngâm trong nước, da thịt tiếp xúc kề sát, khiến Chu Hằng rộn rạo không thôi. Nhưng dục vọng bị hắn mạnh mẽ đè lại.
Mây mưa qua đi, Chu Hằng vốn định để Ứng Mộng Phạm bú sạch cặc, nhưng nhìn nàng ngủ đến ngon lành, hắn liền không nỡ lòng đánh thức mỹ nhá. Vì thế dứt khoát mang nàng cùng đi tắm rửa.
Lửa dục không còn quá mức, tâm thần Chu Hằng bình tĩnh lại, hắn không biết là Ứng Mộng Phạm thật sự thích mình, hay là do Thân Thể Huyền Âm bị Kim Dương Thảo Vương hấp dẫn. Thế nhưng trong lòng Chu Hằng đã định chắc Ứng Mộng Phạm chính là nữ nhân của hắn!
Chẳng qua nghĩ đến chính mình “Lợi dụng lúc người khó khăn”, ăn hiếp một “đứa trẻ lớn”, Chu Hằng cũng có chút mặt mũi nóng rần. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua đã bị hắn vứt ra sau đầu.
Ứng Mộng Phạm chính là nữ nhân của hắn, hắn chơi nàng chính là thiên kinh địa nghĩa! Cho dù hiện tại thần trí nàng có chút vấn đề, nhưng chẳng qua chỉ là vấn đề nhỏ, đợi đến lúc tìm được cách chữa khỏi, không phải là tốt rồi sao?
Đưa tay xoa đầu vưu vật tuyết thế trong lòng, Chu Hằng khẽ cười. Kỳ thật muốn cho nàng khôi phục nguyên trạng rất đơn giản, chỉ cần bắn dương tinh vào tử cung Ứng Mộng Phạm, cùng nàng âm dương hòa hợp, thân thể Huyền Âm khi tự thiêu đốt sẽ phóng ra năng lực lớn trị liệu hết thảy. Ngay cả Đồng Tâm Kết đều có thể giải huống chi là mất trí nhớ?
Nhưng nếu làm như vậy, trong lòng Chu Hằng luôn có cảm giác không thoải mái. Hắn muốn để nàng chân tâm thực ý giao phó cho chính mình, chứ không phải địt phục nàng.
Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung và Tiêu Thúy chính là bị hắn địt phục, nhưng như thế có khác gì một món đồ chơi? Chu Hằng muốn Ứng Mộng Phạm cam tâm tình nguyện dâng hiến cho hắn, giống như các nàng Hàn Diệc Dao, Triệu Khả Hân…
Như thế mới có thể thỏa mãn khoái cảm chinh phục của hắn! Đây cũng chính là lý do vì sao đến phút chót Chu Hằng không bắn vào trong Ứng Mộng Phạm.
– Chu Hằng… ưm… ta thích ngươi… thích cặc… ưm…
Ứng Mộng Phạm kiểu diễm đáng yêu nằm trong ngực Chu Hằng, không biết là bị con cặc bên dưới mông nàng kích thích hay sao, mà nói mớ.
Chu Hằng nhìn vưu vật trong lòng rên rỉ, khóe miệng không tự chủ được cười lên. Nàng càng như thế, lại càng kích thích dục vọng chinh phục của hắn!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Chu Hằng chọn một bộ quần áo cho Ứng Mộng Phạm. Cửu Huyền Thí Luyện Tháp có lượng lớn trang phục nữ tính, đây là từ lúc mấy nàng An Ngọc Mị ở liền đã bắt đầu chuẩn bị, hiện tại khi cần liền có sẵn.
Ứng Mộng Phạm tuy rằng trí lực như đứa trẻ nhưng lòng yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, bất kể là tiểu nha đầu ba tuổi hay là bà lão tám mươi. Nàng tâm tình vui sướng đổi quần áo mới, ở trước gương đồng soi, bộ dạng rất điệu đà đáng yêu.
Chu Hằng không khỏi cười ôm lấy eo nàng từ phía sau. Ứng Mộng Phạm cảm nhận được dị vật cứng rắn chắc giữa hai chân nàng, không khỏi cười khanh khách quay đầu lại hôn lấy Chu Hằng.
Chu Hằng cũng vui vẻ đáp lại, được âu yếm mỹ nhân tuyệt thế này, hắn nào có chuyện từ chối?
Ứng Mộng Phạm chọn lấy một bộ váy ngắn màu trắng. Vốn váy ngắn cũng không có gì, nhưng trang phục của mấy nàng Lan Phi, Tiêu Họa Thủy đương nhiên sẽ không như thường.
Chỉ thấy chiếc váy này ngằn ngủn, vừa đủ che mấy non nửa đùi đẹp, bên dưới là vớ đùi trắng tinh ôm sát da thịt kiều nộn. Phía trên là chất váy trong suốt, da thịt trắng mịn tinh tế như ẩn như hiện, hai cánh tay ngọc bại lộ ra ngoài, bầu ngực căng tràn để trần hơn bửa, có thể lờ mờ thấy được hai núm nhỏ bên trong cùng với khe rãnh ngạo nhân.
Váy trắng mặc lên người Ứng Mộng Phạm, toát ra loại khí chất gợi cảm không gì sánh nổi, kết hợp với biểu cảm ngân thơ của nàng, không những không hài hòa, mà còn làm nàng toát ra vẻ hấp dẫn kỳ lạ.
Trong lòng Chu Hằng cảm khái mỹ nhân tuyệt thế đúng là mặc gì cũng đẹp.
Nếu bộ váy này mặc lên nữ nhân khác, chắc chắn sẽ chỉ có gợi cảm xác thịt thô tục, nhưng đổi thành Ứng Mộng Phạm liền hoàn toàn trở nên cao quý lung linh.
Hôn một hồi, Ứng Mộng Phạm mới rời khỏi miệng Chu Hằng, nàng vừa ngây thơ vừa chân thành nhìn hắn nói:
– Chu Hằng, cặc ngươi lại sưng lên rồi. Ngươi là người tốt, ta thích ngươi, cũng thích cặc ngươi. Ngươi có muốn ta giúp chữa cặc lớn không?
Nghe được câu này, Chu Hằng suýt chút nữa liền đè nàng ra địt. Nhưng nhìn biểu cảm thanh thuần chân thành của Ứng Mộng Phạm, hắn lại mềm nhũn trong lòng, không nỡ xuống tay.
Chu Hằng xoa xoa đầu Ứng Mộng Phạm, hôn lướt qua môi nàng một cái nói:
– Không sao, đây là con cặc khỏe mạnh mới như vậy, khi nào cần thiết ta sẽ địt ngươi.
Ứng Mộng Phạm nghe vậy liền cười tít mắt, hai mắt xinh đẹp thành hình mặt trăng, thanh âm vui vẻ đáp:
– Ừm! Mộng Mộng biết rồi, chỉ cần Chu Hằng muốn lúc nào cũng có thể địt Mộng Mộng!
Ứng Mộng Phạm cười đến lương thiện thuần chân, khiến trong chớp mắt Chu Hằng không nỡ động đến nàng.
Hắn không khỏi lung lay trong lòng, xoa xoa đầu Ứng Mộng Phạm, sau đó dắt tay nàng đi gặp đi gặp Triệu Khả Hân cùng các nàng Tiêu Họa Thủy, tiện thể Chu Hằng còn thả cả Tiêu Thúy ra.
Cô nàng này sớm đã bị con cặc Chu Hằng địt cho phục rồi, chỉ cần nhìn thấy cặc hắn liền không nhịn được chảy nước, trong lồn nhộn nhạo, khắp người nóng như lửa đốt.
Khi đại mỹ nhân Ứng Mộng Phạm vừa xuất hiện, cả căn phòng đều như sáng lên rất nhiều, bất kể là Triệu Khả Hân cũng tốt, Tiêu Họa Thủy, Phong Liên Tình cũng được, các nàng ai cũng lộ ra biểu tình kinh diễm, giống như si ngốc.
Ứng Mộng Phạm một thân váy trắng vớ trắng, bên trong không hề mặc nội y, làm nàng toát ra một loại khí chất vừa thanh thuần khả ái, vừa gợi cảm thành thục. Thậm chí Tiêu Thúy cũng vô cùng xinh đẹp bên cạnh cũng trở nên bình thường không có gì lạ.
Ngay cả nữ nhân nhìn thấy đều là như thế huống chi là nam nhân!
Lúc trước liền có truyền thuyết, sau khi Ứng Mộng Phạm mất tích, có rất nhiều nam nhân thậm chí “tự tử vì tình”, có thể thấy được mị lực của nữ nhân này bao lớn!
– Chu Hằng, nàng là ai?
Tiêu Họa Thủy ghen tức kéo một cánh tay Chu Hằng ép vào giữa hai hung khí mềm mại hỏi.
Nàng từ trước đến giờ tự phụ tuyệt lệ, sau lại gặp Mai Di Hương, Hàn Diệc Dao, tuy rằng tự nhận ở dung mạo kém một chút xíu, nhưng phong tình quyến rũ trời sinh của nàng lại đủ để bù lại, bởi vậy lòng tự tin chưa từng bị suy sụp.
Thế nhưng mỹ lệ của Ứng Mộng Phạm lại tuyệt đối không phải nhân gian nên có, so với Mai Di Hương, Hàn Diệc Dao rõ ràng cao hơn một khoảng lớn. Ở trước mặt nàng, Tiêu Họa Thủy lại có loại cảm giác tự thấy xấu hổ.
Vẻ đẹp này tuyệt đối không phải nhân gian nên có!
Ngay cả Tiêu Họa Thủy đều cam bái hạ phong huống chi là mấy nàng khác, các nàng đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Ứng Mộng Phạm, lòng yêu cái đẹp người người đều có, các nàng xiết bao muốn có được dung nhan tuyệt sắc như vậy.
Ứng Mộng Phạm sợ người lạ, bị những ánh mắt này nhìn chằm chằm làm sợ hãi, không khỏi như gà con nép vào người Chu Hằng, cặp vú khổng lồ kẹp lấy cánh tay hắn, mang lại xúc cảm mềm mại không gì sánh nổi.
Nhưng nàng cũng không phải đứa trẻ năm tuổi, ngược lại, nàng diễm quang chiếu rọi, đẹp thành thục đầy đặn, vưu vật phong tình vạn loại như vậy lại lộ ra bộ dạng ngượng ngùng rụt rè như thế, lập tức tạo thành mê hoặc càng thêm mãnh liệt. Ngay cả những nữ nhân như Tiêu Họa Thủy đều hai má ửng đỏ, xuân tình nhộn nhạo, khe suối giữa hai chân không tự chủ được ẩm ướt.
Móa, nữ nhân này thật là khó được!
Chu Hằng hài lòng với phản ứng của các nàng Tiêu Họa Thủy, một tay hắn vòng qua eo nhỏ của Ứng Mộng Phạm, một tay quen thuộc luồn vào dưới váy Tiêu Họa Thủy, xoa bóp bờ mông tràn đầy sứng sống của nàng, tằng hắng một cái, nói:
– Thân phận của nàng là một bí mật. Ta nói cho các nàng biết, nhưng các nàng tuyệt đối không nên nói cho người khác!
Hắn biểu tình nghiêm túc, lại nói:
– Nàng là Ứng Mộng Phạm!
Hả!
Các nàng Triệu Khả Hân, Tiêu Họa Thủy lập tức há to miệng, ngay cả Tiêu Thúy cũng trợn mắt không thể tin nổi.
Cho dù trước giờ chưa từng tới đế đô, nhưng nhiều ngày như vậy, ai lại không biết đệ nhất mỹ nữ năm đó?
Nhưng đại mỹ nhân kia không phải đã sớm mất tích sao?
Chu Hằng làm sao tốt số như vậy, mất tích mười mấy năm, hắn vừa tới đế đô lại bị hắn tìm được?
– Chuyện là thế này…
Đang ngồi đều là người nhà, Chu Hằng không chút giấu giếm, hắn ôm các nàng ngồi thành một vòng, bảy đại mỹ nữ tuyệt thế ôm ấp thân thể, để Chu Hằng vô cùng hưởng thụ. Hắn bắt đầu nói đến mười ngày trước sau khi đánh lôi đài kết thúc hắn lặng yên tiến vào Ứng gia vốn định phát một khoản tiền lớn, lại ngoài ý muốn phát hiện chuyện của Ứng Mộng Phạm.
– Thì ra là thế!
Triệu Khả Hân mặt đầy thương tiếc, đem Ứng Mộng Phạm ôm vào trong lòng:
– Thật là đứa nhỏ đáng thương!
Chu Hằng da mặt co giật, nói đến tuổi Ứng Mộng Phạm ít nhất không nhỏ so với mẹ hắn đi?
Tính thử xem!
Mười mấy năm trước, Triệu Khả Hân vừa mới trưởng thành đại cô nương, cùng Chu Định Hải lập gia đình sinh ra hắn, mà khi đó Ứng Mộng Phạm đã sớm diễm danh truyền xa, danh xưng đệ nhất mỹ nữ đế đô ăn sâu vào lòng người!
Khả năng Ứng Mộng Phạm còn lớn hơn mấy tuổi!
Tuy nhiên võ giả sau khi vượt qua Tụ Linh Cảnh, mấy tuổi, mấy chục thậm chí hơn trăm tuổi chênh lệch đều không tính là gì. Đối với Sơn Hà Cảnh tuổi thọ cao nhất đạt tới 1600 năm mà nói, 16 năm cũng mới tương đương một năm của người thường mà thôi.
Ứng Mộng Phạm tuy rằng bề ngoài là một đại mỹ nhân chín muồi, nhưng trước mắt trí lực nhiều nhất cũng chỉ bốn năm tuổi, xưng nàng là đứa nhỏ ngược lại cũng không có gì.
– Các ngươi cùng nàng ở chung thật tốt, xem xem có thể khiến nàng khôi phục trí nhớ hay không!
Chu Hằng cười nói. Nếu thực sự không có cách nào khác, hắn mới dùng chiêu kia.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317