Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đám Hải Tặc hàng chục tên đang lao đến, cầm đầu là một gã thống lĩnh có tu vi Thánh Vương, đám còn lại tu vi thấp nhất cũng là Đại Thánh.
Hải Tặc hoạt động cũng rất chặt chẽ có quy luật rõ ràng chứ không hề lộn xộn cẩu thả, nhân số của chúng có đến mấy ngàn nhưng lại phân chia thành các tiểu tổ hành động, mỗi tổ do một Thánh Vương cầm đầu, trăm tổ gộp lại thì do một Thánh Tôn thống lĩnh.
Thiên phòng của Lạc Nam bị một tiểu tổ nhắm đến, hắn nhếch miệng cười hài lòng, hướng đến chúng nữ cười nói:
“Đá mài dao đến!”
ẦM!
Trận pháp xung quanh Thiên phòng bị tên Thánh Vương một đao nghiền nát, đại đa số vũ khí của Lôi Ám Hải Tặc đều là đao, mà theo Lạc Nam để ý, đám người này có những kẻ dùng đao nhưng không lĩnh ngộ được Đao Vực, trái lại tất cả đều nắm giữ Sát Vực.
Điều này chứng minh cho việc bọn hắn giết người quá nhiều, nắm giữ khả năng thao túng sát khí cực kỳ lão luyện.
Cửa phòng bị nghiền nát, đám Hải Tặc rốt cuộc nhìn thấy một nhóm người đang mặc áo choàng che đậy dung mạo đứng ở bên trong đưa mắt nhìn bọn chúng.
“Hừ, giả thần giả quỷ.”
Một tên Hải Tặc cấp Đại Thánh Sơ Kỳ cười lạnh, chúng ta là Hải Tặc còn không thèm giấu dung mạo, các ngươi lại trùm áo choàng kín mít là có ý đồ gì? Ra vẻ bí hiểm sao? Muốn dọa trẻ lên ba chắc?
Nghĩ đến đây hắn chẳng hề do dự, bản tính hung ác bạo phát, hai tay cầm chặt một thanh đao có lưỡi đao đầy răng nhọn như lưỡi cưa cực kỳ dữ tợn, Cửu Tầng Sát Vực gào thét mà ra, điên cuồng lao đến chém xuống.
Bỗng nhiên có một cái bóng lóe lên giữa hiện trường, Mộc Tử Âm quyết đoán xuất thủ.
Tròng mắt tên Hải Tặc trong khoảnh khắc trở nên mê muội dường như mất đi nhận thức, ngay cả đao trong tay hắn cũng nới lỏng.
PHỐC!
Đầu lâu tung bay, một cột máu bắn lên tận trời trong ánh mắt ngơ ngác của chúng hải tặc, Hải Tặc cấp Đại Thánh không chịu nổi một kích bất chấp có Sát Vực Cửu Tầng bao trùm xung quanh.
Ngay cả Quân Tư Tình là Thánh Vương cũng phải thốt lên một tiếng: “Thật nhanh!”
“Làm sao có thể? Kẻ vừa ra tay tu vi còn chưa đạt đến Đại Thánh!” Thánh Vương Hải Tặc sắc mặt nghiêm nghị, không thể nào hiểu nổi nói:
“Một Tiểu Thánh làm sao có được tốc độ kinh khủng như vậy?”
Mộc Tử Âm không có ý định giải thích, cũng chẳng muốn dừng tay.
Nàng triển khai Dị Mộc – Phi Tiên Mộc biến trọng lượng cơ thể nhẹ như một chiếc lá cây, đẩy nhanh tốc độ thi triển thân pháp, Tử Mộc Kiếm cầm trong tay lóe lên, mục tiêu lần này là một tên hải tặc Đại Thánh Trung Kỳ.
“Nằm mơ đi!” Hải tặc gầm lên giận dữ, cùng lúc triển khai một môn thân pháp biến cơ thể thành làn khói đen, tốc độ nhanh chóng chẳng kém gì Mộc Tử Âm, muốn ăn miếng trả miếng điên cuồng lao đến nàng.
Đột nhiên ánh mắt Mộc Tử Âm hóa thành màu tím yêu dị khóa chặt lấy mục tiêu.
Trong khoảnh khắc này cảnh tượng trước mặt của tên hải tặc đột ngột thay đổi, hắn nhìn thấy có người đã cầm kiếm đâm xuyên lồng ngực mình, cảm giác tử vong bao trùm toàn thân, ngay cả đao trong tay cũng vô thức thả lỏng.
Biểu hiện bất thường chẳng khác nào tên Hải Tặc bị giết lúc đầu.
Mà Mộc Tử Âm đã nhân cơ hội đó thành công tiếp cận, Tử Mộc Kiếm sắp trảm thẳng xuống đầu hắn.
“Yêu nhân dám sử dụng huyễn cảnh mê hoặc?”
Một tên Thánh Tướng Hải Tặc trong đám đã sớm chú ý đến tình huống này, hắn gầm lên một tiếng như lôi đình nổ vang, cơ thể hóa thành một luồng sét xuất hiện trước mặt đồng bọn, hai tay ngưng tụ Lôi Trảo chưởng thẳng đến Mộc Tử Âm.
“Nguy hiểm!” Quân Tư Tình cao giọng nhắc nhở, nàng cũng bị tốc độ và khả năng tạo huyễn cảnh của Mộc Tử Âm làm cho kinh ngạc, nhưng lúc này Thánh Tướng ra tay, Mộc Tử Âm còn chưa đột phá Đại Thánh sợ rằng không phải đối thủ.
Đúng lúc này cảnh tượng diễm lệ ma mị đến cực hạn diễn ra, sau lưng Mộc Tử Âm mọc ra một đôi cánh bướm khổng lồ đen tuyền che phủ không gian, trên đôi cánh là hai con mắt yêu dị mở ra nhìn chằm chằm vào tên Thánh Tướng Hải Tặc.
Trước mặt hắn liền xuất hiện cảnh tượng một vị Thánh Tôn đang phẫn nộ công kích lấy mình, nhất thời sợ vãi cả ra quần.
Nhân cơ hội đó, Kiếm của Mộc Tử Âm vẫn tiếp tục trảm lên mục tiêu ban đầu.
PHỐC!
Lại một cột máu phun lên, lại một Đại Thánh Hải Tặc ngã xuống trước cánh bướm Huyễn Dạ Mộc Điệp lộng lẫy nhưng chứa đầy sát cơ…
Đây chính là sự lợi hại của Huyễn Dạ Mộc Điệp so với Thái Cổ Tử Mộc Điệp, bởi vì ngoại trừ tốc độ… Huyễn Dạ Mộc Điệp còn có thể tạo ảo giác, huyễn thuật mê hoặc địch nhân.
“Làm sao khó nắm bắt như vậy? Làm sao nguy hiểm như vậy?” Thánh Vương Hải Tặc sắc mặt vặn vẹo, hắn cứ tưởng có Thánh Tướng ra tay thì mọi chuyện sẽ ổn, không ngờ vẫn bị tổn thất thuộc hạ.
“Thật mạnh!” Quân Tư Tình kiêng dè nhìn lấy Mộc Tử Âm, không ngờ vị mỹ phụ ngực lớn này lại có thủ đoạn ám sát đoạt mạng lô hỏa thuần thanh đến như vậy.
Đầu tiên là bằng tốc độ áp đảo kết hợp huyễn thuật giết chết một Đại Thánh Sơ Kỳ, sau đó bất chấp Thánh Tướng ngăn cản, tiếp tục dùng đến Huyễn Thuật cường đại giết chết Đại Thánh Trung Kỳ trước mặt hắn.
Trong khi đó tu vi của nàng chỉ mới đột phá Tiểu Thánh Viên Mãn mà thôi.
“Khốn nạn!”
Tên Thánh Tướng cũng vừa thành công bằng vào ý chí thoát khỏi huyễn cảnh, cảm nhận được đũn quần ướt nhẹp và đồng bọn chết ngay bên cạnh mình, hắn phẫn nộ như muốn nổ tung.
Lấy ra một thanh Ngân Đao, Lôi Đình giáng xuống, 12 tầng Đao Vực và Sát Vực triển khai bổ thẳng xuống đầu Mộc Tử Âm.
Mà dường như sau khi ám sát hai con mồi, Mộc Tử Âm cũng tiêu hao không ít lực lượng, vội vàng vỗ cánh bướm để rút lui.
“Chạy? Ngươi chạy được sao?” Tên Thánh Tướng đã thật sự nổi nóng, hắn dốc hết sức bình sinh vận chuyển thân pháp hóa thành một tia Lôi Đình muốn truy đuổi Mộc Tử Âm.
“Không Gian Đầm Lầy…”
Chỉ nghe Tuế Nguyệt nhẹ giọng nói một câu.
Sắc mặt tên Thánh Tướng nhanh chóng kịch biến, hắn cảm giác được bốn phía xung quanh của mình hóa thành đầm lầy sền sệt, mặc kệ hắn cố gắng chạy nhanh đến mức nào thì càng bị không gian hút vào, càng lún càng sâu, càng vùng vẫy lại càng lún sâu.
“Không Gian Chi Lực?” Quân Tư Tình khiếp sợ nhìn Tuế Nguyệt:
“Nhưng là sao Tiểu Thánh có thể dùng Không Gian khống chế được Thánh Tướng?”
Chênh lệch cảnh giới là thứ rất khó bù đắp, dù ngươi có tinh thông Không Gian nhưng tu vi không sánh bằng cũng khó thể giữ chân được đối phương.
Bất quá Quân Tư Tình không biết rằng Tuế Nguyệt có cả Huyết Mạch Thời Không Tộc và Thời Không Thánh Thể, ngay cả Thánh Vương cũng sẽ bị Không Gian Chi Lực của nàng tác động, huống hồ gì là Thánh Tướng?
Không bỏ qua cơ hội Tuế Nguyệt tạo ra, Mộc Tử Âm đang bỏ chạy cũng kiên quyết quay đầu, Tử Mộc Kiếm chém xuống gã Thánh Tướng đang bị đầm lầy nhấn chìm.
“Nằm mơ đi!” Thánh Tướng tức muốn nổ phổi, lập tức điều động Lôi Thánh Pháp Tướng của mình hàng lâm ngăn cản trước mặt, tung đao chém đến Mộc Tử Âm.
KENG!
Thế công va chạm, Mộc Tử Âm bị đánh bật trở về, cánh tay cầm kiếm run rẩy, đối kháng trực diện nàng vẫn không thể mạnh bằng một Thánh Tướng.
Lôi Thánh Pháp Tướng kéo chủ nhân của mình ra khỏi Đầm Lầy Không Gian.
Bất quá lúc này hắn đã không ngu xuẩn và liều lĩnh xông lên nữa, ngược lại trở về bên cạnh các đồng bọn, cực kỳ đề phòng nhìn chằm chằm Lạc Nam và chúng nữ.
Hiển nhiên sau khi liên tục ăn thua thiệt, hắn đã rút kinh nghiệm, hướng về tên cầm đầu đề nghị:
“Tổ trưởng, tất cả chúng ta cùng nhau xông lên!”
“Không được, rút thôi!” Tên Thánh Vương Hải Tặc quyết đoán nói.
“Tại sao?” Đám thuộc hạ giật mình, chẳng hiểu vì sao chưa đánh toàn diện đã vội quyết định rút lui, hải tặc bọn hắn vốn là không biết sợ chết.
“Chết không sợ nhưng chết uổng phí thì thật vô nghĩa.” Thánh Vương Hải Tặc sắc mặt ngưng trọng nói:
“Đám người này tu vi không cao nhưng thủ đoạn chiến đấu lại quỷ dị và khủng khiếp vô cùng, nói không chừng đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh của các Đại Thế Lực, chúng ta tốt nhất nên trình báo với thủ lĩnh rồi mới hạ quyết định!”
“Có thể tu luyện đến Thánh Vương quả nhiên chẳng có kẻ nào là ngu xuẩn, đáng tiếc các ngươi đã hết cơ hội!” Lạc Nam cười nhạt lên tiếng.
Bí Tự Trận hiện lên trong mắt, Bạch Đằng Hãm Quân Trận đã bao phủ toàn bộ Thiên phòng, thủy triều phẫn nộ, vô số cột bạch đằng sắt nhọn như hàng rào kiên cố phong tỏa xung quanh, ngăn chặn đường lui của đám hải tặc.
“Ngươi bố trí Trận Pháp từ bao giờ?” Thánh Vương Hải Tặc một lần nữa hét lên thất thanh.
Hắn xin thề hắn chưa từng thấy Lạc Nam thiết lập Trận Pháp trước đó.
Lạc Nam lười trả lời, có Bí Tự Trận hỗ trợ, hắn đâu cần tốn thời gian bố trận?
“Hừ, đây chỉ là một Trận Pháp cấp thấp, chúng ta phá trận xông ra.” Một vị Thánh Tướng khác cười lạnh xem thường.
Thánh Tướng Ám Lực được hắn hội tụ vào lòng bàn tay, tụ về một điểm chưởng mạnh vào cột bạch đằng.
KENG KENG!
Như đụng phải vách tường kiên cố bậc nhất, Bạch Đằng Hãm Quân Trận vẫn sừng sững trước công kích của Thánh Tướng.
“Làm sao có thể?” Thánh Tướng nhíu chặt chân mày.
Có Bất Hủ Kinh Văn hòa cùng Trận Pháp, Thánh Tướng còn chưa đủ sức phá.
Chúng nữ đều giống như Lạc Nam, các nàng cực ít nói chuyện trong quá trình chiến đấu, nói đúng hơn là lười dùng công phu miệng lưỡi, trực tiếp phát động thế công.
Hưng phấn nhất là Diễm Nguyệt Kỳ, Âu Dương Thương Lan và Cửu Huân Dao, ba nàng đã trước tiên xông đến.
Chứng kiến tu vi của ba nữ phóng thích lúc này đều là Tiểu Thánh Viên Mãn, đám Hải Tặc cũng trở nên hung hăng.
“Ta cũng không tin tất cả các ngươi đều là thiên tài!”
Một tên Đại Thánh Hậu Kỳ nghiến răng nghiến lợi gầm lên để có tinh thần chiến đấu, trong tay cầm một đôi Song Đao lao thẳng lên lao thẳng đến Cửu Huân Dao.
Trong mắt hắn xuất hiện một tia âm hiểm, mắt thấy sắp va chạm với nàng liền niệm khẩu quyết, cơ thể hóa thành hai luồng hắc ám, phân tách thành hai người ở hai phương hước khác nhau, nở nụ cười dữ tợn trảm xuống hai bên trái phải.
Chỉ là nụ cười của hắn rất nhanh đã cứng đờ, bởi vì mục tiêu hắn sắp chém trúng bất chợt biến mất, theo sau đó là chín người bao vây hai người vào trung tâm, chín loại thuộc tính ngưng tụ thành chưởng ấn nện thẳng vào.
Muốn chơi phân thân ở trước mặt Cửu Huân Dao, thật không biết chữ chết viết như thế nào.
BÙM!
Quả thật là chết đến không thể chết hơn được nữa… cả người và phân thân cùng nhau hóa thành hư vô.
“Ám Lôi Hợp Chưởng Ấn!”
Mà cùng lúc đó lại có một tên Hải Tặc phát động Đại Thánh Ám Lực và Đại Thánh Lôi Lực kết hợp tụ thành một kiện đại ấn khổng lồ với hắc ám và lôi đình dung hòa vào nhau cực kỳ mạnh mẽ, nhắm ngay Diễm Nguyệt Kỳ đang lao đến đẩy mạnh.
Đối mặt với thế công như vậy nàng chỉ cười nhạt, bàn tay hóa thành Kim Ô Trảo vồ ra, Thánh Kiếp Kim Lôi với khả năng đánh tan Thánh Lực vờn quanh trên từng móng vuốt.
RĂNG RẮC…
Ám Lôi Hợp Chưởng Ấn gặp phải Thánh Kiếp Kim Lôi liền như thủy tinh vỡ vụn bị triệt để đánh tan trong vẻ mặt khiếp sợ của đối thủ.
Trên không hội tụ sấm chớp, Diễm Lôi Kim Ô Phá xé rách thương khung càn quét mà xuống, Lôi Đình màu hoàng kim cao quý cuồn cuộn, nhiệt độ không khí tăng cao, hư ảnh Kim Ô bá đạo nghiền nát lớp phòng ngự của Đại Thánh và giáng thẳng vào cơ thể hắn.
ĐÙNG!
Nổ tung thành cặn bã là kết cục duy nhất.
“Quá mạnh, đám người này quá mạnh, e rằng chỉ có Thánh Tướng mới đủ sức chiến, Đại Thánh xuất thủ sẽ bị nghiền ép mà thôi!”
Chiến đấu nổ ra chưa được bao lâu đã có tận bốn vị Đại Thánh chết thảm, nhóm mười người bọn hắn chỉ còn lại ba Đại Thánh, hai Thánh Tướng và một Thánh Vương mà thôi.
“Không thể tiếp tục như vậy, để bổn Tướng đích thân xuất thủ!”
Tên Thánh Tướng ngăn cản Mộc Tử Âm lúc đầu quyết định ra tay lần nữa.
Toàn thân hóa thành một thanh Lôi Mâu khổng lồ, tốc độ kinh thiên, xuyên thẳng về phía Âu Dương Thương Lan.
Không thể không nói tốc độ luôn là ưu thế vượt trội của người sở hữu Lôi hệ, lại thêm tu vi chênh lệch nên tên Thánh Tướng chỉ trong nháy mắt đã thành công tiếp cận, toàn bộ Lôi Mâu đã xuyên thủng cơ thể nàng.
“Hahaha.”
Tên Thánh Tướng cười lớn đắc ý, chợt hắn giật mình nói: “Vì sao không thấy máu?”
Chẳng biết từ bao giờ, Âu Dương Thương Lan đã ẩn mình vào không gian biến mất, thứ vừa bị Lôi Mâu xuyên qua chỉ là tàn ảnh của nàng lưu lại.
Chiến Thế, Sát Thế cùng Thương Thế bạo phát từ phía sau, Âu Dương Thương Lan với song thương trên tay đâm thẳng vào lưng đối thủ.
Lôi Thánh Pháp Tướng của tên Thánh Tướng sừng sững hiện ra, đôi tay cầm Lôi Đao chém thẳng vào song thương của nàng.
Lực phản chấn khiến Âu Dương Thương Lan phải lùi lại vài bước chân.
“Hừ, đó là chênh lệch giữa Thánh Tướng và Đại Thánh, ngươi vô pháp tưởng tượng được!” Tên Thánh Tướng kiêu ngạo nở nụ cười.
Nhưng giây phút kế tiếp hắn liền cười không nổi.
Bởi vì Âu Dương Thương Lan thu hồi song thương, đỉnh đầu hiện lên hư ảnh một con rồng toàn thân trong suốt như thủy tinh, đôi mắt uy nghiêm đen tuyền thâm thúy.
“Đây là Thần Thú gì?”
Chứng kiến sự hiện diện của nàng, tên Thánh Tướng trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Tiên hạ thủ vi cường, hắn quyết định chủ động xuất kích, ý niệm vừa động Lôi Thánh Pháp Tướng liền nện xuống.
Nào ngờ công kích của hắn lại một lần nữa chỉ có thể đánh vào tàn ảnh, Âu Dương Thương Lan với hư ảnh Tinh Không Chi Long gia thân một lần nữa ẩn mình vào không gian.
Đột nhiên vuốt rồng từ trong không gian xuyên thấu mà ra, nắm chặt lấy đôi chân của tên Thánh Tướng, một cái khe nứt không gian xuất hiện hung hăng đem hắn kéo vào.
“Không thể!” Tên Thánh Tướng sợ hãi đến cực điểm, một Thánh Tướng như hắn bị kéo vào không gian chắc chắn sẽ bị áp lực bên trong đó nghiền thành cặn bả.
Âu Dương Thương Lan cũng hiểu nếu đối chiến trực diện thì nàng khó lòng vượt hai cảnh giới để áp đảo đối phương, vậy nên nàng lựa chọn sở trường của Tinh Không Chi Long, muốn kéo đối thủ vào trong địa bàn của mình.
Khi đó không cần nàng ra tay, sức ép không gian cường đại của Nguyên Giới sẽ nghiền nát Thánh Tướng thành cặn bả.
“Khốn nạn…”
Mắt thấy chân của mình càng lún càng sâu, toàn thân sắp rơi vào khe nứt, tên Thánh Tướng trong mắt lóe lên một tia ngoan độc, Đao trong tay gọt ngang đôi vuốt rồng đang nắm chặt chân mình.
Đáng tiếc Bí Tự Lâm đã được Âu Dương Thương Lan kích hoạt, toàn bộ thân rồng đã trở nên bất khả xâm phạm, mặc cho Đao của Thánh Tướng chém xuống vẫn chẳng hề hấn gì.
Mà chân của hắn đã bị kéo vào gần sạch sẽ…
“Khốn kiếp!” Thánh Tướng gầm lên một tiếng, cực kỳ quyết đoán chặt ngang hai chân của mình.
Máu tươi cuồng phún…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241