Thời gian thấm thoát, nửa năm đã như gió mà qua.
“Vẫn chưa đủ a…” Lạc Nam cùng Kiếm Uyên Nhi có chút tiếc nuối thở dài, tay cả hai vẫn nắm chặt lấy nhau.
Hai người đã luyện xong thức thứ ba là Lưỡng Nghi Thức, đến thức thứ tư lại xuất hiện bình cảnh, dù luyện thế nào cũng không thể thành thạo được như hư ảnh đôi nam nữ trên bia đá.
Thức thứ tư có tên gọi Uyên Ương Thức, đây là một thức rất quan trọng của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp, đòi hỏi giữa nam nhân và nữ nhân phải tâm ý tương liên, cùng một nhịp thở, cùng một nhịp tim, hiểu được nội tâm của nhau trong từng khoảnh khắc, gắn bó như đôi uyên ương chân chính.
Uyên Ương Thức là tiền đề quan trọng để luyện nên thức tiếp theo là Lưỡng Cực Thức.
Lưỡng Cực Thức là thức tạo nên sự gắn bó chặt chẽ nhất của Nương Tử Kiếm cùng Phu Quân Kiếm, để hai thanh kiếm có thể mượn lấy lực lượng của nhau, gia tăng sức mạnh của Kiếm Thế của mỗi người lên gấp hai lần, Kiếm Kỹ chém ra cũng đạt đến một trạng thái toàn thịnh mới.
Nhưng Uyên Ương Thức không thể luyện thành, Lưỡng Cực Thức sẽ cao xa khó vời.
“Thật xin lỗi, là do Uyên Nhi vô dụng, vẫn còn ngại ngùng quá…” Kiếm Uyên Nhi cắn cắn bờ môi chín mộng, có chút xấu hổ nhìn lấy hắn.
Với thiên phú của nàng, dù là Kiếm Thức cấp Chí Tôn cũng không thể làm khó được.
Vấn đề nằm ở chỗ đúng như cái tên, Uyên Ương Thức đòi hỏi hai người phải quấn quýt như một đôi uyên ương, khi thi triển khó tránh khỏi một chút tiếp xúc thân mật của cơ thể, nội tâm phải có thân ảnh của đối phương.
Trong khi đó Lạc Nam và cả Kiếm Uyên Nhi hiện tại xem nhau như một mối quan hệ hợp tác, vậy nên dù hai người thiên phú kinh khủng đến đâu cũng khó lòng trở thành đôi uyên ương chân chính.
Lạc Nam dám cam đoan nếu để mình và thê tử của mình tu luyện, tùy tiện một người cũng có thể dễ dàng lĩnh ngộ Uyên Ương Thức, thậm chí tiếp đó là Lưỡng Cực Thức.
Bởi vì nội tâm của hắn và các nàng từ lâu đã thuộc về nhau, cực kỳ thân mật, không phải Kiếm Uyên Nhi có thể so sánh.
Có chút suy nghĩ, Lạc Nam nở nụ cười động viên:
“Trong từng thấy thời gian chúng ta đã luyện được Lưỡng Nghi Thức đã là lợi hại lắm rồi, cứ để tâm cảnh bình ổn lại đã.”
“Ừm.” Kiếm Uyên Nhi nhu nhuận gật gật đầu.
Lạc Nam nắm tay nàng hạ người rơi xuống, hắn nằm ngửa trên thảm cỏ xanh, Phu Quân Kiếm đặt bên cạnh Nương Tử Kiếm, ngửa đầu ngắm nhìn ánh trăng.
Kiếm Uyên Nhi ôm đùi ngồi ở bên cạnh, hương thơm cơ thể như tuyết đọng trong sương, mi cong mắt sáng, làn da so với trăng đêm còn sáng hơn.
Thấy nàng không rời đi giải quyết sự vụ ở Kiếm Tây Thành mà ở lại bên cạnh mình, Lạc Nam vô thức nhếch miệng, rõ ràng nàng cũng muốn hiểu rõ hơn về hắn để có thể đáp ứng điều kiện của Uyên Ương Thức.
“Trăng sáng thật đẹp, chỉ tiếc còn thiếu ánh sao đêm…” Kiếm Uyên Nhi nhỏ giọng thì thào.
Lạc Nam phất nhẹ óng tay áo, hàng loạt Trận Văn thiên ti vạn lũ kéo ra, một tòa Tinh Thần Trận cấp tốc hình thành.
Mà khi Tinh Thần Trận xuất hiện, hàng vạn ngôi sao đã lấp lóe giữa tinh không, tô điểm cho màn đêm càng thêm rực rỡ.
Kiếm Uyên Nhi vô thức cười ngọt ngào, liếc mắt nhìn sang hắn, sóng mắt lưu chuyển thầm thì:
“Công tử chiều Uyên Nhi như vậy, không sợ Uyên Nhi hư hỏng?”
“Nữ nhân sinh ra là để sủng ái mà.” Lạc Nam nhún nhún vai.
Kiếm Uyên Nhi thăm thẳm nhìn hắn, trong đêm dung nhan của nàng càng thêm kiều diễm, bờ môi đầy đặn oánh nhuận, đường cong thân thể lã lướt mê người.
Cỏ xanh, suối trong, lưng tựa sườn núi, thác đổ như cầu vòng, từng làn gió hòa cùng hương hoa tươi mát, khung cảnh thật sự dễ khiến người ta động lòng.
Ọt… ọt… ọt…
Bỗng nhiên cái bụng Lạc Nam sôi lên, thanh âm cồn cào phá vỡ mỹ cảnh truyền ra khiến Kiếm Uyên Nhi vô thức tròn xoe mắt.
Lạc Nam có chút xấu hổ vuốt vuốt mũi, thân là tu sĩ cao cấp đương nhiên không thể nào đói bụng được.
Chẳng qua lần trước Cự Mỹ Anh truyền cho hắn một số thủ đoạn cường đại của Vu Tộc, để tu luyện những thủ đoạn này cần phải ăn uống một lượng tài nguyên và lương thực khổng lồ để có thể duy trì.
Hắn đang mở ra Nhân Đạo để duy trì thần thông Gọi Trăng, vô tình bị mấy thủ đoạn kia của Vu Tộc làm cho đói bụng nên mới phát ra âm thanh khó nghe phá hỏng cả mỹ cảnh.
“Khanh khách…”
Kiếm Uyên Nhi hiếm thấy bật cười thành tiếng, âm thanh như chuông bạc ngân vang, dễ nghe vô cùng.
“Cũng phải, công tử cùng Uyên Nhi luyện kiếm lâu như vậy đương nhiên sẽ đói bụng rồi.” Kiếm Uyên Nhi lên tiếng, nàng một tay chống cằm suy nghĩ nói:
“Để Uyên Nhi cho người tìm kiếm một số nguyên liệu nấu ăn cho công tử.”
“Không cần, ở nơi này cũng được.”
Lạc Nam cười haha, chẳng biết vì sao cảm thấy có phần thích thú.
Tại một nơi hoang sơ, trong màn đêm đốt lửa trại cũng là một trải nghiệm không tệ.
Trước sự tò mò của Kiếm Uyên Nhi, chỉ thấy hắn lấy ra một cái đùi cực lớn, bên trên còn có vảy giáp kiên cố màu đỏ bao phủ.
“Đây là thịt của Hỏa Long Tộc?” Kiếm Uyên Nhi khóe miệng giật giật.
“Chính xác.” Lạc Nam gật đầu, lần trước làm thịt hai tên Sát Long Vệ, cơ thể của bọn hắn quá khổng lồ, Cự Mỹ Anh còn chưa ăn hết.
Hắn vén tay áo bắt đầu chế biến thịt rồng, dùng Phu Quân Kiếm cạo sạch lớp vảy và da dày bên ngoài, dùng Thủy Thánh Lực rột rửa sạch sẽ không còn một tia tạp chất.
Dựa vào kiến thức của Luyện Đan Sư, sử dụng các loại nguyên liệu tẩm ướp ngon ngọt phủ lên thịt rồng.
Trong lúc chờ đợi thịt ngấm da vị, Lạc Nam lại nổi lửa, Đế Diễm hừng hực thiêu đốt, làm một cái lò nướng lớn, đem thịt rồng đặt lên.
Kiếm Uyên Nhi ánh mắt như nước nhìn hắn một người cặm cụi, nàng muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại lúng túng chẳng biết nên làm thế nào, thân là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, đã bao giờ từng làm những chuyện như thế?
Đế Diễm của Lạc Nam khủng bố vô cùng, thịt rồng cấp Yêu Đế mà ngay cả Thánh Tôn Lực cũng chưa chắc xuyên thủng đã bị Đế Diễm nướng lên.
“Hít…”
Mặc dù không hề đói bụng, nhưng khi mùi thịt hấp dẫn truyền vào mũi quỳnh, Kiếm Uyên Nhi cũng nhịn không được hít một hơi.
Trong lúc đó Lạc Nam lại lấy ra một số Bàn Đào Quả, Lập Ma Quả dùng để tráng miệng.
Cảm nhận được thịt đá chín, Lạc Nam hạ thấp Đế Diễm để duy trì độ nóng, cắt một khối thịt vừa vặn bày ra đĩa, đưa đến trước mặt Kiếm Uyên Nhi cười:
“Xem thử tay nghề của ta thế nào?”
“Công tử còn là một Trù Sư sao?” Kiếm Uyên Nhi thất thần xem lấy hắn.
“Không phải, chỉ là nấu ăn theo kiểu người bình thường mà thôi…” Lạc Nam cười haha:
“So với các Trù Sư chân chính ta còn kém rất nhiều.”
Kiếm Uyên Nhi gật đầu tiếp nhận, một tay che miệng, ưu nhã ăn vào một khối thịt.
Trong khoảnh khắc chỉ cảm thấy vị giác của mình như bùng nổ, thịt rồng tưởng chừng cực kỳ dai và khó ăn rơi vào tay hắn đã trở nên mềm xốp, vừa vào trong miệng đã như tan ra, lực lượng chạy dọc cơ thể khiến tinh thần sảng khoái, phục nồi năng lượng, mà ngon miệng không thể tả.
“Rõ ràng ngươi là trù sư.” Kiếm Uyên Nhi trừng mắt nhìn hắn, lại cúi đầu tiếp tục ăn, động tác ăn uống cao sang vô cùng.
Lạc Nam thì không được như vậy, hắn lại chừa cho nàng một phần, còn mình thì ngồi ôm cả đùi gặm cắn.
Cơn đói khi tu luyện thủ đoạn của Vu Tộc thật không dễ chịu chút nào, chẳng trách Cự Mỹ Anh trở thành kẻ tham ăn, còn tranh giành với cả Đình Manh Manh.
Kiếm Uyên Nhi ăn rất chậm, nàng còn chưa ăn hết phần mình, Lạc Nam đã miệng đầy dầu mỡ cạp đến phần xương rồng bên trong, cái bụng căng lên như trống.
“Phi…”
Dáng vẻ của hắn làm giai nhân nhịn không được lại bật cười, hình tượng lúc này thật sự hoàn toàn khác với thời điểm hắn độc chiến toàn trường, đem những thiên tài kiệt xuất đánh cho tháo chạy.
Nam nhân này, vì sao lại thú vị đến thế?
Sau một đêm như vậy, chẳng biết vì sao Kiếm Uyên Nhi cảm thấy thoải mái và tự nhiên hơn rất nhiều, dường như việc tiếp xúc gần gũi một chút để có thể nhanh chóng tu luyện Uyên Ương Thức không còn quá khó khăn nữa.
“Cảm giác như họ đang không mặc quần áo vậy.” Lạc Nam lại thốt lên một câu khiến Kiếm Uyên Nhi muốn đánh hắn, cái tên này quá phá hư phong cảnh.
Nàng đưa mắt nhìn, chỉ thấy Lạc Nam chỉ vào hư ảnh đôi nam nữ đang luyện kiếm dưới ánh trăng mà bia đá chiếu rọi ra.
Bởi vì chỉ có hư ảnh nên nhìn như hai cái bóng thoáng ẩn thoáng hiện, hoàn toàn không thể thấy rõ chi tiết.
“Vì sao nói bọn họ không mặc y phục?” Kiếm Uyên Nhi không phục hừ một tiếng.
“Thì nàng nhìn đi, ta đâu có thấy bóng dáng của óng tay và tà áo của hai người họ bay múa?” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Ngộ nhỡ bọn họ đang mặc áo da ôm sát cơ thể để lưu lại hư ảnh này thì sao?” Kiếm Uyên Nhi bĩu môi:
“Đâu nhất thiết phải là tà áo rộng thùng thình.”
“Bọn họ là phu thê.” Lạc Nam ung dung nói: “Trần truồng luyện kiếm với nhau mới là điều thú vị, thiên thời địa lợi nhân hòa.”
“Vô sỉ.” Kiếm Uyên Nhi đỏ hồng cả mặt, hắn dám nghĩ về hai vị tổ tiên của Kiếm Tây Thành như thế, đúng là đáng đánh mà.
“Phu thê thân mật như vậy mới là điều đáng trân quý, tiểu thư vì sao lại nói vô sỉ?” Lạc Nam khó hiểu nhìn nàng.
“Ta nói công tử ngươi vô sỉ, nào nói hai vị tổ tiên.” Kiếm Uyên Nhi yêu kiều hừ một tiếng:
“Chẳng lẽ ngươi cùng các vị tỷ tỷ cũng thường… thường như vậy luyện kiếm sao?”
Lạc Nam sững sờ, hình như là chưa nha, hắn có chút tiếc hận vuốt cằm đáp:
“Ý tưởng không tồi, tương lai ta sẽ thử.”
“Đáng giận.” Kiếm Uyên Nhi chẳng biết vì sao có chút căm tức, nổi giận đùng đùng muốn đứng lên rời đi.
Lạc Nam với theo nắm tay nàng kéo lại.
Kiếm Uyên Nhi bị kéo ngã vào trong lòng hắn, Lạc Nam nhìn chăm chú ánh mắt của nàng lẩm bẩm:
“Ta có cảm giác như không mặc y phục sẽ là một điều kiện rất quan trọng để luyện được Uyên Ương Thức.”
“Công tử xin tự trọng.” Kiếm Uyên Nhi sắc mặt lạnh lùng, vung tay tát hắn.
Lạc Nam chụp lấy bàn tay của nàng nắm chặt, lắc đầu cười khổ:
“Ta chỉ muốn giúp nàng đẩy nhanh quá trình tu luyện kiếm pháp mà thôi, hoàn toàn không có ý khinh nhờn.”
Nói xong thả nàng ra, nghiêm mặt nói: “Nếu ngay cả việc như vậy mà nàng cũng không thể chấp nhận, làm sao có thể cùng ta chung một nhịp tim, cùng một nhịp thở?”
“Ta mặc kệ…” Kiếm Uyên Nhi cắn răng:
“Ta tin chỉ cần kiên trì, chúng ta có thể bằng vào quan hệ bằng hữu luyện được…”
“Khó.” Lạc Nam lắc đầu: “Rõ ràng bởi vì chúng ta ngại ngùng trước một số động tác thân thể động chạm thân mật trong lúc luyện kiếm giữa phu thê nên mới nhiều lần thất bại.”
“Đây là Kiếm Pháp do hai vị tiền bối là một đôi phu thê tạo nên, nàng lại muốn chúng ta như bằng hữu bình thường luyện kiếm, cho dù luyện đến vạn năm nữa cũng thất bại mà thôi.”
“Cũng không phải tại hạ muốn chiếm tiện nghi, chỉ hy vọng nàng có thể sáng suốt mà suy nghĩ.”
Kiếm Uyên Nhi thất thần nhìn hắn hồi lâu, cánh môi đỏ thẳm cắn chặt, nhịp tim có chút loạn, nghiêng đầu sang một bên:
“Ta cần có thời gian suy nghĩ.”
“Tốt.” Lạc Nam gật đầu đồng ý, lại chân thành đề nghị:
“Nếu nàng vẫn cảm thấy quá mức khó khăn, ta có đề nghị dùng một thủ đoạn Chí Tôn hùng mạnh khác của ta để giao dịch công bằng với Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp, ta tin rằng mình và thê tử có thể dễ dàng thành thạo môn kiếm pháp này.”
“Nằm mơ.” Kiếm Uyên Nhi lòng ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi:
“Đây là Kiếm Pháp do tổ tiên để lại, ta chắc chắn sẽ có thể luyện thành.”
“Ta tin nàng.” Lạc Nam nở nụ cười.
Kiếm Uyên Nhi không thèm để ý tới hắn, thân ảnh đã phiêu nhiên đi xa, dáng vẻ có chút chật vật.
“Haizz…” Lạc Nam nhìn theo mà thở dài.
Bản thân hắn tinh thông Nghịch Mệnh Phá Cấp Công, thân mang Cấm Kỵ, kiến thức đa dạng phong phú, từng tự sáng tạo ra Nghịch Thế Thần Thông.
Hắn đã nhận ra nguyên lý hoạt động của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp từ lâu, nếu giữa hắn và Kiếm Uyên Nhi không có tình cảm như một đôi uyên ương chân chính, vĩnh viễn cũng sẽ không luyện thành công những thức sau cùng.
Nếu là bình thường, hắn không ngại dần dần cùng nàng bồi dưỡng tình cảm, mười năm không được thì trăm năm, không tin không thể bắt được trái tim mỹ nhân.
Đáng tiếc thời gian hiện tại của hắn có hạn, không thể cứ mãi lãng phí ở nơi này, vậy nên mới muốn thúc đẩy tiến độ, kích thích tâm trí và cảm xúc của nàng.
Nếu Kiếm Uyên Nhi vẫn không chấp nhận, hắn chỉ có thể lựa chọn rời đi…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241