Đông Vực…
Tại Tiên Ma Vực, Đông Vực là nơi duy nhất trong số bốn vực có đại dương, hơn nữa diện tích biển cả lớn hơn đến ba phần so với đất liền, nên Đông Vực thường có một tên gọi khác là Đông Hải.
Giữa đại dương mênh mông, một tòa hải đảo vừa bị nhất kiếm chém thành hai nửa, sau đó như chịu phải cự lực khủng bố nghiền thành bột mịn, mà đám hải tặc khét tiếng trên đảo cũng trở về với cát bụi.
“Đa tạ hai vị đại hiệp!”
“Đội ơn hai vị đại hiệp, chúng ta thề chết cũng không quên!”
Một chiếc đại thuyền mang theo vô số thiếu nữ cùng nô lệ rời khỏi đống đổ nát, không quên hướng lấy từng đôi mắt sùng bái và cuồng nhiệt dõi theo hình hai bóng người mặc áo choàng đen lơ lửng giữa hư không, có người kích động và mừng rỡ đến mức ngất đi, có người lệ nóng doanh tròng vì cảm động, cũng có người vẫn chưa hoàn hồn vì hạnh phúc ập đến quá nhanh chóng.
Những tháng ngày bị giam cầm trên đảo, tất cả không khác gì ác mộng, đối mặt với những tên hải tặc hung ác, quả thật là sống không bằng chết, dù muốn chết cũng không được.
Bọn hắn chỉ là những tu sĩ cấp thấp, thực lực cao nhất cũng chỉ đạt đến Ngọc Tiên, ở một nơi ngư long hỗn tạp như Đông Hải, tính mạng không khác gì cỏ rác.
Chẳng có ai đứng ra lấy lại công bằng, cũng chẳng có ai sẵn sàng đắc tội với Tiên Tôn để giải cứu bọn hắn, mà cường giả chân chính sẽ không quan tâm đến sống chết của một đám kiến nhỏ.
Nhưng mà hôm nay, kỳ tích phát sinh, chính hai người thần bí đã đem vận mệnh bi thảm của bọn hắn cứu vớt, tiêu diệt hải tặc hung ác có Tiên Tôn trấn thủ, đồng thời thu xếp phương tiện để bọn hắn có thể trở về đất liền.
Ân đức như vậy, chẳng khác nào tái sinh…
Bất quá từ đầu đến cuối, hai vị anh hùng này vẫn không hề lộ diện dung mạo, từ mặt nạ cho đến áo choàng phủ kín toàn thân khó phân nam nữ, chưa từng mở miệng nói một lời nào, quả thật làm việc nghĩa không cần báo đáp, khiến bọn hắn càng thêm kính phục.
Âm thanh huyên náo, tiếng khóc, lời cảm tạ vang vọng một vùng đại hải, mãi đến khi đại thuyền đi xa mới dần dần khuất dạng…
Nhìn theo đại thuyền biến mất từ đằng xa, một trong hai người áo đen cất tiếng:
“Tiểu Tuyết, đám Hải Tặc này ác như vậy, thủ lĩnh của bọn chúng còn được treo giá trên Tru Tiên Bảng, vì sao không ai săn giết để bọn hắn hoành hành tới ngày hôm nay?”
Thanh âm nãi thanh nãi khí mang theo non nớt và khó hiểu.
Người còn lại nhẹ lắc đầu, điềm tĩnh nói ra: “Đầu của tên thủ lĩnh được treo giá không cao, hơn nữa thuộc hạ còn đông đảo, cường giả trong cùng cấp rất khó săn giết, mà cường giả hơn cấp thì tài sản phong phú, đâu thèm đến cái giá được treo thưởng!”
“Hừ, thật muốn diệt sạch lũ cặn bã như thế này!” Thanh âm non nớt mang theo sự tức giận.
Không sai, hai người thần bí này chính là Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Đình Manh Manh, các nàng rời khỏi Làng Nhất Thế đến nay đã săn giết được không ít nhân vật trên Săn Ma Bảng và Tru Tiên Bảng.
Dựa theo danh sách mà Mộng Chi Tiên cung cấp, hai nữ nhân nhìn thấy nhiều cảnh tượng ghê tởm nằm khuất dưới bề mặt của Tu Tiên Giới, hận không thể dẹp loạn sạch sẽ.
Đáng tiếc, sức người chung quy là có hạn… ở quy mô trên toàn vũ trụ, mỗi một ngày không biết có bao nhiêu chuyện tàn nhẫn diễn ra, dù muốn cũng không thể thanh trừ sạch sẽ, dù giết cũng không thể nào giết nổi.
Đương nhiên, các nàng cũng không phải chúa cứu thế hay đại anh hùng, mục đích săn giết đám ác nhân này một phần là để rèn luyện, một phần là muốn thu thập tài nguyên, không muốn để một mình nam nhân kia gánh vác tất cả.
“Đi thôi, mục tiêu kế tiếp!” Đình Manh Manh vẫn chưa đánh đã ghiền hưng phấn nói.
Bất quá lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết không phản ứng đến nàng, mắt đẹp sau lớp mặt nạ trở nên ngưng trọng, lạnh nhạt mở miệng:
“Kẻ nào?”
Đình Manh Manh cũng phát giác có chuyện bất thường, hai nắm đấm nhỏ sau lớp áo choàng chậm rãi siết chặt.
Ong ong ong ong…
Trúc Kiếm trên tay Độc Cô Ngạo Tuyết chấn động đến mức rung lên, ẩn ẩn như muốn lao ra khỏi vỏ.
Độc Cô Ngạo Tuyết càng thêm nghiêm nghị, nàng cũng cảm giác được một luồng khí thế vô hình không kém gì mình…
Loại khí thế này chính là đến từ Kiếm đạo…
“Không hổ là Tuyệt Tình Kiếm Tôn, cảm giác thật là nhạy bén…” Có một thanh âm trong trẻo cười khẽ vang lên, không gian trước mặt hai nữ chậm rãi tách ra.
Mà nghe thấy thanh âm này, Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh khí thế toàn thân bắt đầu kéo căng.
Danh hiệu khi còn là Tiên Vương của Độc Cô Ngạo Tuyết chính là Tuyệt Tình Kiếm Vương, hiện nay nàng có thể xem như Tuyệt Tình Kiếm Tôn.
Nhưng điều đáng nói chính là, thân phận Tuyệt Tình Kiếm Vương vốn là Tam Đảo Chủ của Bồng Lai Tiên Đảo.
Hiện tại Bồng Lai Tiên Đảo biến mất, từ bỏ Hải Vực Tinh đến tận Tiên Ma Vực, đổi tên thành Làng Nhất Thế, số người biết chuyện này có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đều là những người được Lạc Nam tin cậy.
Vậy tại sao ở tại nơi này, có người hoàn toàn xa lạ chỉ đích danh nàng?
Điều này khiến Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh cảm giác được một tia nguy hiểm.
Trong ánh mắt đề phòng của hai nàng, từ bên trong vết nứt không gian, có hai thân ảnh chậm rãi bước ra.
Toàn thân hai người này cũng trùm trong áo choàng màu trắng không nhìn thấy dung mạo, một người trong đó tay cầm Trường Kiếm…
Thông qua lời nói vừa rồi, Độc Cô Ngạo Tuyết có thể phán đoán người cầm Trường Kiếm là một nữ nhân.
Đương nhiên đối phương có thể dùng giọng giả để nói chuyện, rất khó để phán đoán.
Hai người thần bí chậm rãi bước đến, người cầm Kiếm đối diện Độc Cô Ngạo Tuyết, mà người còn lại cũng đi đến trước mặt Đình Manh Manh.
KENG! KENG!
Hai tiếng Kiếm ngâm cao vút cùng lúc vang lên, Trúc Kiếm và thanh Trường Kiếm trong tay người thần bí cùng nhau chấn động, như gặp phải kỳ phùng địch thủ, chiến ý sục sôi, có kiếm khí từ trong thân kiếm phóng lên tận trời.
Độc Cô Ngạo Tuyết và người thần bí đều nhẹ nhàng lắc lư kiếm trong tay, ra hiệu nó cố gắng bình tĩnh.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Đình Manh Manh một tay chống nạnh chất vấn:
“Cản đường chúng ta làm gì?”
“Hì hì, tiểu Manh Manh đừng nổi nóng, cẩn thận bị đánh đòn!” Người đứng đối diện nàng cất tiếng cười trong trẻo, thanh âm tràn ngập hài hước, ánh mắt sau lớp mặt nạ hứng thú đánh giá Đình Manh Manh.
“Chúng ta quen nhau sao?” Đình Manh Manh tức giận nói.
“Đánh một trận là quen ngay ấy mà!” Người đối diện biểu lộ không mấy bận tâm, nhún nhún vai.
“Mau xưng tên ra! Chúng ta sẽ không vô cớ chiến đấu với kẻ xa lạ!” Độc Cô Ngạo Tuyết thái độ vẫn bình thản.
Mặc dù cảm giác được hai người này rất mạnh, nhưng không có nghĩa là nàng e ngại.
“Không đánh với kẻ giả thần giả quỷ!” Đình Manh Manh gật đầu phụ họa, hừ hừ nói.
“Khanh khách!” Hai người thần bí cười rất thích thú, sau đó người cầm Trường Kiếm chậm rãi thốt ra:
“Cung Đình Thụ – Băng Tịch Cung – Băng Lam Tịch!”
Người đối diện Đình Manh Manh cũng nhún nhún vai: “Cung Đình Thụ – Băng Linh Cung – Băng Linh Nhi…”
Vừa nghe nói thế, toàn thân Độc Cô Ngạo Tuyết và Đình Manh Manh chấn động, đồng tử co rụt lại, chiến ý như vô thức bùng nổ.
Các nàng đã từng vào Linh Giới Châu, đã từng nhìn thấy Cung Đình Thụ, đương nhiên biết lời của hai nữ đại biểu cho cái gì.
“Một trận này, xem ra không thể không đánh…” Độc Cô Ngạo Tuyết hít một hơi, chậm rãi nói.
Đình Manh Manh nắm đấm nhỏ siết chặt, trong lòng hăng hái quát: “Chiến đi!”
“Vừa lúc chúng ta cũng muốn biết, nữ nhân bên cạnh hắn lúc này có gì thú vị…” Băng Lam Tịch cùng Băng Linh Nhi khẽ mỉm cười.
VÙ VÙ VÙ…
Gió biển gào thét, bốn thân ảnh ở trên không trung chủ động tách ra, phân chia chiến trường…
Độc Cô Ngạo Tuyết đối chiến Băng Lam Tịch.
Đình Manh Manh đụng độ Băng Linh Nhi.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-6/
Đình Manh Manh đầu tiên không nhịn được, khí thế của một Địa Tôn bùng phát, Phách Lực Lực gia trì vào nấm tay, một quyền đơn giản tung ra.
“Ăn Manh Manh một quyền!”
Vượt qua không gian, kích thước của một Quyền này ngày càng to lớn, đến khi đủ sức phá toái trăng sao, nghiền ép tinh thần, cũng vừa lúc lao vọt đến Băng Linh Nhi.
Nhưng mà đối diện với một quyền mạnh mẽ như vậy, Băng Linh Nhi chỉ là khóe miệng cong lên, một bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra ngoài.
Trong thoáng chốc, bên trên bàn tay của nàng được bao phủ tầng tầng vảy giáp thần bí, mỗi một mảnh vảy ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ nặng nề như sơn nhạc.
Một quyền khổng lồ uy thế cuồn cuộn của Đình Manh Manh bị Băng Linh Nhi một tay duỗi ra ngăn cản, ngay cả tiến thêm một bước cũng không nổi.
“Băng Tượng Phách Thiên Thủ!”
Băng Linh Nhi nhếch môi cười, trong cơ thể như có vạn con Cự Tượng gầm thét, cánh tay còn lại nâng lên đấm vào…
Bùm…
Quyền kình phá toái, Đình Manh Manh bị phản chấn phải lùi lại vài trăm bước.
Thiên Băng Vạn Tượng Công, đây là công pháp chủ tu trước đây của Băng Linh Nhi, ở tầng 1 đã là hàng Linh Cấp Thượng Phẩm, gồm có tất cả bảy tầng, tu luyện đến tầng cao nhất sẽ sở hữu lực lượng của hàng vạn con hung thú thời viễn cổ Thiên Băng Cự Tượng.
Đứng trước Băng Linh Nhi cũng là Tiên Thể Song Tu, Đình Manh Manh lần đầu ăn phải thua thiệt.
“Tiếp tục đến!” Đình Manh Manh sắc mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc, thân thể như một khỏa đạn pháo bay vọt đến, Thể Tu bùng nổ, kết hợp với Phách Lực bao trùm khắp toàn thân.
Một Ma Ảnh cự đại đã xuất hiện sau lưng nàng, chính là Ma Tướng được tạo ra từ Song Sinh Ma Tướng mà Lạc Nam mang về từ Loạn Cổ Chiến Trường.
Chỉ trong thời gian ngắn, Đình Manh Manh đã đem Ma Tướng tu luyện thành công, hơn nữa so với bất kỳ ai trong Song Sinh Ma Tử đều lợi hại hơn.
Ma Tướng diện mạo dữ tợn, hai cánh tay nặng vạn quân hướng xuống Băng Linh Nhi hung hăng nện.
“Thú vị!” Băng Linh Nhi cười khẽ, hai tay kết ấn, bên trong cơ thể lúc này như có một con hồng hoang mãnh thú gầm thét lên.
Một hư ảnh một con Long Tượng ngạo nghễ hiển hiện sau lưng nàng, toàn thân bao phủ Long lân như kim cương kiên cố, lấp lánh hữu thần.
“Long Tượng Táng Thiên Tràng!”
Băng Linh Nhi lạnh lùng quát.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
RỐNG!
Long Tượng đạp bằng thiên không, mang theo sức mạnh như đến từ thời đại khai thiên ích địa, lấy cứng đối cứng với Ma Tướng sau lưng Đình Manh Manh.
ẦM!
Ma Tướng và Long Tượng hung hăng va chạm, hàng ngàn con sóng thần dưới đại dương bạo loạn, không gian như thủy tinh vỡ vụn mà ra.
Ma Tướng của nàng bị Long Tượng nghiền đến nát bấy, mà Long Tượng cũng mang theo một chút lực lượng suy yếu còn sót lại rít gào công thẳng đến nàng.
“Hừ! Nện chết ngươi!” Đình Manh Manh bực bội hừ một tiếng, Như Ý Thạch hình dạng cục gạch xuất hiện trong tay.
Đình Manh Manh tay cầm Cục Gạch bá đạo nện đến trước mặt, Cục Gạch biến lớn như một ngọn thái sơn, đem hư ảnh Long Tượng đập thành mảnh vỡ.
“Ăn Manh Manh một gạch!” Đình Manh Manh chiến ý tăng vọt, hai tay ôm lấy Cục Gạch, hướng về Băng Linh Nhi tiếp tục giáng xuống.
“Bạo lực quá không phải là chuyện tốt!” Băng Linh Nhi cười hì hì, một thanh Cự Phủ toàn thân như được ngưng kết từ hàn băng vô số năm xuất hiện trong tay nàng.
Mắt thấy Cục Gạch sắp giáng xuống, nàng cũng hai tay cầm lấy Cự Phủ, hướng về Đình Manh Manh bổ xuống.
KENG!
Cục Gạch va chạm Cự Phủ, một tiếng động kinh thiên xé tan bầu trời, không gian phần bị nghiền nát phần bị đóng băng, Đình Manh Manh hai tay bị chấn đến mức tê dại…
Mà Băng Linh Nhi rõ ràng trên người có Long lân bảo vệ, càng chiến càng hăng, cầm lấy Cự Phủ liên tục bổ xuống.
Mỗi một nhát bổ như có thể đem Đông Hải chẻ đôi, bầu trời ảm đạm.
Như Ý Thạch trong tay Đình Manh Manh cũng liên tục chống trả, Phách Lực được nàng vận dụng đến cực hạn, lấy cứng đối cứng.
Hai người không ai nhường ai ở trên không trung điên cuồng cận chiến, nhưng Băng Linh Nhi rõ ràng có ưu thế hơn đến từ Huyết Mạch, Long Lân của Long Tượng bảo vệ cơ thể nàng.
Bất quá Đình Manh Manh cũng thuộc dạng cứng đầu, mặc dù toàn thân tê rần sau mỗi cú va chạm, nhưng vẫn không chịu khuất phục ăn miếng trả miếng.
Theo thời gian, cảm giác mình quá mức thiệt thòi, Đình Manh Manh rốt cuộc gầm thét:
“Nghịch Sinh Pháp Thân!”
RỐNG!
Nghịch Sinh Pháp Thân khổng lồ phô thiên cái địa được ngưng tụ, tầng tầng lực lượng gia trì vào thân thể, chân đạp đại dương, đầu đội cửu thiên, khí thế hùng mạnh chấn đến Băng Linh Nhi bị văng ra ngoài.
“Ăn tiếp một cước!” Đình Manh Manh gầm lên một tiếng, Nghịch Sinh Pháp Thân chân đạp hư không, hướng về Băng Linh Nhi trấn xuống.
Trước một cú đạp này, chỉ sợ Thiên Tôn bình thường cũng phải trọng thương.
“Chờ tiểu nha đầu đã lâu!” Băng Linh Nhi lại là không chút khiếp sợ, ánh mắt hiện lên từng tia hưng phấn.
Trong lúc đó, Băng Long Tượng Lực trong cơ thể nàng cũng phá không mà ra, một thân ảnh khủng bố không kém chút nào so với Nghịch Sinh Pháp Thân xuất hiện.
“Long Tượng Chiến Thân!” Băng Linh Nhi nghiêm nghị quát.
RỐNG!
Đại dương dậy sóng, chỉ thấy Long Tượng Chiến Thân như một vị thần đến từ thời đại thượng cổ, cơ thể cao đến vạn trượng, thân người đầu voi, trên cơ thể có hình xăm Cự Long sống động uốn lượn, toàn thân được bao phủ bởi tầng tầng Long giáp, như một pháo đài bất khả xâm phạm.
Chứng kiến Nghịch Sinh Pháp Thân tung ra một cước, Long Tượng Chiến Thân hai tay nện vào lòng ngực như tiếng trống trận vang trời, một chân cũng bá đạo đá ra.
RĂNG RẮC…
Không gian băng liệt, Nghịch Sinh Pháp Thân cùng Long Tượng Chiến Thân va chạm, cả Đình Manh Manh và Băng Linh Nhi đều lùi lại vài bước.
Trong mắt hai nữ chiến ý ngập trời, Nghịch Sinh Pháp Thân một lần nữa lao vọt đến huy quyền.
Long Tượng Chiến Thân không chút chần chừ cũng hung hăng đáp lại.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hai quái vật khổng lồ giao chiến, dư ba càn quét mà ra, chấn động đến vô số tu sĩ ở xa xa không dám tiến lại gần, sợ gặp tai bay vạ gió, cũng không dám đến quan chiến.
Nhận thấy Nghịch Sinh Pháp Thân cũng khó thể nào đánh bại Long Tượng Chiến Thân, Đình Manh Manh cắn răng ném lên Như Ý Thạch.
Cục gạch nhận lệnh, ầm ầm biến lớn, kích thước to đùng đến mức Nghịch Sinh Pháp Thân hai tay bắt lấy Cục Gạch, hướng về Long Tượng Chiến Thân nện xuống.
RỐNG…
Long Tượng Chiến Thân bị nện buộc phải lùi lại, không cam lòng gầm thét lên.
“Ha hả, tiếp tục!” Băng Linh Nhi hưng phấn cười lớn, ném thanh Cự Phủ của mình lên không.
Cự Phủ biến lớn, Long Tượng Chiến Thân nhanh chóng chụp lấy, một búa bổ xuống đầu Nghịch Sinh Pháp Thân.
RẦM!
Hai nữ nhân bạo lực hưng phấn và điên cuồng, vạn dặm đại dương bị các nàng lật úp mà lên.
Vẫn chưa phân thắng bại…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250