Bốn mắt nhìn nhau, Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt hoảng hốt, theo phản ứng tự nhiên rụt người vào trong làn nước nóng, dùng làn sương khói che đi ngọc thể mê người.
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, mặc dù nàng phản ứng rất nhanh, nhưng cảnh tượng vừa rồi đã ghi tạc vào tâm trí hắn.
Từng tấc da thịt trắng nõn như tuyết, dáng người uyển chuyển yểu điệu, Ma Ấn như một hình xăm nằm tại vị trí mẫn cảm càng gia tăng thêm sức hút của nàng.
Hắn chưa từng nghĩ đến, đối với một nữ tử trong trẻo lạnh nhạt như nàng, Ma Ấn sẽ nằm tại một vị trí quyến rũ gợi tình như vậy.
Bất quá Lạc Nam lúc này giả vờ một mặt bình tĩnh như không bị nhan sắc mê hoặc, điềm nhiên nói:
“Ta cũng muốn tắm…”
Nói xong, toàn thân lột trụi chỉ để lại cái khố bịt lấy tiểu huynh đệ lúc này đã cứng rắn tạo thành một cái lều nhỏ, trong khuôn mặt đỏ hồng của Độc Cô Ngạo Tuyết, nhảy tủm vào trong suối, còn cố tình tắm rửa bên cạnh nàng.
Hắn gần đây quả thật có chút mệt mỏi, được Độc Cô Ngạo Tuyết mát xa nên thoải mái ngủ một trận.
Bất quá giác quan của Hồn Tôn vốn là vô cùng tốt, dù có Kiếm Khí ngăn cách, nhưng quá trình giải phong Ma Ấn của Độc Cô Ngạo Tuyết đã kinh động đến hắn.
Giải trừ cái mắt xích đầu tiên hắn còn yên lòng, nhưng bắt đầu nóng ruột khi thấy nàng liều lĩnh muốn tiếp tục phá đi mắt xích thứ hai, vì thế mới tiến vào phá đám.
Nữ nhân này dám mạo hiểm trước mặt hắn, phải trừng phạt nàng.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam giả vờ kỳ cọ thân thể một chút, sau đó đưa lưng về phía nàng lười biếng nói:
“Tiểu Tuyết, kỳ lưng giúp ta nào!”
Độc Cô Ngạo Tuyết cắn lấy cánh môi hồng nhuận, tay chân lúng túng không biết phải làm sao.
Nếu lúc này nàng rời khỏi làn nước chạy mất, kiểu gì cũng sẽ bị hắn nhìn thấy thân thể.
Nhưng nếu tiếp tục che giấu dưới làn suối cũng không phải là cách…
Nghe lời nói của Lạc Nam, nàng hít một hơi cố giữ bình tĩnh, chậm rì rì tiến lại gần, hai tay nâng lên đặt trên tấm lưng cường trán của nam nhân, tiến hành kỳ cọ mặc dù chẳng có thứ gì.
Lạc Nam trong lòng buồn cười, lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân rụt xuống nước chỉ ngoi lên cái đầu nhỏ, hai cánh tay chật vật vươn cao qua khỏi đầu để kỳ lưng cho hắn.
Nàng mặc dù tính cách lạnh nhạt, lại vô cùng đáng yêu.
Cảm giác đôi tay mềm mại trượt trên lưng mình, hô hấp của mỹ nhân nóng hổi, Lạc Nam cười hì hì nói:
“Có qua có lại, nàng kỳ lưng cho ta… đến lượt ta kỳ lại cho nàng!”
“Không cần…” Độc Cô Ngạo Tuyết giật bắn người, lắc đầu thật mạnh.
“Đi đường mấy tháng trời, cơ thể đã có bụi bẩn, nàng đừng khách khí!” Lạc Nam hết sức vô sỉ nói, tu sĩ thân thể luôn tự đào thải, làm gì có khái niệm bụi bẩn?
Nhanh chóng quay người, hai tay thò vào làn nước ôm gọn vòng eo yêu kiều co giãn của nữ nhân, đem nàng kéo vào trong ngực.
Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân tê dại như có từng luồng điện chạy qua, làn da không chút tì vết nổi lên từng lớp gai ốc.
Lạc Nam đem nàng quay lại phía mình, đập vào mắt hắn là một tấm lưng trần mỹ diệu, đường cong hoàn mỹ từ dưới lên trên, vì lúc này nàng đang búi tóc nên để lộ phần gáy và cổ thon cao quý.
Đôi bàn tay rộng lớn nóng hổi của nam nhân nhanh chóng phủ lên tấm lưng mềm mịn trơn trượt của nàng, ôn nhu ma sát.
Độc Cô Ngạo Tuyết thân thể run rẩy, đôi chân kẹp chặt vào nhau, trái tim đập nhanh kịch liệt, chưa bao giờ nàng và hắn gần gũi đến như vậy.
Cảm giác thật kỳ lạ… như độc dược ngọt ngào, biết nguy hiểm nhưng vẫn khó thể nào chống cự.
“Dễ chịu không?” Lạc Nam cùng nàng rút ngắn khoảng cách, Độc Cô Ngạo Tuyết như tựa lưng vào lòng ngực săn chắc, mà hắn ở phía sau dùng tay vuốt ve tấm lưng nàng, hơi thở nóng rực mang theo khí tức dương cương phà vào gáy mỹ nhân.
“Đừng…” Độc Cô Ngạo Tuyết lí nhí trong miệng.
Nàng cảm giác mình như một con cừu non bị sói già từng bước dẫn dụ vào trong bẫy rập nguy hiểm, sẽ bị ăn đến xương cũng chẳng còn.
Lạc Nam nhìn da thịt của nàng ngày càng hồng hào, hắn âm thầm hài lòng…
Đối với nữ nhân đặc biệt phải có thủ đoạn đặc biệt, nếu không mặt dày tấn công vô sĩ một chút, chẳng biết đến bao giờ mới có thể cùng nàng xác lập quan hệ.
Độc Cô Ngạo Tuyết thuộc loại hình nữ nhân che giấu tình cảm cực tốt.
Dù nàng có yêu ngươi hơn cả sinh mạng của mình, nhưng một khi ngươi không tấn công, chỉ sợ rằng cả đời nàng cũng sẽ chẳng mở miệng thổ lộ tình cảm.
Nàng cam tâm tình nguyện đi bên cạnh ngươi, trả giá hy sinh vì ngươi, cũng chẳng cần cùng ngươi phát sinh thân mật.
Lạc Nam đâu thể để chuyện đó xảy ra?
Từ lúc phi thăng Tiên Giới, mặc dù hắn cực kỳ ít chủ động đối với nữ nhân, nhưng đối với người hắn thật lòng ưa thích, sẽ không ngần ngại tấn công nàng.
Huống hồ Âu Dương Thương Lan đã cố gắng kiến tạo, nếu còn không thể ghi bàn, kẻ mang danh đào hoa phong lưu như hắn cũng thật là có tiếng mà không có miếng.
Động tác của hắn càng thêm lớn mật, thân thể hai người như áp sát vào nhau, một trước một sau.
Tiểu huynh đệ như một thanh thép nóng hổi phía sau lớp vải mỏng cọ xát vào đùi ngọc của nàng, mà bàn tay ma mị của hắn từ lưng đã chuyển xuống ôm lấy eo, tiến về phía trước.
“Ưm…”
Độc Cô Ngạo Tuyết rên lên một tiếng nỉ non khi các ngón tay của nam nhân vuốt ve lấy bụng dưới của nàng, chạm vào Ma Ấn như hình xăm mềm mại, thỉnh thoảng trêu chọc lỗ rốn nhỏ xinh.
“Đừng… không được…” Nàng vặn vẹo thân thể, Kiếm Vực bùng nổ muốn tránh thoát động tác quái ác của Lạc Nam.
Nào ngờ hắn chuẩn bị sẵn, Lạc Hồng Kiếm đặt bên bờ suối cũng bùng phát Kiếm Vực, đối kháng với Kiếm Vực của Độc Cô Ngạo Tuyết, đem sức ép trấn xuống mức thấp nhất.
Lạc Nam nhân cơ hội đó, từ phía sau đặt môi lên gáy ngọc của nàng, hôn xuống một ngụm thật sâu.
Hương thơm bát ngát lan tràn, toàn thân thư sướng…
Côn thịt càng thêm náo loạn lung tung, nội khố rốt cuộc tách rời, như nhất trụ kình thiên đỉnh vào phía sau nàng.
Độc Cô Ngạo Tuyết vô thức kẹp lấy hai chân, lại vô tình đem côn thịt trần trụi của Lạc Nam ép vào hai bắp đùi non mịn.
Hai người cùng lúc rùng mình, Lạc Nam thở dốc gọi: “Tiểu Tuyết…”
“Ừ…” Độc Cô Ngạo Tuyết run giọng lên tiếng, thân thể mềm nhũn tựa vào người nam nhân.
Lạc Nam hít một hơi, từ phía sau rút ra dây vải…
Yếm bạch rơi xuống mặt suối, hai bầu sữa phụng phịu nẩy bật ra, bạo lộ ra ngoài không khí.
Trắng muốt đến mức thấy vài sợi gân xanh…
Tròn trịa co giãn, bên trên đỉnh song đòi là đôi quầng màu hồng phấn, ở giữa trung tâm chính là hai hạt thịt đỏ thẫm hơi nhô lên.
Hương thơm ngọt ngào nồng nàn bao trùm bốn phía…
Bàn tay của Lạc Nam nắm bắt cơ hội vô cùng tốt, từ bụng nàng nhanh chóng mà lên, chụp vào một bên bầu sữa, nắm vào trong tay.
“A” Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân giật giật, môi đỏ hé mở cực kỳ mê người.
Lạc Nam một tay niết lấy bầu sữa của nàng, cảm nhận được nhịp tim như trống của mỹ nhân, một tay khác nâng lấy cằm nàng, quay mặt mỹ nhân lại phía mình, nhắm ngay bờ môi anh đào hôn xuống.
“Ưm…”
Một tiếng rên yêu kiều từ cổ họng phát ra, đôi môi ẩm ướt kiều nộn đã được nam nhân chiếm lấy.
Bốn cánh môi quấn quýt mơn trớn, Lạc Nam động tác mạnh bạo, đầu lưỡi vươn dài không chút khách sáo tiến vào môi nhỏ của nàng, đảo qua hàm răng tinh mỹ, càn quét bên trong khoang miệng, tham lam chiếm hữu hương tân ngọc dịch.
Độc Cô Ngạo Tuyết cả người xụi lơ, hai mắt mở to, lông mi rung động mặc cho hắn bài bố.
Chiếc lưỡi đinh hương của nàng sợ hãi lẩn trốn, nhiều lần tránh đi sự truy bắt của lưỡi nam nhân.
Trong miệng nàng đã tràn đầy khí tức của hắn, mà hương tân ngọc dịch đang không ngừng bị nam nhân hút đi.
Lạc Nam đem nàng quay lại đối diện với mình, một tay nắn bóp bầu sữa, một tay ôm chặt lấy eo thon.
Môi áp vào môi, bên dưới côn thịt đang được đùi ngọc kẹp lấy.
“Á!”
Khi ngón tay của hắn bắt lấy đầu núm săn cứng chơi đùa, Độc Cô Ngạo Tuyết môi nhỏ mở lớn, toàn thân run lên bần bật.
Lạc Nam nhân cơ hội đó túm lấy đầu lưỡi của nàng, như linh xà xuất động, cuốn chặt lấy nó bắt đầu mút lấy.
“Chùn chụt… chùn chụt…”
Thanh âm vang vọng không gian tĩnh lặng, lưỡi hai người kịch liệt ma sát lấy nhau, Độc Cô Ngạo Tuyết hoàn toàn thụ động, bị hắn ép sát vào bờ suối, thân thể đang nhận lấy xâm lấn.
Bàn tay ma mị của Lạc Nam khi thì nắn bóp bầu sữa bên phải, khi thì chuyển sang bên trái, trêu chọc hai hạt anh đào xinh xắn của nàng không biết chán chê.
Hắn vừa hôn nàng, vừa đùa nghịch hai khối to tròn của nàng, bên dưới côn thịt lại chậm rãi ma sát với đôi đùi thơm non mịn.
Trong làn nước ấm, như tiên cảnh chốn trần giang.
Nhưng lòng người vốn là tham lam, bấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ…
Lạc Nam muốn tiến thêm một tấc, khi bàn tay đang ôm eo của nàng trở nên rụt rịt, lướt nhẹ qua vùng bụng bằng phẳng tìm xuống bên dưới…
Nhẹ nhàng tách ra lớp nội khố, phủ lên Ma Ấn, tiến vào gò mu mũm mĩm…
Lạc Nam hơi giật mình…
Trơn nhẵn…
Tiểu Tuyết của hắn vậy mà trơn nhẵn, không một sợi cỏ thơm.
Ma Ấn như hình xăm phủ xuống cả vùng tam giác, không biết có liên quan đến việc này hay không…
Lạc Nam như gặp phải trân phẩm, nữ nhân của hắn cực ít trường hợp này…
Không ngờ Độc Cô Ngạo Tuyết cũng thuộc trường hợp như vậy.
Không nhẫn nại được nữa, bàn tay của hắn úp lên chỗ thần thánh ấy, ngón tay vươn ra niết vào cái khe non mềm ẩm ướt.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250