Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 130

Lạc Nam cùng Độc Cô Ngạo Tuyết tiến vào phòng đặc biệt…

Đập vào mắt hai người là một vùng tiểu không gian đúng nghĩa, bạch ngọc lót nền bước chân cực kỳ thoải mái, ngửa mặt nhìn lên trần sẽ thấy vô tận tinh không, trần nhà trong suốt như không tồn tại, biển sao lấp lánh, trăng tròn lơ lửng, thơ mộng vô cùng.

Một cái giường lớn cực đại như của bậc quân vương được đúc hoàn toàn từ Định Thần Ngọc, có tác dụng giúp người ngồi lên tu luyện ổn định tinh thần, không bị các loại tạp niệm quấy nhiễu, giảm nguy cơ gặp phải tâm ma.

Chăn gối đều được làm từ tơ tằm vạn năm, trong trắng tinh khôi, hương thơm thoang thoảng dễ chịu trợ giúp linh hồn thư giãn, gia tăng ngộ tính.

Mỗi một vật dụng đều là đồ vật cao cấp, còn có Tụ Linh Trận cấp cao bao phủ toàn phòng.

Giữa phòng có một suối nước nóng ngay tại chỗ, làn khói nghi ngút, như chốn thần tiên.

Ngoài ra, trong phòng còn có bố trí ảo cảnh… có thể biến đổi quang cảnh xung quanh theo ý muốn của người sử dụng.

Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, một người có tầm mắt cao như Lạc Nam cũng âm thầm tán thưởng với điều kiện ở nơi này.

Không hổ là khách sạn cao cấp nhất Hi Vũ Thành, cái giá một ngày một đêm mười vạn khối Tiên Thạch Cực Phẩm là hoàn toàn xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-6/

Lạc Nam ngả lưng xuống giường, vùi đầu vào lớp chăn bông mềm mịn, sắc mặt thỏa mãn.

Độc Cô Ngạo Tuyết hai tay ôm Trúc Kiếm ở trước ngực, đứng bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn hắn.

“Nằm xuống ngủ một trận! Mấy ngày nay di chuyển không ngừng cũng mệt rồi…” Lạc Nam hướng nàng vẩy vẩy tay.

“Không cần… ta đứng canh cho ngươi!” Độc Cô Ngạo Tuyết lắc đầu.

“Canh cái gì?” Lạc Nam cảm thấy buồn cười.

Mặc dù Độc Cô Ngạo Tuyết từ đầu đến cuối vẫn bình thản, nhưng với một Hồn Tu như hắn đương nhiên vẫn có thể nhạy cảm phát hiện một chút khác thường của nàng.

Ví dụ như lúc này nhịp tim của Độc Cô Ngạo Tuyết nhanh hơn bình thường ba nhịp, tần suất hô hấp cũng cao hơn.

Cho thấy nội tâm của nàng không bình tĩnh như bề ngoài biểu hiện, ở một mình cùng hắn vẫn làm nàng cảm thấy khẩn trương.

Tính cách của Độc Cô Ngạo Tuyết quá nhạt, nàng cực kỳ ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài, so với Tô Nhan trước đây còn lãnh đạm hơn, bởi vì như vậy mà trong mắt rất nhiều người nàng không hề có cảm tình, thậm chí là tuyệt tình.

Danh xưng Tuyệt Tình Kiếm Vương từng vang danh Hải Vực Tinh cũng từ đó mà sinh ra…

Bất quá Lạc Nam hiểu rất rõ, chẳng qua nàng kém diễn đạt cảm xúc mà thôi, nếu so về tình cảm… Độc Cô Ngạo Tuyết tuyệt đối sở hữu trái tim ấm áp không kém bất kỳ ai khác.

“Cần phải có sự thúc đẩy…” Lạc Nam thầm nghĩ.

Hắn bất chợt xoay người nằm sấp xuống, ra vẻ uể oải, lười biếng vươn vai nói:

“Tiểu Tuyết, giúp trưởng làng đấm lưng mát xa một chút, mấy ngày nay mệt mỏi quá!”

Độc Cô Ngạo Tuyết thân thể cứng đờ, môi hồng mấp máy hơi run, hiển nhiên không ngờ đến hắn đột nhiên lại yêu cầu như vậy.

“Còn nhìn cái gì? Thương Lan muốn nàng đi theo chiếu cố cho ta, chẳng lẽ đấm bóp mát xa cũng không làm được?” Lạc Nam bĩu môi hỏi.

Độc Cô Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, nghĩ đến nam nhân này vì mấy người các nàng mà vất vả đủ loại, nếu ngay cả giúp hắn thư giãn một chút cũng không làm được vậy thì mình cũng quá tệ.

Nàng cắn nhẹ môi, đem Trúc Kiếm đặt lên bàn, chậm rãi ngồi lên giường…

Nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Lạc Nam đang nằm sấp, hai bàn tay thon dài ấn lên lưng hắn.

Mặc dù lần đầu nàng làm chuyện này nên chưa hề có kinh nghiệm, thậm chí động tác có chút vụng về.

Nhưng dù sao cũng là một Tiên Tôn, đối với các loại huyệt đạo và kinh mạch trên cơ thể hiểu rất rõ, ngón tay như kiếm điểm vào các vị trí, khiến toàn thân Lạc Nam như muốn giãn ra…

“Ưm… sướng quá Tiểu Tuyết!”

“Hừ, nàng tuyệt vời quá…”

“Ta rất thích, ưm ưm…”

Lạc Nam cực kỳ vô sỉ nhắm mắt rên rỉ, giọng điệu mập mờ vô cùng.

Người ngoài mà nghe được thậm chí còn cho rằng hai người đang làm chuyện ám muội.

Độc Cô Ngạo Tuyết run rẩy toàn thân, cảm giác tiếng rên của hắn như có ma lực khiến nàng tê dại, làn da chậm rãi trở nên ửng hồng.

Nhắm tịt hai mắt để bảo trì bình tĩnh, thậm chí phong bế thính giác không thèm nghe Lạc Nam rên la.

Chỉ là rất nhanh, đôi bàn tay uyển chuyển mềm mại của nàng trở nên cứng đờ, cấp tốc rút trở về.

Tên khốn này chẳng biết từ bao giờ đã lén lút cởi áo, ở trần nửa người trên, để tay nàng trực tiếp chạm vào da thịt kiên cố săn chắc của hắn.

Khi ngón tay chạm vào từng khối cơ bắp, Độc Cô Ngạo Tuyết như có một luồng điện chạy qua cơ thể vậy.

Lạc Nam như không hề để ý đến điều này, vẫn úp mặt xuống nệm, phàn nàn rên rỉ:

“Sao lại dừng rồi? Còn chưa được mười phút đâu…”

Độc Cô Ngạo Tuyết xin thề, vài phút đồng hồ này lại như cả thế kỷ đối với nàng.

Bất quá nếu lúc này nàng thu tay, chẳng phải gián tiếp thừa nhận mình bị ảnh hưởng bởi da thịt của hắn?

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng đặt bàn tay lên lưng trần của hắn, tiếp tục động tác.

“Ưm… mạnh một chút, đúng rồi… sướng…”

Lạc Nam tiếp tục rên rỉ thoải mái, cảm giác đôi tay êm dịu của nàng trượt trên da thịt, hắn cũng thật sự sung sướng.

Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy tim mình như muốn phăng phăng nhảy khỏi lòng ngực, chỉ hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh.

Minh nguyệt treo cao…

Lạc Nam cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, hắn hình như đã thật ngủ say…

Bên trong phòng, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn thanh âm hô hấp đều đều của hai người.

Nhìn dáng vẻ anh tuấn của hắn, Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt phức tạp pha lẫn chút nhu hòa…

Trong mắt nàng, từng màn từng màn trôi qua…

Khi có được nhận thức, bên cạnh nàng giường như chỉ có một thanh Trúc Kiếm làm bạn.

Từ khi còn bé, dung mạo của nàng đã trở thành thứ phiền toái thu hút không ít kẻ xấu ngấp nghé.

Nhưng Trúc Kiếm có linh, những lần gặp phải phiền phức… nó đều giúp nàng giải quyết.

Thời gian dần trôi, ký ức từ phong ấn cũng dần dần khai mở, nàng cũng biết lai lịch của mình…

Độc Cô Cửu Kiếm cũng theo ký ức được giải phong mà tự động khắc vào đầu não, nàng bước lên con đường tu luyện…

Một người một kiếm, che giấu dung mạo, hành tẩu thiên hạ, cuộc sống chỉ tu luyện và tu luyện…

Và rồi… trong lúc hành tẩu thiên hạ, nàng gặp được Âu Dương Thương Lan và Đình Manh Manh.

Ba người các nàng có cùng số phận, có cùng nguồn gốc… nhưng lại khác biệt rất nhiều về mặt tính cách.

Bất quá sự khác biệt về tính cách không khiến các nàng trở nên xa lạ, trái lại càng thân thiết nhau, kết làm tỷ muội.

Từ đó, cuộc sống của Độc Cô Ngạo Tuyết nàng mới có được một chút bước ngoặt.

Ba người các nàng đến Hải Vực Tinh, thành lập Bồng Lai Tiên Đảo…

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ba tỷ muội không ít lần bị nam nhân ngấp nghé nhan sắc dẫn đến phiền phức và nguy hiểm, vì lẽ đó cực kỳ căm ghét nam nhân, nên mới thành lập quy tắc hà khắc không dính líu đến nam nhân của Bồng Lai Tiên Đảo, ngay cả nam nhân xem mặt các nàng cũng đều phải chết.

Đừng tưởng Nhị Tỷ của nàng như một đứa trẻ mà khinh thường không ai thèm ngó, trước khi Nghịch Sinh Công có thành tựu khiến cơ thể biến nhỏ, Manh Manh cũng từng là một đại mỹ nhân đấy.

Có được hai vị tỷ tỷ, thành lập Bồng Lai Tiên Đảo… Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy cuộc sống của mình đã đa dạng hơn, không còn khô khan như trước.

Bất quá, bấy nhiêu đó chẳng là gì sau khi nam nhân này xuất hiện…

Chính nàng mang hắn về Bồng Lai Tiên Đảo, cũng chính ba tỷ muội các nàng phát hiện hắn là nam nhân.

Nếu không phải Cảm Tâm Thể của nhị tỷ phát hiện kẻ này không có ý đồ xấu, đại tỷ đã sớm một tay chụp chết hắn.

Các nàng vốn muốn xem thử mục đích giả nữ nhân nhập đảo của hắn là gì…

Nào ngờ, liên tục là những biến cố và kẻ thù xuất hiện, nam nhân này vẫn lấy thân phận nữ nhân vì các nàng mà chiến.

Hắn vô tư cống hiến, vô tư liều mạng, những chuyện hắn làm khiến các nàng đều phải công nhận, chấp nhận nhìn thẳng vào hắn.

Ngay cả đại tỷ của nàng cũng dần dần bị luân hãm, không còn lối thoát.

Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt trở nên hoảng hốt, bởi lẽ chẳng biết từ bao giờ, địa vị của tên nam nhân này lại trở nên quan trọng đến như vậy trong mắt tỷ muội các nàng.

Các nàng cam tâm buông bỏ sự kiêu ngạo để đứng sau lưng hắn, làm nền cho hắn tỏa sáng.

Cách đây không lâu, nàng càng là cảm thấy lo lắng khi nữ nhân thật thụ của hắn xuất hiện.

Phá Vạn Kiếm Tâm Thể, Long Tượng Chiến Thể… mạnh mẽ vượt xa các nàng, ngay cả đại tỷ sau khi nghe tin cũng cảm nhận được uy hiếp.

Các nàng có thể cam tâm tình nguyện đứng sau lưng nam nhân này, làm nền cho hắn… nhưng các nàng sẽ không bao giờ chấp nhận đứng sau những nữ nhân trước đây của hắn.

Đó là ranh giới cuối cùng của tỷ muội các nàng, là lòng kiêu ngạo còn sót lại.

Độc Cô Ngạo Tuyết nghĩ đến đây, nhẹ nhàng mở ra ánh mắt trong suốt.

Nàng chậm rãi đứng dậy rời giường, không tạo nên chút động tĩnh nào đánh thức Lạc Nam.

Có lẽ hắn thật sự mệt mỏi, ngủ cũng thật ngon lành.

Chân trần bước đến bên cạnh suối nước nóng, Độc Cô Ngạo Tuyết vung tay, tầng tầng Kiếm Khí hóa thành kết giới, để người bên ngoài không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Tay ngọc nắm lấy thắt lưng, nhẹ kéo…

Bạch y khai mở, một cổ ngọc thể trắng muốt gần như trong suốt hiện ra, khiến vô số ánh sao trên cao trở nên ảm đạm.

Đôi chân không quá dài nhưng cực kỳ cân xứng thon thả, uyển chuyển khép hờ, tiểu khố nhỏ nhắn màu trắng che đậy vùng đào nguyên của người trinh nữ, bộ mông vểnh cao yêu kiều.

Vòng eo không chút tì vết, phía trên một chút là cái yếm trắng mềm mại như tơ, phía dưới đỉnh lên hai gò bồng đào săn chắc tròn trịa, loáng thoáng có thể thấy hai điểm nhô lên ở vị trí trung tâm.

Độc Cô Ngạo Tuyết búi cao mái tóc như thác… chậm rãi bước xuống, từng tấc da thịt hòa vào làn nước ấm.

Nàng thở nhẹ một làn hương thơm…

Nữ nhân ưa thích sạch sẽ, mặc dù tu sĩ vốn cũng chẳng cần tắm rửa, nhưng nói thế nào cũng đã hành tẩu suốt mấy tháng trời…

Bất quá ngâm mình cũng chỉ là phụ, có chính sự cần phải làm…

Đại tỷ cảm giác được uy hiếp, nàng làm sao không chứ?

Cắn nhẹ cánh môi, Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn xuống phía dưới…

Tùy vào cơ thể và cơ địa của mỗi đứa trẻ, mà các cường giả của Tiên Ma Cung sẽ lựa chọn vị trí thiết lập Ma Ấn một cách an toàn nhằm giảm tỷ lệ thương vong xuống thấp nhất.

Khác với vị trí sau lưng của Âu Dương Thương Lan, Ma Ấn huyền bí nằm tại vị trí bụng dưới của Độc Cô Ngạo Tuyết, kéo dài xuống một chút đã khuất vào trong tiểu khố…

Ánh mắt kiên quyết nhìn vào tầng tầng Ma Ấn, bên trong đó có một mắt xích đã có dấu hiệu nới lỏng.

Hiển nhiên, thời gian qua… nàng cũng đã âm thầm giải trừ Ma Ấn, một mắt xích hơi nới lỏng này chính là bằng chứng.

Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt nghiêm túc, miệng niệm khẩu quyết đặc biệt của Tiên Ma Cung, lực lượng bên trong cơ thể được điều động.

Lực lượng hóa thành Kiếm Khí, nhắm ngay vị trí cái mắt xích nới lỏng bắt đầu công phá.

KENG…

Chân mày cau lại vì đau đớn, Độc Cô Ngạo Tuyết vẫn kiên cường tiếp tục…

Hồi lâu sau, nàng thở hổn hển, da thịt hồng nhuận lấm tấm mồ hôi dưới làn nước ấm.

Bàn tay nhẹ nhàng nâng, một cổ lực lượng đen kịch nhảy múa bên trên ngón tay, hóa thành một thanh tiểu kiếm.

Ma Lực…

Thành công giải trừ một mắt xích Ma Ấn, nàng đã sở hữu được Ma Lực.

Mặc dù bấy nhiêu đó chưa đủ để tu vi của nàng gia tăng, nhưng đã là tiến bộ khó được rồi.

“Tiếp tục…” Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt kiên quyết.

Quá trình giải Ma Ấn cực kỳ gian nan, phải biết nàng đã tốn rất lâu mới có thể giải được một mắt xích đấy.

Nghĩ đến nam nhân ngoài kia, nàng như có thêm động lực để trở nên mạnh mẽ…

“Tiểu Tuyết, ta cũng muốn tắm…”

Chỉ là ngay tại lúc này, bên ngoài vang lên một thanh âm trầm thấp.

Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân run lên, vội vàng lấy lại bình tĩnh:

“Chờ một chút!”

Nói xong, nàng muốn mặc vào y phục rồi mới giải trừ Kiếm Khí ngăn cách.

“Không cần!”

Lạc Nam tay cầm Lạc Hồng Kiếm đã đạt đến Đế Cấp Trung Phẩm nhẹ nhàng quét ngang…

Kiếm Khí toàn bộ mất dạng…

Độc Cô Ngạo Tuyết trên thân chỉ có áo yếm cùng nội khố hiện ra…

Lạc Nam cởi trần bước vào…

Bốn mắt nhìn nhau…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250

Thể loại