Đối với Tiểu Tiểu lúc này, bất kỳ một cơ hội nào cũng đều là hy vọng…
Chỉ cần bà bà sống lại, kêu nàng làm trâu làm ngựa nàng cũng sẵn lòng…
Tiểu Tiểu ngẩng cao đầu nhìn lên Lạc Nam, phát hiện một trương gương mặt anh tuấn tà dị mang theo nụ cười ấm áp đang ôn hòa nhìn lấy mình.
Như vệt sáng cuối đường hầm, Tiểu Tiểu vội vàng quỳ rạp xuống đất, đầu nhỏ liên tục cúi xuống, thanh âm nức nở:
“Cầu thần tiên ca ca cứu lấy bà bà, Tiểu Tiểu nhất định sẽ nghe lời ngươi!”
Tiểu cô nương rất khôn khéo, nhìn thấy Lạc Nam dễ dàng như vậy đã giải quyết Tần Tần vô cùng lợi hại, liền xưng hắn là Thần Tiên.
Lạc Nam ngồi xổm xuống, Niết Bàn Linh Thủy cùng Sinh Mệnh Huyền Mộc nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu.
“Tiểu cô nương, rất kiên cường đấy!”
Hắn hướng về nàng nâng lên ngón tay cái, giọng điệu tràn ngập khen ngợi.
Bởi vì Tiểu Tiểu lúc này cũng bị thương không hề nhẹ, vậy mà vì đau lòng bà bà, nàng vẫn kiên cường không rên dù chỉ một tiếng, điều mà một tiểu cô nương chỉ mới 11 tuổi khó thể làm được.
“Thần tiên ca ca…” Tiểu Tiểu bật khóc…
Nàng khóc vì bà bà có hy vọng sống rồi.
Thần tiên ca ca quá thần kỳ, dưới sự trợ giúp của hắn, đau đớn và tổn thương trên người nàng nhanh chóng khép lại, như vậy chắc chắn bà bà cũng sẽ được hắn cứu sống.
Trong ánh mắt chờ mong vô hạn của tiểu cô nương, Lạc Nam lấy ra một bình Bất Tử Dược Thủy.
“Tiểu Tiểu tự mình cho bà bà uống vào!” Lạc Nam giao Bất Tử Dược Thủy cho nàng.
Tiểu Tiểu toàn thân run lên, chẳng biết vì sao nàng từ bình dịch thủy này cảm giác được một cổ khí tức vô cùng thân thiết.
Biết đây chắc chắn là thần dược có thể cứu bà.
Tiểu cô nương không chút do dự, thận trọng từng li từng tí, lễ phép đưa hai tay tiếp nhận Bất Tử Dược Thủy.
Cẩn thận đổ vào trong miệng bà bà…
Kỳ tích diễn ra…
Trong thoáng chốc, bà bà như được tái sinh…
Xương cốt rạn vỡ khép lại, da thịt sinh ra, máu huyết sôi trào, thậm chí bề ngoài như trẻ lại mười tuổi, làn da trắng bệch lạnh lẽo trở nên hồng hào, lấy lại hơi ấm.
“Tiểu Tiểu…”
Đôi mắt khép hờ mở ra, bên trong tràn đầy sự mờ mịt khó hiểu.
Bà gặp Tiểu Tiểu ở địa phủ sao?
Nhưng mà rất nhanh, bà bà giật mình nghe thấy tiếng hét thảm thiết tê tâm liệt phế cách đó không xa của Cao Vĩ, lại chứng kiến một đôi nam nữ như từ thần thoại xuất hiện đang đứng bên cạnh Tiểu Tiểu.
“Bà bà!”
Tiểu Tiểu cười khanh khách vùi đầu vào lòng bà, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sung sướng.
Bà bà sắc mặt ngơ ngác, theo sau đó là lệ nóng tuôn trào, ôm chặt lấy tiểu cô nương bé nhỏ trong lòng ngực…
Hai người chính thức được tân sinh…
Trải qua một phen sinh tử, hai bà cháu càng thêm trân trọng lẫn nhau, càng thêm lưu luyến cuộc sống.
“Bà bà, chính là thần tiên ca ca cứu sống ngươi, cứu mạng chúng ta, trừng phạt Tần Tần xấu xa!” Tiểu Tiểu nhìn bà bà nãi thanh nãi khí nói.
Hiển nhiên mặc dù vui mừng vì vừa mới thoát chết, tiểu cô nương vẫn không quên ân nhân của mình.
“Đại ân đại đức của ân công, bà cháu chúng tôi đời này nguyện làm trâu ngựa để báo đáp!”
Bà bà nghe thế vội vàng lật đật ngồi dậy, kéo tay Tiểu Tiểu muốn quỳ xuống trước mặt Lạc Nam.
Lạc Nam phất tay, một cổ lực lượng nhu hòa đem hai người nâng đỡ.
Hắn mỉm cười nhìn lấy hai người nói:
“Trâu ngựa thì ta không cần, đệ tử thì đang thiếu một, không biết Tiểu Tiểu có nguyện ý bái sư?”
Hắn vừa dứt lời, đừng nói bà cháu hai người Tiểu Tiểu, ngay cả Âu Dương Thương Lan cũng âm thầm giật mình.
Nàng từng nghe hắn nói chưa có ý thu nhận đồ đệ, vậy mà lúc này ngõ ý với Tiểu Tiểu.
Chẳng lẽ vì xem trọng thiên phú?
Âu Dương Thương Lan thừa nhận, Tiểu Tiểu trời sinh sở hữu hai loại Linh Căn hiếm hoi là Sinh Mệnh và Tử Vong thật sự quá mức quý giá, đây là những loại Linh Căn mà người sở hữu một loại dù là tại Tiên Giới cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói là đến tận hai loại.
Nhưng mà thay vì trực tiếp thu đồ đệ, Lạc Nam có trăm phương ngàn cách để Tiểu Tiểu trở về với mình, đứng về phe mình, thậm chí trở thành một phần tử của Làng Nhất Thế cũng rất đơn giản.
Vậy tại sao lại trực tiếp thu đồ đệ?
Âu Dương Thương Lan bận rộn xử lý đám trưởng lão Hùng Bá Môn nên không được nhìn thấy cảnh tượng lúc đầu, mà Lạc Nam đã đứng quan sát từ trước…
Sự hiếu thuận, kiên cường và những phẩm chất tốt đẹp của Tiểu Tiểu thật sự làm Lạc Nam phải động lòng…
Hắn nhớ đến số phận trước đây của mình ở cả hai đời…
Một đời là trẻ mồ côi, có cha nuôi hết lòng yêu thương che chở, cũng giống như Tiểu Tiểu có được bà bà vậy.
Đời sau hắn có được đệ đệ và phụ thân, nhưng lại bị chính hai người đối xử thậm tệ và tàn nhẫn, giống với cái cách mà Cao Vỹ đối xử với Tiểu Tiểu…
Tiểu Tiểu quá giống hắn…
Lạc Nam biết mình số may có được Hệ Thống gia thân từ đó thay đổi số mạng, vậy Tiểu Tiểu có gì?
Nàng sẽ có một người sư phụ là hắn… thay đổi số mệnh của nàng!
Huống hồ, nhìn thấy Tiểu Tiểu mười một tuổi, hình bóng của Tiểu Kỳ Nam cũng hiện lên trong tâm trí hắn.
Các nàng đều là những tiểu cô nương hiếu thuận khả ái, hiểu chuyện kiên cường…
Các nàng xứng đáng có được một cuộc sống tươi đẹp…
Tiểu Tiểu đã chịu khổ quá nhiều, Lạc Nam muốn triệt để chấm dứt…
Đủ loại trùng hợp và nguyên nhân, Lạc Nam cảm thấy có lẽ đây là số mệnh…
Thiên Cơ đưa đẩy…
“Đội ơn ân công, đội ơn ân công, đội ơn ân công…” Bà bà lại muốn quỳ rạp xuống, lả chả rơi lệ:
“Tiểu Tiểu được ngài nhìn trúng chính là phúc tu tám đời của nó, bà bà thay mặt tiểu nha đầu đội ơn ngươi!”
Bà đủ nhận thức để nhìn ra thân phận của Lạc Nam và Âu Dương Thương Lan cao quý đến mức nào.
Nhân vật như vậy muốn hại hai người thật sự quá mức dễ dàng mà chẳng cần dùng đến bất kỳ mưu kế nào.
Nói vậy, mong muốn thu nhận Tiểu Tiểu làm đệ tử của ân công chính là sự thật.
Đây chính là đại hỷ sự, đĩa bánh ngon từ trên trời rơi xuống, cơ duyên có thể thay đổi cuộc đời Tiểu Tiểu.
Có lẽ ông trời chứng kiến cháu gái của bà khổ quá, nên động lòng trắc ẩn thay đổi mệnh số của nó…
“Đồ đệ của thần tiên ca ca?” Tiểu Tiểu ngoẹo đầu, gương mặt đầy khó hiểu.
“Chính là theo ta đi tu Tiên, trở thành một tiểu tiên nữ xinh đẹp khả ái, thích chơi thì chơi, thích bay thì bay, lại có sức mạnh không sợ những kẻ xấu xa!” Lạc Nam ôn hòa mở miệng giải thích.
“Trở thành Tiểu Tiên Nữ?” Tiểu Tiểu đôi mắt sáng rực lên, bên trong hiện lên vô vàn ngôi sao nhỏ.
“Tiểu Tiểu mau bái kiến sư phụ!” Bà bà nhanh chóng đỡ lấy tiểu nha đầu thúc giục.
Tiểu Tiểu gương mặt hiện lên vẻ đồng lòng, bất quá vẫn có chút rụt rè hỏi:
“Tiểu Tiểu theo sư phụ tu luyện sẽ phải rời xa bà bà sao? Tiểu Tiểu không muốn a…”
“Nha đầu ngốc!” Bà bà lập tức gấp gáp, lớn tiếng trách mắng:
“Có thể theo ân công tu luyện chính là phúc phận của ngươi, sao có thể vì lão già ta mà chậm trễ?”
“Tiểu Tiểu không muốn xa bà bà…” Tiểu cô nương bĩu môi.
“Ân công đừng tức giận, tiểu nha đầu còn nhỏ không hiểu chuyện, để lão thân thuyết phục nó!” Bà bà chân thành nhìn Lạc Nam, rất sợ hãi hắn sẽ đổi ý.
Nào ngờ Lạc Nam mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Tiểu:
“Nha đầu ngốc, bà bà sẽ theo chúng ta, hơn nữa chỉ cần Tiểu Tiểu muốn… bất kỳ ai cũng có thể theo chúng ta!”
“Tốt quá!” Tiểu nha đầu nhảy dựng lên, xòe bàn tay nhỏ nhắn ra đếm:
“Tiểu Tiểu muốn mang theo trưởng làng gia gia, các vị thúc thúc thẩm thẩm ở làng chài nhỏ!”
“Không thành vấn đề!” Lạc Nam bật cười…
Côn Lôn Giới không thiếu chút đất, với chính sách ngự trị vạn linh bình đẳng của Nữ Hoàng, dù là phàm nhân ở Côn Lôn sinh sống cũng chẳng bị ai khi dễ.
Điều kiện và hoàn cảnh thật sự tốt hơn ven bờ biển Trung Dương Hải ở Huyền Hoàng Tinh này chẳng biết vượt qua gấp bao nhiêu lần.
“Tiểu Tiểu tham kiến sư phụ!”
Tiểu Tiểu không còn do dự, cam tâm tình nguyện quỳ rạp xuống đất, theo sự hướng dẫn của bà bà, cho Lạc Nam cúi đầu.
“Ngoan lắm!” Lạc Nam hài lòng cười, tự tay đem nàng đỡ dậy, chỉ sang Âu Dương Thương Lan giới thiệu:
“Đây chính là thê tử của sư phụ, con phải gọi sư mẫu!”
“Tiểu Tiểu tham kiến sư mẫu!” Tiểu Tiểu ngọt ngào cười: “Sư mẫu thật xinh đẹp, người là tiên nữ sao?”
Âu Dương Thương Lan dịu dàng nhìn lấy nàng, trong lòng tràn ngập cảm khái.
Tình cảnh Lạc Nam thu nhận Tiểu Tiểu làm nàng nhớ lại ngày trước nàng cũng thu nhận từng nữ đệ tử của Bồng Lai Tiên Đảo, ngay cả vài nữ trong Bồng Lai Ngũ Tiên cũng do chính tay nàng nuôi lớn.
“Tiểu Tiểu rất ngoan, sư mẫu có quà ra mắt tặng cho ngươi!”
Âu Dương Thương Lan hơi suy nghĩ, lấy ra một sợi dây chuyền và đôi bông tai, tất cả đều là Vương Cấp Pháp Bảo có khả năng phòng ngự.
“Sư phụ cũng có!” Lạc Nam cười cười, phất tay mang ra một bộ Tiên Y…
“Ực…” Tiểu Tiểu không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt muốn lòi ra ngoài.
Bà bà ở một bên cũng đã sớm chết lặng…
Hai người xuất thân bần hàn, dù là một khối Linh Thạch cũng là vật trong truyền thuyết, từ bao giờ nhìn thấy qua trang sức và y phục mỹ lệ đến như vậy?
“Tiểu Tiểu đang nằm trong mộng sao?”
Tiểu cô nương hai tay dụi dụi mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy vật mà sư phụ và sư mẫu đưa đến.
“Nha đầu ngốc, trở thành đệ tử của ta, con chính là tiểu công chúa, những thứ này chỉ là một phần nhỏ mà thôi!” Lạc Nam véo véo má nàng.
Tiểu Tiểu gật mạnh đầu, nàng cảm thấy đây là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Liếc mắt nhìn Tần Tần đã hấp hấp ở phía xa, Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, ánh mắt nhỏ nhắn vốn ảm đạm khôi phục từng tia sáng tỏ.
Nàng không còn ca ca, nhưng nàng lại có bà bà, sư phụ và sư mẫu hết lòng yêu thương…
Giá như Tần Tần vẫn còn như cũ…
“Đừng có buồn, hắn không phải Tần Tần, ca ca của Tiểu Tiểu chưa bao giờ là kẻ xấu!” Lạc Nam như đọc được suy nghĩ của đồ đệ, mở miệng an ủi.
“Sư phụ… vậy ca ca đâu?” Tiểu Tiểu lập tức run giọng.
Bà bà cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn Lạc Nam, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Tần Tần đã bị kẻ xấu đó hại chết, hắn là một lão già độc ác chiếm lấy thân thể của Tần Tần, hắn tên là Cao Vĩ, chúng ta giết hắn chính là báo thù cho Tần Tần!” Lạc Nam nghiêm mặt nói.
Lời của hắn mặc dù không phải hoàn toàn chính xác nhưng cũng đúng hơn một nửa.
Trước khi Cao Vĩ thức tỉnh trí nhớ, Tần Tần quả thật là một tiểu nam hài biết nghe lời bà bà và thương yêu muội muội.
Việc Cao Vĩ thức tỉnh giống như chiếm lấy thể xác, khi đó tâm trí của Tần Tần cũng bị Cao Vĩ dung hợp, trở nên biến dạng, nói là chết cũng chẳng sai…
“Thì ra là thế…” Tiểu Tiểu với bà bà hai mắt đỏ hoe, hận ý trừng trừng nhìn Cao Vĩ.
Lúc này mới hiểu vì sao Tần Tần ở trong mắt hai người lại trở nên xa lạ và khác biệt đến vậy…
Đối với hai người, việc Tần Tần ngây thơ lương thiện ngày trước bị hại chết càng dễ chấp nhận hơn là hóa thân thành một kẻ như ma quỷ.
“Sư phụ xin hãy báo thù cho ca ca!” Tiểu Tiểu lớn gan nói.
“Đương nhiên!” Lạc Nam gật mạnh đầu đáp ứng.
Đế Lực tuôn trào, đem Cao Vĩ đang bị hành hạ triệt để nghiền chết.
Nếu đã có được Đế Lực, Cao Vĩ khả năng sẽ chống được trước mặt Lạc Nam thêm một chút.
Đáng tiếc điều kiện ở Huyền Hoàng Tinh không cho phép Cao Vĩ chuyển hóa được Đế Lực…
Tu vi Chân Tiên mà chẳng có Đế Lực đứng trước mặt Lạc Nam như một con kiến nhỏ dễ dàng bị nghiền chết, giống với cái cách mà Cao Vĩ hay xem thường người yếu hơn mình.
VÈO…
Cơ thể Cao Vĩ bị nghiền chết, từ bên trong đó bay ra những ấn ký huyền ảo dính chặt lên cơ thể Lạc Nam.
“Đây là thủ đoạn để cường giả Luân Kiếp Tiên Cung tìm ra ta và báo thù sao?” Lạc Nam trêu tức nói.
Trước đó Cao Vĩ cũng đã uy hiếp một lần… người giết hắn sẽ bị nhiễm ấn ký, trở thành mục tiêu săn lùng của toàn thể thành viên Luân Kiếp Tiên Cung.
Nếu là trước đây có lẽ hắn ngại Luân Kiếp Tiên Cung ba phần, nhưng sau khi trở thành Côn Lôn Thiếu Chủ, Lạc Nam chỉ muốn cười gằn một câu:
“Mang Luân Kiếp Tiên Cung đến ngay!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250