“Ai vậy?” Triệu Đức Tam lớn tiếng hỏi, thật sự là mất hứng!
“Là ta.” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Bạch Linh.
“Ai vậy?” Lý San San nhỏ giọng hỏi Triệu Đức Tam, thuận tiện vẩy một thanh tóc tán loạn, thanh âm này rất lạ lẫm, cô cùng Bạch Linh không có đã từng quen biết.
“Bạch Linh, nhân viên quét dọn!” Triệu Đức Tam giọng bực bội, thấy Lý San San đã mặc chỉnh tề, liền đi ra mở cửa, nhất thời tức hổn hển, hướng Bạch Linh nghiêm nghị hỏi: “Có chuyện gì!”
Bạch Linh thấy hắn mặt đầy tức giận, ngơ ngác một chút, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta… Ta đã quét dọn xong.” Không đợi cô nói dứt lời, Triệu Đức Tam ngắt lời nói: “Quét xong còn cần báo cho ta sao? Đây là công việc của ngươi!”
“Ta… Ta muốn xin nghỉ…” Bạch Linh ấp a ấp úng nói.
Triệu Đức Tam thấy nàng cúi đầu, không dám nhìn mình, nhất thời sự tức giận vừa nãy giảm dần xuống, ngữ khí đã hòa hoãn hơn: “Ngươi xin nghỉ làm gì thế?”
“Ta trong nhà có một chút việc… Lão công ta bị ngã xuống giường… Ta phải về nhà chiếu cố hắn.” Bạch Linh ăn nói khép nép trả lời.
Triệu Đức Tam đột nhiên cảm thấy người thiếu phụ này thật sự là không dễ dàng, nàng kiên cường khiến hắn rất cảm động, thế là quan tâm hỏi: “Lão công ngươi không có sao chứ?”
“Không có… Không ảnh hưởng gì nhiều… Ta muốn chiếu cố hắn hai ngày.”
Lý San San nghe rõ, đi lên phía trước đối Triệu Đức Tam nói: “Vậy liền cho nàng nghỉ phép đi, tình hình có vẻ không dễ dàng.”
Triệu Đức Tam như có điều suy nghĩ gật gật đầu, có chút làm khó nói: “Bạch tỷ, thế nhưng là ta phê chuẩn còn không được, còn phải để Trương trưởng phòng phê chuẩn.”
“Ta vừa đi tìm Trương trưởng phòng… Hắn không có ở văn phòng.”
Triệu Đức Tam trầm tư, bèn lấy điện thoại cầm tay ra nói: “Vậy để ta điện cho Trương trưởng phòng nói qua một chút, xem ý kiến của hắn như nào.”
“Cám ơn ngươi…” Bạch Linh cảm kích nói.
“Bạch tỷ, ngươi đừng vội cám ơn ta, nếu là Trương trưởng phòng đáp ứng vậy ngươi liền trở về đi, nếu là không đáp ứng, ta cũng không có biện pháp.” Triệu Đức Tam rào trước sự tình xấu nhất có thể xảy ra, bấm dãy số. Điện thoại của Trương Đạt.
Sau một lúc lâu, Trương Đạt liền nhấc điện thoại, lười biếng hỏi: “Tiểu Triệu a, gọi điện thoại cho ta có chuyện gì a?”
“Trương trưởng phòng, ngươi đang ngủ a?” Triệu Đức Tam cười ha hả hỏi.
“Ừm, có chuyện gì?”
“Là như thế này, trong nhà Bạch Linh có một chút sự tình, nên xin nghỉ hai ngày, ngài bây giờ không có ở văn phòng, ta hướng ngài hồi báo một chút, cho nàng nghỉ hay không, hắn lão công thân thể không tốt, cô ấy muốn trở về chiếu cố một chút.”
“Biết, vậy được đi, để cô ta nghỉ hai ngày đi.”
“Lãnh đạo, vậy tốt, ta đã biết.”
“Tiểu Triệu a, về sau giữa trưa không có việc gì cũng đừng gọi điện thoại đến đây, ảnh hưởng ta nghỉ trưa, chút chuyện nhỏ này ngươi làm chủ là được rồi.” Trương Đạt không kiên nhẫn nói.
“Ngài là lãnh đạo phòng hậu cần nha, ta cảm thấy phàm là vẫn nên xin phép một chút.” Triệu Đức Tam dỗ ngon dỗ ngọt lấy lòng hắn.
“Ừm, vậy được, không có chuyện gì khác ta tắt đây.”
Cúp điện thoại, Triệu Đức Tam hướng Bạch Linh nói: “Bạch tỷ, Trương trưởng phòng phê chuẩn, ngươi có thể đi.”
Bạch Linh khiếp nhược giơ lên mí mắt xem xét hắn một chút, cảm kích nói: “Cám ơn ngươi… Ta đi.” Nói xong cũng quay người cúi đầu, bước nhanh hướng trước mặt đi.
Triệu Đức Tam khóa trái cửa, thở phì phò nói: “Mẹ nó! Quấy rầy chuyện tốt của chúng ta!”
Nam nhân không ra được cũng cảm giác không được thoải mái, nhưng nữ nhân chỉ cần đúng chỗ, liền sung sướng mà lên đỉnh, huống hồ vừa rồi Lý San San đã lên đỉnh một lần, hiện tại không có mãnh liệt như lúc nãy, cười khẽ nói: “Còn muốn tiếp tục không?”
“Đương nhiên a, ta vẫn chưa xong mà.” Triệu Đức Tam đạn đã lên nòng sẵn sàng chiến đâu, nào có dễ dàng buông súng đầu hàng, “Nằm sấp đi.”
Lý San San ngoan ngoãn một lần nữa nằm sấp, Triệu Đức Tam tụt xuống quần của nàng, xoay người hướng hai bên mép lồ. N của nàng mà liếm, tới khi hai bên mép bóng nhoáng nước mới thôi, một lần nữa “thần thương” lại nhắm đúng cửa hang mà đâm vào, ba ba ba âm thanh va chạm mãnh liệt, rất nhanh cô lại lên đỉnh lần nữa, thân thể run rẩy.
Hắn đóng như một cái pít – tông máy vậy, tầm hơn trăm nhịp thì đâm sâu tới tận cùng, bảo bối rung động một trận, tinh binh nóng rực cuối cùng cũng bắn ra.
… Bạn đang đọc truyện Triệu Đức Tam tại nguồn: http://truyensex68.com/trieu-duc-tam/
“Bắn xong đã dễ chịu chưa?” Lý San San nghiêng đầu sang chỗ khác thở hồng hộc hỏi.
“Sướng rồi.” Triệu Đức Tam từ trong cơ thể nàng rút bảo bối ra ra, tiện tay xé một đoạn giấy vệ sinh cho nàng, bản thân lại xé một đoạn, lau mặt, chỉnh lại quần, ngồi xuống châm điếu thuốc, vô cùng vui sướng nuốt lên mây mù tới.
Lý San San lau sạch sẽ mặt, nâng lên quần cộc, mặc quần bó màu đen nhung kẻ, tựa ở mép bàn bên trên, trên mặt đỏ bừng còn chưa hết, vũ mị mà nhìn hắn, cười khẽ nói: “Nhìn ngươi thật thoải mái.”
“Ngươi còn không phải thoải mái hơn ta sao.” Triệu Đức Tam đắc ý quên hình liếc mắt nhìn nàng, từ trên bàn cầm qua tiểu phẩm kịch bản, đưa cho nàng, “Giúp ta xem một chút, sửa chữa lời kịch giúp ta một chút.”
Lý San San tiếp nhận kịch bản, tựa ở bên cạnh bàn lật xem, vừa nhìn bên cạnh cười ha ha, hoa chi loạn chiến nói: “Cái này kịch bản còn phải sửa chữa gì nữa, buồn cười chết ta rồi.”
“Ngươi xem một chút những chỗ nào còn cần sửa chữa, ta cảm thấy còn không thích hợp cho lắm.” Triệu Đức Tam chững chạc đàng hoàng nói.
“Ta cảm thấy không phải sửa đổi, những từ ngữ này buồn cười quá, đến lúc đó ngươi lên đài diễn, kết hợp khiếu hài hước của ngươi, cam đoan cả than đá cục sẽ cười nằm sấp.”
“Thật a?” Triệu Đức Tam bán tín bán nghi hỏi, “Ta cảm thấy không ổn lắm, ngươi không được lừa ta nha!”
“Thật, không lừa ngươi.” Lý San San còn cười không ngậm mồm vào được, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt ẩn hiện trên mặt, nhìn rất là đáng yêu.
“Để ta xem lại.” Triệu Đức Tam cầm qua kịch bản, lật ra xem, lại cảm thấy không buồn cười, “Ta cảm thấy không có gì trò gì buồn cười nhỉ?”
“Tại ngươi nghiêm túc quá chứ sao.” Lý San San ha ha cười nói, ” ngươi rất thích hợp diễn tiểu phẩm loại này, tuyệt đối có hi vọng.”
“Thật sao?” Triệu Đức Tam khép lại kịch bản buông xuống, Lý San San đã bị lời kịch chọc cho bật cười, vậy liền thử một lần đi.
“Y! Triệu Đức Tam, ngươi bây giờ biểu diễn một chút, để cho ta quan sát thử xem, nhìn xem rốt cục thế nào.” Lý San San hứng thú nói, cô muốn xem trước bộ dáng của hắn khi diễn tiết mục này.
Triệu Đức Tam suy nghĩ chốc lát, đáp ứng nói: “Vậy được, ta trước hết để ngươi xem trước đi, không tốt cũng đừng chê cười a!”
“Ừm.” Lý San San gật gật đầu, mong đợi nhìn hắn.
“Nhìn xem nha.” Triệu Đức Tam xắn tay áo đứng lên, bắt đầu diễn cái tiểu phẩm mà hắn đã chuẩn bị.
Nét mặt của hắn động tác rất phong phú rất đúng chỗ, Lý San San bị hắn chọc cho cười to đến mức đau cả bụng, mãi cho đến hắn diễn xong, cười đến mức ngạt thở vậy, tựa ở bên cạnh bàn, thở không ra hơi nói: “Triệu Đức Tam… Ngươi… Ngươi diễn tốt quá… Quá đúng chỗ nha… Ha ha…”
“Tích tích tích…” điện thoại Lý San San ở trong túi quần vang lên, cô vừa cười vừa lấy điện thoại cầm tay ra, trên màn ảnh hiện hai chữ “Trương cục” vội vàng thu liễm tiếu dung, kết nối điện thoại, bình tĩnh nói: “Trương cục, có dặn dò gì sao?”
“Ngươi tới sớm một chút, ta đang có cái văn kiện cần gấp”. Trong điện thoại Trương cục phân phó nói.
“Được rồi, ta lập tức tới đây.” Lý San San nhận lời nói.
Cúp điện thoại, hướng Triệu Đức Tam nói: “Trương cục gọi ta đâu, ta đi trước.”
Triệu Đức Tam nói: “Ngươi đi đi.”
Lý San San đi tới cửa kéo cửa ra, quay đầu cười ha hả nói: “Ngươi cứ như thế mà diễn, tuyệt đối sẽ đoạt giải.” Nói xong kéo cửa đi ra.
Triệu Đức Tam gặp nàng cười như được mùa như vậy, cũng tự cảm thấy diễn xuất của mình không tồi, khả năng là do mình mới tham gia lần đầu nên có cảm giác không quá tốt, cho nên mới không cảm thấy buồn cười chút nào.
Triệu Đức Tam ngồi lên ghế, dịch chuyển lò sưởi, vểnh chân lên bắt chéo, sưởi ấm hai chân, móc ra điếu thuốc, chọc vào lò sưởi điện vôn – fram mà châm thuốc, bắt đầu huyễn tưởng ra cảnh lúc hắn biểu diễn, trong cục công nhân viên chức cùng các vị lãnh đạo có phản ứng.
Ngược lại đột nhiên không còn oán giận Trương Đạt giao cho hắn chuyện xui xẻo này, còn cảm thấy đây là một cơ hội, dù sao hoạt động tập thể, chí ít có thể cho những lão gia hỏa trong cục kia lưu lại một chút ấn tượng.
Một được nửa điếu thuốc, lại vang lên tiếng đập cửa.
Móa! Lão tử là một cái nhân viên nho nhỏ ở phòng hậu cần, văn phòng thật đúng là đông như trẩy hội a, Lý San San vừa đi, không biết vị lãnh đạo nào lại đến! Đoán chừng là Trương Đạt tên hỗn đản! Triệu Đức Tam nghĩ thầm, ôn nhu nói: “Mời vào.”
Bỏ điếu thuốc xuống, chuẩn bị đứng dậy nghênh đón, cửa vừa mở ra, đi tới là Trương Hiểu Yến, Triệu Đức Tam sửng sốt một chút, đầy bụng nghi hoặc, cô ta làm sao còn tới địa phương nhỏ này?
Lập tức lại ngồi xuống, cười ha hả nói: “Nha, lãnh đạo, cơn gió nào thổi ngươi tới?”
Trương Hiểu Yến vẫn là bình tĩnh, một mặt nhu nhược biểu lộ, cầm trong tay một trang giấy, đi tới, nhẹ lời thì thầm nói: “Triệu Đức Tam, ngươi đem tiết mục của phòng hậu cần các ngươi báo danh cho ta, phòng tổng hợp phải tổng hợp lại số liệu.”
“Úc…” Triệu Đức Tam bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, cầm qua tờ đơn thống kê nhìn một chút, phòng làm việc tổng hợp là một tiết mục múa, mấy phòng khác đều là đơn ca hoặc đồng ca, toàn nhưng bài hát ca ngợi công đức của Đảng.
“Mang bút không a?” Triệu Đức Tam cố ý quỷ tiếu, hắn cố tình nhấn mạnh chứ “bút”, Trương Hiểu Yến lập tức đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không có… Ngươi ở văn phòng ngay cả bút cũng không có a?”
“Có, chỉ là tạm thời tìm không thấy a.” Triệu Đức Tam dựng ống đựng bút bên trong tìm kiếm một lần, chỉ tìm thấy một cây bút chì, nói: “Dùng bút chì viết đi.”
“Ừm.” Trương Hiểu Yến gật đầu một cái, nhìn hắn ghi tên tiết mục, hỏi: “Tiết mục phòng hậu cần do ai đảm nhiệm?”
“Ta à.” Triệu Đức Tam chỉ vào mũi mình nói, ” Cảm thấy ta làm được không?”
“Có thể a.” Trương Hiểu Yến nở nụ cười, từ trong tay hắn cầm lấy tờ đơn tập hợp tiết mục n, quay người chuẩn bị đi, Triệu Đức Tam cười ha hả hỏi: “Dạo này có bận gì không?”
“Không có… Không có bận bịu cái gì a.” Trương Hiểu Yến quay đầu nói, một mặt bối rối, không biết gia hỏa này trong đầu lại có chủ ý xấu gì đây.
“Giờ nghỉ trưa không bận chứ hả?” Triệu Đức Tam biết rõ cô giữa trưa đi văn phòng Vương cục phó, lại còn cố ý hỏi.
“Buổi trưa… Nghỉ trưa.” Trương Hiểu Yến trong lòng có quỷ, nói chuyện ấp a ấp úng, biểu lộ cực kỳ mất tự nhiên.
Triệu Đức Tam liền “Ha ha” cười quỷ dị, nói: “Ta có thể thấy được ngươi giữa trưa đi văn phòng a Vương cục phó, không phải nghỉ trưa trong phòng nghỉ Vương cục phó a?”
“Triệu Đức Tam… Ngươi!” Trương Hiểu Yến trừng mắt mắt dọc nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi thật vô sỉ! Theo dõi ta!”
Triệu Đức Tam từ chỗ ngồi đi tới, đi đến trước gót chân nàng, rủ mắt xuống nhìn chằm chằm cô, cười khẽ nói: “Ta cũng không có theo dõi ngươi! Ta nào có cái thú vui nhàn hạ thoải mái đó! Ta chỉ là không cẩn thận nhìn thấy mà thôi! Ngươi cùng vương phó cục có bí mật ta cũng không phải không biết! Ta à, không cảm giác hứng thú nha!”
Trương Hiểu Yến trong lòng có chút thấp thỏm, ngẩng mặt lên, bởi vì khẩn trương mà hai gò má lộ ra đỏ lên, bất an hỏi: “Triệu Đức Tam, ngươi… Ngươi lại muốn làm gì?”
Triệu Đức Tam “Ha ha” cười, quay lưng đi, đốt một điếu thuốc, quay đầu hướng nàng, cười tủm tỉm nói: “Ngươi đoán xem?”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212