Lão công của Bạch Linh đột nhiên nghe thấy thanh âm của Bạch, giãy dụa lấy vài cái nhưng cảm giác cả thân thể cứng đờ cựa không nổi, cảm giác mình giống như người tàn phế, chỉ có thể dùng sức ho khan hai tiếng, cảnh cáo cho Bạch Linh, cô còn có một lão công ở phòng bên cạnh.
Nghe thấy căn phòng cách vách bên trong truyền đến tiếng ho khan, Triệu Đức Tam lập tức bừng tỉnh, từ trên thân Bạch Linh đứng lên, hít một hơi thật sâu, lại đắm đuối nhìn xem cô, không chịu từ bỏ ý đồ.
“Ta… Lão công ta có thể đã nghe thấy được.” Bạch Linh biểu lộ nhìn có chút xoắn xuýt, mặc dù chuyện mình mang thai cũng đã nói cho hắn, nhưng trong nhà mình ngay trước lão công mình mà cùng nam nhân khác giở trò chim chuột cũng thật là không tuân thủ phụ đạo.
“Nghe thấy được thì đã làm sao, cũng không phải không biết.” Triệu Đức Tam tưởng tượng dù sao chồng nàng cũng đã biết, hắn làm sao quản nổi, một tuyệt sắc vưu vật như vậy mà lại rơi vào tay chồng nàng, mà thật là chồng nàng không có năng lực hưởng thụ, đây chẳng phải là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu sao.
Bạch Linh u oán nhìn Triệu Đức Tam, nhỏ giọng nói: “Ta… Ta không phải loại nữ nhân không tuân thủ phụ đạo, không cho phép ngươi vũ nhục lão công ta!”
Triệu Đức Tam ngẫm lại mình, lại so sánh một chút với lão công của Bạch Linh cảm giác lão thiên thật đúng là chiếu cố mình, lập tức cảm giác mình rất nam nhân, vô cùng uy mãnh, biểu lộ nhìn qua có chút kiêu ngạo, lại có chút xấu xa, chuẩn bị hảo hảo đũa giỡn cô trước mặt lão công mình, con mẹ nó cảm giác thật là kích thích nha.
Lúc này điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, từ trong túi móc ra xem xét, thấy trên màn điện thoại hiện lên “Tô tĩnh”, cái này khiến hắn cảm giác có chút nghi hoặc, từ khi đêm đó mạnh mẽ chiếm đoạt nàng, cô liền đối với mình một mực lạnh như băng lờ đi, nay làm sao còn đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho mình đây?
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Triệu Đức Tam nhận nghe điện thoại, cố ý nói nhẹ hỏi: “Tô tĩnh, thế nào à nha? Còn nghĩ tới gọi điện thoại cho ta a?”
“Triệu Đức Tam, ngươi buổi chiều còn tới làm không?” Tô tĩnh lạnh như băng hỏi.
Triệu Đức Tam trong lòng nghi ngờ trùng điệp, hỏi: “Thế nào à nha? Tống trưởng phòng tìm ta?”
“Lý San San tìm ngươi, giống như có chuyện gì, ta nói với ngươi một tiếng.” Tô tĩnh nhàn nhạt nói, “Ngươi điện thoại cho nàng đi.”
Tô tĩnh nói xong liền cúp điện thoại.
Vừa nghe nói là Lý San San tìm hắn, Triệu Đức Tam liên tưởng đến lúc hắn gặp cha mẹ Lý San San ở bệnh viện, ước chừng giờ này cô cũng biết chuyện rồi, và khẳng định rằng muốn cùng hắn tính sổ, không khỏi cảm giác có chút tâm phiền ý loạn, nói cũng không nói, liền từ nhà Bạch Linh đi ra ngoài.
Đi tới ven đường, Triệu Đức Tam muốn gọi điện cho Lý San San, lại cảm thấy không ổn, gọi điện thoại tới cũng là để ăn mắng, huống hồ loại chuyện này gọi điện thoại càng thêm rắc rối, nếu như cảm thấy mình chủ động tìm nàng xin lỗi, đây chẳng phải là đã thừa nhận mình cùng Bạch Linh xảy ra chuyện sao?
Không được, vô luận như thế nào không thể thừa nhận! Triệu Đức Tam âm thầm hạ quyết tâm, dù sao mặt dày mày dạn không thừa nhận, cô lại không thấy tận mắt, không có bằng chứng, còn có thể như thế nào đây, cùng lắm thì không cùng nàng tiếp tục loại quan hệ đó là được rồi a.
Thiếu Lý San San cũng chỉ là thiếu một nữ nhân, nữ nhân của ta còn nhiều lắm, Triệu Đức Tam trong lòng tự nhủ, vừa nghĩ tới Trương Ái Linh nói buổi chiều sau khi tan làm tới phòng tìm nàng, hắn còn tận miệng hứa hẹn hảo hảo “Cảm tạ” nàng ân đề bạt, ở nhà Bạch Linh do cô mới phẫu thuật nên không tiện “mây mưa”, tan tầm lại có thể cùng Trương cục sung sướng, mấy ngày nay không cùng nàng mây mưa, thường xuyên thay đổi khẩu vị cũng rất tốt. Nghĩ đến những thứ này Triệu Đức Tam trên mặt liền toát ra tới nụ cười xấu xa.
Thời gian cũng không sớm, hôm nay tự tiện nghỉ làm tới trưa, đến giờ cơm trưa Triệu Đức Tam chạy về trong cục đi ăn cơm, vội vã xuống xe chạy đến nhà ăn mới phát hiện nhà ăn khóa cửa, tức giận đạp vào cửa nhà ăn một cước, đi thẳng tới tòa nhà làm việc của hắn, buổi trưa không gian yên tĩnh không một bóng người, hắn liền lên trên lầu về phòng làm việc.
Lúc đẩy cửa ra đi vào, tiện chân “Bang” một tiếng, hắn một cước đem một cái thứ gì đó trên sàn nhà đá đi, theo tiếng kêu nhìn lại, mới phát hiện là một cái điện thoại, không biết ai đánh rơi ở văn phòng, Triệu Đức Tam đi lên xoay người nhặt lên.
Đây là một chiếc điện thoại cao cấp đời mới nhất, điện thoại của Tô Tĩnh và Tống Kế Hồng thì hắn đã thấy qua, không phải của hai người đó, vậy là của ai? Triệu Đức Tam nhất thời có chút nghi hoặc, hắn chưa nhìn thấy trong cục có ai dùng loại điện thoại cao cấp này.
Hắn cầm vào tay nhìn từ trên xuống dưới, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, tiện tay mở máy ra, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, hẳn mở tin nhắn ra, nhưng bên trong trống trơn làm hắn hơi thất vọng, lại lục lọi một lúc, thấy album ảnh, hắn bèn mở ra, trên mặt vội chuyển sang mừng rỡ. Trên màn ảnh điện thoại hé lộ ra một nữ nhân dáng vẻ vô cùng mê người, xuân quang lộ hết ra, là một nửa người nude, xem hình dáng chắc chắn là tự chụp, nhìn kỹ thì là một khuôn mặt nữ nhân kiều mị, tóc ngắn ngang tai, mặt hướng lên trời khoảng bốn mươi lăm độ, bộ ngực sữa bạo mãn lộ ra thêm trắng nõn, đến cả quầng vú cũng lộ ra rất mờ nhạt, phảng phất là màu đỏ nhạt.
Do sự việc này ngoài ý muốn mà có được mấy chục tấm ảnh nude tự chụp cất giấu trong máy, mà hắn cảm thấy mừng rỡ, đồng thời, Triệu Đức Tam đang suy đoán cái điện thoại này thuộc về ai? Trong hình chắc chắn là thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi, nhưng lại không phải là người trong cục, là ai chứ? Ai lại có thể đến phòng an chất?
Đột nhiên linh quang trong đầu lóe lên, nghĩ đến một người, lão bà của Tống Kế Hồng, chỉ có thể là cô ta, chỉ có cô ta mới có thể vào đây được, có thể hôm nay là vì cục than đá tăng ca, lão bà của Tống Kế Hồng không chịu nổi tịch mịch, đến tìm hắn trong cục.
Đang thưởng thức bộ ảnh mỹ diệu trong cái điện thoại mới nhặt được, đột nhiên điện thoại di động của mình vang lên, hắn ngay cả màn hình điện thoại của mình hiện đến cuộc gọi là ai cũng không thèm nhìn, mắt dán chặt vào chiếc điện thoại kia, liền đặt ở trên lỗ tai chậm rì rì hỏi: “Ai nha?”
“Tiểu Triệu, ngươi hiện tại ở đâu đấy?” Trong điện thoại truyền đến thanh âm Trương cục.
“Tại… Tại trong cục a.” Hắn sợ Trương Ái Linh phê bình hắn tự tiện nghỉ làm, nói chuyện đều có chút e dè, đem điện thoại nhặt được để ở một bên, chăm chú nghe điện thoại tới.
“Ngươi làm xong việc rồi?”
“Ừm, xong xuôi liền tranh thủ thời gian trở về cục, Trương cục ngài tìm ta có chỉ thị? Không phải nói tan việc ta sẽ đi văn phòng ngươi sao?” Triệu Đức Tam “Hắc hắc” mà cười cười hỏi nàng.
“Ta hiện tại đang cùng người trong tỉnh phái đến đi ăn cơm, như vậy đi, ngươi đánh xe tới tiệm cơm Kiến Quốc, lầu hai, lái xe của ta có việc nên đi rồi.” Trương Ái Linh phân phó nói…
Triệu Đức Tam liên tục đáp ứng, với hắn mà nói, Trương Ái Linh phân phó bất kỳ chuyện gì cũng đều là cơ hội tới gần lãnh đạo, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tiếp xong điện thoại, hắn đem chiếc điện thoại nhặt được kia, chuẩn bị tối về sẽ thưởng thức thêm, nhìn tấm ảnh vị thiếu phụ hơn ba mươi, phong tình vạn chúng, khí chất bất phàm.
Từ trong cục ra, Triệu Đức Tam đánh xe liền trực tiếp đi tiệm cơm kiến quốc.
Đẩy ra cửa phòng đi vào, hắn nhìn thấy Trương cục, Vương Quốc An, Tống Kế Hồng, ngồi kế có một nam nhân là có bốn người nhưng lại bày biện năm phần bộ đồ ăn.
Triệu Đức Tam cười ha hả gật đầu thăm hỏi mấy vị, Trương Ái Linh gọi hắn ngồi xuống, giới thiệu nói: “Đây là Tỉnh ủy tư nguyên bộ Lưu bộ trưởng, đây là tiểu Triệu làm ở phòng an chất của cục, là thủ hạ của TỐng trưởng phòng.”
Triệu Đức Tam chân thành khom người chào, ai ngờ người ta Lưu bộ trưởng chỉ là chẳng thèm ngó tới nở nụ cười, gật đầu ra hiệu một phen, hai tay cắm ở trước ngực dựa vào ghế, không có cử động gì, Triệu Đức Tam tay ở giữa không trung dừng lại một lát, thu hồi lại, y nguyên khúm núm mà cười cười ân cần thăm hỏi: “Lưu bộ trưởng, ngài tốt.” Trong lòng cũng đã nổi giận đùng đùng mắng lên, đừng mẹ nhà hắn cho là mình làm giá một chút lại tưởng mình là cao! Cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ!
“Ta nói Trương cục a, chúng ta trong bàn này đều là lão đồng chí a, ngươi đem người trẻ tuổi gọi tới là có ý gì?” Lưu bộ trưởng lườm Triệu Đức Tam một chút, giống như rất quan tâm hắn như thế hắn là một người không có thân phận mà lại cùng chỗ với những người có thân phận.
Trương Ái Linh cười ha hả nói: “Lưu bộ trưởng, chúng ta đây không phải còn không có uống được rồi, ta sợ Lưu bộ trưởng ngươi lát nữa say như chết, ta phải tìm người cõng ngươi nha.”
“Trương cục, ngươi cũng quá coi thường tửu lượng của Lưu Tào Đông này.” Tỉnh ủy tư nguyên bộ bộ trưởng nhẹ nói, phân phó Triệu Đức Tam: “Tiểu Triệu, cho Trương cục rót đầy, ta đơn độc mời Trương cục một ly.”
Lãnh đạo của Triệu Đức Tam thì hắn nào dám lãnh đạm nha, vội vàng một mực cung kính rót cho Trương Ái Linh đầy cái chén, thuận tiện cũng cho Vương Quốc An, Tống Kế Hồng một chén đầy.
“Lưu bộ trưởng, ngươi nhìn ta và ngươi uống có chút hơi đơn độc a, nào mọi người cùng nhau, cùng uống.” Trương cục nâng chén cười ha hả nói, nhìn một chút Vương Quốc An, Tống Kế Hồng ra hiệu bọn hắn nâng chén, thế là hai người không hẹn mà cùng giơ ly lên.
“Vậy được đi, cùng uống một cái đi.”
Mấy người đắc ý uống một chén rượu, Triệu Đức Tam con có ở một bên ngồi mà xem, chờ người ta đều uống xong, lại có ánh mắt giúp người rót rượu, cảm giác mình tựa như bồi bàn.
Một lát sau, cửa bao sương đột nhiên mở ra, một người vóc dáng trung đẳng làn da trắng nõn, tư sắc tuyệt mỹ, tóc quăn áo choàng trung niên đi đến, cả bàn người không hẹn mà cùng cùng kêu lên ân cần thăm hỏi.
Triệu Đức Tam cảm giác giống như chỉ có mình không biết nữ nhân này, từ những lời ân cần thăm hỏi kia cũng có thể nghe ra cô cũng là một bộ trưởng, có thể ở tỉnh ủy làm bộ trưởng, xem ra ngoài thực nữ phong vận thì không thể nào có năng lực bình thường a.
Tô bộ trưởng cởi bỏ áo khoác vải nỉ màu đen, quay người khoác lên trên ghế dựa, chỉ mặc một bộ áo len màu ngà sữa cao cổ, áo len bọc vào một đôi ngọc phong nổi bật, sung mãn cao ngất.
Triệu Đức Tam nhịn không được vụng trộm nhìn nhiều lần, không để ý cẩn thận xem xét tướng mạo Tô bộ trưởng, chân mày, khuôn mặt, luôn cảm thấy giống như rất quen thuộc, phảng phất ở nơi nào đó đã gặp qua, nhưng là nhất thời lại nghĩ không ra.
Thấy Lưu Tào Đông tự mình đứng dậy cung kính kéo ghế cho Tô bộ trưởng phong tình thục nữ, Triệu Đức Tam liền suy đoán ngay cả đường đường Tỉnh ủy tư nguyên bộ Lưu bộ trưởng đều rất cung kính với nàng, kéo ghế nhường chỗ ngồi, xem ra nữ nhân này quan chức rất lớn a, lập tức hắn so sánh tướng mạo trong lòng liền bắt đầu suy nghĩ lung tung, hắn thấy, nữ nhân phàm là tư sắc bất phàm lại làm chức vị cao thì khẳng định đều là thông qua con đường không bình thường mà lên chức!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212