Tôi chỉ cho rằng âm linh sẽ là nương tử của một vị tiểu tướng quân nào đó trong Dương gia, không ngờ lại là Xà Thái Quân đại danh đỉnh đỉnh, lập tức thi lễ thật sâu, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Vãn bối gặp qua Xà lão thái quân.”
“Tiểu tử, vì sao cản trở lão thân giết loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa này?”
Xà Thái Quân có chút trách cứ hỏi, nhưng đối với tôi không hề có một tia địch ý, có lẽ là bà ta thấy tôi trong mơ đã xả thân nghĩ cách cứu viện Sài quận chúa mà cảm động. Tôi biết nghịch lân (vảy ngược) của bà ta chính là chuyện nam nữ, bà ta biết con dâu mình đã bị người Tây Hạ chà đạp, tự nhiên là không cam lòng. Mà tử huyệt của Lý mặt rỗ là háo sắc, như vậy Xà Thái Quân tự nhiên là không tha cho hắn!
Tôi trò chuyện với Xà Thái Quân, trong đầu thì lại nhanh chóng tính toán, trước mắt trong tay chỉ có Thiên Lang Tiên, chỉ sợ không phải là đối thủ của bà ta. Dương gia từ thời Tống đã luôn được coi là mẫu mực cho tinh thần trung quân ái quốc. Cho nên hoàng đế mới có thể đích thân viết 4 chữ “Mãn môn trung liệt”, làm bảng hiệu cho Thiên Ba Phủ, còn lập quy củ: “Quan văn đến đây phải hạ kiệu, quan võ đến đây phải xuống ngựa” để an ủi anh linh trên trời của Dương gia tướng. Nếu nói Xà Thái Quân trước mặt tôi là quỷ, còn không bằng nói bà ta là tiên, bà ta cũng giống với một quỷ hồn mà rất lâu trước đây tôi gặp là Trà thánh Lục Vũ, đều là thiện âm mà bí tịch nhắc tới!
Bởi vậy, một mặt tôi đánh không lại bà ta, về mặt khác cũng quả thực không muốn tranh đấu với bà ta, dưới tình thế cấp bách bỗng nhiên nghĩ đến tính cách nghĩa khí của Lý mặt rỗ, vội vàng nói:
“Lão tổ tông, vị huynh đệ này của ta tuy rằng có chút háo sắc, nhưng vẫn có thể xem là một hán tử đỉnh thiên lập địa! Không tin ngươi để hắn xuất hiện trong một hồi chiến tranh không có nữ nhân, xem hắn có thể giúp người Hán hay không.”
“Vậy lão thân cùng ngươi đánh cuộc, nếu ngươi nói đúng ta sẽ tha cho hắn, nếu không lão thân tất lấy mạng chó của hắn.”
Xà Thái Quân cũng dễ nói chuyện, lập tức hóa thành một làn khói tiến vào đầu Lý mặt rỗ.
Tôi thấy một màn như vậy đầu như to ra, không ngờ bà ta thông qua phương pháp này mà tạo ra ảo mộng cho chúng tôi. May mà bà ta lợi dụng xạ hương, nếu là khí than thì không cần bà ta động thủ, tôi và Lý mặt rỗ đã trực tiếp ngỏm củ tỏi… Rất nhanh, thân thể Lý mặt rỗ một lần nữa căng thẳng, trên mặt hắn tràn ngập vẻ chấn động, tiếp đó là do dự và chật vật. Biểu cảm này tôi rất quen thuộc, Lý mặt rỗ mỗi khi phải lựa chọn đều sẽ như vậy. Tôi không khỏi căng thẳng, không tự giác nắm chặt Thiên Lang Tiên, trong lòng thầm nghĩ:
“Lý mặt rỗ ngươi phải chiến đấu cho lão tử, nếu không ta cũng không dám bảo đảm có thể cứu ngươi từ trong tay của Xà lão thái quân!”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẻ chật vật trên mặt Lý mặt rỗ càng lúc càng bình đạm, cuối cùng hắn thở dài một hơi, nghiến răng quát:
“Chết thì chết, 18 năm sau Lý ca ta lại là một hảo hán.”
Nói xong hắn hét lớn một tiếng, ngay sau đó cả người ngồi dậy. Hắn nhìn thấy tôi thì trên mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc, vuốt đầu bất giác hỏi:
“Trương gia tiểu ca, sao ta lại ở đây, không phải ta ở bến Kim Sa cứu Dương Lục Lang sao?”
“Vừa rồi chỉ là một giấc mộng.”
Tôi hơi cười nói, lo lắng cuối cùng cũng nuốt vào bụng. Xà Thái Quân đã đứng ở một bên, tôi thi lễ với bà ta, thấp giọng nói:
“Lão tổ tông, không làm ngài thất vọng chứ?”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Trên mặt Xà Thái Quân mơ hồ lộ ra một tia ý cười, xoay người nhìn về phía Lý mặt rỗ, nghiêm túc nói:
“Nhớ lấy, ngày sau nhất định phải giữ sắc giới, nếu không chung quy sẽ hại tính mạng ngươi.”
Nói xong bà ta tựa hồ chuẩn bị rời đi, tôi mau chóng tiến lên hỏi bà ta vì sao phải giết 2 người làm yêu đương vụng trộm kia. Bà ta nghe xong sắc mặt vô cùng phẫn nộ, khinh thường nói:
“Hai kẻ không biết xấu hổ đó dám ở dưới mí mắt ta bàn kế, dám đánh chủ ý lên hai cái ghế của ta!”
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/dan-buon-do-am-quyen-3/
“Đó là một đôi ghế do triều đình gửi tặng Dương gia sau khi phu quân và mấy đứa con trai của ta bỏ mình, há là thứ bọn họ có thể mơ ước?”
Xà Thái Quân càng nói càng tức giận, cuối cùng thậm chí dùng long đầu quải trượng hung hăng mà gõ xuống đất.
Tôi nghe xong mới biết, năm đó Dương Nghiệp mang theo mấy đứa con trai đi biên quan đánh giặc, huyết chiến với người Khiết Đan ở bến Kim Sa, cuối cùng vì viện binh chậm chạp không tới mà đã tuẫn nạn báo quốc, chỉ còn lại Dương Lục Lang một mình trốn thoát. Tống Thái Tông vì khen ngợi tinh thần trung nghĩa của Dương gia đã đặc ban cho bảng hiệu “Mãn môn trung liệt” (Cả nhà đều trung liệt), để an ủi anh linh Dương Nghiệp trên trời! Nhưng sau khi nạn Khiết Đan đã bình, Tây Hạ lại nhiều lần xâm phạm biên cảnh Đại Tống, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm.
Lúc này Đại Tống đã không còn tướng lãnh đủ tài, vào lúc nguy cơ trùng trùng, Xà Thái Quân dẫn theo Mục Quế Anh, Sài quận chúa và các con dâu giữ soái ấn, tới biên quan nghênh chiến với tặc tử Tây Hạ, đây chính là tích truyện tiếng tăm lừng lẫy: Thập nhị quả phụ chinh Tây. Đáng tiếc Dương môn nữ tướng tuy rằng anh dũng vô địch nhưng không địch lại số đông, cuối cùng toàn bộ hy sinh ở Hổ Lang Hiệp. Đám nữ tướng sau khi chết đã bị binh tướng Tây Hạ vũ nhục thi thể, thậm chí còn cắt đi thủ cấp và hai vú làm chiến lợi phẩm, ném thi thể xuống vách núi.
Một màn này đã làm Sơn thần rơi lệ, thời tiết êm đẹp biến thành mưa to gió lớn, từ đây về sau Hổ Lang Hiệp liền trở thành: Lưu Lệ Hiệp, đến nay còn có mộ của 12 quả phụ, chỉ là đoạn lịch sử này quá mức thê thảm nhục nhã, cho nên đại đa số những chuyện xưa về Dương gia đều không đề cập. Sau đó vì nhà Tống gây áp lực, Tây Hạ đã trả lại thủ cấp Xà Thái Quân, nhà Tống đã đem thi cốt của bà hợp táng với Dương Nghiệp đại tướng quân, cũng ban cho một đôi ghế chôn cùng. Cho nên trên 2 cái ghế này có âm hồn của bà và Dương Nghiệp, chỉ là cho tới bây giờ âm linh của Dương Nghiệp vẫn chưa tỉnh lại mà thôi. Hai người làm kia vì tham tài muốn đoạt ghế, bị Xà Thái Quân giết cũng là chết chưa hết tội!
Huống chi tôi biết Xà Thái Quân sẽ không võ đoán mà lấy mạng bọn họ, khẳng định là bọn họ đã không thể thông qua khảo nghiệm của Xà Thái Quân, cuối cùng chết trong mộng. Cho nên khi pháp y kiểm nghiệm thi thể không thể tìm được bất kỳ nguyên nhân gì. Tôi thở dài, hỏi Xà Thái Quân sau này có tính toán gì không? Ý là muốn hỏi bà ta có muốn tiếp tục gây náo loạn hay không. “Tiểu tử này, ngươi cũng muốn đánh chủ ý lên ghế của ta?” Vẫn nói người già sẽ thành tinh, Xà Thái Quân vốn là người khôn khéo, lại qua gần ngàn năm tu luyện, đã sớm có được trí tuệ phi phàm, trong nháy mắt đã hiểu được tâm tư của tôi, lạnh lùng hỏi.
Tôi bề ngoài không dao động, nhưng trong lòng lại lo lắng, sợ bà ta hạ tử thủ với tôi. Cũng may bà ta nhìn chằm chằm tôi và Lý mặt rỗ một hồi, mới thở dài một tiếng nói: “Khó có được hậu sinh tâm địa thiện lương như ngươi, cũng nên bỏ đi thôi! Lão thái bà hôm nay sẽ thuận nước giong thuyền, từ đây sẽ không vướng bận phàm trần, ghế cho ngươi đi.”
“Nhưng ghế của phu quân nhà ta ngươi không thể dễ dàng bán đi, nhất định phải chờ đến một ngày kia lão tỉnh lại, đến lúc đó ngươi phải cho lão không vướng mà bận rời đi, có thể đáp ứng ta không?” Đây chỉ sợ là yêu cầu duy nhất của Xà Thái Quân, tôi cũng cảm nhận được tình cảm chân thành tha thiết của phu thê bọn họ, lại thêm tiết tháo xả thân báo quốc của Dương gia, tôi gật đầu thật sâu bảo Xà Thái Quân yên tâm. Bà ta hài lòng cười cười, tựa hồ chuẩn bị rời đi. Tôi bỗng nhiên nhớ đến lời Nhất Sơ nói: Tụy linh là chuyện khả ngộ bất khả cầu, lập tức hô: “Lão tổ tông, có thể… có thể giúp ta một việc hay không.”
Xà Thái Quân tu luyện gần ngàn năm, có thể dễ như trở bàn tay mà hình thành cảnh tượng trong mơ của người khác, lại có thể dễ dàng giết người, quả thực chính là tồn tại giống với Mộng Ma, mà tất cả những chuyện này đối với bà ta chỉ giống như hạ bút thành văn, đủ để cho thấy thực lực của Xà Thái Quân. Nếu có thể tiến hành Tụy linh đối với âm linh bà ta, thực lực của tôi tuyệt đối có thể tăng mạnh, nhưng lời ra đến miệng lại có chút khó nói. Nhận đồ vật của người ta còn muốn hấp thu tu vi, nói thế nào cũng có chút vượt mặt không nể mũi!
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/dan-buon-do-am-quyen-3/
“Ngươi có việc gì sao?” Xà Thái Quân đang chuẩn bị rời đi, đã không còn khí thế như vừa rồi, thân hình cũng đã mơ hồ đi nhiều, nhìn qua tựa như một bà lão hiền lành. Bà ta đi lên đặt tay lên bả vai tôi, mỉm cười hỏi. Điều này làm cho tôi thả lỏng hơn nhiều, liền cắn răng nói: “Gần đây ta học được một loại pháp thuật tên là Tụy linh, nói trắng ra là hấp thu thực lực của âm linh để cường hóa bản thân. Nhưng ta chưa từng làm như vậy, không biết lão tổ tông có thể giúp ta hay không?” Bà ta là thiện âm, tôi liền không hề giấu giếm mà nói ra, chỉ là càng về sau tôi càng không dám ngẩng đầu, cuối cùng đầu cúi thấp đến mức có thể nhìn thấy hai chân.
“Như vậy à.” Bà ta nghe xong duỗi tay nâng đầu tôi lên, nhìn chằm chằm tôi cả nửa ngày, cuối cùng mới nghiêm túc gật đầu: “Lão bà tử sắp phải rời đi, cho ngươi chút tu vi không có vấn đề gì. Nhưng ngươi nhớ phải làm nhiều việc thiện, không thể dùng tu vi của ta đi làm việc táng tận thiên lương, nếu không Dương gia tướng nhất định không tha cho ngươi!” Tôi nghe bà ta nói nửa kim nửa cổ, không những không cảm thấy buồn cười, mơ hồ còn có chút ấm áp. Rốt cuộc vẫn là hiền thê lương mẫu danh truyền thiên cổ, cân quắc anh thư, từng câu từng chữ của bà không hề thiếu đi trung hiếu nhân nghĩa.
“Lão tổ tông yên tâm, Trương Cửu Lân ta thề với trời, nếu làm chuyện táng tận thiên lương ta sẽ chết không có chỗ chôn!” Từ khi tôi tiếp nhận tiệm đồ cổ của ông nội tới nay vẫn luôn tuân thủ suy nghĩ này, khi phát thệ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì. Xà Thái Quân vui vẻ cười cười, nhìn tôi nói: “Quỳ xuống!” Không thân chẳng quen lại muốn tôi quỳ xuống, đây rõ ràng là muốn truyền đạo thụ nghiệp, tôi không nói hai lời quỳ gối trước mặt bà ta, vốn tưởng rằng bà ta sắp vận chuyển tu vi cho tôi, ai ngờ bà ta lại che mặt khóc. “Phu quân, thiếp thân không cô phụ di nguyện của người, Dương gia thương pháp thất truyền 800 năm rốt cuộc đã có hậu!”
Nói xong không chờ tôi phản ứng, bà ta đã vèo một cái vòng ra phía sau tôi, hai tay đặt trên lưng tôi, trong miệng lẩm bẩm nói cái gì đó. Tôi chỉ cảm thấy sau lưng nóng rát, nếu không phải tin tưởng cách làm người của Xà Thái Quân thì tôi nhất định đã cho rằng bà ta muốn hại tôi. Lý mặt rỗ thấy thế mau chóng đi lên đỡ lấy tôi, tôi nắm lấy tay hắn mới miễn cưỡng không ngã xuống. Ước chừng sau 2 phút Xà Thái Quân mới dừng lại, sau lưng tôi tuy vẫn nóng rát đau đớn, nhưng nhìn thấy Thiên Lang Tiên trong tay lại như ma xui quỷ khiến mà vung nó lên. Cây roi mềm mại lại cho tôi cảm giác như dùng trường thương, không biết đã vung lên thi triển bao nhiêu chiêu tôi mới tự động ngừng lại, từ trong ánh mắt trợn tròn của Lý mặt rỗ không khó nhận ra hắn vô cùng khiếp sợ.
Sau đó tôi nhớ lại những chiêu số vừa rồi, ngạc nhiên phát hiện trong đầu mình lại có thêm một bộ thương pháp! “Hài tử, chỗ ảo diệu nhất của Dương gia thương pháp là ở mặt phòng thủ, trong phòng thủ ẩn chứa sát khí vô cùng, xuất kỳ bất ý càng là một chiêu Hồi mã thương! Ngươi nhất định phải dốc lòng tìm hiểu, phát huy Dương gia thương đến mức tận cùng.” Xà Thái Quân lời nói thấm thía, sau đó vươn tay, ý bảo tôi bắt tay bà ta. “Lần đầu tiên Tụy linh đối với ngươi mà nói là một lần thoát thai hoán cốt, nhất định phải kiên trì.” Bà ta như sợ tôi không kiên trì được, lo lắng nói. Tôi thâm hít một hơi, cắn răng nói: “Lão tổ tông, bắt đầu đi!”
Sau đó Xà Thái Quân hai tay phát lực, ban đầu tôi cảm giác có một dòng khí lạnh lẽo theo bàn tay truyền khắp toàn thân, tiếp đó cảm giác lạnh lẽo càng lúc càng rõ ràng, dần dần biến thành một dạng như dòng điện. Theo dòng điện ngày càng mạnh, thân thể của tôi không tự chủ được mà run lên, hàm răng cũng nhịn không được va vào nhau. Hơn nữa sau lưng đau nhức cảm, cả người tôi như muốn tan thành từng mảnh. Cũng may Lý mặt rỗ ở phía sau dùng sức giữ chặt tôi, nhưng hắn như cảm giác được áp lực của tôi, giữ một hồi đã kêu lớn mà bỏ ra, cuối cùng dọn một cái bàn đặt phía sau tôi.
Như vậy sau lưng tôi hoàn toàn không có không gian di động, áp lực của Xà Thái Quân càng lúc càng lớn, tôi cảm giác có một dòng khí vô hình mạnh mẽ từ bàn tay chảy tới đỉnh đầu, sau đó từ từ khuếch tán toàn thân. Trong quá trình này, phảng phất mỗi khúc xương, mỗi mạch máu đều được tẩy rửa. Tôi không rõ ràng lắm mình đã chịu đựng đau đớn như thế nào, tóm lại khi Xà Thái Quân bảo tôi có thể đứng lên thì dưới chân đã có một tầng máu thật dày. Một nửa là mồ hôi, một nửa là máu tươi tôi phun ra! Bà ta bảo tôi đứng lên, tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói mình không có sức.
“Đừng sợ, ngươi thử xem.” Xà Thái Quân cười nói, tôi lấy hết can đảm chuẩn bị đứng lên, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã đứng thẳng lên. Lúc này tôi mới cảm giác thân thể nhẹ bẫng, như thoát thai hoán cốt, nhẹ nhàng nhảy lên, thế mà trực tiếp nhảy tới ngoài cửa. “Ngươi đã có được một phần ba sức mạnh của ta, sau này sức mạnh đó sẽ biến mất hay được phát huy, thì phải xem tạo hóa của ngươi. Nhớ kỹ lời ta nói, tự giải quyết cho tốt đi!” Xà Thái Quân nói xong không chờ tôi đáp lời đã rời đi, có lẽ bà ta đã đem linh lực truyền cho tôi, không còn tinh lực ở lại đây.
Sau đó tôi tìm Dương Duyệt đơn giản nói đã giải quyết xong chuyện Xà Thái Quân, nói với hắn tôi phải rời đi. Hắn theo điều kiện đã bàn giao 2 cái ghế cho tôi, còn chi trả thêm 500 vạn thù lao. Nếu ghế đã tới tay, âm linh Xà Thái Quân cũng đã tiêu tan, tôi cũng không truy hỏi Dương Duyệt từ đâu mà có được 2 cái ghế này. Mà trong Trương Gia Giới vừa hay có một nơi là Thiên Ba Phủ, nghe nói là một trong số các phủ đệ của Dương gia năm đó. Tôi chia cho Lý mặt rỗ 200 vạn thù lao, 300 vạn còn lại quyên hết cho Thiên Ba Phủ, để bọn họ tiếp tục phát huy tinh thần vĩ đại của Dương gia.
Có một vị đạo diễn vừa lúc đang đi du lịch, nghe nói tôi quyên tiền đã chạy tới hỏi tôi có thể ra quyên tiền trợ giúp hắn quay phim truyền hình về Dương gia hay không? Thẳng thắn mà nói tôi không có tiềm lực kinh tế như vậy, nhưng để cảm tạ ơn nghĩ của Xà Thái Quân đối với tôi, tôi đã giới thiệu đạo diễn cho Tiểu Nguyệt, công ty của nàng tài lực hùng hậu, nếu đạo diễn này thật sự có bản lĩnh, nhất định có thể được như ý nguyện. Quả nhiên, không bao lâu sau hắn đã báo tin cho tôi, nói công ty quyết định đầu tư quay một bộ phim tên là “Dương môn nữ tướng”. Tôi nghe xong trong lòng thanh thản, cuối cùng đã làm được một việc cho lão nhân gia!
Sau khi về tiệm, chuyện đầu tiên tôi làm chính là gọi điện cho Nhất Sơ kể về chuyện Tụy linh, hắn lại không kích động như tôi tưởng tượng, chỉ bình đạm nói một câu: “Những điều đó ta đều đã tính tới rồi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trình độ của ngươi càng cao, địch nhân cũng sẽ càng nhiều. Đừng đắc ý vênh váo, sắp tới cẩn thận một chút.” Lời hắn nói chưa từng sai, tôi chỉ có thể âm thầm cẩn thận. Tuy rằng tôi đã luyện tập, có được năng lực tiến vào mộng cảnh của người thường, cũng có thể trong tình huống không niệm chú ngữ mà dùng Thiên Lang Tiên thi triển ra Dương gia thương pháp, nhưng ai có thể coi thường thực lực của địch nhân trốn trong bóng tối đây?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131