Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 78

Tôi phát hiện, kho hàng toát ra không đơn giản là âm khí, mà là oán khí cực mạnh! Giấy niêm phong và xiềng xích của cảnh sát có chứa dương khí, vừa lúc khóa oán khí ở bên trong, trong thời gian ngắn tuy rằng có thể phong ấn âm linh, nhưng lâu dài thì oán khí tích tụ đến một mức độ nhất định khẳng định sẽ bùng nổ, đến lúc đó tất cả những người sống biệt thự đều sẽ gặp nạn. Hơn nữa tôi không cảm thấy đây là trùng hợp, liên tưởng đến vẻ mặt do dự của Dương Duyệt, tôi cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc, theo bản năng muốn kéo Lý mặt rỗ xuống lầu chất vấn Dương Duyệt.

Đúng lúc này, trong phòng đột ngột truyền đến tiếng nữ nhân thở dốc, thanh âm này thập phần vũ mị, là nam nhân thì biết thanh âm này có ý nghĩa gì. Tôi và Lý mặt rỗ liếc nhau, trên mặt tràn ngập vẻ xấu hổ. Không ngờ nữ quỷ này là sắc quỷ, tôi hạ giọng chuẩn bị dặn dò Lý mặt rỗ đừng để lại trúng mỹ nhân kế của nữ quỷ lần nữa. Không đợi tôi mở miệng, nữ quỷ đã đột nhiên khóc thút thít, thanh âm từ thở dốc hưng phấn biến thành tiếng khóc của oán phụ. Tôi nghiêm túc lắng nghe một hồi, phát hiện nữ quỷ này như bị tinh thần phân liệt, không ngừng qua lại giữa tiếng thở dốc hưng phấn và khóc rống.

Lý mặt rỗ hỏi tôi chuyện này là thế nào, tôi trừng mắt nhìn hắn một cái thầm nói:

“Con mẹ nó ta cũng chưa từng thấy qua trường hợp này a.”

Để biết rõ chi tiết, tôi thả Vĩ Ngọc ra, bảo nó từ khe hở mà chui vào xem xét tình huống. Không bao lâu Tiểu Vĩ Ngọc đã trở lại, trên mặt đỏ bừng, do dự hồi lâu mới nói:

“Là một thai phụ, cô ta một hồi bụm mặt khóc, một hồi lại… làm chuyện đáng xấu hổ kia.”

Nói xong Vĩ Ngọc vèo một tiếng biến thành hạt châu bay vào túi, Lý mặt rỗ hai mắt nhìn thẳng vào tôi, ra vẻ ti tiện hỏi:

“Tiểu ca, ngươi nói cô ta chỉ có một mình thì làm chuyện xấu hổ như thế nào?”

“Tự ngươi đi hỏi đi.”

Tôi mắt trợn trắng, lập tức đi lên dùng chìa khóa mở xích sắt ra, rắc một tiếng giòn vang, tôi đột nhiên lui về phía sau một bước, nắm chặt Thiên Lang Tiên cảnh giác. Thứ đó oán khí cực lớn, lúc trước bị xích sắt vây ở bên trong không ra được, theo lý mà nói khi cởi bỏ trói buộc thì trong nháy mắt sẽ lao ra. Điều ngoài ý muốn là, đợi cả nửa ngày nữ quỷ vẫn không có động tĩnh, tiếng khóc lúc trước cũng đã biến mất. Toàn bộ kho hàng im ắng, thậm chí âm khí cũng đã tiêu tán đi nhiều.

“Sao lại thế này?”

Tôi cau mày nói thầm một câu, nữ quỷ đột nhiên biến mất, hoặc là nó sợ tôi, hoặc là đang có âm mưu gì đó.

Nghĩ đến đây tôi kéo Lý mặt rỗ rời khỏi kho hàng, sau đó lén lút thả Tiểu Vĩ Ngọc ra.

“Ca ca xấu, ngươi sẽ không lại bảo ta đi nhìn nữ quỷ kia chứ? Xấu hổ lắm…”

Vĩ Ngọc bụm mặt, bất mãn mà nói.

“Cô ta đã bị kinh động, sẽ không làm chuyện đó, đợi lát nữa cô ta khẳng định sẽ có động tác, ngươi giúp ta canh chừng cô ta.”

Nói rồi tôi cắn ngón tay cho Tiểu Vĩ Ngọc vài giọt tinh huyết, cảm giác vị tiểu cô nãi nãi này gần đây càng ngày càng khó nhờ. Vừa lừa vừa gạt, Vĩ Ngọc cuối cùng đã đáp ứng, bay ra ngoài. Tôi và Lý mặt rỗ ở trong phòng đợi, tiểu tử này chẳng biết xấu hổ mà lại hỏi:

“Nữ quỷ chỉ có một mình làm thế nào mà pạch pạch pạch a?”

“Pạch cái ông nội ngươi a, cô ta chỉ là trong lúc không tự chủ mà lặp lại chuyện đã làm khi còn sống, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi ư?”

Tôi bực bội trả lời, trong đầu tiếp tục phân tích quan hệ giữa 3 người đã chết. Nữ quỷ là một thai phụ, lại u oán như thế, tôi cảm thấy cô ta khi còn sống hẳn là bị nam nhân vứt bỏ, cho nên mới thống hận những kẻ yêu đương vụng trộm, điều này có thể giải thích vì sao cô ta lại giết 2 người hầu yêu đương vụng trộm kia. Ý nghĩ càng lúc càng rõ ràng, tuy còn chưa rõ vì sao chỉ có 2 người yêu đương vụng trộm mà lại chết 3 người, nhưng hết thảy cứ chờ bắt được nữ quỷ là có thể rõ ràng.

Tôi đang nghĩ đến nhập thần, tiếng gió dồn dập từ ngoài cửa sổ truyền đến, tôi theo phản xạ mà nắm lấy Thiên Lang Tiên, lại phát hiện thì ra Vĩ Ngọc đã trở lại. Nó lăn trên mặt đất một cái, sau đó thở hổn hển mà nói:

“Ca ca, nữ quỷ kia tới một khách sạn gần đây, xem ra là muốn đi giết người.”

“Mau đưa ta đi!”

Vĩ Ngọc sợ phá hư kế hoạch của tôi nên không ngăn cản nữ quỷ mà quay về báo với tôi, nhưng nó lại quên mất tôi chậm hơn nó nhiều, tôi sợ rằng khi chúng tôi đuổi tới thì nữ quỷ đã đắc thủ. Dưới tình thế cấp bách tôi đành phải bảo Lý mặt rỗ ở biệt thự chờ, sau đó niệm Thỉnh Linh Chú, theo Vĩ Ngọc chạy đến khách sạn.

Dưới sự trợ giúp của cô hồn dã quỷ, không tới 2 phút tôi đã tới sân sau của khách sạn này, tôi đuổi dã quỷ đi, sốt ruột đi theo Vĩ Ngọc lên lầu, vừa mới đi lên đã nghe thấy một nam nhân xin tha:

“Hiểu Hà, ta biết sai rồi, xin nàng tha cho ta đi.”

“Tha cho ngươi? Khi ngươi giết ta sao không tha cho ta! Hôm nay ta không thể không giết ngươi.”

Thanh âm của nữ quỷ truyền đến, tôi nghe xong tim như muốn rung lên, cắn răng bước tới. Liếc mắt một cái đã thấy nữ quỷ phiêu phù trong màn đêm, mặc trang phục của hầu gái trắng tinh, giống y như trang phục của người làm trong biệt thự của Dương Duyệt.

Mà trước mặt nữ quỷ là một nam tử tuổi trẻ vẻ mặt hoảng sợ ngồi dưới đất, không ngừng xin tha. Nương theo ánh trăng, tôi phát hiện ngũ quan trên mặt nam tử có chút quen thuộc, nhìn kỹ thì phát hiện hắn có 5 – 6 phần giống Dương Duyệt! Chẳng lẽ… Tôi nhìn bọn họ, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cố nén không xông tới, kiên nhẫn lắng nghe.

“Hiểu Hà, ta sai rồi, nhưng ta thật sự yêu nàng! Là cha ta không cho phép ta tư thông với người dưới, ta cũng là nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện sai lầm, nàng tha thứ cho ta được không.”

Nam tử tiếp tục xin tha, nữ quỷ không kiên nhẫn mà cắt lời, hung tợn nói:

“Đủ rồi! Ngươi yêu ta? Ha ha ha, ta chính là vì tin lời ngươi mới rơi vào kết cục thảm như vậy. Ngươi không phải nói yêu ta sao? Vậy xuống dưới đó cùng ta đi.”

Nữ quỷ nói xong đột nhiên bóp chặt cổ nam tử, lăng không xách hắn lên, nhìn qua có vẻ là muốn ném hắn xuống dưới lầu. Nam tử giãy giụa, thấy được tôi và Vĩ Ngọc núp ở phía sau, như bắt được cọng rơm cứu mạng mà khó khăn cầu xin nói:

“Cứu mạng, cứu ta…”

Nữ quỷ nghe thấy thì đột nhiên quay đầu lại, tôi biết không thể chờ nữa, nhanh chóng xông tới dùng Thiên Lang Tiên cuốn lấy cánh tay nữ quỷ. Một roi vung ra, nữ quỷ…

“A”

Một tiếng thảm thiết, nhịn không được mà buông tay, nam tử kia rơi xuống đất. Tôi che trước mặt hắn, nghiêm túc quan sát nữ quỷ tên Hiểu Hà này, phát hiện sắc mặt nữ quỷ trắng bệch, hai con mắt như cá vàng nhô ra ngoài, trên cổ có dấu vết rõ ràng, hiển nhiên là bị người khác dùng dây thừng siết cổ.

Khi tôi đang nhìn nữ quỷ thì nữ quỷ cũng đồng thời quan sát tôi, dường như nữ quỷ biết tôi khó đối phó, lặng lẽ lui lại mấy bước rồi tức giận hỏi:

“Đạo sĩ thối, ngươi muốn bảo vệ tên cặn bã này sao?”

“Đừng nghe cô ta nói bậy, ta là người tốt.”

Nam tử đột nhiên đứng dậy, bắt lấy cánh tay tôi. Tôi có chút phản cảm mà đẩy hắn ra, nhẫn nại nhìn nữ quỷ nói:

“Ngươi nói thử hắn xấu xa ở chỗ nào?”

“Được, vậy để ngươi tới phân xử công bằng!”

Nữ quỷ chảy huyết lệ mà kể lại, mà tôi nghe xong cũng vô cùng tức giận, hận không thể đá tên này từ trên mái nhà xuống.

Thì ra hắn là con trai của Dương Duyệt, tên là Dương Hào. Dương Hào là con một, cho nên từ nhỏ đã được nuông chiều. Hắn không kế thừa được chút ưu điểm nào của cha mình, ngược lại còn phong lưu háo sắc ăn chơi trác táng, thường xuyên ra ngoài hái hoa ngắt cỏ. Dương Duyệt biết con mình có tật xấu, đã khuyên bảo nhiều lần, nhưng Dương Hào chỉ đáp ứng ngoài miệng, sau lưng vẫn làm theo ý mình, Dương Duyệt cũng chỉ đành mặc kệ hắn. Hiểu Hà là một cô nương đến từ nông thôn, qua bạn bè giới thiệu tới làm việc trong nhà Dương Duyệt, kết quả bị Dương Hào nhìn trúng. Cô ta tin vào lời ngon tiếng ngọt của Dương Hào, hai người rất nhanh đã yêu nhau, sau một thời gian không ngờ Hiểu Hà lại mang thai.

Dương Hào không dám cho cha biết chuyện này, liền nửa đêm kéo Hiểu Hà đến kho hàng, uy hiếp cô ta phá thai. Hiểu Hà lúc này mới thấy rõ bộ mặt thật của Dương Hào, từ chối phá thai, Dương Hào thẹn quá hóa giận đã dùng dây thừng siết cổ cô ta! Xong việc Dương Hào mới sợ hãi, nói chuyện này cho cha hắn biết. Dương Duyệt tuy rằng rất tức giận, nhưng lại không đành lòng để con mình vào nhà giam, cuối cùng đành phải bịa đặt ra chuyện cái chết kỳ lạ!

“Ta sẽ cho ngươi an nghỉ.”

Tôi thở dài, cắn răng nói với Hiểu Hà, sau đó nhìn Vĩ Ngọc đưa mắt ra hiệu.

Vĩ Ngọc đã sớm tức khí đến mức kêu oa oa, có mệnh lệnh của tôi thì nhập vào thân thể Dương Hào. Hiểu Hà thấy thế trong mắt hiện lên một tia mê man, hỏi tôi có ý gì?

“Hắn sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng, nhưng sẽ không phải là bị ngươi giết chết. Oan có đầu nợ có chủ, vì sao ngươi phải giết người vô tội?”

Tôi nói.

“Ta không giết người, ngươi đừng đổ oan cho ta!”

Hiểu Hà nghe xong tựa hồ cảm thấy tôi cố ý chụp mũ, chớp mắt liền cảnh giác. Tôi hơi sửng sốt, thấy oán khí cô ta phát ra vô cùng khủng bố, bừng tỉnh đại ngộ nói:

“Không xong.”

Tôi cho rằng hai người kia cũng là bị Hiểu Hà giết, nhưng cô ta lại tỏ vẻ những việc này không liên quan đến mình. Vậy chỉ có một cách giải thích: Trong kho còn có một âm linh khác, mà nó mới là nhân vật lợi hại chân chính!

Theo tính cách của Lý mặt rỗ, thấy tôi đuổi theo âm linh, khẳng định sẽ nhịn không được mà chạy vào kho hàng tìm hiểu ngọn ngành. Nghĩ vậy tôi mau chóng cầm điện thoại gọi cho Lý mặt rỗ, nhưng không ai nghe máy. Tôi ý thức được chuyện không xong, bảo Vĩ Ngọc khống chế Dương Hào, sau đó nhân lúc Hiểu Hà không chú ý, nhanh chóng niệm chú ngữ phong ấn hồn phách của cô ta vào linh phù. Làm xong hết thảy tôi nhanh chóng chạy về biệt thự, không ngờ vừa vào đến biệt thự đã thấy Lý mặt rỗ và Dương Duyệt ngồi trên ghế uống trà, thảnh thơi trò chuyện.

“Ngươi không sao chứ?”

Tôi trực tiếp chạy đến trước mặt Lý mặt rỗ, tóm lấy tay hắn, nhìn thấy hắn lông tóc không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra. Lý mặt rỗ thấy tôi kích động như vậy, cẩn thận hỏi tôi đã xảy ra việc gì, Dương Duyệt cũng mau chóng tới hỏi tôi đã tiêu diệt âm linh chưa.

“Dương lão bản, nếu ta tới chậm một bước, con trai ngươi đã bị Hiểu Hà ném từ mái nhà xuống!”

Nếu Lý mặt rỗ đã không sao, tôi liền chỉ kiếm vào Dương Duyệt, hắn tuy không hại chết Hiểu Hà, nhưng tội bao che lại là thật. Hắn nghe xong thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai mắt đỏ lên, một phen nước mắt nước mũi mà kể lại.

Bởi vì tôi đã sớm biết nên trong lòng cũng không có phản ứng gì lớn. Lý mặt rỗ lại tức giận sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng hắn thật sự nhịn không được, đột nhiên giữ chặt tôi:

“Trương gia tiểu ca, việc này chúng ta không quản nữa!”

“Ấy đừng đừng đừng, nhị vị đại sư ngàn vạn lần không thể cứ như vậy buông tay mặc kệ, ta dập đầu xin các ngươi.”

Dương Duyệt vừa thấy Lý mặt rỗ tỏ vẻ như vậy, hoảng loạn giữ chặt tôi, thịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu phanh phanh phanh!

Thể loại