Sau khi Vĩ Ngọc đi vào, Võ Lâm hỏi tôi đây có thể nào do kỹ thuật viên lắp mạng giở trò quỷ hay không? Tôi nghĩ nghĩ rồi nói:
“Khả năng này không lớn, chỉ cần để âm linh vào trong đường dây mạng bất kỳ, nó có thể thoải mái rong ruổi trong hệ thống mạng, chạy tới bất kỳ nơi nào có lắp mạng internet.”
Quan trọng nhất chính là đến bây giờ tôi đã xác định được sau lưng âm linh có người, hơn nữa là công ty đối thủ của bọn Võ Lâm! Nếu là âm linh tự mình đánh bậy đánh bạ mà tiến vào hệ thống mạng mà nói thì hắn đã sớm đại khai sát giới, nhưng âm linh đến giờ lại vẫn chỉ nhằm vào đối phó Võ Lâm.
Tôi cảm thấy hung thủ phía sau vẫn chưa đánh mất lương tri cơ bản nhất, có lẽ là bị bọn Võ Lâm làm cho cùng đường mới ra hạ sách này, nghĩ vậy liền hỏi Võ Lâm gần đây có phải lại đang bôi xấu bộ phim nào hay không? Hoặc là bôi xấu nghệ sĩ nào? Hắn có lẽ là không ngờ tôi sẽ đột nhiên hỏi điều này, chần chờ một chút rồi vẫn gật đầu. Tiếp đó hắn nói một thời gian trước khi xảy ra chuyện, bọn họ đã dìm chết 3 tác phẩm của một đạo diễn. Đạo diễn này là một vị nguyên lão trong làng điện ảnh, cơ hồ mỗi năm đều sẽ cho ra một bộ phim khiến người ta khó quên, nhưng vị đạo diễn này lại năm lần bảy lượt từ chối lời mời chào của công ty hắn, cuối cùng lão tổng hạ quyết tâm, hạ lệnh diệt trừ vị đạo diễn nọ!
Sau khi có lệnh, bọn Võ Lâm lập tức dùng mấy vạn tài khoản ảo, trên internet bôi xấu khắp nơi, từ đời sống cá nhân đến chất lượng phim ảnh, dù sao chỉ cần có thể bôi xấu thì sẽ bôi toàn bộ, chỗ không thể bôi xấu thì cũng phải bịa ra. Trước đó vài ngày vị đạo diễn này vì muốn phá vỡ vòng phong tỏa, đã liên tiếp ra 3 bộ phim, hơn nữa mỗi bộ phim đều đưa vào trong đó giấc mộng đời mình, chuẩn bị mang đến cho người xem một bữa tiệc thị giác. Nhưng điều làm hắn không ngờ chính là, do công ty đối địch chèn ép cùng với các dư luận viên chuyên nghiệp tấn công, doanh số phòng vé của 3 bộ phim đều rất thê thảm. Vị đạo diễn này tài hoa hơn người, tôi cũng rất thưởng thức hắn, nghe Võ Lâm nói xong thì tôi tức giận đến mức hận không thể cho hắn hai cái tát, càng không nói đến giấc mộng đã tan biến của vị đạo diễn kia…
Tôi cảm thấy vấn đề có thể là ở đây, nhưng hết thảy đều phải chờ Vĩ Ngọc trở về mới quyết định. Như những lần trước, Vĩ Ngọc hẳn là rất nhanh sẽ trở về. Nhưng không ngờ tôi và Võ Lâm đợi cả đêm nó vẫn chưa về, tôi không khỏi lo lắng, nhưng lại không thể chui vào dây mạng, đang lúc gấp đến độ như kiến bò chảo nóng đi đi lại lại trong phòng. Võ Lâm tựa hồ muốn an ủi tôi, vài lần mấp máy miệng nhưng lại không nói ra lời. Tôi nghĩ hắn hẳn là đã biết được sai lầm của mình, tôi ngược lại còn an ủi hắn vài câu. Đến giữa trưa Vĩ Ngọc rốt cuộc đã trở lại, vừa trở về đã trực tiếp cắn ngón tay tôi, xem ra nó thật sự rất mệt mỏi.
Chờ nó ăn xong biến về hình người ngồi trên ghế, thở hổn hển nói:
“Ta theo cả đêm, thế mà lại theo tới tận Bắc Kinh.”
Tôi nghe xong thì hít một hơi, từ Bắc Kinh đến Phúc Kiến phải tới mấy ngàn km, không ngờ Vĩ Ngọc trong một buổi tối lại chạy tới đó, tốc độ này còn hơn cả tàu cao tốc! Tiếp đó nó nói với tôi bóng đen dừng lại trong một tòa tứ hợp viện ở Bắc Kinh, sau đó có một lão nhân tóc hoa râm thu bóng đen vào một cái hồ lô.
“Từ từ!”
Tôi cắt lời Vĩ Ngọc, nhanh chóng tra trên mạng ảnh của vị đạo diễn kia, đưa cho nó. Vĩ Ngọc chỉ nhìn lướt qua đã gật đầu nói:
“Chính là lão nhân này.”
Cuối cùng đã biết rõ, đúng như tôi nghĩ, vị đạo diễn không chịu được đám dư luận viên đó chửi rủa, liền nghĩ cách tìm ra địa chỉ của bọn họ, sau đó dùng bóng đen đối phó bọn họ. Tuy rằng hắn lợi dụng âm linh để giết chết 3 người, nhưng tôi lại không hề cảm thấy hắn tàn nhẫn. Nếu đổi lại là tôi, có lẽ so với hắn ra tay còn tuyệt tình hơn! Rốt cuộc thì kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh. “Lão nhân kia thu bóng đen vào hồ lô, nói “Cũng đủ rồi” sau đó vào nhà. Ta cảm thấy lão có lẽ sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa.” Vĩ Ngọc quay đầu nhìn Võ Lâm mà nói, đây là lần đầu tiên Vĩ Ngọc ôn tồn nói chuyện với Võ Lâm, phỏng chừng là cảm nhận được sự quan tâm của Võ Lâm?
“Ngươi thấy thế nào?”
Tiếp đó tôi hỏi Võ Lâm về những gì Vĩ Ngọc nói. Vị đạo diễn kia là một lão pháo nhi ở Bắc Kinh rất nghiêm túc, làm người thập phần chăm chỉ và tỉ mỉ, nếu không phải bị buộc đến đường cùng khẳng định sẽ không làm như vậy. Hắn đã nói bỏ qua, thì khẳng định sẽ không tìm Võ Lâm gây phiền toái nữa.
“Ta về sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện hại người lợi mình này nữa! Nhưng cho dù vị đạo diễn kia không hại ta, nhưng con quỷ vẫn còn đó a, không diệt trừ nó vạn nhất lại hại người khác thì làm sao?”
Võ Lâm có chút rối rắm hỏi. Tôi chờ chính là những lời này, từ ban đầu hại người lợi mình, đến bây giờ lại có gan của nam nhân dám chấp nhận, hắn quả thực đã từ chuyện này mà ngộ ra rất nhiều đạo lý.
(Lão pháo nhi: Tên một bộ phim có màu sắc của Bắc Kinh xưa cũ. Tên phim cũng là tên nhân vật chính. Nó là từ lóng chỉ những người già đã về hưu, không có việc gì làm, chỉ vui thú điền viên – theo zhihu)
Tôi nghĩ mình phải đi Bắc Kinh bái phỏng vị đạo diễn nọ, Võ Lâm nghe xong lập tức tỏ vẻ hắn cũng muốn đi theo, còn nói hắn không sợ nguy hiểm. Tôi từ chối, vị đạo diễn nọ có lẽ sẽ tâm bình khí hòa mà đối diện với tôi, nhưng sao lão có thể đối mặt với Võ Lâm đây? Đến lúc đó là đạo diễn đi tự thú, hay là tiếp tục trò khôi hài này? Đến ban đêm tôi từ Phúc Châu bay đi Bắc Kinh, trước khi đi Võ Lâm còn xin số tài khoản ngân hàng của tôi. Trên máy bay tôi đã nhận được thông báo, hắn chuyển cho tôi hơn 500 vạn. Ngay sau đó Võ Lâm nhắn tin cho tôi, hắn nói số tiền bất nghĩa hắn kiếm được mấy năm nay đều đã chuyển sạch cho tôi không chừa đồng nào.
Tôi không từ chối, việc chi số tiền này đối với Võ Lâm mà nói tuyệt không phải là chuyện xấu. Hơn nữa hắn có xe có nhà có biệt thự, tùy tiện làm gì cũng được, lúc trước chỉ là nhất thời sa chân mà thành thiên cổ hận mà thôi. Cũng may hắn mạng lớn, đã tìm được tôi! Đương nhiên số tiền này tôi chỉ lấy 100 vạn làm thù lao, sau khi xuống máy bay đã nặc danh tìm một nhà từ thiện đáng tin cậy, đem 400 vạn còn lại quyên góp. Sau đó Vĩ Ngọc dựa vào ấn tượng đêm đó mà dẫn tôi tới thành Đông ở Bắc Kinh, một nơi toàn là tứ hợp viện. Khi nó dừng lại trước cửa một căn tứ hợp viện, nói với tôi đây chính là nhà của vị đạo diễn kia, tôi cũng không vội vã đi vào, mà là ghé vào khe cửa nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy vị đạo diễn kia cởi trần, mặc quần xà lỏn, chiếc bàn nhỏ bên cạnh có một cây quạt. Lão xách lồng chim, thỉnh thoảng lại cầm bình trà mà tu một ngụm, nhìn qua giống như một lão nông mới đi làm đồng về nhà nghỉ ngơi. Tôi càng thêm bội phục lão, đẩy cửa đi vào, cung kính vái một vái: “Lưu gia!”
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/dan-buon-do-am-quyen-3/
“Lưu gia” là nghê danh của lão trong giới điện ảnh, tôi gọi như vậy cũng thích hợp. Lão liếc tôi một cái, trên mặt cũng không có vẻ ngoài ý muốn, nhàn nhạt gật đầu nói: “Tới rồi?” Trong sân của lão có một giàn nho, tôi tự tiện hái một chùm nho, lão đứng dậy đoạt lấy trong tay tôi, tốc độ cực nhanh làm tôi nghẹn họng nhìn trân trối. Khi tôi đang sững sờ, lão bỏ nho vào thùng nước rửa một chút, lúc này mới đưa cho tôi:
“Bắc Kinh nhiều sương mù bụi bẩn, ăn cái gì cũng phải rửa sạch.”
“Ha ha.”
Tôi gật đầu nói phải, sau đó không nói một lời mà ăn nho, lão thấy thế trên mặt lộ ra một tia thần thái, cùng tôi ăn.
Mãi đến khi ăn xong nho, lão phun ra hạt nho cuối cùng, mới lộ ra nét tươi cười hỏi:
“Sao, tiểu ca muốn bắt ta quy án ư?”
“Xem ngươi nói kìa, Lưu gia.”
Tôi ôm quyền, gãi đúng chỗ ngứa mà thi lễ, sau đó học theo khẩu khí của lão nhàn nhạt nói:
“Ngài quay phim giỏi, chuyện cũ tự nhiên cũng không ít, nói ta nghe một chút về chuyện xưa của bóng đen đi.”
“Hắn có gì để nói đâu, nhưng ngược lại tiểu tử ngươi là một giác nhi.”
(Giác nhi: Cách gọi cung kính với các diễn viên tài năng, để chỉ các diễn viên kinh kịch tài giỏi thời phong kiến, ngày nay nó được áp dụng cho mọi tầng lớp xã hội, để chỉ những ai nổi bật hơn người – theo baidu)
Lưu gia chỉ vào tôi cười ha hả nói, trong miệng lộ ra đầy răng vàng, sau đó quay vào phòng lấy ra một cái hồ lô đỏ lớn bằng bàn tay, từ xa ném cho tôi. Sau đó lão kể, thì ra lúc còn trẻ đi đóng phim ở Cam Túc, trong lúc vô tình đã đào được trong sa mạc một cái hồ lô nhỏ. Vốn tưởng rằng là bảo bối, không ngờ sau khi trở về mở ra thì phát hiện bên trong có một quỷ hồn mặc quan phục Hình Ngục Ty đời Đường, một tay cầm móc câu sắt một tay cầm xích sắt. Quỷ hồn cầm móc sắt muốn câu lưỡi của hắn, cũng may lúc ấy đang quay phim bối cảnh thời Đường, Lưu gia trong khó ló cái khôn đã lôi ra một bộ y phục của hoàng đế mặc trên người, lúc này mới bức bóng đen trở lại hồ lô.
Lưu gia cả đời quang minh lỗi lạc, cho nên cũng không sợ hãi ma quỷ, ngược lại không ngừng tìm cơ hội nói chuyện với quỷ hồn kia, cuối cùng biết được bóng đen chính là danh nhân thời Võ Tắc Thiên: Lai Tuấn Thần. Nghe nói thời Võ Tắc Thiên, văn võ trong triều không phải thực lòng thần phục vị nữ hoàng này. Bọn họ cảm thấy giang sơn Đại Đường nên do người của Lý gia chấp chưởng, sao có thể giao cho bậc nữ lưu? Cho nên dù ngoài mặt, hay ngấm ngầm vẫn đều chỉ chỉ trỏ trỏ Võ Tắc Thiên mà châm chọc mỉa mai, thậm chí mắng chửi cả 18 đời tổ tông của Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên mới đầu vẫn có thái độ nhân từ đối với đám “dư luận viên” này, nếu các ngươi khinh thường ta, ta đây sẽ làm ra chiến tích cho các ngươi xem! Vì thế Võ Tắc Thiên Bắc chinh Đột Quyết, khen thưởng trồng trọt, cải cách quan trường, khiến cho giang sơn Đại Đường đang lão hóa trở nên rực rỡ hẳn lên. Nhưng dù vậy, các đại thần vẫn không hài lòng, mặc kệ có hay không có, vẫn luôn bám rịt lấy điểm xấu của Võ Tắc Thiên không buông. Ngày ngày dâng tấu, hôm hôm khóc bái tổ miếu, cầu Lý Thế Dân hiển linh, mau mau một sét đánh chết nữ yêu nghiệt này…
Điều này làm Võ Tắc Thiên thật sự là ngồi không yên, dứt khoát chọn dùng thủ đoạn thiết huyết, điên cuồng trấn áp đám lắm mồm này. Cũng chính lúc này, Lai Tuấn Thần đã đi lên sân khấu lịch sử! Là thân tín của Võ Tắc Thiên, Lai Tuấn Thần hiểu rõ tâm tư của nữ hoàng đế, có ai lại nguyện ý cả ngày bị lải nhải đến mức lỗ tai phát nóng? Cho nên Lai Tuấn Thần cứ bắt các đại thần về quy án, hơn nữa tự nghĩ ra 108 loại khổ hình, tỷ như đặt phạm nhân vào nồi mà nấu, hoặc lột sống da người làm đèn lồng, có thể nói chỉ cần vào ngục thì trong số trăm người chỉ có một người được sống mà về.
Đám người lắm mồm này rốt cuộc đã dừng lại, cũng không dám nhiều lời nữa, Võ Tắc Thiên rốt cuộc đã có thể kê cao gối mà ngủ. Các sử gia hiện đại đã đưa ra kết luận, chỉ riêng quan viên bị Lai Tuấn Thần tra tấn đến chết ước chừng có tới mấy vạn người, mãi đến sau khi Lai Tuấn Thần chết, thời đại “khủng bố trắng” kéo dài 14 năm mới kết thúc, Lai Tuấn Thần cũng bởi vậy mà bị gọi là: Đại Đường đệ nhất ác quan! Trong dã sử, chuyện về Lai Tuấn Thần rất nhiều, trong đó nổi tiếng nhất chính là thuyết Lai Tuấn Thần thích ăn lưỡi người. Hắn cho rằng những kẻ cả ngày đều nói bậy đó có lưỡi vận động nhiều, cơ thịt săn chắc, cho nên phàm là khi uống rượu nhất định phải cắt lấy một cái lưỡi chấm tương vừng mà ăn. Cuối cùng đã không thể thỏa mãn với việc mỗi ngày ăn một cái lưỡi, vì thế giết người cũng càng ngày càng nhiều…
Lúc ấy tôi cảm thấy đây chỉ là lời đồn, nhưng nghe Lưu gia nói xong liên tưởng đến chuyện 3 nạn nhân đã bị cắt lưỡi thì tôi mới biết được Lai Tuấn Thần thật sự thích ăn lưỡi người. Khi chúng tôi đang trò chuyện, vợ của vị đạo diễn đã đi chợ về, lão đón vợ rồi nói:
“Tiểu Từ, nàng đi nấu vài món, ta và vị tiểu ca này uống mấy chén.”
“Thôi thôi, sau này lại có cơ hội.”
Tôi vừa nói vừa lắc hồ lô trên tay, tôi nghĩ khi hắn làm những việc này khẳng định là giấu vợ mình. Quả nhiên, Lưu gia giơ ngón tay cái lên với tôi:
“Tiểu ca, đủ nhân nghĩa!”
“Học Lưu gia ngài thôi!”
Tôi cười ha ha, xách theo hồ lô đi ra cửa, đi được hai bước, phía sau truyền đến giọng của Lưu gia:
“Đừng để hắn hồn phi phách tán, vừa phải thôi là được.”
Đáp ứng yêu cầu của Lưu gia, cuối cùng tôi không đánh tan hồn phách của Lai Tuấn Thần, nhưng muốn cho hắn một cái giáo huấn, tôi đã dùng khổ hình hắn phát minh ra mà gậy ông đập lưng ông, thả vào trong một cái lu đựng những đồ trừ tà, đồng thời dán lên miệng lu lá bùa Thiên Cương Thất Thập Nhị Pháp Môn. Cuối cùng hướng miệng hồ lô vào lu mà mở ra, Lai Tuấn Thần cười lạnh từ bên trong chui ra, vừa tiến vào cái lu đã kêu thảm giãy giụa một phen, bị ép phải trở lại hồ lô. Tôi nắm lấy cơ hội nhanh chóng phong bế hồ lô, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Về sau mỗi khi hắn muốn ra sẽ theo bản năng mà cho rằng bên ngoài là Thiên Cương Trận không thể đột phá, nhất định sẽ thành thành thật thật.
Để an toàn, tôi trực tiếp gửi hồ lô cho Nhất Sơ, bảo hắn gửi vào Mê Đồ Quan trấn áp. Chuyện này cuối cùng đã kết thúc êm đẹp, tuy rằng trải qua rất nhiều lần khúc chiết, cũng may vẫn là hữu kinh vô hiểm, xem như là kết cục tốt nhất. Đối với Võ Lâm, tôi chỉ có thể nói hắn vận khí tốt, mà với 3 người chết kia, chỉ có thể nói là tự làm bậy thì không thể sống, như ai đó đã nói: Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết.
Mỗi người đều nỗ lực, hoặc vì bản thân, hoặc vì gia đình, hoặc vì giấc mộng cả đời. Đối với tác phẩm của bọn họ, chúng tôi nên tôn trọng mà đối đãi, chơi theo kiểu lưu manh mà bôi xấu và phê phán thì kết quả chỉ có thể là vừa hại người khác lại hại chính mình. Bạo lực trên internet khiến chúng tôi phải suy nghĩ sâu xa, càng khiến chúng tôi phải cảnh giác. Tựa như lời bài hát nổi tiếng nọ:
“Nếu đã yêu xin hãy yêu đậm sâu, nếu không yêu xin hãy rời đi!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131