Bởi vì luôn tập trung chú ý, cả một đêm tôi không hề chợp mắt, đến khi nghe thấy trong thôn có tiếng gà trống gáy sáng, tôi mới biết trời sắp sáng, theo bản năng mà nhẹ nhàng thở ra, cả người trong nháy mắt mềm oặt. Nhưng tôi vẫn không dám trở về ngủ, mạnh mẽ tập trung tinh thần chống đỡ! Khi trời hoàn toàn sáng, nhìn thấy nhạc phụ từ trong phòng đi ra, tôi nhanh chóng đứng lên hỏi:
“Nhạc phụ, hôm qua ngủ ngon chứ? Trên người thấy thế nào?”
“Con rể, ngươi ở đây thủ cả một đêm?”
Nhạc phụ nhìn tôi sửng sốt một chút, cảm động nói. Sau đó tôi còn chưa trả lời, ông đã vén áo, tôi phát hiện trên bụng có rất nhiều da non mọc ra, tuy rằng có thể nhìn thấy vết sẹo, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được trên bụng đã từng mọc vảy, xem ra bí phương trị độc của Lão Thử tiền bối quả thực có tác dụng.
Sau đó tôi cũng không ăn cơm, trực tiếp về phòng đi ngủ. Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, tôi và Tiểu Nguyệt cùng ra thăm ruộng lúa mạch, bởi vì tuyết đã tan gần hết nên khắp đồng ruộng nhìn qua có hai màu trắng lục giao nhau, cùng chân trời ở phương xa dung hòa vào nhau, có một nét đẹp mông lung. Hai chúng tôi tựa như hai đứa trẻ, rắc hạt ngô xuống đất, sau đó dùng vợt bắt chim. Đến sẩm tối thì đếm ra bắt được bảy tám con, cho bọn chúng ăn hết mấy hạt ngô trên đất thì tôi lại phóng sinh. Ban ngày thời tiết rất tốt, đến hoàng hôn chân trời xuất hiện ráng đỏ, tôi cũng không ngại bẩn, kéo nàng nằm xuống đất đùa nghịch. Tiểu Nguyệt hi hi ha ha cười không ngừng, tôi vẫn chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Có người nói thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, kỳ thật tôi lại cảm thấy đó là một loại tham lam. Bởi vì tham lam, cho nên mới cảm thấy ngắn ngủi, thế giới không có lúc nào là không vận động, làm sao có thể mong muốn sự vĩnh hằng?
Hai ngày sau tôi vẫn canh giữ ở ngoài phòng bố mẹ vợ, kết quả hai ngày này cũng không xảy ra việc gì, hai người khôi phục cũng rất nhanh, trên cơ bản đã không c còn đau đớn do đám vảy mang lại, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Còn tôi lại vì mấy ngày liền thức đêm, làm mình có chút hư nhược, tối ngày thứ tư mọi người đều khuyên tôi đừng gác đêm nữa. Tôi thấy bọn họ không việc gì, cũng về phòng đi ngủ, không ngờ vừa đi ngủ thì lại xảy ra chuyện. Ngủ đến nửa đêm tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó nghe thấy nhạc phụ hô:
“Cút ngay, nếu không lão tử chém chết ngươi!”
Nhạc phụ tôi vốn trung hậu thành thật như vậy mà lại nói lời thô bạo, tôi lập tức ý thức được có thể là có tà vật vào nhà, liền đứng dậy cầm Thánh Mẫu Trượng xông ra ngoài, kết quả khi ra tới trước cửa phòng bọn họ lại phát hiện bên trong rất yên tĩnh không có tiếng động.
Tôi thử nhỏ giọng gọi vài câu, cũng không nghe thấy đáp lại, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng bọn họ hít thở. Tôi không khỏi nghi hoặc, thầm nói chẳng lẽ là nằm mơ? Lúc này Tiểu Nguyệt khoác áo đi ra, khó hiểu hỏi:
“Huynh làm sao vậy?”
“Vừa rồi nàng không nghe thấy cái gì sao?”
Tôi kinh ngạc hỏi. Tiểu Nguyệt nghiêm túc lắc đầu, tỏ vẻ không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì. Tốc độ phản ứng của nàng luôn rất nhanh nhạy, nếu nàng không nghe thấy gì, tôi nghĩ hẳn là nằm mơ, lắc đầu trở về phòng tiếp tục ngủ. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tiểu Nguyệt cười nhìn tôi, chuẩn bị rời giường thì lại đột nhiên mở to hai mắt, có chút hoảng sợ hỏi:
“Huynh, hôm qua trong nhà đã xảy ra chuyện?”
Theo ánh mắt nàng, tôi thấy được Thánh Mẫu Trượng, mới nghĩ đến tối qua mình quá lo lắng, đi ngủ cũng luôn nắm chặt Thánh Mẫu Trượng trong tay.
Vừa định giải thích, lại bỗng nhiên nhớ ra tối qua nàng rõ ràng đã nhìn thấy tôi mang Thánh Mẫu Trượng lên giường, sao lại có phản ứng mãnh liệt như vậy? Quả nhiên, khi tôi hỏi xong Tiểu Nguyệt sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn lắc đầu nói tối qua nàng không hề tỉnh dậy. Tôi chỉ cảm thấy đại não “ông” một tiếng, đứng dậy chạy đến trước phòng bố mẹ vợ, cắn răng một cước đá văng cửa, thình lình ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng đậm. Ngay sau đó thấy hai người ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, toàn thân tràn đầy vết máu đen nhánh, điều làm tôi sợ hãi chính là trên người bọn họ lại mọc đầy vảy! Hơn nữa lần này vảy mọc sâu hơn trước nhiều, màu sắc cũng đậm hơn, thậm chí đã đâm thủng quần áo mà lộ ra. Tiểu Nguyệt thấy như vậy thì thét lên chói tai, sau đó té xỉu.
Nàng bị cấp hỏa công tâm, tôi cũng mặc kệ nàng, lo lắng chạy đến bên người nhạc phụ, run rẩy đặt ngón tay lên chóp mũi ông… Từ lúc đêm qua tôi nghe thấy tiếng động đến giờ đã sáu bảy tiếng đồng hồ, hai người nằm trên mặt đất lâu như vậy, lại chảy rất nhiều máu, tôi thật sự sợ hãi bọn họ đã chết, nếu như vậy tôi cả đời cũng sẽ không thể tha thứ cho mình. Cũng may nhạc phụ nhạc mẫu vẫn còn hơi thở rất mảnh, tôi nhanh chóng dùng linh phù phong bế huyệt vị của bọn họ, tránh cho mất máu thêm. Tiếp đó lại dùng thuốc mỡ hôm qua còn dư bôi cho bọn họ, cuối cùng cắn răng dùng kéo cắt hết đám vảy. Làm xong tất cả, hô hấp của bọn họ tuy rằng vẫn rất mỏng manh, nhưng cuối cùng đã ổn định lại, xem ra hai người là vì mất máu quá nhiều mới bị như thế này. Tôi nhanh chóng dùng táo đỏ, ớt cay, rau chân vịt các loại đồ bổ huyết, đề khí nấu thành một nồi lẩu thập cẩm, sau đó cho bọn họ uống một bát nước.
Thấy hô hấp của bọn họ bắt đầu trở lại bình thường, tôi nhẹ nhàng thở ra, dùng Hoắc Hương Dịch đánh thức Tiểu Nguyệt. Nàng mở mắt ra đã nhìn về phía cha mẹ, thấy hai người nằm trên giường đã thoát khỏi nguy hiểm, lúc này mới mềm như bông mà ngã xuống, tôi nhanh chóng xông tới ôm lấy nàng.
“Muội sợ quá, muội thiếu chút nữa đã mất đi cha mẹ, muội sợ quá…”
Tiểu Nguyệt cứ lặp đi lặp lại những lời này, tôi không an ủi nàng mà cầm vảy lên chụp mấy tấm ảnh gửi cho Nhất Sơ, hỏi hắn có biết đây là thứ gì không. Vốn chỉ là muốn từ hắn tìm chút manh mối, ai ngờ hắn lại trực tiếp gọi tới, thanh âm ngưng trọng hỏi:
“Cửu Lân, cái vảy này là từ đâu tới?”
Điện thoại mở loa ngoài, hắn vừa hỏi như vậy, Tiểu Nguyệt bỗng nhiên phản ứng lại, khóc lóc cầu xin Nhất Sơ tới giúp.
Vốn dĩ tôi còn nghĩ mình sẽ phải kiên trì thêm một thời gian, nhưng nếu nàng đã mở miệng, tôi cũng liền thuận thế mà kể lại sự tình, hỏi Nhất Sơ có thời gian tới giúp tôi không?
“Nhắn địa chỉ cho ta, trước khi ta đến ngươi nhất định phải ngăn chặn bệnh tình của bọn họ!”
Nhất Sơ nghe nói bố mẹ vợ tôi xảy ra chuyện thì không nói hai lời đã hỏi địa chỉ. Cúp máy xong tôi cảm thấy Tiểu Nguyệt đã kiên định hơn, bèn nói:
“Có Nhất Sơ đạo trưởng trợ giúp, việc này nhất định có thể được giải quyết! Hiện giờ chúng ta chỉ cần bảo đảm cha mẹ buổi tối không bị thương là được, nàng đừng sợ.”
“Thực xin lỗi, muội thật sự rất sợ mất đi cha mẹ…”
Tiểu Nguyệt gật đầu, rơi nước mắt xin lỗi tôi, vừa rồi nàng đã cầu cứu Nhất Sơ, có chút không tin tưởng vào tôi.
“Ngốc, ta là chồng muội, về sau đừng nói như vậy nữa.”
Tôi hôn lên gương mặt đầy nước mắt của nàng, sau đó thu dọn đám vảy lại dùng lửa đốt sạch. Đến chập tối hai người vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Nguyệt lo lắng sốt ruột hỏi tôi sao lại như vậy? Tôi nghĩ rồi nói:
“Đừng lo lắng, bọn họ đã lớn tuổi lại bị trọng thương như vậy, hôn mê một thời gian là bình thường, hơn nữa hôn mê lại càng có lợi cho cơ thể hồi phục.”
Sau đó hai chúng tôi ăn qua loa, Tiểu Nguyệt bưng chén cháo hỏi tôi có thể đút cho cha mẹ hay không? Tôi gật đầu, nàng cười vào phòng, sau đó tôi nghe thấy nàng hét lên một tiếng “A”, sau đó là tiếng chén rơi vỡ.
“Sao vậy?”
Tôi chạy vào, liếc mắt đã thấy trên sàn cạnh mép giường có một chữ “chết” rất lớn. Chữ này to cỡ một mét vuông, màu đỏ tươi dường như là dùng máu tươi viết thành.
Lúc trước trong phòng tuyệt đối không có chữ này, cho nên khẳng định có thứ gì đó thừa dịp chúng tôi nấu cơm mà xông vào, tôi nhanh chóng nhìn về phía nhạc phụ mẫu, phát hiện bọn họ vẫn hô hấp vững vàng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng tưởng tượng đến thứ đó ở dưới mí mắt chúng tôi, mà tôi lại không biết nó ở đâu, trong lòng liền luống cuống. Nhất Sơ bảo tôi kiên trì cho đến lúc hắn tới, tôi có thể làm được không?
“Huynh đừng như vậy.”
Tiểu Nguyệt biết cha mẹ không sao thì rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nàng thấy tôi như vậy, chậm rãi cổ vũ tôi:
“Huynh có cảm thấy thứ đó rất sợ chúng ta hay không? Hoặc là nói nó rất sợ huynh.”
“Hả?”
Tôi nghe xong thì tĩnh tâm cẩn thận suy nghĩ, phát hiện quả thật đúng là như vậy, mấy hôm trước chúng tôi đều cho rằng nó đã bị giải quyết, nhưng hiện giờ xem ra nó chỉ là ngủ đông một thời gian.
Mà mấy ngày nay tôi đều gác đêm, hơn nữa nửa đêm hôm qua tôi nghe thấy động tĩnh thì chạy ra, trong phòng bố mẹ vợ nháy mắt đã an tĩnh lại, lúc ấy tôi chỉ nghĩ mình bị ảo giác, giờ nghĩ lại, rõ ràng là thứ đó sợ bị tôi phát hiện.
“Điều này có ý nghĩa a…”
Những năm gần đây tôi tiếp xúc với âm linh nhiều không đếm xuể, trong đó không thiếu quân vương, mãnh tướng cổ kim nội ngoại, cũng có dân chúng bình thường. Bọn chúng dù có thực lực thế nào thì cũng không sợ tôi đến như vậy. Càng làm cho tôi nghi hoặc là nếu thứ đó gan nhỏ như vậy, vì sao cứ dây dưa với cha mẹ Tiểu Nguyệt?
Tôi quyết định thử lộ số của nó, tuy rằng kế hoạch của tôi có thể bảo đảm cho cha mẹ Tiểu Nguyệt an toàn, nhưng vẫn thương lượng với nàng một chút. Tiểu Nguyệt nghe xong thập phần cẩn thận hỏi:
“Cha mẹ thật sự sẽ không sao chứ?”
“Ta không chết, bọn họ sẽ không có việc gì.”
Tôi nghiêm túc nói. Tiểu Nguyệt cắn môi gật đầu, nói nàng tin tưởng vào tôi. Kỳ thật sở dĩ tôi kiên định như vậy, không phải là muốn làm bộ trước mặt nàng, Nhất Sơ từ xa tới đây giúp, tôi đến trợ thủ còn làm không tốt thì thật sự không thể nào nói nổi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131