– Hồn lực của ngươi đạt bão hòa rồi sao?
Nghệ Phong nhìn Nam tử Vương Tọa hỏi, từ khi tiến nhập vào không gian này đã năm ngày trôi qua, nếu như Nam tử Vương Tọa còn không đạt được bão hòa vậy cũng không còn gì để nói.
– Ha ha…
Nam tử Vương Tọa nở nụ cười vài tiếng, bàn tay hắn lập tức biến đổi, trong nháy mắt mầy nghìn Thổ Linh bị vỡ tan:
– Đối phó với Quân cấp đã không còn chút khó khăn.
Nam tử Vương Tọa cực kỳ hưng phấn, tuy rằng thực lực hiện giờ thua xa thời kỳ toàn thịnh của hắn thế, nhưng tại phiến đại lục này cũng coi như là một nhân vật.
Nghệ Phong nghe được đối phương trả lời như vậy cũng biết hắn đã khôi phục gần đủ. Nghệ Phong nhìn bình ngọc trong tay, mặc dù chỉ lấy được hồn thể trong bốn ngày, thế nhưng khi hắn đồng thời thi triển nhiếp hồn thuật và đấu khí để lấy hồn thể hầu như không có chút khoảng cách, nói vậy tuyệt đối không ít hơn người khác.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Băng Ngưng:
– Đi ra ngoài thôi.
Băng Ngưng gật đầu, nàng sóng vai cùng Nghệ Phong thoát ra khỏi không gian. Nam tử Vương Tọa đã phụ vào trên cánh tay Nghệ Phong, khôi lỗi cũng bị hắn thu vào trong không gian.
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/nghe-phong-quyen-3/
Khi Nghệ Phong bước ra ngoài không gian, cửa ra vào không gian đã xuất hiện không ít người. Mà quản gia của Lâm Lang thế gia đứng ngay tại đó, hắn thấy Nghệ Phong và Băng Ngưng xuất hiện liền nói với hai người:
– Tà Đế, công chúa, đưa hai bình ngọc của các ngươi qua đây.
Nghệ Phong gật đầu, cùng Băng Ngưng đưa bình ngọc sang.
Quản gia chỉ chạm nhẹ qua bình ngọc, lập tức kinh dị nhìn hai người, cũng không nói gì thêm.
Chỉ có điều, tiếng xưng hô Tà Đế kia khiến đám thanh niên đứng ở cửa ra vào trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Đại đa số bọn họ đều là người nối nghiệp tông môn, đối với ý nghĩa đại biểu của hai chữ Tà Đế cũng có chút lý giải.
– Hắn chính là Tà Đế đương đại sao?
Ánh mắt mọi người ngưng tụ trên người Nghệ Phong, lập tức một người lẩm bẩm trong lòng:
– Trông cũng bình thường? Không biết vì sao có tên tuổi lớn như vậy. Xem ra là mượn hơi tổ tông.
Hà Như hơi nghiêng qua, nàng nghe được quản gia gọi Tà Đế cũng hoảng sợ. Đối với chuyện về Tà Đế nàng có những hiểu biết hơn xa những người khác. Quan sát trên dưới một phen, thật không ngờ người nàng tìm lại là Tà Đế đương đại.
Hà Như cảm thán vận khí của chính mình, đồng thời không khỏi có chút thất vọng với Tà Đế mới này:
– Thật đáng tiếc! Khí phách so với Liễu tiền bối còn kém xa.
Nếu như Nghệ Phong nghe được Hà Như cảm thán tất nhiên sẽ khinh bỉ lão đầu tử vạn lần. Nhiều năm như vậy cư nhiên còn có người sùng bái hắn, Băng Ngưng cũng vậy, Hà Như cũng thế.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Băng Ngưng, thấy vẻ mặt nàng lạnh tanh. Trong lòng hắn không khỏi bất đắc dĩ, nguyên bản Nghệ Phong tưởng rằng thân phận của mình phơi bày ra ngoài ánh sáng thì nữ nhân kia sẽ lấy thân báo đáp. Ví dụ như kiếp trước chỉ cần có xe có nhà xịn thì đều dùng được hết. Tên tuổi của Tà Đế lẫy lừng, so ra gấp trăm ngàn lần những kẻ có xe có nhà kia. Vì sao nữ nhân này còn không lấy thân báo đáp.
Lần trước quản gia gọi Tà Đế trước mặt Băng Ngưng, Băng Ngưng không chút phản ứng, Nghệ Phong còn tường rằng nàng không nghe thấy. Thế nhưng hiện giờ đã rõ ràng như vậy, vì sao nữ nhân này còn không biến sắc a? Sau đó nàng sẽ sùng bái nhìn chính mình hô lên:
– Đại nhân, ta làm ấm giường cho ngài nha!
– Ta ghét nhất là bị nữ nhân mê mẩn.
Nghệ Phong oán hận nói.
Băng Ngưng nghe câu này của Nghệ Phong không hiểu ra sao, nàng không rõ Nghệ Phong đang ám chỉ điều gì. Nếu như nàng nhớ không lầm, trước đây hắn từng nói qua hắn ghét nhất là bị nữ nhân mê mẩn.
– Nam nhân hoang tưởng!
Băng Ngưng quay sang đánh giá Nghệ Phong một câu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một độ cong, tỏa ra vẻ phong tình tuyệt mỹ.
Mà Hà Như ở bên cạnh nhìn Băng Ngưng xinh đẹp băng lãnh như vậy, trong lòng cũng nổi lên chút cảm giác ghen tị. Thế nhưng một lúc lâu sau, nàng vẫn phải thừa nhận Băng Ngưng so với nàng không kém hơn chút nào.
– Nhìn dáng dấp của nàng, hẳn là tu luyện thuộc tính băng. Có thể tu luyện thuộc tính băng đến trình độ này cũng chỉ có Đông Bắc Hải cung. Bắc Hải cung không có khả năng tham gia Tụ Hội lần này, vậy chỉ còn có Đông Hải cung.
Đáy lòng Hà Như suy đoán thân phận Băng Ngưng, nàng không khỏi nhớ tới ân oán năm đó giữa gia gia nàng và Đông Hải cung chủ. Khóe miệng Hà Như đồng dạng cũng nhếch lên một chút.
Đương nhiên, Hà Như quan sát lộ liễu cũng khiến ánh mắt Nghệ Phong và Băng Ngưng chuyển hướng sang nàng. Nhìn thấy nữ nhân bệnh tâm thần kia, Nghệ Phong không muốn dừng lại quá lâu.
Tùy ý quét mắt qua đám thanh niên trẻ tuổi của năm nay, ngoại trừ Hà Như ra, còn lại không có ai lọt được vào mắt hắn. Chỉ có điều mỗi một người trẻ tuổi tại đây đều đạt tới Tôn cấp, thật vẫn xứng đôi với mấy từ tuổi trẻ tuấn kiệt.
– Ha ha, các vị sẽ không chờ lâu tại chỗ này. Người đâu, mau đưa các vị công tử tiểu thư tới trước đại điện.
Quản gia thấy người tham gia Tụ Hội ngày càng nhiều, nơi đây có chút chật ních, hắn liền phân phó thị vệ đưa mọi người rời khỏi.
Các thạnh niên trẻ tuổi tuấn kiệt cũng không cự tuyệt, cả đám đi theo thị vệ đi tới trước đại điện. Hiển nhiên Hà Như cũng không hề quên Nghệ Phong, nàng đi chậm lại phía sau để tới gần, ánh mắt tập trung trên người hắn.
– Khụ! Lớn lên đẹp trai lúc nào cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nghệ Phong cảm thán một tiếng, ngay lập tức Băng Ngưng lập tức lui lại mấy bước, cách ly Nghệ Phong một đoạn xa.
Hắn không biết xấu hổ, chẳng lẽ mình còn mặt dày.
Nghệ Phong thấy Băng Ngưng như vậy liền nhún vai. Hắn hiểu vì sao Băng Ngưng cách xa hắn một khoảng như vậy, dù sao đứng chung với một người đẹp trai là vô cùng nguy hiểm. Đầu tiên phải cẩn thận chính mình yêu hắn, thứ hai còn phải chịu sự ghen ghét của các nữ nhân khác.
Nghệ Phong rất đồng tình nhìn thoáng qua Băng Ngưng, trong ánh mắt hiện lên vẻ an ủi, tiết lộ ý tứ chính là: Ủy khuất cho ngươi rồi.
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensex68.com/nghe-phong-quyen-3/
Đường đi tới đại điện có một khoảng xa, cả đám người đi một đoạn thời gian thì có một tòa đại điện cực lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Mọi người đi vào trong đại điện, nhất thời cảm giác chính mình vô cùng nhỏ bé, dường như bọn họ giống như những con kiến không dám chớp mắt, có thể thấy được đại điển này lớn tới mức nào.
Chẳng qua Nghệ Phong có thể hiểu được, nhiều lần Tụ Hội đều ở Lâm Lang thế gia. Hơn nữa những võ giả tại đây có thực lực thấp nhất cũng là Tôn cấp, kình khí trong lúc tranh đấu bạo phát sẽ rất lớn, nếu như không có đại điện lớn như vậy thì không biết bao nhiêu kiến trúc sẽ bị phá hủy.
Băng Ngưng thấy Nghệ Phong nhìn cột trụ đại điện cắm rễ vài trăm thước xuống đất giống như cột chống trời, trong lòng vô cùng chấn động. Đây là lần đầu tiên hắn thấy điện trụ lớn như vậy.
– Điện trụ năm đó bị Liễu tiền bối phá hủy mấy cái. Hiện giờ chỉ còn đủ để chống đỡ cho nên so với năm đó còn đồ sộ hơn vài phần.
Nghệ Phong nghe vậy không khỏi mỉm cười:
– Thật sao? Thật không nghĩ ra lão đầu tử còn có chiến tích như vậy, xem ra ta cũng phải phá hủy mấy cây cột.
Băng Ngưng ngần người, nàng quét mắt nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý mới thở dài một hơi. Con mắt lại hung hăng trừng về phía Nghệ Phong, nàng thầm nghĩ tại địa bàn của người ta đi tính toán phá hủy điện trụ của bọn họ. Thật đúng là vô thiên vô pháp.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220