– Vậy cũng không phải do ngươi.
Đế Phá Thiên không nói nhảm thêm nữa, bàn tay hóa thành quyền, đánh thẳng về phía mặt Nghệ Phong.
– Con mẹ nó, ghen ghét bản thiếu gia đẹp trai à?
Nghệ Phong tức giận chửi ầm lên, nhưng cũng lập tức xuất quyền nghênh đón.
– Ầm!
Hai năm đấm va chạm với nhau. Dưới một quyền, Nghệ Phong cảm thấy cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, thân ảnh bắn ngược về phía sau, từng bước từng bước hạ xuống, để lại những vết chân sâu hoắm. Gỡ bỏ phân nửa lực lượng trên người, Nghệ Phong lảo đảo một chút mới đứng vững lại được, cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, chứng minh cho hắn một quyền này có bao nhiêu lực đạo.
– Ồ!
Đế Phá Thiên vô cùng kinh ngạc, nhìn thoáng qua Nghệ Phong còn có thể đứng vững. Thực lực Nghệ Phong hắn hiểu rất rõ, khi xưa đối mặt với Đế Vân cũng mới chỉ là cửu giai mà thôi, lúc này đã tiến vào Quân cấp. Chỉ là cho dù Quân cấp, dưới lực lượng của hắn, cũng tuyệt đối không thể đứng vững. Không ngờ, đối phương chỉ hơi lảo đảo, hơn nữa ngoại trừ cánh tay có chút run rẩy, cũng không bị tổn thương quá lớn. Sức chịu đựng của Nghệ Phong đã vượt quá dự đoán của hắn.
– Quả nhiên có chút môn đạo, khó trách có thể được tuyển là đệ nhất.
Đế Phá Thiên khẽ cười nói. Trong lòng Nghệ Phong cũng vô cùng rung động. Hắn biết đệ tử Đế Thích Thiên sẽ không đơn giản, nhưng thực là không ngờ chênh lệch giữa ba người đệ tử lại lớn đến như vậy. Đế Phá Thiên trước mặt Nghệ Phong mơ hồ cảm thấy hắn chẳng qua chỉ là nhị đệ tử. Dù sao nếu là đệ nhất đệ tử, Nghệ Phong phải cảm nhận được tự tin, kiêu ngạo đến lãnh khốc từ đối phương. Hiển nhiên đối phương không phải. Nhưng mà chỉ cần nhị đệ tử, tùy ý tung ra một quyền đã khiến hắn bị đánh đến liêu siêu. Có thể tưởng tượng được lực lượng của hắn khủng bố đến mức nào, Nghệ Phong cũng nhận ra, đấu khí của đối phương cũng rất hùng hậu tinh thuần, võ giả bình thường tuyệt đối không thể so sánh được. Trong đám người hắn từng gặp, người có được căn cơ như thế, hiếm có thể đếm được trên đầu ngón tay.
– Đệ tử Tiên Đế quả nhiên là không bình thường!
Nghệ Phong nhìn Đế Phá Thiên nói.
– Ngươi cũng không tệ, vừa tiến vào Quân cấp, đã có thể tiếp được một quyền của ta.
Đế Phá Thiên nói, lời còn chưa nói xong, căn bản không cho Nghệ Phong có thời gian kịp phản ứng, hướng về mặt Nghệ Phong tung thêm một quyền. Đã nếm qua một lần thiệt thòi, Nghệ Phong đương nhiên sẽ không ăn thêm lần nữa. Năng lượng Phệ Châu trong cơ thể hội tụ lên trên cánh tay, cùng đấu khí hóa thành một đầu trường long, cuốn thẳng về phía đối phương.
Phanh…
Một quyền này, Nghệ Phong bị đánh bay ngược ra ngoài trăm mét. Mà Đế Phá Thiên cũng phải lùi lại một quãng rất xa, để lại vô số vết chân sâu hoắm trên mặt đất. Hai người còn chưa ổn định cước bộ xong, đã lập tức bay lên hư không, từng chiêu từng chiêu đánh thẳng về phía đối phương, không ai lưu lại thực lực. Lực lượng cường đại cuồng bạo quét khắp bốn phía không gian, tựa như lợi kiếm phá toái hư không, khiến không gian vang lên từng tiếng xé gió. Công kích của hai người đều vô cùng lăng lệ ác liệt. Dưới đòn công kích của hai người, vô số vết rách không gian xuất hiện, thủ đoạn hung ác khiến Nghệ Phong hay là Đế Phá Thiên đều không dám có chút lơ là.
Trên phương diện lực lượng Nghệ Phong kém hơn Đế Phá Thiên, nhưng dưới sự phối hợp của Phệ Châu cùng tử khí, khoảng cách đã được rút ngắn lại rất nhiều. Hơn nữa có sự phụ trợ của khôi lỗi, cuối cùng miễn cưỡng biến thành đánh ngang tay. Nhưng mà tình huống này khiến đáy lòng Nghệ Phong cực kỳ kinh ngạc, đồng thời cũng mơ hồ minh bạch vì cái gì mỗi đời Tiên Đế đều có thể cùng Tà Đế tồn tại ngang hàng. Dùng suy đoán của Nghệ Phong, thực lực của Đế Phá Thiên hẳn là nhị giai đỉnh phong, còn chưa bước vào tam giai. Thế nhưng, với thực lực như vậy, Nghệ Phong vận dụng Phệ Châu cùng tử khí cũng không thể chiếm được một chút thượng phong nào, có thể thấy được hắn cường hãn đế mức độ nào. Nghệ Phong tin tưởng, với thực lực bây giờ của hắn, cho dù phải đối mặt với võ giả tam giai, tình huống cũng sẽ không khác gì Đế Phá Thiên.
Đồng dạng, Đế Phá Thiên cũng cực kỳ kinh hãi. Nghệ Phong vừa tiến vào Quân cấp không bao lâu, không ngờ đã có thể đánh ngang tay cùng hắn. Có thể thấy được thực lực Nghệ Phong rất mạnh, lúc trước nghe nói Nghệ Phong còn chưa tiến vào Quân cấp đã có thể đánh bại Quân cấp còn tưởng rằng chỉ là tin đồn. Hiện tại xem ra, cũng không phải là không thể. Đế Phá Thiên chặn được một kích của khôi lỗi, đáy lòng nhịn không được mắng to. Tuy rằng thực lực của khôi lỗi không ra gì, chỉ là dưới tình huống này hắn không thể không để tâm, tránh cho việc lật thuyền trong mương. Dưới sự phối hợp của khôi lỗi Nghệ Phong càng đánh càng hung tàn.
Lúc này, Đế Phá Thiên chợt nhớ tới Nghệ Phong còn có một linh hồn thể Quân cấp, nếu hắn xuất thủ thì…
Chương 1282…
Hai đạo thân ảnh, không ngừng giao thoa trong hư không. Phía dưới Long Hùng cũng đã sớm xoa xoa tay, nhưng mà Nghệ Phong truyền âm, bảo hắn không được tham dự vào việc này. Nó liền lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, làm một con gấu nhỏ vô hại, không hề bắt mắt. Đế Phá Thiên cùng Nghệ Phong cũng chưa tưng ra đại chiêu, càng đánh Đế Phá Thiên lại càng thêm giật mình. Với thực lực nhị giai đỉnh phong của hắn, cho dù là võ giả Quân cấp tam giai cũng không thể chiếm được tiện nghi của hắn. Nhưng mà, người thiếu niên trước mặt vừa tiến vào Quân cấp không lạu, lại có đủ lực lượng đánh ngang tay cùng hắn. Chênh lệch giữa mỗi giai lớn đến mức nào, không ngờ lại bị Nghệ Phong hoàn toàn san lấp. Quân cấp phổ thông thì không nói làm gì, nhưng hắn là Đế Thích Thiên, là đệ tử mà Tiên Đế bồi dưỡng ra.
– Ầm…
Một lần nữa giao phong, Nghệ Phong bay ngược ra ngoài, Đế Phá Thiên cũng không khá hơn. Đế Phá Thiên một mực đề phòng Nghệ Phong vận dụng nam tử Vương Tọa, nhưng mà khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là, đánh lâu như vậy, ngoại trừ khôi lỗi phụ trợ ra, Nghệ Phong không ý tứ sử dụng đến nam tử Vương Tọa.
Ánh mắt Đế Phá Thiên nhìn chằm chằm Nghệ Phong nói.
– Ta không giết được ngươi.
Đế Phá Thiên hiểu rõ, tuy rằng hắn một mực chưa vận dụng đến kỹ năng cao giai. Nhưng Nghệ Phong cũng đồng dạng như vậy, tuy rằng không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng Đế Phá Thiên không thể không nói.
– Nhưng bản thiếu gia ta có thể giết ngươi.
Nghệ Phong nhìn Đế Phá Thiên, tùy ý nói. Đế Phá Thiên nghe được lời này, hắn hơi sững sờ, lập tức cười ha hả nói.
– Ngươi cũng không thể giết được ta. Ngươi nên biết, cho dù ngươi có nhiều Quân cấp cũng vô dụng.
– Thật sao? Nhưng mà ta lại có thể giết chết ngươi.
Nghệ Phong vô cùng tự tin nói. Nếu không phải nơi này cách Thánh địa không xa, Nghệ Phong không dám tùy ý vận dụng Long Hùng, Đế Phá Thiên đã sớm bị hắn phế bỏ. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng rất muốn giết Đế Phá Thiên, làm như vậy có thể loại trừ một đối thủ đáng gờm. Chỉ là Nghệ Phong minh bạch, nếu việc Long Hung đến từ bên trong Thánh địa truyền ra bên ngoài, chỉ sợ là sẽ gặp phải không ít phiền toái.
Nghệ Phong tự tin khiến Đế Phá Thiên nhíu mày. Nếu đổi lại là người khác ở trước mặt hắn hùng hồn tuyên bố những lời này, hắn còn có thể diễu cợt. Nhưng thiếu niên trước mặt, lại là kẻ thù truyền kiếp của Tiên phủ.
– Thật sao? Vậy để ta kiến thức thủ đoạn của ngươi.
Đế Phá Thiên hừ lạnh một tiếng, chờ đợi Nghệ Phong xuất ra nam tử Vương Tọa.
Ba vị Quân cấp vây công một mình hắn. Tuy rằng có thể khiến hắn có chút chật vật, nhưng nếu muốn giết hắn, quả thực là rất khó. Nghệ Phong khẽ cười, cũng không vận dụng đến nam tử Vương Tọa như là tưởng tượng của Đế Phá Thiên. Hắn hiểu rất rõ thực lực của Đế Phá Thiên, hơn nữa từ đầu đến cuối Nghệ Phong còn chưa vận dụng đến Nhiếp Hồn thuật, một nhiếp hồn sư bát tinh kết hợp cùng với một võ giả Quân cấp. Có thể khiến thực lực của hắn tăng lên gấp đôi. Huống chi Phách Tuyệt Mị Trận cũng có thể khiến Đế Phá Thiên ăn quả đắng.
– Vận dụng linh hồn thể của ngươi.
Đế Phá Thiên thở nhẹ, hơi vung vẩy cánh tay, năng lượng không gian hội tụ trên cánh tay của hắn. Trên phương diện năng lượng không gian, số lượng hắn có thể khống chế nhiều hơn Nghệ Phong rất nhiều.
Đúng lúc này, nam tử Vương Tọa bay ra từ cánh tay của Nghệ Phong, đáp xuống bên canh khôi lỗi, tạo thành một hình tam giác vây quanh Đế Phá Thiên. Nhìn thoáng qua linh hồn thể vừa mới xuất hiện, trong mắt Đế Phá Thiên khó có thể che dấu được ghen ghét.
– Ngươi vẫn không thể giết được ta.
Đế Phá Thiên không hề sợ hãi, tung ra một quyền đánh thẳng về phía Nghệ Phong. Nghệ Phong có vương toạn nam tử hỗ trợ, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Tuy rằng lực lượng của đối phương mạnh mẹ, nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi, tung quyền đáp trả đối phương. Sau vài lần liên tục giao phong, tuy rằng Đế Phá Thiên tiếp được công kích hợp lực của ba người, nhưng hắn cũng không tốt đẹp gì, bị đánh bay ngược ra ngoài. Đồng thời sắc mặt cũng biến đổi, lực lượng ba người liên thủ đã vượt quá dự liệu của hắn.
– Đến rất hay.
Đế Phá Thiên thấy Nghệ Phong một lần nữa xông tới, quát lạnh. Trong tay xuất hiện một thanh lợi kiếm, thanh lợi kiếm này vừa xuất hiện lập tức khiến Nghệ Phong cảm thấy hơi kinh hãi, hắn cảm thụ được, đây là một thanh linh khí cực tốt. Long Kiếm xuất hiện trong tay Nghệ Phong, Nghệ Phong lập tức nghênh đón một kích của Đế Phá Thiên.
Keng…
Hai thanh linh khí va chạm vào nhau, lực lượng cường đại phản chấn khiến Nghệ Phong cảm thấy tức ngực. Cước bộ hắn không ngừng lùi lại phía sau để triệt tiêu lực đạo trên người. Tuy rằng Đế Phá Thiên giao phong cùng Nghệ Phong chiếm được thế thượng phong, nhưng hắn cũng bị nam tử Vương Tọa cùng khôi lỗi đồng thời công kích. Khiến hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Bốn đạo thân ảnh không ngừng qua lại trên hư không. Thời gian dần qua, dưới sự liên thủ của Nghệ Phong, khôi lỗi cùng nam tử Vương Tọa, Đế Phá Thiên dần rơi vào thế hạ phong. Tuy rằng hắn mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi ba Quân cấp hợp kích. Hơn nữa, thực lực của Nghệ Phong không thể dùng Quân cấp phổ thông để ó sánh. Tuy rằng so với hắn còn kém hơn một bậc, nhưng đây cũng chỉ là trên phương diện lực lượng.
– Nghệ Phong, bổn quân không chơi với ngươi nữa.
Đế Phá Thiên cười ha hả, một kiếm bức lui khôi lỗi, thoát khỏi vòng vây. Dựa vào thực lực của hắn, nếu muốn chạy trốn, cho dù là Nghệ Phong cũng không ngăn cản được. Ly Thủy đã từng nói với Nghệ Phong một điều, nếu một võ giai Quân cấp muốn chạy trốn, cho dù là năm võ giả Quân cấp đồng cấp cũng không thể ngăn cản được. Có thể thấy được, nếu muốn chém giết một cường giả Quân cấp là chuyện khó khăn đến cỡ nào. Huống chi, tình huống trước mặt, Đế Phá Thiên lại là người mạnh nhất. Mặc dù như thế, Nghệ Phong vẫn lách mình về phía trước, chém xuống một kiếm. Có lẽ năm vị Quân cấp chưa chắc có thể trảm sát được một vị Quân cấp, nhưng mà hắn nắm trong tay thân pháp Mị Ảnh, cho nên điều này không được áp dụng với hắn.
– Nghệ Phong, ngươi không giết được ta.
Đế Phá Thiên vẫn vô cùng tự tin nói.
– Vậy cũng không nhất định.
Đế Phá Thiên ngăn cản một kích của Nghệ Phong, thản nhiên nói.
– Ngươi biết vì cái gì ta dám động thủ dưới chân Thánh địa không?
– Bản thiếu gia không muốn biết, ta chỉ biết một điều, nếu ngươi chết thì ta sẽ ít đi một địch nhân.
Công kích của Nghệ Phong lại càng thêm lăng lệ ác liệt.
– Ha ha, có ý tứ!
Đế Phá Thiên cười to nói.
– Nhưng mà, ngươi đã biết tin gì về Tội Ác Chi Thành hay chưa?
Lời này khiến thâm tâm Nghệ Phong dâng lên một loại dự cảm không tốt. Thế công của hắn vốn đang vô cùng lăng lệ ác liệt, lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm Đế Phá Thiên, ánh mắt tỏa ra hàn quang lãnh lẽo nói.
– Người đã làm gì Tội Ác Chi Thành.
Tựa hồ Đế Phá Thiên đã sớm biết Nghệ Phong sẽ phản ứng như vậy, khẽ cười nói.
– Ta cũng không có làm điều gì đắc tội với Tội Ác Chi Thành. Bất quá người khác thì khó nói lắm.
– Có ý tứ gì?
Nghệ Phong cảm thấy trái tim trùng xuống, nhớ tới đám người Điệp Vận Du vẫn còn đang ở Tội Ác Chi Thành, Nghệ Phong có một loại dự cảm chẳng lành mãnh liệt.
– Ngươi giết một tên Quân cấp của Mặc gia, Mặc gia đương nhiên là muốn trả thù.
Đế Phá Thiên nhún nhún vai nói. Nghệ Phong nhớ tới Mặc Quân chết trên tay hắn, lại nhớ lại lời lão đầu tử đề tỉnh. Nghệ Phong thở ra một hơi, ổn định tâm thần, nhìn Đế Phá Thiên thản nhiên nói.
– Nói cho ta biết, ta để ngươi đi.
– Ha ha, ta muốn đi, không ai ngăn cản được. Bất quá, ta muốn thông báo cho ngươi biết một tin. Vài ngày trước ta làm khách tại Mặc gia, nghe nói đệ đệ quan hệ tốt nhất với Mặc Quân đã rời khỏi nhà đi ra ngoài.
Chương 1283…
– Lăn!
Nghệ Phong nghe Đế Phá Thiên nói xong, liền gầm lên một tiếng. Đế Phá Thiên cười ha hả, thân ảnh lóe lên lập tức biến mất trong tầm mắt Nghệ Phong, hư không vang lên một câu.
– Nghệ Phong, thực lực của ngươi không tệ lắm, nhưng mà cuối cùng Tà Đế vẫn không bằng Tiên Đế. Ngươi vẫn còn kém xa đại sư huynh.
Nghệ Phong cũng không có phản ứng gì, hiện tại tinh thần của hắn đang tập trung về Tội Ác Chi Thành. Đệ đệ của Mặc Quân có thực lực Quân cấp, nếu xuất thủ với Tội Ác Chi Thành, không ai có thể chống đỡ nổi. Vừa xuất hiện ý nghĩ này, Nghệ Phong đã cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Nghệ Phong hít sâu một hơi, chậm rãi bình ổn lại tâm tình, lập tức gọi Long Hùng tới, đưa cho Long Hùng lệnh bài Tà Đế mà lão giả đưa cho hắn.
– Trở về tìm Tam trưởng lão Thánh địa, mời hắn xuống núi một chuyến.
Tựa hồ Long Hùng cũng phát giác ra mọi chuyện có chút bất ổn, lập tức gật gật đầu. Đúng lúc Long Hùng quay đầu rời đi Nghệ Phong chợt hô lớn.
– Nếu tam trưởng lão không hạ sơn. Ngươi nói với hắn không phải là Tà tông thoát ly Thánh tông mà là ta rời khỏi Tà tông.
Lời này khiến Long Hùng chấn động. Hắn hiểu rõ những lời này đại biểu cho ý tứ gì, không khỏi trợn mắt nhìn Nghệ Phong. Nếu quyết định này truyền ra bên ngoài, tuyệt đối đủ khiến Thánh thành biến đổi kinh thiên động địa.
– Ta minh bạch, ta sẽ chuyển cáo chi tiết.
Long Hùng trả lời, sau đó quay người phản hồi thánh địa.
Lúc này, Nghệ Phong đã sớm ngưng tụ xonghai cánh đấu khí, hai cánh điên cuồng chớp động, hướng thẳng về phía Tội Ác Chi Thành. Nghệ Phong cảm thấy rất tức giận, vì cái gì thánh địa không trực tiếp đến truyền tống trận của Tội Ác Chi Thành. Sau khi Nghệ Phong tiến vào Quân cấp, tốc độ đã đạt đến cảnh giới khủng bố, nhanh không khác gì một tia chớp. Từ thánh địa đến Tội Ác Chi Thành cũng không phải là quá xa, nhưng trong cũng không thể tới trong một thời gian ngắn. Cho dù Nghệ Phong vận dụng thân pháp Mị Ảnh đến mức tận cùng, cũng phải hao tổn đúng một ngày mới có thể đến được địa phận của Tội Ác Chi Thành. Một ngày liên tục thi triển thân pháp Mị Ảnh, cho dù tốc độ khôi phục của Nghệ Phong xếp vào loại khủng bố, nhưng lúc này sắc mặt hắn cũng tràn ngập vẻ mỏi mệt.
Sau khi tiến vào địa phận Tội Ác Chi Thành, Nghệ Phong vốn chưa từng tin vào quỷ thần, lúc này cũng âm thầm cầu nguyện.
Vừa bước vào trong thành, ầm một tiếng, Nghệ Phong cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhìn qua tông môn Hộ Quốc Tông bị tàn phá. Nghệ Phong cảm thấy lực lượng toàn thân bị rút sạch, cảm giác lạnh lẽo tràn ra từ trong lòng hắn, khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào.
Nghệ Phong cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi cuồn cuộn.
Nam tử Vương Tọa thấy khí tức của Nghệ Phong hỗn loạn, dường như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, trong lòng hoảng hốt, lập tức hô lên.
– Nghệ Phong.
Nghệ Phong lắc đầu, nhìn nam tử Vương Tọa nói.
– Ta không sao!
Trong lúc nam tử Vương Tọa còn đang lo lắng, Nghệ Phong dần tiến sâu vào Tội Ác Chi Thành. Lúc này bên trong Tội Ác Chi Thành đã có không ít địa phương bị tàn phá, hiển nhiên đã trải qua giao chiến kịch liệt. Rất nhanh, Nghệ Phong đã xuất hiện trước phủ thành chủ. Đúng lúc này, sau lưng hắn vang lên thanh âm tràn đầy kinh hỉ, đồng thời chất chứa bi thương.
– Tiểu thiếu gia!
Nghệ Phong bất an quay đầu lại, người hô lên chính là Liễu lão. Lúc này Liễu Nhiên Thương đã già đi rất nhiều, khóe miệng còn vương vết máu chưa khô, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Nghệ Phong thấy cảnh này, lại nhớ tới cảnh hoang tàn trên đường đến nơi này, hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm tình. Chuẩn bị chữa thương cho Liễu lão, đồng thời hỏi.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Liễu lão đẩy Nghệ Phong ra, sốt ruột nói.
– Lão bộc còn chịu được, tiểu thiếu gia mau đi xem thương thế của các vị tiểu thư. Bọn họ…
Liễu lão vừa nói, trái tim của Nghệ Phong đã chìm xuống tận đáy vực.
Nghệ Phong lưu lại nam tử Vương Tọa giúp Liễu lão điều tức, sau đó thân ảnh hắn đã lập tức xuất hiện bên trong phủ thành chủ. Lý U vừa nhìn thấy Nghệ Phong, đã òa khóc, rống lớn.
– Tỷ phu, huynh mau đến đây.
Nghệ Phong không để ý đến Lý U, lập tức lách qua người hắn. Phía trước là ba người được đặt nằm thẳng, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch như tuyết. Toàn thân nhuốm đỏ vết máu, nhìn thấy mà giật mình, Nghệ Phong vừa thấy cảnh này, đầu óc lập tức biến thành trống rỗng.
Liễu Mộng Nhiên, Tử Âm, Điệp Vận Du.
Nhìn qua ba nữ nhân tuyệt mỹ, tản ra khí tức cực kỳ bất ổn, khóe miệng tuôn ra máu tươi. Liễu Mộng Nhiên cùng cùng Tử Âm vừa thấy được thân ảnh Nghệ Phong, há miệng muốn nói điều gì, nhưng mà vừa hé miệng máu đã trào ra, sắc mặt lại càng thêm trắng. Khuôn mặt Nghệ Phong nổi đầy gân xanh, Lý U đứng ở bên cạnh thấy vậy, vừa muốn mở miệng nói điều gì, bên tai chợt vang lên thanh âm của Nghệ Phong.
– Lý U, ngươi ra ngoài trước. Ta giúp các nàng chữa thương.
– Vâng.
Trong lòng Lý U dâng lên hy vọng, tuy rằng hắn hiểu được, thương thế nặng như thế muốn xoay chuyển còn khó hơn lên trời. Nhưng mà đối với vị tỷ phu đã sáng tạo ra vô số kỳ tích này, hắn vẫn còn một chút hy vọng mong manh. Nghệ Phong không nói nhảm thêm lời nào nữa, kim châm như mưa rơi xuống trên người tam nữ. Đồng thời hắn liều mạng quán thâu cho tam nữ đan dược cũng dược thủy trân quý đủ khiến vô số người phải điên cuồng.
Dưới động tác này của Nghệ Phong, tuy rằng tam nữ không chảy máu nữa, nhưng khí tức vẫn vô cùng hỗn loạn, đồng thời càng ngày càng yếu đi. Kim châm trên người tam nữ không ngừng nhảy mạnh, y thuật bát giai trung cấp được hắn vận dụng đến mức tận cùng. Trên trán Nghệ Phong không ngừng nhỏ xuống mồ hôi, sử dụng điên cuồng đến bực này, ngay cả hắn cũng không chịu đựng nổi. Nhưng mà, Nghệ Phong không còn thừa hơi mà cố kỵ, nếu như lúc này có người có mặt ở nơi này, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra huyết dịch trong cơ thể Nghệ Phong tạo thành vô số tia nhỏ bắn ra ngoài, sau đó những tia huyết dịch này bị thiêu đốt toàn bộ, hóa thành từng đạo tinh khí tiến vào kim châm.
Nếu Ngũ trưởng lão có mặt ở nơi này, tất nhiên sẽ vô cùng hoảng sợ. Loại tinh khí chữa thương này, thiêu đốt chính là tinh huyết của y sư, chính là tính mạng của y sư. Với tốc độ thiêu đốt điên cuồng giống như hiện tai, chỉ sợ không bao lâu sau, tinh huyết trong cơ thể Nghệ Phong sẽ khô kiệt. Quan trọng nhất, Nghệ Phong đang thi triển y thuật bát giai trung cấp, thi triển thủ pháp này cần phải lãng phí rất nhiều tinh khí. Bình thường, chỉ có cửu giai mới ngẫu nhiên sử dụng loại thủ pháp tinh khí chữa thương này.
Nhưng mà lúc này Nghệ Phong không thể quan tâm nhiều điều đến như vậy. Vừa nhìn thấy tình trạng của tam nữ, hắn đã minh bạch thương thế của tam nữ khủng bố đến mức nào. Cho dù hắn là y sư bát giai cũng đành phải bó tay. Hắn chỉ có thể sử dụng tinh khí của mình bổ sung tính mạng cho tam nữ, như vậy mới có thể tạm thời bảo vệ tính mạng cho các nàng. Vừa thấy được trên mặt Tử Âm cùng Liễu Mộng Nhiên xuất hiện một tia huyết khí, Nghệ Phong lại càng thúc đẩy đưa tinh khí vào trong thân thể các nàng. Nhưng Nghệ Phong cũng minh bạch, chỉ đưa tinh khí vào không thôi thì hoàn toàn vô dụng, đồng thời hắn cũng bắt đầu không ngừng trị liệu những vết thương khủng bố trên người tam nữ.
Lúc này sắc mặt Nghệ Phong trắng bệch, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Biểu hiện này rất ít khi xuất hiện trên người hắn, có thể thấy được giờ phút này hắn bất lực đến cỡ nào.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220